Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu
Chương 71: Julian Về Nước
mihtthu
13/07/2019
Sáng sớm hôm sau .
Hàn Dương cựa mình ê ẩm thức dậy, mùi đồ ăn thơm phức thoang thoảng đã đánh thức anh dậy. Anh dùng hai tay xoa xoa mắt, nhìn xung quanh không phải phòng của mình, nhưng nhìn cách trang trí phòng lại là của con gái. Xung quanh có mùi hương nhẹ nhàng, đây là mùi của Mạnh Ái.
Ừm anh nhớ tối hôm qua uống đến say mèm ở quán bar, sau đó có người đưa anh về, nhưng anh không rõ là ai.
Anh vươn vai một cái, rồi bước xuống giường đi ra khỏi phòng. Ở đây nhìn xuống rất dễ, nên chắc chắn đây là tầng một. Tiếng lục đục và tiếng nói trẻ con non nớt ở dưới nhà làm nổi dậy sự tò mò của Hàn Dương.
Anh bước xuống dưới, căn nhà tuy không lớn mấy nhưng cách trang trí lại rất đẹp, theo phong cách Châu Âu. Nhất là căn phòng hồi nãy, lại có màu hồng nhạt, xung quanh trang trí đơn giản nhưng nhìn rất sang trọng.
Hàn Dương bước dần xuống mới nhận ra người con gái trong bếp là Mạnh Ái cùng nhóc con Hàn Khải. Anh có hơi bỡ ngỡ, người hôm qua đưa anh về là Mạnh Ái hay sao ?
- Anh ngồi xuống ăn sáng đi. Nhanh một chút tôi còn đi làm. _ Mạnh Ái nhìn thấy anh xuống, bưng ra một dĩa trứng chiên cùng ly sữa đặt xuống bàn, giọng cô hôm nay tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn lạnh lùng. Hàn Dương có hơi bất ngờ, nhưng sau đó tâm tình cũng vui vẻ, chỉ cần ở gần cô là đủ.
- Chú đẹp trai, sao chú lại ở đây ? _ Hàn Khải quay lại, nhìn thấy anh thì mỉm cười nói lớn.
- Chú ấy ở nhờ hôm qua thôi. Khải Nhi, nhanh lên còn đi học nữa. _ Cô không muốn để Hàn Khải ở gần hay tiếp xúc với anh quá nhiều. Nếu sự thật Hàn Khải chính là con của anh bị phanh phui ra, cô sẽ không biết làm thế nào mới được nữa.
Cả ba người ăn sáng trong bầu không khí im lặng mà không ai nói một lời nào. Ăn xong, cô đưa Hàn Khải tới trường, cũng không thèm quay mắt lại nhìn Hàn Dương dù một chút, cứ thế anh tự lái xe về nhà, tâm can cứ đau đớn âm ỉ không thôi.
----------
Mạnh Ái đưa Hàn Khải tới trường, sau đó lái xe đi. Nhưng cô không tới thẳng tập đoàn mà lại đi theo hướng ra sân bay của thành phố S .
Cô mặc một chiếc quần bó jean màu đen cùng với chiếc áo Gucci, bên ngoài khoác lên một chiếc áo lông thú khá dày. Vì trời chuyển sang đông, không khí có vẻ khá lạnh lẽo. Đứng ở sân bay, tuy cô mặc đồ có vẻ giản dị nhưng nhìn cô rất xinh đẹp.
Ai đi ngang cũng ngoái đầu lại nhìn, có thể những bộ đồ cô mặc giản dị lại còn không đẹp, nhưng khi mặc vào người cô, nó lại trở nên rất đẹp dưới thân hình chữ S đầy đặn quyến rũ.
- Ái Nhi, gặp lại em rồi. _ Julian từ trong khoang máy bay kéo vali bước ra, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Ái liền đi lại ôm cô vào lòng rồi nói.
- Julian, công việc xong hết rồi sao ? _ Mạnh Ái cũng vòng tay ôm một cái, sau đó đánh lãng qua phần công việc.
- Như thế mới về đây gặp em chứ. _ Julian xoa xoa mái tóc của cô, nở nụ cười thâm tình nhất có thể.
- Được rồi, chúng ta về thôi. _ Mạnh Ái cùng Julian sánh vai bước ra chiếc xe hơi màu xám ở ngoài kia. Nhìn trông họ cứ y như một cặp tiên đồng ngọc nữ, một chàng trai cao ráo lai nét của Tây, một cô gái xinh đẹp với gu ăn mặc cá tính. Không phải rất hợp hay sao ? Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được sự tình.
----------
Chiếc xe lăn bánh chạy đi .
Hôm nay, công việc ở tập đoàn cô đã giao lại hết cho Trần Huy, dành một ngày hướng dẫn mọi thứ ở thành phố S này cho Julian, cũng tốt chứ.
- Julian ... Đợi em xong công việc, chúng ta kết hôn. _ Ngồi trên xe, cô im lặng, đôi mắt to tròn nhìn về phía trước, khuôn miệng mấp máy một hồi mới nói ra được những câu này.
- Ái Nhi, em em nói thật chứ ? _ Julian kích động, quay sang nhìn cô với ánh mắt bất ngờ len lõi xúc động. Julian yêu cô, nhưng bao năm qua cô không chịu, hôm nay đích thân cô nói ra lời này, không phải rất vui hay sao ?
- Thật, chúng ta sẽ kết hôn. _ Mạnh Ái nhìn Julian nói, cô dùng bàn tay của mình nắm bàn tay của Julian. Còn về phần Julian, cũng vui vẻ mà ôm Mạnh Ái vào lòng của mình.
Đúng thật, cô nợ Julian quá nhiều.
5 năm ở Pháp, Julian là người giúp đỡ cô về mọi thứ, không một lời than vãn. Dù biết vẫn bận bịu công việc của mình, nhưng Julian vẫn quan tâm cô và Hàn Khải như một gia đình.
Ba mẹ đều rất ưng ý Julian, họ muốn cô tự quyết định cuộc đời của mình. Coi như đây là quyết định của cô, Mạnh Ái sẽ thử mở lòng hơn với Julian, hơn tư cách lúc trước là một người anh trai, người bạn thân.
Hàn Dương cựa mình ê ẩm thức dậy, mùi đồ ăn thơm phức thoang thoảng đã đánh thức anh dậy. Anh dùng hai tay xoa xoa mắt, nhìn xung quanh không phải phòng của mình, nhưng nhìn cách trang trí phòng lại là của con gái. Xung quanh có mùi hương nhẹ nhàng, đây là mùi của Mạnh Ái.
Ừm anh nhớ tối hôm qua uống đến say mèm ở quán bar, sau đó có người đưa anh về, nhưng anh không rõ là ai.
Anh vươn vai một cái, rồi bước xuống giường đi ra khỏi phòng. Ở đây nhìn xuống rất dễ, nên chắc chắn đây là tầng một. Tiếng lục đục và tiếng nói trẻ con non nớt ở dưới nhà làm nổi dậy sự tò mò của Hàn Dương.
Anh bước xuống dưới, căn nhà tuy không lớn mấy nhưng cách trang trí lại rất đẹp, theo phong cách Châu Âu. Nhất là căn phòng hồi nãy, lại có màu hồng nhạt, xung quanh trang trí đơn giản nhưng nhìn rất sang trọng.
Hàn Dương bước dần xuống mới nhận ra người con gái trong bếp là Mạnh Ái cùng nhóc con Hàn Khải. Anh có hơi bỡ ngỡ, người hôm qua đưa anh về là Mạnh Ái hay sao ?
- Anh ngồi xuống ăn sáng đi. Nhanh một chút tôi còn đi làm. _ Mạnh Ái nhìn thấy anh xuống, bưng ra một dĩa trứng chiên cùng ly sữa đặt xuống bàn, giọng cô hôm nay tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn lạnh lùng. Hàn Dương có hơi bất ngờ, nhưng sau đó tâm tình cũng vui vẻ, chỉ cần ở gần cô là đủ.
- Chú đẹp trai, sao chú lại ở đây ? _ Hàn Khải quay lại, nhìn thấy anh thì mỉm cười nói lớn.
- Chú ấy ở nhờ hôm qua thôi. Khải Nhi, nhanh lên còn đi học nữa. _ Cô không muốn để Hàn Khải ở gần hay tiếp xúc với anh quá nhiều. Nếu sự thật Hàn Khải chính là con của anh bị phanh phui ra, cô sẽ không biết làm thế nào mới được nữa.
Cả ba người ăn sáng trong bầu không khí im lặng mà không ai nói một lời nào. Ăn xong, cô đưa Hàn Khải tới trường, cũng không thèm quay mắt lại nhìn Hàn Dương dù một chút, cứ thế anh tự lái xe về nhà, tâm can cứ đau đớn âm ỉ không thôi.
----------
Mạnh Ái đưa Hàn Khải tới trường, sau đó lái xe đi. Nhưng cô không tới thẳng tập đoàn mà lại đi theo hướng ra sân bay của thành phố S .
Cô mặc một chiếc quần bó jean màu đen cùng với chiếc áo Gucci, bên ngoài khoác lên một chiếc áo lông thú khá dày. Vì trời chuyển sang đông, không khí có vẻ khá lạnh lẽo. Đứng ở sân bay, tuy cô mặc đồ có vẻ giản dị nhưng nhìn cô rất xinh đẹp.
Ai đi ngang cũng ngoái đầu lại nhìn, có thể những bộ đồ cô mặc giản dị lại còn không đẹp, nhưng khi mặc vào người cô, nó lại trở nên rất đẹp dưới thân hình chữ S đầy đặn quyến rũ.
- Ái Nhi, gặp lại em rồi. _ Julian từ trong khoang máy bay kéo vali bước ra, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Ái liền đi lại ôm cô vào lòng rồi nói.
- Julian, công việc xong hết rồi sao ? _ Mạnh Ái cũng vòng tay ôm một cái, sau đó đánh lãng qua phần công việc.
- Như thế mới về đây gặp em chứ. _ Julian xoa xoa mái tóc của cô, nở nụ cười thâm tình nhất có thể.
- Được rồi, chúng ta về thôi. _ Mạnh Ái cùng Julian sánh vai bước ra chiếc xe hơi màu xám ở ngoài kia. Nhìn trông họ cứ y như một cặp tiên đồng ngọc nữ, một chàng trai cao ráo lai nét của Tây, một cô gái xinh đẹp với gu ăn mặc cá tính. Không phải rất hợp hay sao ? Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được sự tình.
----------
Chiếc xe lăn bánh chạy đi .
Hôm nay, công việc ở tập đoàn cô đã giao lại hết cho Trần Huy, dành một ngày hướng dẫn mọi thứ ở thành phố S này cho Julian, cũng tốt chứ.
- Julian ... Đợi em xong công việc, chúng ta kết hôn. _ Ngồi trên xe, cô im lặng, đôi mắt to tròn nhìn về phía trước, khuôn miệng mấp máy một hồi mới nói ra được những câu này.
- Ái Nhi, em em nói thật chứ ? _ Julian kích động, quay sang nhìn cô với ánh mắt bất ngờ len lõi xúc động. Julian yêu cô, nhưng bao năm qua cô không chịu, hôm nay đích thân cô nói ra lời này, không phải rất vui hay sao ?
- Thật, chúng ta sẽ kết hôn. _ Mạnh Ái nhìn Julian nói, cô dùng bàn tay của mình nắm bàn tay của Julian. Còn về phần Julian, cũng vui vẻ mà ôm Mạnh Ái vào lòng của mình.
Đúng thật, cô nợ Julian quá nhiều.
5 năm ở Pháp, Julian là người giúp đỡ cô về mọi thứ, không một lời than vãn. Dù biết vẫn bận bịu công việc của mình, nhưng Julian vẫn quan tâm cô và Hàn Khải như một gia đình.
Ba mẹ đều rất ưng ý Julian, họ muốn cô tự quyết định cuộc đời của mình. Coi như đây là quyết định của cô, Mạnh Ái sẽ thử mở lòng hơn với Julian, hơn tư cách lúc trước là một người anh trai, người bạn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.