Chương 305: Ai bảo anh cưới một cô vợ gian xảo
Thi Thi
29/08/2021
Vạn Hoài Bắc định vùng vẫy để cô ta thả mình xuống.
Lâu Yến Vy trầm mặt, hét lên như cô vợ nhỏ của tổng giám đốc bá đạo: “Anh ngậm miệng lại cho tôi, anh nằm im đi, bằng không tôi sẽ cho đẹp mặt”
Vạn Hoài Bắc rất muốn hỏi, có phải cô đã đọc nhiều tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo rồi không, bình thường chẳng phải đây là lời thoại của nam chính à? Có phải cô cầm nhầm kịch bản rồi không?
Vạn Hoài Bắc mở miệng, chưa kịp lên tiếng, đã bị Lâu Yến Vy lườm một phát, nên nhất thời ngậm miệng.
Người phụ nữ này thật hung dữ.
Lâu Yến Vy bế Vạn Hoài Bắc nặng hơn 65kg, nhưng bước đi vẫn nhẹ nhàng như thường, cô ta bế anh ta đi thẳng ra ngoài.
Trước cửa tiệm lẩu, người ra vào tấp nập.
Bình thường mọi người đều nhìn thấy đàn ông bế kiểu công chúa với phụ nữ, cho nên rất mới mẻ với việc phụ nữ bị đàn ông.
Nhưng Lâu Yến Vy chẳng hề có cảm giác không thích hợp nào khi bị Vạn Hoài Bắc.
Hình ảnh một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, bế cô vợ nhỏ của mình, không đúng, là anh chồng nhỏ của mình, nhất thời thu hút không hút ánh mắt và tiếng bàn tán xôn xao, không ít người che miệng trêu chọc.
Vạn Hoài Bắc cảm thấy rất mất mặt, nên chôn mặt vào ngực Lâu Yến Vy, cảnh tượng này càng giống như anh chồng nhỏ đang làm nũng vì xấu hồ.
“Wow, người đẹp đó thật dũng mãnh, đúng là thần tượng của các chị em phụ nữ chúng ta”
“Cô ấy thật lợi hại, không ngờ cô ấy có thể bị nổi một người đàn ông”
“Mọi người mau nhìn xem, người đàn ông đó đang xấu hổ kìa”
“Tôi cảm thấy bọn họ rất xứng đôi”
“Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, chị gái xinh đẹp này chính là người vừa đẹp vừa mạnh mẽ
“Cô ấy thật sự đã gỡ hòa cho cánh chị em phụ nữ chúng ta”
“Người đàn ông đó thật hạnh phúc, tôi cũng muốn được chị gái xinh đẹp bế”
Đây chắc chắn là tiếng lòng của cánh đàn ông.
Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng Lâu Yến Vy làm như không nghe thấy những tiếng bàn tán đó, vẫn tiếp tục bị Vạn Hoài Bắc tới bên đường bắt taxi.
“Anh đừng thừa cơ sàm sỡ tôi, anh chôn đầu vào đó làm gì?”
Vạn Hoài Bắc thò đầu ra nói: “Nhiều người vây xem như vậy, nếu để bọn họ nhìn thấy mặt của tôi, thì sau này tôi còn có thể lăn lộn trong giới này à?”
Dứt lời, anh ta lại chôn đầu vào tiếp.
Lâu Yến Vy nhổ nước bọt: “Anh cứ yên tâm, với khuôn mặt sưng như đầu heo của anh, thì người bình thường sẽ không nhận ra anh”
Tài xế xe taxi ngừng xe, ông ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ mới mẻ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Người đẹp, hai người muốn đi đâu?”
“Chúng tôi tới biệt thự Nam Sơn” Lâu Yến Vy để Vạn Hoài Bắc vào trước, rồi mình ngồi sau.
Tài xế thông qua gương chiếu hậu liếc nhìn Vạn Hoài Bắc, Vạn Hoài Bắc lặng lẽ xoay mặt qua một bên.
Thanh danh lẫy lừng cả đời của anh đã bị phá hủy.
Lâu Yến Vy thấy Vạn Hoài Bắc không nói gì, mà chỉ rúc vào trong góc, dáng vẻ vô cùng oan ức, nên cô ta vỗ vai anh ta an ủi: “Anh đừng xấu hổ nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh”
Vạn Hoài Bắc: “..”. Sao nghe câu này lại khiến người hiểu lầm như vậy?
Quả nhiên tài xế bị câu nói này chấn động đến mức phải thắng gấp khi gặp đèn đỏ.
Theo quán tính, Vạn Hoài Bắc đập người vào ghế trước, cánh tay lại vang lên tiếng gãy xương.
Lâu Yến Vy vội vàng đỡ anh ta về, tay của Vạn Hoài Bắc đã mất hết sức lực, cô ta cầm tay anh ta lên lắc lắc: “Cánh tay còn lại cũng bị gãy rồi sao?”
Lâu Yến Vy buông tay anh ta ra, tay của Vạn Hoài Bắc cũng tự động buông xuống, rồi tự động đung đưa.
Vạn Hoài Bắc nhìn Lâu Yến Vy, gần như buồn rầu, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi thật sự phải cảm ơn cô, bây giờ cô đã tập hợp thành một cặp cho tôi rồi”
Tài xế vội lên tiếng: “Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Vạn Hoài Bắc ngẩng khuôn mặt đã sưng vù của mình lên, dáng vẻ không còn gì để lưu luyến nữa: “Tôi đã không còn chỗ nào có thể xảy ra chuyện được nữa, làm phiền bác tài lái chậm một chút, cảm ơn”
Tài xế xe taxi cười lúng túng: “Được”.
Lần này ông ta thật sự lái rất chậm, mất gần hai tiếng đồng hồ mới tới biệt thự Nam Sơn.
Lúc này trời đã hừng đông rồi.
Vạn Hoài Bắc không muốn mất mặt nữa, lần này có nói thế nào anh ta cũng không để Lâu Yến Vy bế vào, cho nên sau đó mới xuất hiện cảnh tượng thế này.
Vạn Hoài Bắc khập khiễng đi vào bên trong, cánh tay trật khớp cũng đong đưa theo từng bước đi, còn Lâu Yến Vy thì đi bên cạnh anh ta.
“Có phải tôi đánh nặng tay lắm đúng không?”
Vạn Hoài Bắc ngừng bước, điên cuồng khởi động khớp vai, chỉ thấy hai cánh tay trật khớp không ngừng đong đưa.
“Cô có ra tay nặng không à, thế này vẫn chưa đủ rõ sao?”
“Sorry!” Lâu Yến Vy cười xấu hổ: “Lần sau tôi sẽ nhẹ tay hơn”
Còn có lần sau nữa à? Anh ta thật sự không dám nghĩ đến lần sau nữa.
Vạn Hoài Bắc tiếp tục đi vào phòng khách, rồi lớn tiếng gọi: “Xa Thành Luân, anh ra ngoài đây một lát”
“Đêm hôm khuya khoắt, anh còn la hét cái gì?” Xa Thành Luân vừa khâu vết thương cho Lục Đồng Quân xong, chưa kịp uống ngụm nước, thì Vạn Hoài Bắc tới.
Xa Thành Luân vừa nhìn thấy mặt Vạn Hoài Bắc đã mở miệng trêu chọc: “Anh đi sửa mặt bị thất bại à?”
“Tôi đẹp trai ngời ngời như vậy mà cần phải đi sửa mặt sao?” Vạn Hoài Bắc ngồi xuống nói tiếp: “Anh xem tay tôi thử đi, nó bị trật khớp rồi, anh muốn chữa thế nào thì chữa đi, nếu chữa không khỏi thì vừa khéo tôi đã tìm được tên đầu sỏ để phụ trách rồi”.
Xa Thành Luân nhìn Lâu Yến Vy, rồi lại nhìn Vạn Hoài Bắc, thở dài: “Hai người có thể để tôi bớt lo hơn được không, hai người thật sự khiến tôi mệt chết đi được, mấy người chỉ trả cho tôi một phần lương, mà bắt tôi làm việc gấp đôi, tôi vừa xử lý vết thương cho Lục Đồng Quân xong, thì anh lại tới”
Xa Thành Luân thật sự rất muốn trốn về đảo để mình yên tĩnh. Vạn Hoài Bắc hỏi: “Lão đại sao vậy?”
“Anh ấy bị thương ở chân, mất máu quá nhiều, vẫn chưa tỉnh lại, tôi vừa khâu lại vết thương xong, bây giờ đang nằm nghỉ ngơi”.
Lúc Xa Thành Luân nói đã kiểm tra xong vết thương của Vạn Hoài Bắc, tất cả đều là ngoại thương.
Sau khi kiểm tra xong, Xa Thành Luân liền bật ngón tay cái với Lâu Yến Vy: “Cô Lâu, cô thật dũng mãnh”.
“Anh quá khen rồi, tôi chỉ dùng ba phần lực thôi” Lâu Yến Vy cười khiêm tốn, thật sự cho rằng đây chỉ là lời khen: “Anh Xa, tay anh ta có thể nối lại không?”
Xa Thành Luân bỗng có chút cười trên nỗi đau của người khác, cuối cũng cũng biết tại sao trước đây Vạn Hoài Bắc lại muốn trốn khi nghe thấy tên Lâu Yến Vy rồi.
Một người phụ nữ dũng mãnh như vậy, anh ta nhìn còn muốn trốn, quan trọng nhất là mạch não còn không bình thường.
“Có thể…“ Xa Thành Luân chưa kịp nói hết, Vạn Hoài Bắc đã nháy mắt với anh ta, Xa Thành Luân vội sửa lời nói tiếp: “Chỉ là tổn thương đến nhiều gân cốt, cho nên tạm thời sẽ không khỏe hẳn, mà cần phải từ từ nghỉ dưỡng, khoảng thời gian này, mong cô Lâu hãy nương tay
Xa Thành Luân cũng không muốn cứ cách dăm ba ngày lại thay phiên nhau chữa trị thương tật cho bọn họ, người thì bị thương, người thì bị tật, rồi anh ta lại phải bận rộn.
Vạn Hoài Bắc nhìn Xa Thành Luân bằng ánh mắt cảm kích, không hổ là anh em tốt, đại ân này không có lời nào cảm ơn hết được.
Lâu Yến Vy thở phào nhẹ nhõm: “Nếu anh ta không chỉnh tôi, thì tôi cũng sẽ không đánh anh ta…”
Bụng cô ta lại bắt đầu đau, nên nói với hai người: “Tôi đi vệ sinh một lát, anh Xa, anh cứ khám cho anh ta trước đi.”
Sau đó Lâu Yến Vy ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
Vết thương ngoài da đã được xử lý, xương nằm lệch vị trí cũng đã được kéo về chỗ cũ, rồi bó lại bằng thạch cao, treo lên cổ.
Đợi đến khi Lâu Yến Vy ra khỏi phòng vệ sinh, thì tay của Vạn Hoài Bắc đã được băng bó bằng thạch cao, bây giờ anh ta đang nằm trên sofa, còn Xa Thành Luân thì đang thu dọn hộp thuốc.
Vạn Hoài Bắc nhìn hai cánh tay đều bị băng bó của mình thì hỏi: “Bây giờ tôi phải đi vệ sinh, ăn cơm bằng cách nào?”
“Anh chỉ có thể tìm người đút cho anh ăn” Xa Thành Luân thấy Lâu Yến Vy đi tới, thì nháy mắt với Vạn Hoài Bắc.
Vạn Hoài Bắc nhìn Lâu Yến Vy nói: “Mẫu Dạ Xoa, cô đánh tôi bị thương thế này, có phải có nên chịu trách nhiệm chút không?”
Lâu Yến Vy nhìn Vạn Hoài Bắc bằng ánh mắt như nhìn một tên ngốc: “Anh bị tôi đánh đến phát ngốc rồi à? Anh đã từng nhìn thấy tôi chịu trách nhiệm với ai chưa? Chuyện này là do anh tự chuốc lấy, nếu anh không có vấn đề gì, thì tôi về trước”.
Vạn Hoài Bắc nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đúng là người phụ nữ vô tình”.
“Bye bye!” Lâu Yến Vy dứt khoát rời đi, lúc đi cô ta còn cố ý cười trên nỗi đau của người khác: “Tổn thương nhiều gân cốt, ha ha, cuối cùng tôi cũng có thể yên tĩnh một thời gian rồi”
Vạn Hoài Bắc: “..”. Vạn Hoài Bắc nghỉ ngơi một lát, rồi đi thăm Lục Đồng Quân. Hai người đúng là anh em một giuộc với nhau, người thì bị thương ở chân, còn người kia thì bị thương ở tay.
Lúc Lục Đồng Quân tỉnh lại, thấy Vạn Hoài Bắc bị bó bột cá hai tay, thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại bị thương?
“Em còn có thể bị sao nữa, tất nhiên là bị Mẫu Dạ Xoa đó đánh cho bị thương rồi” Vạn Hoài Bắc thở dài hỏi: “Lão đại, còn anh thì sao? Chẳng lẽ là do chị dâu đã đánh lén anh?”
Câu nói này chỉ đơn giản là để trêu chọc.
“Là tôi tự đâm” Lục Đồng Quân nói: “Còn phần ân tình của Chu Văn Triệt, tôi cũng đã trả lại, để tránh sau này cứ cách dăm ba bữa lại tới quấy rối vợ tôi”
Vạn Hoài Bắc bật ngón tay nói: “Lão đại, anh thật lợi hại”
Cách đối phó với tình địch này rất đáng lấy ra làm gương, chỉ bị tật ở chân một chút, chứ không tổn thất gì.
Đúng lúc này, Xa Thành Luân và Hạ Lăng mỗi người cầm mấy chai thuốc đi vào.
“Cha, cha tỉnh rồi” Hạ Lăng rất lo lắng nói.
“Cha không sao rồi” Lục Đồng Quân xoa đầu con trai đáp.
Xa Thành Luân nói: “Anh đừng nói câu này quá sớm, chân anh đã được giữ lại, nhưng chưa biết liệu khi về anh có phải quỳ bàn giặt hay không?”
Vạn Hoài Bắc nghe vậy thì hóng chuyện: “Xa Thành Luân, anh nói vậy là sao?”
Xa Thành Luân nhìn Lục Đồng Quân nói: “Trước khi anh gọi cho tôi, thì vợ anh đã gọi cho tôi rồi, lần này anh cũng đừng trách tôi, trước khi hai cha con anh lấy danh nghĩa của tôi làm chuyện, cũng không gọi điện nói với tôi một tiếng, tôi đã mắc bẫy vợ anh rồi, cô ấy đã biết chuyện hai cha con anh lừa dối cô ấy rồi.”
Lục Đồng Quân vô thức xoa đầu gối, anh tự ý chủ trương đi chấm dứt ân oán với Chu Văn Triệt, còn làm mình bị thương nữa, với tính cách của Tô Lan Huyên, rất có thể lần này anh sẽ bị phế đầu gối.
Vạn Hoài Bắc nói: “Xa Thành Luân, sao anh có thể bất nghĩa hãm hại lão đại thế, lần này quay về đừng nói là quỹ bàn giặt, nói không chừng chị ấy đã chuẩn bị sẵn vỏ sầu riêng rồi.”
Nhìn thì có vẻ anh ta đang lo lắng, nhưng thực chật giọng điệu đó là không chê chuyện lớn, muốn xem náo nhiệt.
“Ai bảo anh cưới cô vợ gian xảo như vậy chi?” Vạn Hoài Bắc đã cảm nhận sâu sắc nói: “Hai chị em nhà này, một người thì võ công cao cường, còn người kia thì IQ vượt bậc, sau này làm sao chịu đựng nổi?”
Lâu Yến Vy trầm mặt, hét lên như cô vợ nhỏ của tổng giám đốc bá đạo: “Anh ngậm miệng lại cho tôi, anh nằm im đi, bằng không tôi sẽ cho đẹp mặt”
Vạn Hoài Bắc rất muốn hỏi, có phải cô đã đọc nhiều tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo rồi không, bình thường chẳng phải đây là lời thoại của nam chính à? Có phải cô cầm nhầm kịch bản rồi không?
Vạn Hoài Bắc mở miệng, chưa kịp lên tiếng, đã bị Lâu Yến Vy lườm một phát, nên nhất thời ngậm miệng.
Người phụ nữ này thật hung dữ.
Lâu Yến Vy bế Vạn Hoài Bắc nặng hơn 65kg, nhưng bước đi vẫn nhẹ nhàng như thường, cô ta bế anh ta đi thẳng ra ngoài.
Trước cửa tiệm lẩu, người ra vào tấp nập.
Bình thường mọi người đều nhìn thấy đàn ông bế kiểu công chúa với phụ nữ, cho nên rất mới mẻ với việc phụ nữ bị đàn ông.
Nhưng Lâu Yến Vy chẳng hề có cảm giác không thích hợp nào khi bị Vạn Hoài Bắc.
Hình ảnh một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, bế cô vợ nhỏ của mình, không đúng, là anh chồng nhỏ của mình, nhất thời thu hút không hút ánh mắt và tiếng bàn tán xôn xao, không ít người che miệng trêu chọc.
Vạn Hoài Bắc cảm thấy rất mất mặt, nên chôn mặt vào ngực Lâu Yến Vy, cảnh tượng này càng giống như anh chồng nhỏ đang làm nũng vì xấu hồ.
“Wow, người đẹp đó thật dũng mãnh, đúng là thần tượng của các chị em phụ nữ chúng ta”
“Cô ấy thật lợi hại, không ngờ cô ấy có thể bị nổi một người đàn ông”
“Mọi người mau nhìn xem, người đàn ông đó đang xấu hổ kìa”
“Tôi cảm thấy bọn họ rất xứng đôi”
“Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, chị gái xinh đẹp này chính là người vừa đẹp vừa mạnh mẽ
“Cô ấy thật sự đã gỡ hòa cho cánh chị em phụ nữ chúng ta”
“Người đàn ông đó thật hạnh phúc, tôi cũng muốn được chị gái xinh đẹp bế”
Đây chắc chắn là tiếng lòng của cánh đàn ông.
Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng Lâu Yến Vy làm như không nghe thấy những tiếng bàn tán đó, vẫn tiếp tục bị Vạn Hoài Bắc tới bên đường bắt taxi.
“Anh đừng thừa cơ sàm sỡ tôi, anh chôn đầu vào đó làm gì?”
Vạn Hoài Bắc thò đầu ra nói: “Nhiều người vây xem như vậy, nếu để bọn họ nhìn thấy mặt của tôi, thì sau này tôi còn có thể lăn lộn trong giới này à?”
Dứt lời, anh ta lại chôn đầu vào tiếp.
Lâu Yến Vy nhổ nước bọt: “Anh cứ yên tâm, với khuôn mặt sưng như đầu heo của anh, thì người bình thường sẽ không nhận ra anh”
Tài xế xe taxi ngừng xe, ông ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ mới mẻ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Người đẹp, hai người muốn đi đâu?”
“Chúng tôi tới biệt thự Nam Sơn” Lâu Yến Vy để Vạn Hoài Bắc vào trước, rồi mình ngồi sau.
Tài xế thông qua gương chiếu hậu liếc nhìn Vạn Hoài Bắc, Vạn Hoài Bắc lặng lẽ xoay mặt qua một bên.
Thanh danh lẫy lừng cả đời của anh đã bị phá hủy.
Lâu Yến Vy thấy Vạn Hoài Bắc không nói gì, mà chỉ rúc vào trong góc, dáng vẻ vô cùng oan ức, nên cô ta vỗ vai anh ta an ủi: “Anh đừng xấu hổ nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh”
Vạn Hoài Bắc: “..”. Sao nghe câu này lại khiến người hiểu lầm như vậy?
Quả nhiên tài xế bị câu nói này chấn động đến mức phải thắng gấp khi gặp đèn đỏ.
Theo quán tính, Vạn Hoài Bắc đập người vào ghế trước, cánh tay lại vang lên tiếng gãy xương.
Lâu Yến Vy vội vàng đỡ anh ta về, tay của Vạn Hoài Bắc đã mất hết sức lực, cô ta cầm tay anh ta lên lắc lắc: “Cánh tay còn lại cũng bị gãy rồi sao?”
Lâu Yến Vy buông tay anh ta ra, tay của Vạn Hoài Bắc cũng tự động buông xuống, rồi tự động đung đưa.
Vạn Hoài Bắc nhìn Lâu Yến Vy, gần như buồn rầu, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi thật sự phải cảm ơn cô, bây giờ cô đã tập hợp thành một cặp cho tôi rồi”
Tài xế vội lên tiếng: “Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Vạn Hoài Bắc ngẩng khuôn mặt đã sưng vù của mình lên, dáng vẻ không còn gì để lưu luyến nữa: “Tôi đã không còn chỗ nào có thể xảy ra chuyện được nữa, làm phiền bác tài lái chậm một chút, cảm ơn”
Tài xế xe taxi cười lúng túng: “Được”.
Lần này ông ta thật sự lái rất chậm, mất gần hai tiếng đồng hồ mới tới biệt thự Nam Sơn.
Lúc này trời đã hừng đông rồi.
Vạn Hoài Bắc không muốn mất mặt nữa, lần này có nói thế nào anh ta cũng không để Lâu Yến Vy bế vào, cho nên sau đó mới xuất hiện cảnh tượng thế này.
Vạn Hoài Bắc khập khiễng đi vào bên trong, cánh tay trật khớp cũng đong đưa theo từng bước đi, còn Lâu Yến Vy thì đi bên cạnh anh ta.
“Có phải tôi đánh nặng tay lắm đúng không?”
Vạn Hoài Bắc ngừng bước, điên cuồng khởi động khớp vai, chỉ thấy hai cánh tay trật khớp không ngừng đong đưa.
“Cô có ra tay nặng không à, thế này vẫn chưa đủ rõ sao?”
“Sorry!” Lâu Yến Vy cười xấu hổ: “Lần sau tôi sẽ nhẹ tay hơn”
Còn có lần sau nữa à? Anh ta thật sự không dám nghĩ đến lần sau nữa.
Vạn Hoài Bắc tiếp tục đi vào phòng khách, rồi lớn tiếng gọi: “Xa Thành Luân, anh ra ngoài đây một lát”
“Đêm hôm khuya khoắt, anh còn la hét cái gì?” Xa Thành Luân vừa khâu vết thương cho Lục Đồng Quân xong, chưa kịp uống ngụm nước, thì Vạn Hoài Bắc tới.
Xa Thành Luân vừa nhìn thấy mặt Vạn Hoài Bắc đã mở miệng trêu chọc: “Anh đi sửa mặt bị thất bại à?”
“Tôi đẹp trai ngời ngời như vậy mà cần phải đi sửa mặt sao?” Vạn Hoài Bắc ngồi xuống nói tiếp: “Anh xem tay tôi thử đi, nó bị trật khớp rồi, anh muốn chữa thế nào thì chữa đi, nếu chữa không khỏi thì vừa khéo tôi đã tìm được tên đầu sỏ để phụ trách rồi”.
Xa Thành Luân nhìn Lâu Yến Vy, rồi lại nhìn Vạn Hoài Bắc, thở dài: “Hai người có thể để tôi bớt lo hơn được không, hai người thật sự khiến tôi mệt chết đi được, mấy người chỉ trả cho tôi một phần lương, mà bắt tôi làm việc gấp đôi, tôi vừa xử lý vết thương cho Lục Đồng Quân xong, thì anh lại tới”
Xa Thành Luân thật sự rất muốn trốn về đảo để mình yên tĩnh. Vạn Hoài Bắc hỏi: “Lão đại sao vậy?”
“Anh ấy bị thương ở chân, mất máu quá nhiều, vẫn chưa tỉnh lại, tôi vừa khâu lại vết thương xong, bây giờ đang nằm nghỉ ngơi”.
Lúc Xa Thành Luân nói đã kiểm tra xong vết thương của Vạn Hoài Bắc, tất cả đều là ngoại thương.
Sau khi kiểm tra xong, Xa Thành Luân liền bật ngón tay cái với Lâu Yến Vy: “Cô Lâu, cô thật dũng mãnh”.
“Anh quá khen rồi, tôi chỉ dùng ba phần lực thôi” Lâu Yến Vy cười khiêm tốn, thật sự cho rằng đây chỉ là lời khen: “Anh Xa, tay anh ta có thể nối lại không?”
Xa Thành Luân bỗng có chút cười trên nỗi đau của người khác, cuối cũng cũng biết tại sao trước đây Vạn Hoài Bắc lại muốn trốn khi nghe thấy tên Lâu Yến Vy rồi.
Một người phụ nữ dũng mãnh như vậy, anh ta nhìn còn muốn trốn, quan trọng nhất là mạch não còn không bình thường.
“Có thể…“ Xa Thành Luân chưa kịp nói hết, Vạn Hoài Bắc đã nháy mắt với anh ta, Xa Thành Luân vội sửa lời nói tiếp: “Chỉ là tổn thương đến nhiều gân cốt, cho nên tạm thời sẽ không khỏe hẳn, mà cần phải từ từ nghỉ dưỡng, khoảng thời gian này, mong cô Lâu hãy nương tay
Xa Thành Luân cũng không muốn cứ cách dăm ba ngày lại thay phiên nhau chữa trị thương tật cho bọn họ, người thì bị thương, người thì bị tật, rồi anh ta lại phải bận rộn.
Vạn Hoài Bắc nhìn Xa Thành Luân bằng ánh mắt cảm kích, không hổ là anh em tốt, đại ân này không có lời nào cảm ơn hết được.
Lâu Yến Vy thở phào nhẹ nhõm: “Nếu anh ta không chỉnh tôi, thì tôi cũng sẽ không đánh anh ta…”
Bụng cô ta lại bắt đầu đau, nên nói với hai người: “Tôi đi vệ sinh một lát, anh Xa, anh cứ khám cho anh ta trước đi.”
Sau đó Lâu Yến Vy ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
Vết thương ngoài da đã được xử lý, xương nằm lệch vị trí cũng đã được kéo về chỗ cũ, rồi bó lại bằng thạch cao, treo lên cổ.
Đợi đến khi Lâu Yến Vy ra khỏi phòng vệ sinh, thì tay của Vạn Hoài Bắc đã được băng bó bằng thạch cao, bây giờ anh ta đang nằm trên sofa, còn Xa Thành Luân thì đang thu dọn hộp thuốc.
Vạn Hoài Bắc nhìn hai cánh tay đều bị băng bó của mình thì hỏi: “Bây giờ tôi phải đi vệ sinh, ăn cơm bằng cách nào?”
“Anh chỉ có thể tìm người đút cho anh ăn” Xa Thành Luân thấy Lâu Yến Vy đi tới, thì nháy mắt với Vạn Hoài Bắc.
Vạn Hoài Bắc nhìn Lâu Yến Vy nói: “Mẫu Dạ Xoa, cô đánh tôi bị thương thế này, có phải có nên chịu trách nhiệm chút không?”
Lâu Yến Vy nhìn Vạn Hoài Bắc bằng ánh mắt như nhìn một tên ngốc: “Anh bị tôi đánh đến phát ngốc rồi à? Anh đã từng nhìn thấy tôi chịu trách nhiệm với ai chưa? Chuyện này là do anh tự chuốc lấy, nếu anh không có vấn đề gì, thì tôi về trước”.
Vạn Hoài Bắc nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đúng là người phụ nữ vô tình”.
“Bye bye!” Lâu Yến Vy dứt khoát rời đi, lúc đi cô ta còn cố ý cười trên nỗi đau của người khác: “Tổn thương nhiều gân cốt, ha ha, cuối cùng tôi cũng có thể yên tĩnh một thời gian rồi”
Vạn Hoài Bắc: “..”. Vạn Hoài Bắc nghỉ ngơi một lát, rồi đi thăm Lục Đồng Quân. Hai người đúng là anh em một giuộc với nhau, người thì bị thương ở chân, còn người kia thì bị thương ở tay.
Lúc Lục Đồng Quân tỉnh lại, thấy Vạn Hoài Bắc bị bó bột cá hai tay, thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại bị thương?
“Em còn có thể bị sao nữa, tất nhiên là bị Mẫu Dạ Xoa đó đánh cho bị thương rồi” Vạn Hoài Bắc thở dài hỏi: “Lão đại, còn anh thì sao? Chẳng lẽ là do chị dâu đã đánh lén anh?”
Câu nói này chỉ đơn giản là để trêu chọc.
“Là tôi tự đâm” Lục Đồng Quân nói: “Còn phần ân tình của Chu Văn Triệt, tôi cũng đã trả lại, để tránh sau này cứ cách dăm ba bữa lại tới quấy rối vợ tôi”
Vạn Hoài Bắc bật ngón tay nói: “Lão đại, anh thật lợi hại”
Cách đối phó với tình địch này rất đáng lấy ra làm gương, chỉ bị tật ở chân một chút, chứ không tổn thất gì.
Đúng lúc này, Xa Thành Luân và Hạ Lăng mỗi người cầm mấy chai thuốc đi vào.
“Cha, cha tỉnh rồi” Hạ Lăng rất lo lắng nói.
“Cha không sao rồi” Lục Đồng Quân xoa đầu con trai đáp.
Xa Thành Luân nói: “Anh đừng nói câu này quá sớm, chân anh đã được giữ lại, nhưng chưa biết liệu khi về anh có phải quỳ bàn giặt hay không?”
Vạn Hoài Bắc nghe vậy thì hóng chuyện: “Xa Thành Luân, anh nói vậy là sao?”
Xa Thành Luân nhìn Lục Đồng Quân nói: “Trước khi anh gọi cho tôi, thì vợ anh đã gọi cho tôi rồi, lần này anh cũng đừng trách tôi, trước khi hai cha con anh lấy danh nghĩa của tôi làm chuyện, cũng không gọi điện nói với tôi một tiếng, tôi đã mắc bẫy vợ anh rồi, cô ấy đã biết chuyện hai cha con anh lừa dối cô ấy rồi.”
Lục Đồng Quân vô thức xoa đầu gối, anh tự ý chủ trương đi chấm dứt ân oán với Chu Văn Triệt, còn làm mình bị thương nữa, với tính cách của Tô Lan Huyên, rất có thể lần này anh sẽ bị phế đầu gối.
Vạn Hoài Bắc nói: “Xa Thành Luân, sao anh có thể bất nghĩa hãm hại lão đại thế, lần này quay về đừng nói là quỹ bàn giặt, nói không chừng chị ấy đã chuẩn bị sẵn vỏ sầu riêng rồi.”
Nhìn thì có vẻ anh ta đang lo lắng, nhưng thực chật giọng điệu đó là không chê chuyện lớn, muốn xem náo nhiệt.
“Ai bảo anh cưới cô vợ gian xảo như vậy chi?” Vạn Hoài Bắc đã cảm nhận sâu sắc nói: “Hai chị em nhà này, một người thì võ công cao cường, còn người kia thì IQ vượt bậc, sau này làm sao chịu đựng nổi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.