Chương 45: Lời nói cảnh tỉnh
Yamate Aki
12/06/2023
Cô không ngờ tới được Lãnh Hàn Tử lại có được những thông tin từ gia đình cô chẳng sai một chỗ nào.
“Tôi nghĩ lâu quá em chưa ăn gà rán nên đã đặt hai phần cho em rồi đó.” - Hắn vừa mở ra đã hỏi.
Lời vừa kịp dứt hết hắn như chết đứng ngay ở phía cửa, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay Diệp Băng.
“Lãnh Hàn Tử, sao anh lại có được những thứ này? Anh muốn biết gì về gia đình tôi sao không hỏi tôi mà lại làm vậy?”
Diệp Băng kích động đến mức cả người phát run, tức giận quăng mấy tờ giấy đó sang một bên.
Nổi ám ảnh năm xưa cứ nghĩ rằng thời gian sẽ che giấu được tất cả, rồi một ngày nào đó cô sẽ thoát được khỏi nó. Nhưng ngay bây giờ nổi đau xé tâm can đó đang gặm nhấm trái tim yếu ớt của cô.
Đau lắm, cảm giác đó cực kỳ làm cho cô đau nhói.
Hận ông trời, Diệp Băng hận mọi thứ nhưng không có dũng khí để hận quá lâu.
Bác sĩ có căn dặn không nên để cho cô chịu kích động, sẽ ảnh hưởng trong quá trình chữa trị tâm lý cho cô. Hắn lo lắng chạy tới bên cạnh muốn ôm vào lòng để cho cô bình tĩnh lại. Diệp Băng thẳng thừng đẩy tay hắn ra chỗ khác, tự động lùi về sau, nước mắt giàn giụa.
“Diệp Băng, em phải nghe tôi giải thích.”
Mọi lời hắn sắp nói ra cô đều không muốn nghe. Tất cả dù là gì vẫn chỉ làm cho vết thương trong lòng càng thêm tổn thương nghiêm trọng. Lùi mãi về phía sau cho đến khi lưng chạm vào vách tường, đôi mắt ngập nước hướng về phía hắn, lắc nhẹ đầu một cái.
“Diệp Băng, tôi không cố ý điều tra về gia đình em đâu. Xin em, xin em hãy tin tôi.”
“Được. Vậy anh nói đi, nói lý do vì sao anh lại làm như vậy!!”
Có đau thật nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Cô biết Lãnh Hàn Tử điều tra về gia đình cô là do có một lý do nào đó, cô muốn biết, muốn nghe thử những gì hắn nói.
Cảm nhận được cô đã bình tĩnh trở lại, Lãnh Hàn Tử luống cuống nói: “Bác sĩ tâm lý có nói là do em bị ám ảnh bởi một nổi sợ nào đó nên mới khiến cho tinh thần của em sa sút. Tôi không nghĩ đến việc Trình Tường đánh đập hay chết trước mặt em sẽ gây cho em ám ảnh...”
“Chúng ta quen biết nhau bao lâu nay những gì về em tôi không biết quá nhiều. Quyết định điều tra gia đình em không phải tôi muốn bói móc chuyện của em. Chỉ một lòng muốn biết quá khứ của em để tôi hiểu rõ mà bù đắp cho em mà thôi.”
“Bù đắp? Anh có từng nghĩ tới nếu tôi biết được sẽ đau khổ như thế nào không?”
Nước mắt tuôn trào không dứt, làm nhoè tầm mắt. Diệp Băng muốn trách hắn chỉ có điều cổ họng bất giác nghẹn lại chẳng thốt nổi nên lời.
“Tôi không biết, là do tôi không nghĩ chu đáo. Nhưng em phải tin tôi, tôi chỉ muốn tốt cho em mà thôi.”
Hắn đứng dậy, từ từ tiến về phía cô. Không hiểu lấy dũng khí từ đâu hắn lại nói hết những điều chất chứa trong lòng cho cô biết.
Ngồi xổm trước mặt, hai tay nhẹ nhàng vươn tới muốn được chạm vào cô “Em biết không tôi cũng như em. Chứng kiến em như vậy tôi đau lòng lắm, tôi muốn giúp nhưng không giúp được gì.”
Hắn nói tới đâu, đôi mắt u sầu tới đó. Như thật sự tất cả những lời hắn nói bây giờ là thật tâm thật dạ. Diệp Băng nhìn hắn không rời, trái tim tự nhiên chẳng hiểu vì sao lại đau gấp vạn lần vừa nãy.
“Tôi không muốn thấy em yếu đuối như bây giờ. Tôi muốn được nhìn thấy Diệp Băng của ngày xưa. Ngang bướng không nghe lời tôi nhưng không bao giờ chịu rời bỏ tôi. Tôi rất nhớ dáng vẻ đó của em.”
Một dòng nước mắt nhẹ nhàng tuôn rơi khỏi khoé mắt Lãnh Hàn Tử.
“Tôi hận bản thân không bảo vệ được em. Em có hiểu cho lòng tôi không hay giờ phút này em đang nghĩ mọi thứ là dối trá?”
Câu hỏi này như đang hỏi chính bản thân hắn.
“Tôi hiểu.” - Diệp Băng khẽ giọng hồi đáp.
Lãnh Hàn Tử ngước nhìn cô “Quá khứ là quá khứ tôi không muốn em cứ mãi nhớ về nó. Cùng tôi thay đổi, cùng tôi làm mọi thứ. Tôi dám cam đoan với em tôi Lãnh Hàn Tử mãi mãi ở bên cạnh em, một bước không rời.”
Lãnh Hàn Tử hắn nghĩ cô là ai vậy chứ? Nghĩ những lời như vậy sẽ khiến cho cô đặt hết niềm tin vào hắn hay sao?
Chẳng qua câu nói ấy lại làm cho cô bật cười. Đã lâu lắm rồi mới có người thề thốt mãi mãi ở bên cạnh cô. Trái tim tuy có đau nhưng sau giờ lại thấy ấm áp như mùa xuân thế này.
“Bỏ qua hết đi, cùng tôi thay đổi có được không?”
Cô không hứa, không đồng ý, chỉ ôm chầm lấy hắn.
Mọi thứ rồi sẽ qua, quá khứ không thể trở thành tương lai. Thà rằng Diệp Băng cùng hắn thay đổi mọi thứ, dựa dẫm vào Lãnh Hàn Tử một lần. Dù cho kết quả sau này có ra sau Diệp Băng vẫn cam tâm tình nguyện.
“Tôi không đặt niềm tin vào anh nhưng không muốn anh lừa dối tôi.” - Cô khẽ khàng nói.
“Được, tôi sẽ không phụ lòng em.”
Cả hai ôm lấy nhau, cùng khóc, cùng vui, cùng hạnh phúc. Mới chỉ là bắt đầu đã cùng nhau, tương lai sẽ qua một trang mới tốt đẹp hơn.
“Tôi nghĩ lâu quá em chưa ăn gà rán nên đã đặt hai phần cho em rồi đó.” - Hắn vừa mở ra đã hỏi.
Lời vừa kịp dứt hết hắn như chết đứng ngay ở phía cửa, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay Diệp Băng.
“Lãnh Hàn Tử, sao anh lại có được những thứ này? Anh muốn biết gì về gia đình tôi sao không hỏi tôi mà lại làm vậy?”
Diệp Băng kích động đến mức cả người phát run, tức giận quăng mấy tờ giấy đó sang một bên.
Nổi ám ảnh năm xưa cứ nghĩ rằng thời gian sẽ che giấu được tất cả, rồi một ngày nào đó cô sẽ thoát được khỏi nó. Nhưng ngay bây giờ nổi đau xé tâm can đó đang gặm nhấm trái tim yếu ớt của cô.
Đau lắm, cảm giác đó cực kỳ làm cho cô đau nhói.
Hận ông trời, Diệp Băng hận mọi thứ nhưng không có dũng khí để hận quá lâu.
Bác sĩ có căn dặn không nên để cho cô chịu kích động, sẽ ảnh hưởng trong quá trình chữa trị tâm lý cho cô. Hắn lo lắng chạy tới bên cạnh muốn ôm vào lòng để cho cô bình tĩnh lại. Diệp Băng thẳng thừng đẩy tay hắn ra chỗ khác, tự động lùi về sau, nước mắt giàn giụa.
“Diệp Băng, em phải nghe tôi giải thích.”
Mọi lời hắn sắp nói ra cô đều không muốn nghe. Tất cả dù là gì vẫn chỉ làm cho vết thương trong lòng càng thêm tổn thương nghiêm trọng. Lùi mãi về phía sau cho đến khi lưng chạm vào vách tường, đôi mắt ngập nước hướng về phía hắn, lắc nhẹ đầu một cái.
“Diệp Băng, tôi không cố ý điều tra về gia đình em đâu. Xin em, xin em hãy tin tôi.”
“Được. Vậy anh nói đi, nói lý do vì sao anh lại làm như vậy!!”
Có đau thật nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Cô biết Lãnh Hàn Tử điều tra về gia đình cô là do có một lý do nào đó, cô muốn biết, muốn nghe thử những gì hắn nói.
Cảm nhận được cô đã bình tĩnh trở lại, Lãnh Hàn Tử luống cuống nói: “Bác sĩ tâm lý có nói là do em bị ám ảnh bởi một nổi sợ nào đó nên mới khiến cho tinh thần của em sa sút. Tôi không nghĩ đến việc Trình Tường đánh đập hay chết trước mặt em sẽ gây cho em ám ảnh...”
“Chúng ta quen biết nhau bao lâu nay những gì về em tôi không biết quá nhiều. Quyết định điều tra gia đình em không phải tôi muốn bói móc chuyện của em. Chỉ một lòng muốn biết quá khứ của em để tôi hiểu rõ mà bù đắp cho em mà thôi.”
“Bù đắp? Anh có từng nghĩ tới nếu tôi biết được sẽ đau khổ như thế nào không?”
Nước mắt tuôn trào không dứt, làm nhoè tầm mắt. Diệp Băng muốn trách hắn chỉ có điều cổ họng bất giác nghẹn lại chẳng thốt nổi nên lời.
“Tôi không biết, là do tôi không nghĩ chu đáo. Nhưng em phải tin tôi, tôi chỉ muốn tốt cho em mà thôi.”
Hắn đứng dậy, từ từ tiến về phía cô. Không hiểu lấy dũng khí từ đâu hắn lại nói hết những điều chất chứa trong lòng cho cô biết.
Ngồi xổm trước mặt, hai tay nhẹ nhàng vươn tới muốn được chạm vào cô “Em biết không tôi cũng như em. Chứng kiến em như vậy tôi đau lòng lắm, tôi muốn giúp nhưng không giúp được gì.”
Hắn nói tới đâu, đôi mắt u sầu tới đó. Như thật sự tất cả những lời hắn nói bây giờ là thật tâm thật dạ. Diệp Băng nhìn hắn không rời, trái tim tự nhiên chẳng hiểu vì sao lại đau gấp vạn lần vừa nãy.
“Tôi không muốn thấy em yếu đuối như bây giờ. Tôi muốn được nhìn thấy Diệp Băng của ngày xưa. Ngang bướng không nghe lời tôi nhưng không bao giờ chịu rời bỏ tôi. Tôi rất nhớ dáng vẻ đó của em.”
Một dòng nước mắt nhẹ nhàng tuôn rơi khỏi khoé mắt Lãnh Hàn Tử.
“Tôi hận bản thân không bảo vệ được em. Em có hiểu cho lòng tôi không hay giờ phút này em đang nghĩ mọi thứ là dối trá?”
Câu hỏi này như đang hỏi chính bản thân hắn.
“Tôi hiểu.” - Diệp Băng khẽ giọng hồi đáp.
Lãnh Hàn Tử ngước nhìn cô “Quá khứ là quá khứ tôi không muốn em cứ mãi nhớ về nó. Cùng tôi thay đổi, cùng tôi làm mọi thứ. Tôi dám cam đoan với em tôi Lãnh Hàn Tử mãi mãi ở bên cạnh em, một bước không rời.”
Lãnh Hàn Tử hắn nghĩ cô là ai vậy chứ? Nghĩ những lời như vậy sẽ khiến cho cô đặt hết niềm tin vào hắn hay sao?
Chẳng qua câu nói ấy lại làm cho cô bật cười. Đã lâu lắm rồi mới có người thề thốt mãi mãi ở bên cạnh cô. Trái tim tuy có đau nhưng sau giờ lại thấy ấm áp như mùa xuân thế này.
“Bỏ qua hết đi, cùng tôi thay đổi có được không?”
Cô không hứa, không đồng ý, chỉ ôm chầm lấy hắn.
Mọi thứ rồi sẽ qua, quá khứ không thể trở thành tương lai. Thà rằng Diệp Băng cùng hắn thay đổi mọi thứ, dựa dẫm vào Lãnh Hàn Tử một lần. Dù cho kết quả sau này có ra sau Diệp Băng vẫn cam tâm tình nguyện.
“Tôi không đặt niềm tin vào anh nhưng không muốn anh lừa dối tôi.” - Cô khẽ khàng nói.
“Được, tôi sẽ không phụ lòng em.”
Cả hai ôm lấy nhau, cùng khóc, cùng vui, cùng hạnh phúc. Mới chỉ là bắt đầu đã cùng nhau, tương lai sẽ qua một trang mới tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.