Chương 96: Anh Lục, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn
Thi Thi
10/07/2021
Tô Lan Huyên sợ hết hồn.
“Sức chiến đấu” của Lục Đồng Quân như vậy, nếu làm thêm một lần nữa thì chỉ e tấm thân nhỏ bé này của cô không thể chịu nổi.
Tô Lan Huyên trừng mắt nhìn Lục Đồng Quân: “Cẩn thận mài sắt lại mài thành kim đấy!”
Rõ ràng là một người có vết thương vẫn chưa lành, một người đang bị cảm mà vẫn không an phận như vậy.
Đúng là tạo nghiệt mà!
Tô Lan Huyên sờ sờ ngực Lục Đồng Quân, nói: “Nếu anh bớt đi hai múi thịt, nhiều thêm một chút mỡ thì em cũng không đến nỗi mất kiểm soát được như vậy”.
LỒ? Nói như vậy nghĩa là Lan Huyên bị sắc đẹp của anh mê hoặc sao?” Ý cười trong mắt Lục Đồng Quân. càng đậm hơn, trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này phải khoe thân trước mặt Tô Lan Huyền nhiều hơn.
Tô Lan Huyên không phản bác, bởi vì sự thật đã chứng minh, ngoài miệng thì cô từ chối nhưng cơ thể lại. rất thành thật, cô cũng không thể khẩu thị tâm phi được.
Chỉ có điều, Tô Lan Huyên nhớ đến chuyện của hai đứa trẻ là trong lòng lại thấy phiền muộn, rầu rĩ.
“Lục Đồng Quân, em nói anh này, anh cũng đều phải chưa từng nhìn thấy phụ nữ bao giờ, anh chưa nghĩ đến chuyện đổi người khác hả?”
Tô Lan Huyên thực sự đã nghĩ đến chuyện này, nếu Lục Đồng Quân muốn đổi sang người phụ nữ khác, vậy thì cô cũng có lý do để đoạn tuyệt một cách sạch sẽ.
Nhưng Lục Đồng Quân lại cứ khăng khăng dán chặt mắt vào người cô.
Động tác tay của Lục Đồng Quân hơi khựng lại, rũ mắt xuống, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư của Tô Lan Huyên: “Sau này đừng hỏi vấn đề này nữa, nếu đáp án thay đổi, anh sẽ nói trước cho em biết”
Ngụ ý là, hiện tại anh sẽ chỉ chọn Tô Lan Huyên.
Còn những người khác, anh chưa từng nghĩ đến. Tô Lan Huyên: "..” “Em muốn ngủ thêm một lúc nữa.” “Được.” Lục Đồng Quân dém chăn cho Tô Lan Huyên xong rồi đi ra ngoài. Giọng điệu có vẻ như anh đang khá buồn. Tô Lan Huyên nghe tiếng bước rời đi, trái tim cô cũng đập loạn lên theo, một bước hai bước,...
“Lục Đồng Quân” Tô Lan Huyên ngồi dậy, gọi Lục Đồng Quân vừa đi đến cửa lại, sau đó nhanh chóng xuống giường chạy tới, ôm cổ anh nhảy lên.
Lục Đồng Quân bế Tô Lan Huyên lên, ánh mắt sâu xa nhìn cô, không hiểu cô có ý gì.
“Lục Đồng Quân" Tô Lan Huyên lấy hết dũng khí, bám vào người anh như một con koala, nói: “Em đã có tin tức về hai đứa trẻ năm đó, cho dù em không nguyện ý sinh chúng ra, nhưng chúng cũng là do em đưa đến thế giới này. Em có trách nhiệm phải tìm ra chúng, chăm sóc chúng. Anh có thể chấp nhận một người đã có hai đứa con như em không?”
Tô Lan Huyên không muốn giận dỗi với Lục Đồng Quân như vậy nữa, cô muốn dứt khoát hơn một chút. Lục Đồng Quân im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Trong lòng Tô Lan Huyên càng luống cuống hơn: “Em biết, một gia tộc lớn như nhà họ Lục làm sao có thể chấp nhận một người phụ nữ đã có hai đứa con. Lục Đồng Quân, em không chắc liệu chúng ta sẽ có tương lai hay không. Nếu bây giờ anh vẫn còn thích em, vậy thì em sẽ ở cạnh anh cho đến khi anh không
còn thích em nữa mới thôi. Em sẽ không có bất cứ yêu cầu cao sang gì với anh, cũng sẽ không cần thân phận gì cả.”
“Tô Lan Huyên, làm bà Lục của anh đi.”
Lục Đồng Quân ngắt lời cô.
Tô Lan Huyên có cảm giác như mình đang nghe nhầm, hỏi với giọng điệu không chắc chắn: “Anh, anh nói gì cơ?”
“Làm bà Lục của anh đi” Đôi môi mỏng của Lục Đồng Quân khẽ mở, ánh mắt nhìn Tô Lan Huyên vô cùng dịu dàng và sủng nịnh: “Trước khi em lên tiếng, anh đã biết chuyện em tìm hai đứa bé kia, phụ nữ các em đều hay lắm lời như vậy”.
“Anh biết ư?” Tô Lan Huyên sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Là Nhã Hân?”
Chóp mũi Lục Đồng Quân chạm vào chóp mũi của Tô Lan Huyên, trầm giọng nói: “Em chính là thanh xuân của anh”
Tô Lan Huyên cười, thấy cảm động vô cùng. Quả nhiên là An Nhã Hân. “Lục Đồng Quân, anh thật sự không để tâm đến hai đứa nhỏ đó sao?” Lục Đồng Quân cười khẽ, đáp: “Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối” “Nói thật”
“Anh để tâm” Lục Đồng Quân nói một cách chân thành: “Nhưng bất cứ sự để tâm nào cũng không thể bằng trái tim muốn ở bên cạnh em. Lan Huyên, đời người ngắn ngủi, anh đã sống một phần ba cuộc đời rồi, hai phần ba thời gian còn lại anh hi vọng có em ở bên cạnh anhđồng hành cùng anh đến cuối cùng.”
Trăm năm cuộc đời, có biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể tìm được người có thể ở bên mình trọn đời.
Tô Lan Huyên bật cười, cắn nhẹ lên môi Lục Đồng Quân, nói: "Anh Lục, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Sau khi nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ, Tô Lan Huyên cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô có cảm giác như đang quay trở lại thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt với Lục Đồng Quân,
Khi hai người ở bên nhau, thứ hòa hợp không phải là gia cảnh mà là tam quan và tâm hồn.
Ăn tối xong, Tô Lan Huyên liền rời khỏi biệt thự Nam Sơn, quay về nhà họ Lý. Lưu Lệ Phương đang ở trong đại sảnh viết danh sách thiệp mời, Hạ Bảo cũng đang ở bên cạnh giúp đỡ. “Mẹ nuôi, mẹ đang làm gì vậy ạ?”.
“Lan Huyên về rồi à, mẹ muốn tổ chức một bữa tiệc từ thiện để quyên góp cho trẻ em miền núi” Lưu Lệ Phương nói: “Mẹ thấy đám trẻ con miền núi sống khổ cực như vậy, trong lòng rất khó chịu buồn bực.”
Hạ Bảo cũng nói: “Chị, những đứa trẻ đó thực sự rất đáng thương, có những đứa trẻ không có bố mẹ giống Bé Bảo”
Tô Lan Huyên xoa đầu Hạ Bảo, nói: “Con sẽ giúp hai người tìm được bọn trẻ đó”
Sau đó cô hỏi Lưu Lệ Phương: “Mẹ nuối, tiệc từ thiện mẹ định tổ chức vào lúc nào ạ?" “Cuối tuần này.” Lưu Lệ Phương đáp: “Lan Huyên, đến lúc đó con cũng tới đi”
“Vâng ạ”.
Tô Lan Huyên nhìn thấy tên nhà họ Sở trong danh sách khách mời bèn hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ mời cả nhà họ Sở ư?”.
“Lúc trước tiệc từ thiện năm nào mẹ cũng mời nhà họ. Lan Huyên, con có ý kiến gì sao?” “Không ạ, con chỉ hỏi vậy thôi.”
Chẳng qua Tô Lan Huyên chỉ nghĩ đến Tô Lan Ninh, khỏi phải nói, sau lần dạy dỗ đó, Tô Lan Ninh cũng không gây chuyện làm loạn gì nữa.
Tô Lan Huyên uống thuốc xong vẫn thấy hơi mệt mỏi, cô chơi với Hạ Bảo một lúc rồi đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, lúc đến công ty Tô Lan Huyên mới biết người của phòng thư ký đều đã bị thay hết thành nam, còn cô được thăng chức làm trợ lý của tổng giám đốc Lục.
Tô Lan Huyện dở khóc dở cười, Lục Đồng Quân đúng là một hũ giấm chua cực lớn.
Vốn dĩ trong công ty vẫn đang đồn đoán Tô Lan Huyên qua lại gần gũi với Lục Minh Húc như vậy, Lục Đồng Quân liền trực tiếp chuyển người sang bên cạnh mình, lần này công ty càng bàn tán sôi nổi hơn.
Chẳng lẽ là hai anh em họ đang tranh giành một người phụ nữ? Lục Tử Việt tìm Lục Minh Húc, nói: “Minh Húc, trong công ty đang lan truyền mấy tin đồn đó là sao? Con thật sự thích người phụ nữ đó ư?”.
Lục Minh Húc cười đáp: “Cha, Tô Lan Huyên là con gái nuôi của Lý Kính Hòa. Lý Kính Hòa đã hứa khi nào Tô Lan Huyên lấy chồng sẽ lấy cổ phần của tập đoàn Lý thị làm của hồi môn cho cô ta. Hơn nữa, Tô Lan. Huyên xinh đẹp, năng lực cũng không tồi, có được cô ta thì chẳng phải chúng ta sẽ như hổ mọc thêm cánh sao?”
“Nói thì nói như vậy, nhưng rõ ràng là Lục Đồng Quân cũng nhìn trúng người phụ nữ đó. Năm năm trước con đã giấu Nhã Viên đi.” Lục Tử Việt bỗng dừng lại: “Minh Húc, con đừng động vào vảy ngược của Lục Đồng Quân, nó cũng không còn sống được bao lâu nữa đâu, chỉ cần chúng ta bình tĩnh, từ từ chịu đựng là được”.
“Cha, cha bị Lục Đồng Quân dạy dỗ một trận, sao lá gan càng lúc càng nhỏ đi như vậy.” Lục Minh Húc khinh thường nói: “Năm năm trước con có thể hại anh ta, năm năm sau con cũng có thể như vậy. Chuyện còn lại cha đừng quan tâm, trong lòng con đã có tính toán rồi”.
Cái chức trợ lý này của Tô Lan Huyên có chút miễn cưỡng chiếu lệ, chỉ đơn thuần chỉ là một chức danh để cô ở trong phòng làm việc làm bà chủ.
Tô Lan Huyên muốn làm gì đó Lục Đồng Quân đều không cho, cứ để cô ăn ăn uống uống xem kịch.
Tô Lan Huyên phản bác: “Bệnh cảm của em đã khỏi từ lâu rồi”.
“Vậy cũng không được, em phải nghỉ ngơi đủ một tuần.” Lục Đồng Quân bể Tô Lan Huyên đang không an phận về phòng nghỉ ngơi, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, nói: “Em ngủ đi.”
Tô Lan Huyên không khỏi bật cười: “Lục Đồng Quân, em sắp biến thành một kẻ vô dụng rồi đấy.” “Vậy thì để Emily đưa em đi mua sắm “Quên đi, em vẫn nên đi ngủ thì hơn.”
Mấy ngày sau đó, Tô Lan Huyên đều ngủ nghỉ, xem phim hoặc chơi game, thỉnh thoảng đưa nước cho Lục Đồng Quân.
Rõ ràng cô đến là để làm việc, cuối cùng lại biến thành đi làm cùng Lục Đồng Quân. Chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức buổi tiệc từ thiện.
Lưu Lệ Phương đã đưa Hạ Bảo đến nơi tổ chức bữa tiệc từ sớm, Tô Lan Huyên cùng đến với An Nhã Hân.
Chỉ là hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch nên vừa đến cửa lớn của khách sạn bọn họ đã đụng phải hai vợ chồng Tô Lan Ninh và Sở Lâm Minh.
“Sức chiến đấu” của Lục Đồng Quân như vậy, nếu làm thêm một lần nữa thì chỉ e tấm thân nhỏ bé này của cô không thể chịu nổi.
Tô Lan Huyên trừng mắt nhìn Lục Đồng Quân: “Cẩn thận mài sắt lại mài thành kim đấy!”
Rõ ràng là một người có vết thương vẫn chưa lành, một người đang bị cảm mà vẫn không an phận như vậy.
Đúng là tạo nghiệt mà!
Tô Lan Huyên sờ sờ ngực Lục Đồng Quân, nói: “Nếu anh bớt đi hai múi thịt, nhiều thêm một chút mỡ thì em cũng không đến nỗi mất kiểm soát được như vậy”.
LỒ? Nói như vậy nghĩa là Lan Huyên bị sắc đẹp của anh mê hoặc sao?” Ý cười trong mắt Lục Đồng Quân. càng đậm hơn, trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này phải khoe thân trước mặt Tô Lan Huyền nhiều hơn.
Tô Lan Huyên không phản bác, bởi vì sự thật đã chứng minh, ngoài miệng thì cô từ chối nhưng cơ thể lại. rất thành thật, cô cũng không thể khẩu thị tâm phi được.
Chỉ có điều, Tô Lan Huyên nhớ đến chuyện của hai đứa trẻ là trong lòng lại thấy phiền muộn, rầu rĩ.
“Lục Đồng Quân, em nói anh này, anh cũng đều phải chưa từng nhìn thấy phụ nữ bao giờ, anh chưa nghĩ đến chuyện đổi người khác hả?”
Tô Lan Huyên thực sự đã nghĩ đến chuyện này, nếu Lục Đồng Quân muốn đổi sang người phụ nữ khác, vậy thì cô cũng có lý do để đoạn tuyệt một cách sạch sẽ.
Nhưng Lục Đồng Quân lại cứ khăng khăng dán chặt mắt vào người cô.
Động tác tay của Lục Đồng Quân hơi khựng lại, rũ mắt xuống, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư của Tô Lan Huyên: “Sau này đừng hỏi vấn đề này nữa, nếu đáp án thay đổi, anh sẽ nói trước cho em biết”
Ngụ ý là, hiện tại anh sẽ chỉ chọn Tô Lan Huyên.
Còn những người khác, anh chưa từng nghĩ đến. Tô Lan Huyên: "..” “Em muốn ngủ thêm một lúc nữa.” “Được.” Lục Đồng Quân dém chăn cho Tô Lan Huyên xong rồi đi ra ngoài. Giọng điệu có vẻ như anh đang khá buồn. Tô Lan Huyên nghe tiếng bước rời đi, trái tim cô cũng đập loạn lên theo, một bước hai bước,...
“Lục Đồng Quân” Tô Lan Huyên ngồi dậy, gọi Lục Đồng Quân vừa đi đến cửa lại, sau đó nhanh chóng xuống giường chạy tới, ôm cổ anh nhảy lên.
Lục Đồng Quân bế Tô Lan Huyên lên, ánh mắt sâu xa nhìn cô, không hiểu cô có ý gì.
“Lục Đồng Quân" Tô Lan Huyên lấy hết dũng khí, bám vào người anh như một con koala, nói: “Em đã có tin tức về hai đứa trẻ năm đó, cho dù em không nguyện ý sinh chúng ra, nhưng chúng cũng là do em đưa đến thế giới này. Em có trách nhiệm phải tìm ra chúng, chăm sóc chúng. Anh có thể chấp nhận một người đã có hai đứa con như em không?”
Tô Lan Huyên không muốn giận dỗi với Lục Đồng Quân như vậy nữa, cô muốn dứt khoát hơn một chút. Lục Đồng Quân im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Trong lòng Tô Lan Huyên càng luống cuống hơn: “Em biết, một gia tộc lớn như nhà họ Lục làm sao có thể chấp nhận một người phụ nữ đã có hai đứa con. Lục Đồng Quân, em không chắc liệu chúng ta sẽ có tương lai hay không. Nếu bây giờ anh vẫn còn thích em, vậy thì em sẽ ở cạnh anh cho đến khi anh không
còn thích em nữa mới thôi. Em sẽ không có bất cứ yêu cầu cao sang gì với anh, cũng sẽ không cần thân phận gì cả.”
“Tô Lan Huyên, làm bà Lục của anh đi.”
Lục Đồng Quân ngắt lời cô.
Tô Lan Huyên có cảm giác như mình đang nghe nhầm, hỏi với giọng điệu không chắc chắn: “Anh, anh nói gì cơ?”
“Làm bà Lục của anh đi” Đôi môi mỏng của Lục Đồng Quân khẽ mở, ánh mắt nhìn Tô Lan Huyên vô cùng dịu dàng và sủng nịnh: “Trước khi em lên tiếng, anh đã biết chuyện em tìm hai đứa bé kia, phụ nữ các em đều hay lắm lời như vậy”.
“Anh biết ư?” Tô Lan Huyên sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Là Nhã Hân?”
Chóp mũi Lục Đồng Quân chạm vào chóp mũi của Tô Lan Huyên, trầm giọng nói: “Em chính là thanh xuân của anh”
Tô Lan Huyên cười, thấy cảm động vô cùng. Quả nhiên là An Nhã Hân. “Lục Đồng Quân, anh thật sự không để tâm đến hai đứa nhỏ đó sao?” Lục Đồng Quân cười khẽ, đáp: “Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối” “Nói thật”
“Anh để tâm” Lục Đồng Quân nói một cách chân thành: “Nhưng bất cứ sự để tâm nào cũng không thể bằng trái tim muốn ở bên cạnh em. Lan Huyên, đời người ngắn ngủi, anh đã sống một phần ba cuộc đời rồi, hai phần ba thời gian còn lại anh hi vọng có em ở bên cạnh anhđồng hành cùng anh đến cuối cùng.”
Trăm năm cuộc đời, có biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể tìm được người có thể ở bên mình trọn đời.
Tô Lan Huyên bật cười, cắn nhẹ lên môi Lục Đồng Quân, nói: "Anh Lục, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Sau khi nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ, Tô Lan Huyên cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô có cảm giác như đang quay trở lại thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt với Lục Đồng Quân,
Khi hai người ở bên nhau, thứ hòa hợp không phải là gia cảnh mà là tam quan và tâm hồn.
Ăn tối xong, Tô Lan Huyên liền rời khỏi biệt thự Nam Sơn, quay về nhà họ Lý. Lưu Lệ Phương đang ở trong đại sảnh viết danh sách thiệp mời, Hạ Bảo cũng đang ở bên cạnh giúp đỡ. “Mẹ nuôi, mẹ đang làm gì vậy ạ?”.
“Lan Huyên về rồi à, mẹ muốn tổ chức một bữa tiệc từ thiện để quyên góp cho trẻ em miền núi” Lưu Lệ Phương nói: “Mẹ thấy đám trẻ con miền núi sống khổ cực như vậy, trong lòng rất khó chịu buồn bực.”
Hạ Bảo cũng nói: “Chị, những đứa trẻ đó thực sự rất đáng thương, có những đứa trẻ không có bố mẹ giống Bé Bảo”
Tô Lan Huyên xoa đầu Hạ Bảo, nói: “Con sẽ giúp hai người tìm được bọn trẻ đó”
Sau đó cô hỏi Lưu Lệ Phương: “Mẹ nuối, tiệc từ thiện mẹ định tổ chức vào lúc nào ạ?" “Cuối tuần này.” Lưu Lệ Phương đáp: “Lan Huyên, đến lúc đó con cũng tới đi”
“Vâng ạ”.
Tô Lan Huyên nhìn thấy tên nhà họ Sở trong danh sách khách mời bèn hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ mời cả nhà họ Sở ư?”.
“Lúc trước tiệc từ thiện năm nào mẹ cũng mời nhà họ. Lan Huyên, con có ý kiến gì sao?” “Không ạ, con chỉ hỏi vậy thôi.”
Chẳng qua Tô Lan Huyên chỉ nghĩ đến Tô Lan Ninh, khỏi phải nói, sau lần dạy dỗ đó, Tô Lan Ninh cũng không gây chuyện làm loạn gì nữa.
Tô Lan Huyên uống thuốc xong vẫn thấy hơi mệt mỏi, cô chơi với Hạ Bảo một lúc rồi đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, lúc đến công ty Tô Lan Huyên mới biết người của phòng thư ký đều đã bị thay hết thành nam, còn cô được thăng chức làm trợ lý của tổng giám đốc Lục.
Tô Lan Huyện dở khóc dở cười, Lục Đồng Quân đúng là một hũ giấm chua cực lớn.
Vốn dĩ trong công ty vẫn đang đồn đoán Tô Lan Huyên qua lại gần gũi với Lục Minh Húc như vậy, Lục Đồng Quân liền trực tiếp chuyển người sang bên cạnh mình, lần này công ty càng bàn tán sôi nổi hơn.
Chẳng lẽ là hai anh em họ đang tranh giành một người phụ nữ? Lục Tử Việt tìm Lục Minh Húc, nói: “Minh Húc, trong công ty đang lan truyền mấy tin đồn đó là sao? Con thật sự thích người phụ nữ đó ư?”.
Lục Minh Húc cười đáp: “Cha, Tô Lan Huyên là con gái nuôi của Lý Kính Hòa. Lý Kính Hòa đã hứa khi nào Tô Lan Huyên lấy chồng sẽ lấy cổ phần của tập đoàn Lý thị làm của hồi môn cho cô ta. Hơn nữa, Tô Lan. Huyên xinh đẹp, năng lực cũng không tồi, có được cô ta thì chẳng phải chúng ta sẽ như hổ mọc thêm cánh sao?”
“Nói thì nói như vậy, nhưng rõ ràng là Lục Đồng Quân cũng nhìn trúng người phụ nữ đó. Năm năm trước con đã giấu Nhã Viên đi.” Lục Tử Việt bỗng dừng lại: “Minh Húc, con đừng động vào vảy ngược của Lục Đồng Quân, nó cũng không còn sống được bao lâu nữa đâu, chỉ cần chúng ta bình tĩnh, từ từ chịu đựng là được”.
“Cha, cha bị Lục Đồng Quân dạy dỗ một trận, sao lá gan càng lúc càng nhỏ đi như vậy.” Lục Minh Húc khinh thường nói: “Năm năm trước con có thể hại anh ta, năm năm sau con cũng có thể như vậy. Chuyện còn lại cha đừng quan tâm, trong lòng con đã có tính toán rồi”.
Cái chức trợ lý này của Tô Lan Huyên có chút miễn cưỡng chiếu lệ, chỉ đơn thuần chỉ là một chức danh để cô ở trong phòng làm việc làm bà chủ.
Tô Lan Huyên muốn làm gì đó Lục Đồng Quân đều không cho, cứ để cô ăn ăn uống uống xem kịch.
Tô Lan Huyên phản bác: “Bệnh cảm của em đã khỏi từ lâu rồi”.
“Vậy cũng không được, em phải nghỉ ngơi đủ một tuần.” Lục Đồng Quân bể Tô Lan Huyên đang không an phận về phòng nghỉ ngơi, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, nói: “Em ngủ đi.”
Tô Lan Huyên không khỏi bật cười: “Lục Đồng Quân, em sắp biến thành một kẻ vô dụng rồi đấy.” “Vậy thì để Emily đưa em đi mua sắm “Quên đi, em vẫn nên đi ngủ thì hơn.”
Mấy ngày sau đó, Tô Lan Huyên đều ngủ nghỉ, xem phim hoặc chơi game, thỉnh thoảng đưa nước cho Lục Đồng Quân.
Rõ ràng cô đến là để làm việc, cuối cùng lại biến thành đi làm cùng Lục Đồng Quân. Chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức buổi tiệc từ thiện.
Lưu Lệ Phương đã đưa Hạ Bảo đến nơi tổ chức bữa tiệc từ sớm, Tô Lan Huyên cùng đến với An Nhã Hân.
Chỉ là hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch nên vừa đến cửa lớn của khách sạn bọn họ đã đụng phải hai vợ chồng Tô Lan Ninh và Sở Lâm Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.