Chương 27: CĂN CỨ BỊ XÂM NHẬP
Vy Thảo
13/10/2024
Âm thanh kịch liệt trong phòng bị tiếng chuông điện thoại làm ngắt ngang. Châu Phong chau mày bực bội nhấc máy, ngay lập tức bên kia truyền qua một giọng nói gấp gáp.
"Lão đại, căn cứ bị Bạch bang bao vây rồi."
"Cái gì?"
Giọng nói bên kia trầm xuống: "Bọn em đang cố phòng thủ bên trong, chỉ e là không còn chống cự được lâu nữa."
Châu Phong nhíu chặt chân mày, vội leo xuống giường rồi nhanh chóng mặc quần áo vào. Phù Hy Nguyệt nhìn người trước mắt gấp gáp như vậy liền biết có chuyện chẳng lành xảy ra.
"Em đi cùng anh."
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ ngồi trên giường, môi mím lại thành một đường thắng ngăn cản: "Đừng, em ở lại đây đi."
Phù Hy Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?"
"Căn cứ xảy ra chuyện rồi. Em nghe lời anh đi, ở lại đây đừng ra ngoài có hiểu không? Khóa chặt cửa lại."
Không để một giây nào thừa thải, anh vừa nói vừa cầm chìa khóa chạy xuống ga ra. Lúc anh lên xe không quên nhìn lại người phụ nữ đứng ở cống, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng: "Khi anh chưa quay về, em không được ra khỏi cửa nhớ chưa?"
Phù Hy Nguyệt cắn môi, trong lòng không hỏi bồn chồn gọi tên anh: "Châu Phong."
"Ngoan, chờ anh."
Nói xong, Châu Phong liền đạp mạnh chân ga, chiếc jeep đen lao vun vút trong màn đêm tối kịt. Hơn 30 phút sau, chiếc jeep đã di chuyển vào bên trong cổng căn cứ.
Ngồi trong xe nhìn ra, cánh cửa lớn đã được mở toan, ánh sáng của đèn bên trong rọi hắt ra ngoài. Chân mày anh nhíu chặt lại, bàn tay siết chặt đẩy cửa bước xuống xe.
(...]
Người cầm đầu Bạch bang nhàn nhạt ngồi trên ghế, tay vân vê khấu súng nhỏ: "Chậc, Châu lão đại hình như là bỏ mặc các người hết rôi."
Thanh Phong trừng mắt, cười khẩy: "Có hay không cũng không tới lượt người như cậu phán xét."
Người kia chau mày không vui: "Này, tôi sẽ nể tình Hy Nguyệt mà tha cho cậu một mạng. Còn nếu cậu tiếp tục nói như vậy, tôi không chắc đâu."
"Tôi khinh, tôi là người của Châu gia, có chết cũng chết cho Châu gia. Mạng của tôi không cần cậu ban đâu."
"Thanh Phong, cậu mạnh miệng hơn tôi nghĩ nhỉ? Nhưng tôi không chắc vài phút nữa cậu còn như vậy đâu."
Nhìn gương mặt tức đến đỏ bừng của anh, người kia không nhịn được bật cười: "Chẳng phải cậu thích đàn ông sao? Chút nữa tôi sẽ giúp cậu thực hiện ước mơ của mình ha ha ha ha."
Hắn vừa dứt lời, Châu Phong từ bên ngoài bước vào. Nhìn thuộc hạ của mình bị bao vây không lối thoát, anh cắn chặt quai hàm tự trách.
Là anh không tính toán chu đáo.
"A Châu lão đại đến rồi."
Châu Phong nhìn người đàn ông nhàn nhạt ngồi trên ghế, sắc mặt không biểu lộ ra một chút cảm xúc nào: "Thì ra là cậu."
Người đứng đầu Bạch bang này không ngờ lại là Lâm Hãn, cái người mà anh đã từng gặp tại bệnh viện.
"Không hổ danh là Châu lão đại, chuyện gì cũng không thể qua mặt được anh."
Ngừng một chút, người đàn ông kia lại lên tiếng: "Nhưng dù có bị phát hiện đi nữa thì người của anh cũng năm trong tay tôi rồi."
Châu Phong trầm giọng: "Cậu muốn gì?"
Nghe thấy lời nói của anh, Lâm Hãn mỉm cười đắc ý: "Tôi muốn gì chẳng phải Châu lão đại rõ nhất hay sao?"
"Nằm mơ."
"Châu lão đại, chuyện anh giết đám thuộc hạ của tôi lần trước tôi không nói đến. Nhưng chuyện anh cướp người phụ nữ của tôi thì Lâm Hãn tôi không bỏ qua chuyện nay đâu."
Châu Phong cười khẩy một tiếng: "Người phụ nữ nào là của cậu?"
"Châu lão đại, tôi và Phù Hy Nguyệt ở bên nhau cũng lâu rồi. Chuyện này đâu phải là anh không biết, đúng không?"
"Cô ấy nói không có chính là không có."
Ánh mắt của Châu Phong hết đặt ở chỗ Lâm Hãn lại di chuyển sang người phụ nữ đứng phía sau lưng hắn. Sau đó bắt đầu cất giọng chế giễu: "Cô ấy bỏ cậu là đúng rồi. Chẳng phải thèm qua lại với người không rõ ràng như vậy đâu."
"Lâm Hãn, nói cho cậu biết một chuyện. Hy Nguyệt chính là ghét nhất chuyện dây dưa không rõ, cái mà người phụ nữ cần chính là cảm giác an toàn. Mà thứ đó, Lâm Hãn cậu không bao giờ cho cô ấy được."
"Anh.."
Lâm Hãn bị lời nói của Châu Phong chặn họng, làm nghẹn đến đỏ mặt. Hai mắt hắn trở nên đỏ ngầu, răng nghiến ken két: "Người đâu, bắt người đàn ông kia lại."
"Ha, tức giận cái gì? Lời của tôi nói không đúng hay sao? Thứ mà cậu cho cô ấy, tôi cũng làm được. Thứ mà cậu không thể cho cô ấy tôi cũng cho được. Cậu nói xem, cô ấy ở bên tôi là điều hiển nhiên rồi đúng không?"
"Nằm mơ đi. Phù Hy Nguyệt là người phụ nữ của tôi. Người phụ nữ không sạch sẽ như cô ấy anh cần làm gì chứ?"
Nghe đến ba từ "không sạch sẽ" sắc mặt Châu Phong liền tối xuống. Hiển nhiên Lâm Hãn cũng nhìn được biểu hiện này liền lên tiếng công kích tiếp.
"Ngoài tôi ra, cô ấy đã từng là bồn chứa của rất nhiều người. Nếu Châu lão đại không chịu được cảm giác sài đồ cũ này thì nên từ bỏ sớm đi. Phù Hy Nguyệt không phải là người thích hợp với anh đâu.
"Lão đại, căn cứ bị Bạch bang bao vây rồi."
"Cái gì?"
Giọng nói bên kia trầm xuống: "Bọn em đang cố phòng thủ bên trong, chỉ e là không còn chống cự được lâu nữa."
Châu Phong nhíu chặt chân mày, vội leo xuống giường rồi nhanh chóng mặc quần áo vào. Phù Hy Nguyệt nhìn người trước mắt gấp gáp như vậy liền biết có chuyện chẳng lành xảy ra.
"Em đi cùng anh."
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ ngồi trên giường, môi mím lại thành một đường thắng ngăn cản: "Đừng, em ở lại đây đi."
Phù Hy Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?"
"Căn cứ xảy ra chuyện rồi. Em nghe lời anh đi, ở lại đây đừng ra ngoài có hiểu không? Khóa chặt cửa lại."
Không để một giây nào thừa thải, anh vừa nói vừa cầm chìa khóa chạy xuống ga ra. Lúc anh lên xe không quên nhìn lại người phụ nữ đứng ở cống, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng: "Khi anh chưa quay về, em không được ra khỏi cửa nhớ chưa?"
Phù Hy Nguyệt cắn môi, trong lòng không hỏi bồn chồn gọi tên anh: "Châu Phong."
"Ngoan, chờ anh."
Nói xong, Châu Phong liền đạp mạnh chân ga, chiếc jeep đen lao vun vút trong màn đêm tối kịt. Hơn 30 phút sau, chiếc jeep đã di chuyển vào bên trong cổng căn cứ.
Ngồi trong xe nhìn ra, cánh cửa lớn đã được mở toan, ánh sáng của đèn bên trong rọi hắt ra ngoài. Chân mày anh nhíu chặt lại, bàn tay siết chặt đẩy cửa bước xuống xe.
(...]
Người cầm đầu Bạch bang nhàn nhạt ngồi trên ghế, tay vân vê khấu súng nhỏ: "Chậc, Châu lão đại hình như là bỏ mặc các người hết rôi."
Thanh Phong trừng mắt, cười khẩy: "Có hay không cũng không tới lượt người như cậu phán xét."
Người kia chau mày không vui: "Này, tôi sẽ nể tình Hy Nguyệt mà tha cho cậu một mạng. Còn nếu cậu tiếp tục nói như vậy, tôi không chắc đâu."
"Tôi khinh, tôi là người của Châu gia, có chết cũng chết cho Châu gia. Mạng của tôi không cần cậu ban đâu."
"Thanh Phong, cậu mạnh miệng hơn tôi nghĩ nhỉ? Nhưng tôi không chắc vài phút nữa cậu còn như vậy đâu."
Nhìn gương mặt tức đến đỏ bừng của anh, người kia không nhịn được bật cười: "Chẳng phải cậu thích đàn ông sao? Chút nữa tôi sẽ giúp cậu thực hiện ước mơ của mình ha ha ha ha."
Hắn vừa dứt lời, Châu Phong từ bên ngoài bước vào. Nhìn thuộc hạ của mình bị bao vây không lối thoát, anh cắn chặt quai hàm tự trách.
Là anh không tính toán chu đáo.
"A Châu lão đại đến rồi."
Châu Phong nhìn người đàn ông nhàn nhạt ngồi trên ghế, sắc mặt không biểu lộ ra một chút cảm xúc nào: "Thì ra là cậu."
Người đứng đầu Bạch bang này không ngờ lại là Lâm Hãn, cái người mà anh đã từng gặp tại bệnh viện.
"Không hổ danh là Châu lão đại, chuyện gì cũng không thể qua mặt được anh."
Ngừng một chút, người đàn ông kia lại lên tiếng: "Nhưng dù có bị phát hiện đi nữa thì người của anh cũng năm trong tay tôi rồi."
Châu Phong trầm giọng: "Cậu muốn gì?"
Nghe thấy lời nói của anh, Lâm Hãn mỉm cười đắc ý: "Tôi muốn gì chẳng phải Châu lão đại rõ nhất hay sao?"
"Nằm mơ."
"Châu lão đại, chuyện anh giết đám thuộc hạ của tôi lần trước tôi không nói đến. Nhưng chuyện anh cướp người phụ nữ của tôi thì Lâm Hãn tôi không bỏ qua chuyện nay đâu."
Châu Phong cười khẩy một tiếng: "Người phụ nữ nào là của cậu?"
"Châu lão đại, tôi và Phù Hy Nguyệt ở bên nhau cũng lâu rồi. Chuyện này đâu phải là anh không biết, đúng không?"
"Cô ấy nói không có chính là không có."
Ánh mắt của Châu Phong hết đặt ở chỗ Lâm Hãn lại di chuyển sang người phụ nữ đứng phía sau lưng hắn. Sau đó bắt đầu cất giọng chế giễu: "Cô ấy bỏ cậu là đúng rồi. Chẳng phải thèm qua lại với người không rõ ràng như vậy đâu."
"Lâm Hãn, nói cho cậu biết một chuyện. Hy Nguyệt chính là ghét nhất chuyện dây dưa không rõ, cái mà người phụ nữ cần chính là cảm giác an toàn. Mà thứ đó, Lâm Hãn cậu không bao giờ cho cô ấy được."
"Anh.."
Lâm Hãn bị lời nói của Châu Phong chặn họng, làm nghẹn đến đỏ mặt. Hai mắt hắn trở nên đỏ ngầu, răng nghiến ken két: "Người đâu, bắt người đàn ông kia lại."
"Ha, tức giận cái gì? Lời của tôi nói không đúng hay sao? Thứ mà cậu cho cô ấy, tôi cũng làm được. Thứ mà cậu không thể cho cô ấy tôi cũng cho được. Cậu nói xem, cô ấy ở bên tôi là điều hiển nhiên rồi đúng không?"
"Nằm mơ đi. Phù Hy Nguyệt là người phụ nữ của tôi. Người phụ nữ không sạch sẽ như cô ấy anh cần làm gì chứ?"
Nghe đến ba từ "không sạch sẽ" sắc mặt Châu Phong liền tối xuống. Hiển nhiên Lâm Hãn cũng nhìn được biểu hiện này liền lên tiếng công kích tiếp.
"Ngoài tôi ra, cô ấy đã từng là bồn chứa của rất nhiều người. Nếu Châu lão đại không chịu được cảm giác sài đồ cũ này thì nên từ bỏ sớm đi. Phù Hy Nguyệt không phải là người thích hợp với anh đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.