Chương 38: Tôi và hắn khác nhau
Yamate Aki
24/05/2023
Việc cô đối mặt với một con người hoàn toàn khác của Trình Tường cho đến mấy ngày sau vẫn còn kinh ngạc. Ban đầu Diệp Băng cho rằng là do hắn giả
nhân giả nghĩa, nhân lúc có sơ hở sẽ một cước tiễn cô xuống dưới địa
ngục. Đồng thời thuận lợi gây khốn khổ cho Lãnh Hàn Tử. Một bước đi giết hai con nhạn.
Bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó xem ra kéo dài lâu hơn cô nghĩ. Mấy ngày qua cùng lắm hắn ta chỉ đem cơm nước đến để xác định cô vẫn còn ở đây chứ cũng không làm gì quá đáng. Nhưng không phải vì thế mà cô tin tưởng, nới lỏng phòng bị với tên tàn độc như hắn ta. Một ngày tử tế không đồng nghĩa với việc mấy ngày sau không bị thân tàn ma dại.
Diệp Băng đứng dựa vào khung cửa sổ, mắt ngắm nhìn bầu trời trong lành nhưng trong tâm trí lại suy tính nhiều điều.
Theo ngày tháng tính đến nay hắn ta cũng đã giam cầm được bốn ngày. Tính theo lý ở phía bệnh viện Thành Dương hai người kia cũng đã tỉnh dậy, hiện giờ chắc đang được Lý Duật Hành ân cần chăm sóc. Cái cô lo lắng, không đoán ra được là suy tính thật sự của Trình Tường.
Dựa theo lời trước đây hắn nói việc bắt cóc cô chỉ là muốn trả thù Lãnh Hàn Tử. Lời nói cũng chỉ là lời nói không thể biết có bao nhiêu phần là thật, hay toàn bộ chỉ là giả dối.
“Ăn cơm thôi.” - Trình Tường bưng khay cơm vào.
Diệp Băng phớt lờ với sự xuất hiện của hắn.
“Ăn cơm thôi.”
Lần này hắn ta có hơi lớn giọng nhắc nhở. Vốn dĩ hắn ta như vậy là do mấy ngày trước cô sợ hắn bỏ gì đó vào trong đồ ăn nên không hề động đũa, cùng lắm chỉ uống nước lọc gắng gượng qua cơn đói trong bụng.
Hôm nay vẫn như vậy Diệp Băng chẳng hề cầm đũa động thức ăn.
“Cô càng cố chấp người chịu khổ chỉ có mình cô!!”
Cô nhàn nhạt đáp: “Anh biết rõ chỉ có mình tôi chịu khổ thì cứ mặc kệ tôi đi.”
Lần tiếp theo xem ra hắn đã biết chừng mực, thanh âm có phần dịu dàng hơn vừa nãy “Cô quyết tuyệt thực đến cùng thì có được ích lợi gì chứ? Chỉ sau vài ngày nữa cô suy nhược cơ thể đến lúc đó chẳng phải tôi lại có cớ giày vò cô và Lãnh Hàn Tử sao? Cô thật sự muốn vậy, thật sự muốn chưa tuyên chiến đã bại dưới tay tôi?”
Cười khẩy một cái, cô khoanh hai tay trước ngực, dám đối mặt với hắn: “Anh nghĩ rằng việc tôi tuyệt thực là do chịu thua anh à? Vốn dĩ tôi cho bản thân tiều tụy là để cho sau này khi Lãnh Hàn Tử tìm ra được, trông thấy tôi như vậy hắn sẽ không tiếc vài viên đạn tặng cho anh coi như quà mừng gặp mặt.”
Ngay sau khi cô dứt lời hắn đã có một tý phản ứng lại. Thừa nước này Diệp Băng càng nói thêm để bứt hắn.
“Anh nghĩ anh thông minh lắm sao? Tiếc cho anh hắn ta càng thông minh gấp vạn lần...”
Câu từ trong lời nói không phải là quá đáng để có thể khiêu khích được hắn. Nhưng chưa gì hắn đã đi tới chỗ cô, quật cô xuống giường không thương tiếc. Hoá ra chẳng uổng công cô cố gắng chọc tức hắn mấy ngày qua để hắn chịu bộc lộ bản tính ác thú của mình.
“Tôi và hắn khác nhau.”
“Khác nhau? Quả thực là rất khác vì Lãnh Hàn Tử chẳng bao giờ bày ra cái trò bắt cóc hèn hạ rồi váy bẩn kẻ khác chỉ để hả dạ kế hoạch trả thù bẩn thiểu của mình như anh.”
Trình Tường trừng mắt lên nhìn thẳng vào Diệp Băng “Có nhân ắt sẽ có quả. Tôi chỉ là thay ông trời trừng trị hắn ta.”
“Đúng, có nhân ắt có quả.” - Diệp Băng hạ thấp giọng, cố ý nhấn mạnh câu nói phía sau.
Hắn nhìn cô một lát rồi tức giận bỏ ra ngoài. Diệp Băng ngồi dậy nhìn khay cơm, chỉ đi lại lấy ly nước lọc uống rồi thôi.
...
“Gửi thiệp mời đầy đủ đến các bang.”
A Tuấn sắp xếp từng cái thiệp theo thứ tự từ các lão đại có quyền lực nhất từ trước đến nay đến những lão đại chỉ vừa mới có chút tiếng tăm.
“Gửi cho bên phía Trình gia một tấm.” - Lãnh Hàn Tử vừa làm việc vừa căn dặn.
A Tuấn thoáng sửng sốt, từ từ hiểu ra ý định của Lãnh Hàn Tử.
“Dạ.”
Tới khuya đúng khung giờ được in trên thiệp mời tất cả các lão đại đều ăn mặc lịch thiệp, sang trọng được thuộc hạ dẫn vào khu biệt thự hoành tráng bên cạnh bãi biển đẹp nhất thành phố Tây Hà.
Lãnh Hàn Tử đã dùng tiếng tăm lừng lẫy của bản thân suốt bao năm qua để tổ chức ra buổi tiệc này. Với lời mời hợp tác làm ăn đợt này không chỉ có quy mô lớn mà còn có trị giá trên cả chục tỷ nếu như thành công.
Vụ hợp tác giữa tất cả các bang phái lần này Lãnh Hàn Tử dự định vài năm tới mới thực hiện. Vì do để cho Trình Tường chịu xuất đầu lộ diện nên hắn phải làm liều một phen phá bỏ kế hoạch trong tương lai. Đồng ý cam chịu cùng liên kết đến những bang là kẻ thù từ khi hắn dấn thân vào trong giới.
Buổi tiệc bắt đầu mọi người đổ xô kiếm đối tượng tiếp rượu rồi chào hỏi xã giao.
Lãnh Hàn Tử ôn tồn tiếp chuyện với ông Diệp, một người đã gia nhập vào giới hắc đạo được mười bốn năm. Ông Diệp cũng là người dẫn dắt hắn vào con đường này, cùng với gia tộc huấn luyện hắn trải qua gian khổ nên với ông Diệp Lãnh Hàn Tử rất cung kính, không dám phớt lờ như với mấy kẻ khác.
Trong lúc đang trò chuyện thì A Tuấn lịch sự cúi đầu trước ông ta rồi thủ thỉ vào tai Lãnh Hàn Tử “Trình Tường xuất hiện rồi.”
Bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó xem ra kéo dài lâu hơn cô nghĩ. Mấy ngày qua cùng lắm hắn ta chỉ đem cơm nước đến để xác định cô vẫn còn ở đây chứ cũng không làm gì quá đáng. Nhưng không phải vì thế mà cô tin tưởng, nới lỏng phòng bị với tên tàn độc như hắn ta. Một ngày tử tế không đồng nghĩa với việc mấy ngày sau không bị thân tàn ma dại.
Diệp Băng đứng dựa vào khung cửa sổ, mắt ngắm nhìn bầu trời trong lành nhưng trong tâm trí lại suy tính nhiều điều.
Theo ngày tháng tính đến nay hắn ta cũng đã giam cầm được bốn ngày. Tính theo lý ở phía bệnh viện Thành Dương hai người kia cũng đã tỉnh dậy, hiện giờ chắc đang được Lý Duật Hành ân cần chăm sóc. Cái cô lo lắng, không đoán ra được là suy tính thật sự của Trình Tường.
Dựa theo lời trước đây hắn nói việc bắt cóc cô chỉ là muốn trả thù Lãnh Hàn Tử. Lời nói cũng chỉ là lời nói không thể biết có bao nhiêu phần là thật, hay toàn bộ chỉ là giả dối.
“Ăn cơm thôi.” - Trình Tường bưng khay cơm vào.
Diệp Băng phớt lờ với sự xuất hiện của hắn.
“Ăn cơm thôi.”
Lần này hắn ta có hơi lớn giọng nhắc nhở. Vốn dĩ hắn ta như vậy là do mấy ngày trước cô sợ hắn bỏ gì đó vào trong đồ ăn nên không hề động đũa, cùng lắm chỉ uống nước lọc gắng gượng qua cơn đói trong bụng.
Hôm nay vẫn như vậy Diệp Băng chẳng hề cầm đũa động thức ăn.
“Cô càng cố chấp người chịu khổ chỉ có mình cô!!”
Cô nhàn nhạt đáp: “Anh biết rõ chỉ có mình tôi chịu khổ thì cứ mặc kệ tôi đi.”
Lần tiếp theo xem ra hắn đã biết chừng mực, thanh âm có phần dịu dàng hơn vừa nãy “Cô quyết tuyệt thực đến cùng thì có được ích lợi gì chứ? Chỉ sau vài ngày nữa cô suy nhược cơ thể đến lúc đó chẳng phải tôi lại có cớ giày vò cô và Lãnh Hàn Tử sao? Cô thật sự muốn vậy, thật sự muốn chưa tuyên chiến đã bại dưới tay tôi?”
Cười khẩy một cái, cô khoanh hai tay trước ngực, dám đối mặt với hắn: “Anh nghĩ rằng việc tôi tuyệt thực là do chịu thua anh à? Vốn dĩ tôi cho bản thân tiều tụy là để cho sau này khi Lãnh Hàn Tử tìm ra được, trông thấy tôi như vậy hắn sẽ không tiếc vài viên đạn tặng cho anh coi như quà mừng gặp mặt.”
Ngay sau khi cô dứt lời hắn đã có một tý phản ứng lại. Thừa nước này Diệp Băng càng nói thêm để bứt hắn.
“Anh nghĩ anh thông minh lắm sao? Tiếc cho anh hắn ta càng thông minh gấp vạn lần...”
Câu từ trong lời nói không phải là quá đáng để có thể khiêu khích được hắn. Nhưng chưa gì hắn đã đi tới chỗ cô, quật cô xuống giường không thương tiếc. Hoá ra chẳng uổng công cô cố gắng chọc tức hắn mấy ngày qua để hắn chịu bộc lộ bản tính ác thú của mình.
“Tôi và hắn khác nhau.”
“Khác nhau? Quả thực là rất khác vì Lãnh Hàn Tử chẳng bao giờ bày ra cái trò bắt cóc hèn hạ rồi váy bẩn kẻ khác chỉ để hả dạ kế hoạch trả thù bẩn thiểu của mình như anh.”
Trình Tường trừng mắt lên nhìn thẳng vào Diệp Băng “Có nhân ắt sẽ có quả. Tôi chỉ là thay ông trời trừng trị hắn ta.”
“Đúng, có nhân ắt có quả.” - Diệp Băng hạ thấp giọng, cố ý nhấn mạnh câu nói phía sau.
Hắn nhìn cô một lát rồi tức giận bỏ ra ngoài. Diệp Băng ngồi dậy nhìn khay cơm, chỉ đi lại lấy ly nước lọc uống rồi thôi.
...
“Gửi thiệp mời đầy đủ đến các bang.”
A Tuấn sắp xếp từng cái thiệp theo thứ tự từ các lão đại có quyền lực nhất từ trước đến nay đến những lão đại chỉ vừa mới có chút tiếng tăm.
“Gửi cho bên phía Trình gia một tấm.” - Lãnh Hàn Tử vừa làm việc vừa căn dặn.
A Tuấn thoáng sửng sốt, từ từ hiểu ra ý định của Lãnh Hàn Tử.
“Dạ.”
Tới khuya đúng khung giờ được in trên thiệp mời tất cả các lão đại đều ăn mặc lịch thiệp, sang trọng được thuộc hạ dẫn vào khu biệt thự hoành tráng bên cạnh bãi biển đẹp nhất thành phố Tây Hà.
Lãnh Hàn Tử đã dùng tiếng tăm lừng lẫy của bản thân suốt bao năm qua để tổ chức ra buổi tiệc này. Với lời mời hợp tác làm ăn đợt này không chỉ có quy mô lớn mà còn có trị giá trên cả chục tỷ nếu như thành công.
Vụ hợp tác giữa tất cả các bang phái lần này Lãnh Hàn Tử dự định vài năm tới mới thực hiện. Vì do để cho Trình Tường chịu xuất đầu lộ diện nên hắn phải làm liều một phen phá bỏ kế hoạch trong tương lai. Đồng ý cam chịu cùng liên kết đến những bang là kẻ thù từ khi hắn dấn thân vào trong giới.
Buổi tiệc bắt đầu mọi người đổ xô kiếm đối tượng tiếp rượu rồi chào hỏi xã giao.
Lãnh Hàn Tử ôn tồn tiếp chuyện với ông Diệp, một người đã gia nhập vào giới hắc đạo được mười bốn năm. Ông Diệp cũng là người dẫn dắt hắn vào con đường này, cùng với gia tộc huấn luyện hắn trải qua gian khổ nên với ông Diệp Lãnh Hàn Tử rất cung kính, không dám phớt lờ như với mấy kẻ khác.
Trong lúc đang trò chuyện thì A Tuấn lịch sự cúi đầu trước ông ta rồi thủ thỉ vào tai Lãnh Hàn Tử “Trình Tường xuất hiện rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.