Chương 52: Em là gì trong trái tim tôi
Mễ Mễ
04/11/2022
Hôn lễ diễn ra vô cùng đơn giản chẳng có sự chúc phúc của ai ngoài Lão Quách bà của Thiên Phong, tuy không đồng ý với việc Thiên Phong kết hôn với Vân Linh nhưng nhìn thấy con trai yêu thương cô nhiều như vậy ông không thể nào làm gì khác chỉ biết thuận theo ý của Thiên Phong cho anh ta và Vân Linh sánh bước cùng nhau, Lão Quách chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Thiên Phong dành cho ai cả chỉ có Vân Linh mới có thể làm trái tim của anh ta mềm yếu và luôn phục tùng mọi yêu cầu của cô.
Hai người bước vào lễ đường tiếng nhạc đã bắt đầu vang lên bầu không khí vô cùng nhộn nhịp, xong những nghi thức, nhưng đến lúc trao nhẫn cho nhau đã có một đoàn người đi vào là Gia Ngộ hắn đã đến, Gia Ngộ hiên ngang đi đến kéo lấy tay của Vân Linh nói.
" Đi về cùng anh."
Vân Linh liền giật tay mình ra nói.
" Tôi và anh đã kết thúc rồi đừng có đến đây gây phiền phức cho tôi."
Gia Ngộ cau mày nói.
" Theo anh về anh sẽ giải thích cho em hiểu."
Thiên Phong tức giận đẩy mạnh Gia Ngộ ra nói,
" Anh muốn làm gì định đến đây gây rối à."
Thiên Phong liền gọi bảo vệ vào.
" Các người làm gì mà để cho người vào quấy rối hôn lễ của tôi vậy hả."
Một đoàn người chạy vào Gia Ngộ rút súng ra chĩa lên trần nhà phát một phát đám người ở đó liền sợ hãi cúi người xuống, hắn nắm mạnh lấy tay của Vân Linh gằn giọng nói.
" Quay về cùng anh."
Thiên Phong cũng nắm lấy tay còn lại của Vân Linh nói.
" Cô ấy là vợ của tôi anh không có tư cách gì đến đây để quấy rối hết."
Gia Ngộ như mất hết kiên nhẫn hắn không muốn nhiều lời với đám người này nhưng Vân Linh lại tức giận tát thẳng vào má của Gia Ngộ nói.
" Cút đi tôi sẽ không quay về cùng anh đâu, chính anh là người đẩy tôi ra xa khỏi anh đừng đến đây mà ngông cuồng như thế đây là quyết định của tôi Thiên Phong yêu thương trân trọng và luôn bảo vệ tôi, còn anh cho tôi được gì ngoài những bí mật xấu xa của mình đừng ép buộc người khác làm theo ý của anh tôi không phải là con rối trong tay anh."
Gia Ngộ nghe những lời tàn nhẫn mà Vân Linh nói ra thì vô cùng đau lòng, hắn không nghĩ cô lại xem mình là một con người xấu xa như thế, Gia Ngộ đưa súng bắt Vân Linh phải cầm lấy cô đang cố thoát khỏi cánh tay của Gia Ngộ nhưng hắn bắt buộc cô phải cầm lấy khẩu súng rồi mũi súng chĩa thẳng vào ngực trái của mình hắn hít một hơi thật sâu rồi nói.
" Tôi đã khóc vì em đã đau khổ khi em rời đi, nói xem em là gì trong trái tim của tôi."
Vân Linh không hề trả lời nhưng gương mặt đã đầm đìa nước mắt vì cô cũng rất đau khổ và dằn vặt nhưng cô không thể nào yêu một kẻ đã giết chết ba của mình.
" Tôi rất hận anh tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
Gia Ngộ tức giận đến đau lòng hắn quát lớn với Vân Linh.
" Vậy thì em bắn đi bắn nát trái tim của tôi đi để xem bên trong đó là gì mà em lại hết lần này đến lần khác chà đạp lên nó."
Vân Linh mạnh miệng nói.
" Anh đừng thách thức tôi, đừng nghĩ tôi sẽ mềm lòng bây giờ trong đôi mắt tôi nhìn anh chỉ có lòng thù hận mà thôi."
Gia Ngộ lùi người lại hắn đưa hai tay lên nói.
" Được thôi vậy em cứ việc bắn tôi sẽ chẳng đi đâu cả, tôi sẽ đứng trước mặt em cứ bắn đi."
Vân Linh đưa tay lên chĩa súng về phía của Gia Ngộ đôi tay cô run run Vân Linh nghẹn ngào nói.
" Anh đừng thách thức tôi, tôi sẽ bắn thật đấy."
Bây giờ gương mặt của Gia Ngộ đã không còn một chút dao động nào cả hắn nhìn vào đôi mắt của Vân Linh quát lớn.
" BẮN ĐI."
Vân Linh chĩa mũi súng sang vai của Gia Ngộ cô nhẫn tâm bóp còi viên đạn xuyên thẳng vào vai của Gia Ngộ nhưng hắn không hề di chuyển vết thương này thì làm sao đau bằng vết thương lòng của hắn ngay lúc này, Gia Ngộ nhìn vào sâu đôi mắt của Vân Linh, Hải Đường cảm thấy vô cùng bất mãn đi lên đỡ lấy Gia Ngộ.
" Lão đại đã yêu thương cô như thế nào mà cô lại đối xử với anh ấy như vậy."
Gia Ngộ đau lòng nói.
" Nếu như em đã nhẫn tâm với tôi như thế thì từ nay trở đi tôi sẽ không làm phiền đến em nữa."
Nói rồi hắn quay người rời đi, hôn lễ lại tiếp tục nhưng đến khi Thiên Phong trao nhẫn cho Vân Linh cô đã vô cùng do dự rồi rút tay mình về.
" Em xin lỗi."
Nói rồi cô quay người ôm váy cưới rời đi Thiên Phong vô cùng thất vọng, Lão Quách đi đến nói với con trai.
" Ta đã nói rồi cô ta chẳng yêu thương gì con cả đừng ngu muội mãi mê đắm chìm vào nửa, trái tim của cô ta mãi mãi không thuộc về con."
Thiên Phong vẫn cố chấp nói.
" Con sẽ làm cho cô ấy yêu con chấp nhận tình cảm của con."
Lão quách lắc đầu bất lực nói.
" Đúng là ngu ngốc của tuổi trẻ luôn muốn đuổi theo những thứ chẳng bao giờ thuộc về mình con đừng có mà hối hận."
Hai người bước vào lễ đường tiếng nhạc đã bắt đầu vang lên bầu không khí vô cùng nhộn nhịp, xong những nghi thức, nhưng đến lúc trao nhẫn cho nhau đã có một đoàn người đi vào là Gia Ngộ hắn đã đến, Gia Ngộ hiên ngang đi đến kéo lấy tay của Vân Linh nói.
" Đi về cùng anh."
Vân Linh liền giật tay mình ra nói.
" Tôi và anh đã kết thúc rồi đừng có đến đây gây phiền phức cho tôi."
Gia Ngộ cau mày nói.
" Theo anh về anh sẽ giải thích cho em hiểu."
Thiên Phong tức giận đẩy mạnh Gia Ngộ ra nói,
" Anh muốn làm gì định đến đây gây rối à."
Thiên Phong liền gọi bảo vệ vào.
" Các người làm gì mà để cho người vào quấy rối hôn lễ của tôi vậy hả."
Một đoàn người chạy vào Gia Ngộ rút súng ra chĩa lên trần nhà phát một phát đám người ở đó liền sợ hãi cúi người xuống, hắn nắm mạnh lấy tay của Vân Linh gằn giọng nói.
" Quay về cùng anh."
Thiên Phong cũng nắm lấy tay còn lại của Vân Linh nói.
" Cô ấy là vợ của tôi anh không có tư cách gì đến đây để quấy rối hết."
Gia Ngộ như mất hết kiên nhẫn hắn không muốn nhiều lời với đám người này nhưng Vân Linh lại tức giận tát thẳng vào má của Gia Ngộ nói.
" Cút đi tôi sẽ không quay về cùng anh đâu, chính anh là người đẩy tôi ra xa khỏi anh đừng đến đây mà ngông cuồng như thế đây là quyết định của tôi Thiên Phong yêu thương trân trọng và luôn bảo vệ tôi, còn anh cho tôi được gì ngoài những bí mật xấu xa của mình đừng ép buộc người khác làm theo ý của anh tôi không phải là con rối trong tay anh."
Gia Ngộ nghe những lời tàn nhẫn mà Vân Linh nói ra thì vô cùng đau lòng, hắn không nghĩ cô lại xem mình là một con người xấu xa như thế, Gia Ngộ đưa súng bắt Vân Linh phải cầm lấy cô đang cố thoát khỏi cánh tay của Gia Ngộ nhưng hắn bắt buộc cô phải cầm lấy khẩu súng rồi mũi súng chĩa thẳng vào ngực trái của mình hắn hít một hơi thật sâu rồi nói.
" Tôi đã khóc vì em đã đau khổ khi em rời đi, nói xem em là gì trong trái tim của tôi."
Vân Linh không hề trả lời nhưng gương mặt đã đầm đìa nước mắt vì cô cũng rất đau khổ và dằn vặt nhưng cô không thể nào yêu một kẻ đã giết chết ba của mình.
" Tôi rất hận anh tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
Gia Ngộ tức giận đến đau lòng hắn quát lớn với Vân Linh.
" Vậy thì em bắn đi bắn nát trái tim của tôi đi để xem bên trong đó là gì mà em lại hết lần này đến lần khác chà đạp lên nó."
Vân Linh mạnh miệng nói.
" Anh đừng thách thức tôi, đừng nghĩ tôi sẽ mềm lòng bây giờ trong đôi mắt tôi nhìn anh chỉ có lòng thù hận mà thôi."
Gia Ngộ lùi người lại hắn đưa hai tay lên nói.
" Được thôi vậy em cứ việc bắn tôi sẽ chẳng đi đâu cả, tôi sẽ đứng trước mặt em cứ bắn đi."
Vân Linh đưa tay lên chĩa súng về phía của Gia Ngộ đôi tay cô run run Vân Linh nghẹn ngào nói.
" Anh đừng thách thức tôi, tôi sẽ bắn thật đấy."
Bây giờ gương mặt của Gia Ngộ đã không còn một chút dao động nào cả hắn nhìn vào đôi mắt của Vân Linh quát lớn.
" BẮN ĐI."
Vân Linh chĩa mũi súng sang vai của Gia Ngộ cô nhẫn tâm bóp còi viên đạn xuyên thẳng vào vai của Gia Ngộ nhưng hắn không hề di chuyển vết thương này thì làm sao đau bằng vết thương lòng của hắn ngay lúc này, Gia Ngộ nhìn vào sâu đôi mắt của Vân Linh, Hải Đường cảm thấy vô cùng bất mãn đi lên đỡ lấy Gia Ngộ.
" Lão đại đã yêu thương cô như thế nào mà cô lại đối xử với anh ấy như vậy."
Gia Ngộ đau lòng nói.
" Nếu như em đã nhẫn tâm với tôi như thế thì từ nay trở đi tôi sẽ không làm phiền đến em nữa."
Nói rồi hắn quay người rời đi, hôn lễ lại tiếp tục nhưng đến khi Thiên Phong trao nhẫn cho Vân Linh cô đã vô cùng do dự rồi rút tay mình về.
" Em xin lỗi."
Nói rồi cô quay người ôm váy cưới rời đi Thiên Phong vô cùng thất vọng, Lão Quách đi đến nói với con trai.
" Ta đã nói rồi cô ta chẳng yêu thương gì con cả đừng ngu muội mãi mê đắm chìm vào nửa, trái tim của cô ta mãi mãi không thuộc về con."
Thiên Phong vẫn cố chấp nói.
" Con sẽ làm cho cô ấy yêu con chấp nhận tình cảm của con."
Lão quách lắc đầu bất lực nói.
" Đúng là ngu ngốc của tuổi trẻ luôn muốn đuổi theo những thứ chẳng bao giờ thuộc về mình con đừng có mà hối hận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.