Chương 54: TƯƠNG LAI LÀ CHỒNG EM
Sa Ngọc Phi Yến
01/09/2023
Người đàn ông tâm cơ nở nụ cười gian tà trên môi,người phụ nữ này nhất định anh phải chinh phục được.Còn cô sau khi ra ngoài thì mới chợt nhớ đó là phòng mình.Hết cách cô đành đi loanh quanh trong bang để xử lí một số chuyện,đến lúc cả người mệt mỏi mới trở về phòng.
Thấy anh đang nằm trên giường cô mới biết bản thân say mê làm việc mà quên béng mất việc anh đang bị thương.Đưa tay lên vỗ trán một cái đầy bất lực rồi đi lấy hộp cứu thương trong phòng mình đến và mở áo anh ra vứt luôn cả túi máu giả đi.Khi bông gòn còn chưa chạm vào vết thương thì anh đã bắt lấy tay cô trêu chọc:
"Em như này là đang có ý đồ gì với tôi?"
Cô nở nụ cười công nghiệp một cái rồi trả lời:
"Được được là tôi có ý đồ được chưa?Nếu không phải anh thật sự bị thương tôi đã xé xác anh ra rồi"
Anh cười gian tà hỏi ngược lại cô một câu đầy mờ ám:
"Ồ,tôi không nghĩ là em nỡ xé xác chồng mình đâu nhỉ?"
Cô cau có nhân lúc anh lơ là cô đã tưới thuốc sát trùng lên làm anh giật mình vì cơn rát bất ngờ.Cô nghiến răng trả lời:
"Ai là vợ của anh,tôi chỉ nói là xem biểu hiện thôi.Bạn trai còn chưa làm được ở đó mà mơ mộng"
Nói rồi cô tập trung sơ cứu tiếp vết thương cho anh và chờ sự tương tác lại từ phía anh.Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy hồi âm gì liền ngẩn lên nhì.Bốn mắt giao nhau làm tim cô dấy lên một chút rộn ràng,anh cứ chăm chú nhìn sâu vào con ngươi xinh đẹp ấy làm cô có hơi ngại mà nghiêng đầu cố tình dời mắt đi rồi hỏi:
"Mặt tôi dính gì hay sao mà nhìn chằm chằm vậy?"
Anh đưa tay bóp nhẹ lấy má cô xoay lại buộc cô phải đối diện với anh,thì thầm:
"Tương lai em gọi tôi bằng chồng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!"
Cô nhướng mày đáp trả anh một câu:
"Anh tự tin quá rồi đó Tống Thiếu Tùng!"
Anh nhẹ cười một cái,nụ cười này nó trong mắt cô nó không lạnh lẽo như khi anh nhìn người khác.Nó như một tấm lụa tơ nhung thượng hạng vô cùng dịu dàng và ấm áp vậy.Ánh nhìn đó như mê hoặc lấy cô.
Anh kề mặt mình gần lại cô thỏ thẻ bằng một chất giọng trầm ấm nói:
"Em cho tôi cơ hội,tôi nhất định sẽ trân trọng nó!Dù ở nơi mưa tanh biển máu tôi cũng nhất định sẽ bảo vệ em an toàn không dính một tia bẩn!"
Lời anh nói cô hoàn toàn nghe thấy nhưng cô im lặng một lúc anh còn ngỡ là cô bị cảm động bởi lời nói mà anh học được từ thằng bạn đào hoa Kiến Hạo ai mà có ngờ cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy nói với anh:
"Anh nghỉ tạm phòng tôi đi,khỏe rồi trở về bang"
Cô xoay người đi nhưng vì bị anh kéo lại bất ngờ mà ngã nhào lên giường đè lên anh.Đầu cũng vì vậy mà va vào thành giường một cái đau điếng.Mặt mày nhăn nhó,trán nhanh bị đỏ ửng cả lên.Anh ngay lập tức trợn tròn mắt lo lắng đỡ cô ngồi dậy và xoa xoa chỗ đau giúp cô.Còn không quên dỗ ngọt:
"Ấy,đây tôi xem nào.Chậc chậc ngoan ngồi im nào,tôi xoa giúp em!Không khéo mai lại bầm với sưng đấy"
Cô cũng ngồi im để anh dịu dàng xoa trán,thực ra cơn đau này làm sao so được với mấy cái vết thương chém giết lúc làm nhiệm vụ.Nhưng vì được quan tâm nên cô muốn mình đau thêm chút nữa.Suy cho cùng cô cũng là con gái.
Miệng chu ra hỏi tội anh:
"Tự dưng kéo tôi lại làm gì?Đầu tôi mà có làm sao thì anh biết tay tôi"
Trông họ có còn giống một nhị tỷ cool ngầu của Huyết Tử Bang và lão đại ác ma của Hắc Địa Bang nữa không.Họ bây giờ cứ như hai đứa trẻ vậy!
Thấy anh đang nằm trên giường cô mới biết bản thân say mê làm việc mà quên béng mất việc anh đang bị thương.Đưa tay lên vỗ trán một cái đầy bất lực rồi đi lấy hộp cứu thương trong phòng mình đến và mở áo anh ra vứt luôn cả túi máu giả đi.Khi bông gòn còn chưa chạm vào vết thương thì anh đã bắt lấy tay cô trêu chọc:
"Em như này là đang có ý đồ gì với tôi?"
Cô nở nụ cười công nghiệp một cái rồi trả lời:
"Được được là tôi có ý đồ được chưa?Nếu không phải anh thật sự bị thương tôi đã xé xác anh ra rồi"
Anh cười gian tà hỏi ngược lại cô một câu đầy mờ ám:
"Ồ,tôi không nghĩ là em nỡ xé xác chồng mình đâu nhỉ?"
Cô cau có nhân lúc anh lơ là cô đã tưới thuốc sát trùng lên làm anh giật mình vì cơn rát bất ngờ.Cô nghiến răng trả lời:
"Ai là vợ của anh,tôi chỉ nói là xem biểu hiện thôi.Bạn trai còn chưa làm được ở đó mà mơ mộng"
Nói rồi cô tập trung sơ cứu tiếp vết thương cho anh và chờ sự tương tác lại từ phía anh.Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy hồi âm gì liền ngẩn lên nhì.Bốn mắt giao nhau làm tim cô dấy lên một chút rộn ràng,anh cứ chăm chú nhìn sâu vào con ngươi xinh đẹp ấy làm cô có hơi ngại mà nghiêng đầu cố tình dời mắt đi rồi hỏi:
"Mặt tôi dính gì hay sao mà nhìn chằm chằm vậy?"
Anh đưa tay bóp nhẹ lấy má cô xoay lại buộc cô phải đối diện với anh,thì thầm:
"Tương lai em gọi tôi bằng chồng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!"
Cô nhướng mày đáp trả anh một câu:
"Anh tự tin quá rồi đó Tống Thiếu Tùng!"
Anh nhẹ cười một cái,nụ cười này nó trong mắt cô nó không lạnh lẽo như khi anh nhìn người khác.Nó như một tấm lụa tơ nhung thượng hạng vô cùng dịu dàng và ấm áp vậy.Ánh nhìn đó như mê hoặc lấy cô.
Anh kề mặt mình gần lại cô thỏ thẻ bằng một chất giọng trầm ấm nói:
"Em cho tôi cơ hội,tôi nhất định sẽ trân trọng nó!Dù ở nơi mưa tanh biển máu tôi cũng nhất định sẽ bảo vệ em an toàn không dính một tia bẩn!"
Lời anh nói cô hoàn toàn nghe thấy nhưng cô im lặng một lúc anh còn ngỡ là cô bị cảm động bởi lời nói mà anh học được từ thằng bạn đào hoa Kiến Hạo ai mà có ngờ cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy nói với anh:
"Anh nghỉ tạm phòng tôi đi,khỏe rồi trở về bang"
Cô xoay người đi nhưng vì bị anh kéo lại bất ngờ mà ngã nhào lên giường đè lên anh.Đầu cũng vì vậy mà va vào thành giường một cái đau điếng.Mặt mày nhăn nhó,trán nhanh bị đỏ ửng cả lên.Anh ngay lập tức trợn tròn mắt lo lắng đỡ cô ngồi dậy và xoa xoa chỗ đau giúp cô.Còn không quên dỗ ngọt:
"Ấy,đây tôi xem nào.Chậc chậc ngoan ngồi im nào,tôi xoa giúp em!Không khéo mai lại bầm với sưng đấy"
Cô cũng ngồi im để anh dịu dàng xoa trán,thực ra cơn đau này làm sao so được với mấy cái vết thương chém giết lúc làm nhiệm vụ.Nhưng vì được quan tâm nên cô muốn mình đau thêm chút nữa.Suy cho cùng cô cũng là con gái.
Miệng chu ra hỏi tội anh:
"Tự dưng kéo tôi lại làm gì?Đầu tôi mà có làm sao thì anh biết tay tôi"
Trông họ có còn giống một nhị tỷ cool ngầu của Huyết Tử Bang và lão đại ác ma của Hắc Địa Bang nữa không.Họ bây giờ cứ như hai đứa trẻ vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.