Chương 159: Cho dù là vỏ sầu riêng, bàn giặt hay là bàn phím thì cũng phải quỳ một lần!
Thi Thi
28/07/2021
Lục Đồng Quân bước vào khách sạn, Lan Huyên ở lại bệnh viện chăm sóc cho Trần Hương Thủy.
Thật ra thì cũng không phải chăm sóc, Trần Hương Thủy vẫn còn đang hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại.
Lan Huyên cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa xem.
“Cô Tô, đã không còn sớm nữa, cô mau quay về nghỉ ngơi tí đi” Xa Thành Luân đi tới, lịch sự nói: “Ở đây có hộ lý bác sĩ trông coi là được.”
Lan Huyên cũng biết có ở lại cũng chẳng làm gì. “Anh Xa, cả anh cũng không còn cách nào sao?”
“Chỉ có thể dựa vào ý chí cá nhân của dì Trần thôi” Xa Thành Luân khách quan nói: “Cũng không thể quá bi quan, chắc là hai ngày nữa sẽ tỉnh, chuyện này hay xảy ra, cô cứ làm việc của cô đi, chuyện ở đây cứ để tôi”
Lan Huyên nhận lại Hạ Lăng Hạ Bảo thì phải giải thích cho hai đứa nhỏ đó một lần cho công bằng.
“Được.” Lan Huyên liếc nhìn phòng bệnh rồi lại rời đi. Cửa bệnh viện.
Lan Huyên mở cửa xe, còn chưa kịp ngồi vào thì lại lơ đãng nhìn thấy một người.
Sở Lâm Minh?
Người được quấn như xác ướp mà không phải Sở Lâm Minh thì là ai đây? Sở Lâm Minh và Tạ Nguyệt Ánh cũng nhìn thấy Lan Huyên.
Tạ Nguyệt Ánh vừa nhìn thấy Lan Huyên thì nổi giận xông tới: “Cô là con đàn bà độc ác, dám kêu người đánh con tôi, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”
“Mẹ” Sở Lâm Minh kéo Tạ Nguyệt Ánh lại. Mặt của Sở Lâm Minh sưng tấy lên, tay cũng bó thạch cao, trông rất buồn cười.
Sở Lâm Minh nhìn Lan Huyên bằng một ánh mắt phức tạp khó nói được, anh ta mạnh mẽ lôi Tạ Nguyệt Ánh đi.
Lan Huyên cảm thấy thật kỳ diệu.
Cô tìm người đánh Sở Lâm Minh mà anh ta lại không gây phiền phức cho cô, mà lại còn có vẻ như đang kinh sợ, thấy cô là đi đường vòng nữa chứ?
Cho dù là thế nào đi nữa thì cũng rất hợp ý cô. Nếu mà biết chỉ cần tìm người đánh Sở Lâm Minh là anh ta đàng hoàng thì cô
đã sớm tìm người đánh anh ta cho gãy răng.
Lan Huyên lên xe, khởi động xe, đầu tiên là gọi điện cho Lưu Lệ Phương, sau đó biết được Hạ Bảo đang ở nhà họ Lý, còn Hạ Lăng vẫn đi theo Vạn Hoài Bắc chưa về, cô lái xe đi đến nhà họ Lý trước.
Trời dần dần tối đi. Lan Huyên chạy xe trên quốc lộ, trên đoạn đường này có rất ít xe. Ngay đèn tín hiệu, Lan Huyên dừng xe đợi.
Đèn đỏ vừa đổi sang đèn xanh, cô đang chuẩn bị khởi động xe đi thì đột nhiên lại nghe rầm một tiếng, xe hạ dần xuống.
Bánh xe trước nổ tung.
Lan Huyên nhíu mày, xuống xe kiểm tra, đột nhiên cô lại thấy một người phụ nữ mặc quần áo đen đi từ phía sau, tay cầm súng chỉa về người cô qua kính chiếu hậu.
Căng thẳng trong người, Lan Huyên nhanh chóng tránh qua bụi cỏ bên cạnh, cô vừa rời khỏi nơi đó thì một viên đạn xuyên qua cửa xe.
Lan Huyên thấy sợ hãi, nếu như khi nãy cô không phản ứng kịp thời thì viên đạn kia sẽ xuyên qua người cô.
Viên đạn được bắn không phát ra âm thanh gì. Là súng giảm thanh. Lan Huyên muốn chửi thề, ai lại muốn mạng của cô đến điện thế này? Sở Lâm Minh ư?
Không có khả năng lắm.
Lan Huyên thấy bên kia không có động tĩnh gì, lấy hết can đảm mà ngẩng đầu, phát hiện ra người phụ nữ kia bước đến từ đường cái đối diện.
Dưới ánh đèn đường màu vàng, Lan Huyên thấy rõ người phụ nữ kia, cô ta mang theo một chiếc mặt nạ vũ hội, đôi môi đỏ mọng, khóe môi nhếch lên một nụ cười khát máu. Lan Huyên cảm thấy có hơi quen thuộc, lại không thể nhớ ra được mình đã gặp ở đâu.
“Lan Huyên, ngoan ngoãn ra đây, tôi sẽ cố gắng giúp cô thoải mái” Người này biết tên của cô? Chắc chắn là nhắm tới cô.
Lan Huyên cảm thấy tim đập thình thịch, cô cũng không ngốc mà bước ra tìm cái chết.
Thấy người phụ nữ bước đến gần, Lan Huyên nhanh trí nhặt một hòn đá ném về bên kia, người phụ nữ nghe thấy tiếng động thì chú ý đến chỗ khác, Lan Huyên thừa dịp này mà nhấc chân chạy đi.
Điện thoại khi nãy còn để trong xe, Lan Huyên không có cách nào cầu cứu ai được, cô chỉ có thể chạy vào trong rừng sâu.
Với vùng địa hình này thì Lan Huyên cũng coi như là có quen biết.
Người phụ nữ phản ứng lại, nhanh chóng vào rừng, bản về phía chân của Lan Huyên.
Có cảm giác như là mèo bắt chuột vậy.
Lan Huyên vì tránh đạn mà phải chật vật chạy sang trái phải tán loạn, người phụ nữ ở phía sau cười ha ha rất khoái trí.
Chết tiệt! Lan Huyên rất là muốn chửi tám đời tổ tông người nọ, mà người nọ hiển nhiên là đang cố ý trêu đùa cô.
Lan Huyên núp ở phía sau một cây đại thụ, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc cô được ai thuê tới giết tôi? Tôi với cô cũng chẳng có hận thù gì, có chuyện gì thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện”
Người phụ nữ thờ ơ mà cầm súng nhắm về phía Lan Huyên núp sau thân cây, lại liên tục bắn hai phát, vỏ cây bay tung tóe, viên đạn lạc bay sát cạnh tại Lan Huyên, Lan Huyên lấy người che đầu mình, ngồi thấp xuống.
“Cô đụng phải người của tôi, mẹ nó”. Giọng của người phụ nữ tràn ngập sự phẫn nộ.
“Người đẹp này, có phải là chúng ta có hiểu lầm gì không, tôi không hề biết cô thì sao lại đụng phải người của cô. Coi như là cô muốn giết tôi đi thì cũng phải để tôi chết được rõ ràng chứ”.
Lan Huyên đang kéo dài thời gian, đồng thời cũng đang tính toán, nếu như cô chạy thì có bao nhiêu phần trăm là có thể tránh được đạn.
Tỷ lệ dường như là bằng không. Chạy có nhanh bao nhiêu thì cũng không nhanh bằng viên đạn được.
Người phụ nữ bước đến gần, Lan Huyên nghe thấy tiếng bước chân đạp vào lá cây mà căng thẳng đến mức tim đập loạn lên.
Lan Huyên chuẩn bị sẵn sàng, ngay lúc người nọ đến gần, nắm lấy đất ném vào người đối phương, hô to một tiếng: “Xem khói cay của tôi đây?
Người phụ nữ bị lừa, theo bản năng lấy tay che mắt lại.
Lan Huyên nhân cơ hội này mà lấy sáng của người nọ, lấy chân đá người vào trong hồ nhân tạo bên cạnh.
Người phụ nữ biết được mình bị lừa thì thẹn quá hóa giận. “Con chó”
Người phụ nữ vẩy bùn đất cho rơi ra khỏi đầu, chân về phía Lan Huyên, hành động độc ác mà chuẩn xác.
Lan Huyên bị đá vào bụng bay ra cả hai thước, quỳ rạp xuống đất. Cô cố nén đau đứng lên, cười lạnh với người phụ nữ: “Con chó mày chửi ai đấy?”
“Chửi mày!” Người phụ nữ phản ứng lại, giận dữ nói: “Muốn chết à?”
Người phụ nữ ra tay tàn nhẫn, như là được huấn luyện chuyên nghiệp vậy.
Lan Huyên đã từng luyện Taekwondo qua, bảo vệ người được, nhưng đánh nhau đến sống chết thì không được.
Không qua được mấy chiêu thì Lan Huyên đã yếu thế, bị người phụ nữ giẫm dưới chân.
“Lan Huyên, mày không có tư cách làm người phụ nữ của anh ấy, trò chơi kết thúc rồi, mày đi chết đi”
Giọng của người phụ nữ lạnh như dao.
Lan Huyên nhìn thoáng qua con dao găm Thụy Sĩ sắc bén của người phụ nữ, lòng thấy kinh hãi, khi con dao chuẩn bị đâm vào ngực cô thì Lan Huyên ôm lấy chân người phụ nữ, dùng hết sức lực để quật người xuống đất.
Dao đâm vào không khí, cắm xuống mặt đất.
Hai chân Lan Huyên gắt gao khóa đầu người phụ nữ lại, hai tay nắm lấy chân người phụ nữ.
“Muốn giết tao à, không dễ thế đâu” Hai chân của người phụ nữ cũng khóa đầu Lan Huyên lại, hai người đánh nhau, lăn được vài vòng trên đất.
Người phụ nữ nỗ lực đi nhặt con dao nhưng Lan Huyên sao có thể để cô ta làm được, vẫn kiềm đối phương thật chặt cho dù là cô đã sắp kiệt sức, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
“Lan Huyên, mày từ bỏ đi”.
Người phụ nữ kéo theo Lan Huyên lăn vài vòng, cố ý đập Lan Huyên vào cọc gồ.
Eo đau nhức vô cùng, Lan Huyên cũng cảm giác như thắt lưng cũng sắp gãy luôn.
Thật ra thì cũng không phải chăm sóc, Trần Hương Thủy vẫn còn đang hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại.
Lan Huyên cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa xem.
“Cô Tô, đã không còn sớm nữa, cô mau quay về nghỉ ngơi tí đi” Xa Thành Luân đi tới, lịch sự nói: “Ở đây có hộ lý bác sĩ trông coi là được.”
Lan Huyên cũng biết có ở lại cũng chẳng làm gì. “Anh Xa, cả anh cũng không còn cách nào sao?”
“Chỉ có thể dựa vào ý chí cá nhân của dì Trần thôi” Xa Thành Luân khách quan nói: “Cũng không thể quá bi quan, chắc là hai ngày nữa sẽ tỉnh, chuyện này hay xảy ra, cô cứ làm việc của cô đi, chuyện ở đây cứ để tôi”
Lan Huyên nhận lại Hạ Lăng Hạ Bảo thì phải giải thích cho hai đứa nhỏ đó một lần cho công bằng.
“Được.” Lan Huyên liếc nhìn phòng bệnh rồi lại rời đi. Cửa bệnh viện.
Lan Huyên mở cửa xe, còn chưa kịp ngồi vào thì lại lơ đãng nhìn thấy một người.
Sở Lâm Minh?
Người được quấn như xác ướp mà không phải Sở Lâm Minh thì là ai đây? Sở Lâm Minh và Tạ Nguyệt Ánh cũng nhìn thấy Lan Huyên.
Tạ Nguyệt Ánh vừa nhìn thấy Lan Huyên thì nổi giận xông tới: “Cô là con đàn bà độc ác, dám kêu người đánh con tôi, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”
“Mẹ” Sở Lâm Minh kéo Tạ Nguyệt Ánh lại. Mặt của Sở Lâm Minh sưng tấy lên, tay cũng bó thạch cao, trông rất buồn cười.
Sở Lâm Minh nhìn Lan Huyên bằng một ánh mắt phức tạp khó nói được, anh ta mạnh mẽ lôi Tạ Nguyệt Ánh đi.
Lan Huyên cảm thấy thật kỳ diệu.
Cô tìm người đánh Sở Lâm Minh mà anh ta lại không gây phiền phức cho cô, mà lại còn có vẻ như đang kinh sợ, thấy cô là đi đường vòng nữa chứ?
Cho dù là thế nào đi nữa thì cũng rất hợp ý cô. Nếu mà biết chỉ cần tìm người đánh Sở Lâm Minh là anh ta đàng hoàng thì cô
đã sớm tìm người đánh anh ta cho gãy răng.
Lan Huyên lên xe, khởi động xe, đầu tiên là gọi điện cho Lưu Lệ Phương, sau đó biết được Hạ Bảo đang ở nhà họ Lý, còn Hạ Lăng vẫn đi theo Vạn Hoài Bắc chưa về, cô lái xe đi đến nhà họ Lý trước.
Trời dần dần tối đi. Lan Huyên chạy xe trên quốc lộ, trên đoạn đường này có rất ít xe. Ngay đèn tín hiệu, Lan Huyên dừng xe đợi.
Đèn đỏ vừa đổi sang đèn xanh, cô đang chuẩn bị khởi động xe đi thì đột nhiên lại nghe rầm một tiếng, xe hạ dần xuống.
Bánh xe trước nổ tung.
Lan Huyên nhíu mày, xuống xe kiểm tra, đột nhiên cô lại thấy một người phụ nữ mặc quần áo đen đi từ phía sau, tay cầm súng chỉa về người cô qua kính chiếu hậu.
Căng thẳng trong người, Lan Huyên nhanh chóng tránh qua bụi cỏ bên cạnh, cô vừa rời khỏi nơi đó thì một viên đạn xuyên qua cửa xe.
Lan Huyên thấy sợ hãi, nếu như khi nãy cô không phản ứng kịp thời thì viên đạn kia sẽ xuyên qua người cô.
Viên đạn được bắn không phát ra âm thanh gì. Là súng giảm thanh. Lan Huyên muốn chửi thề, ai lại muốn mạng của cô đến điện thế này? Sở Lâm Minh ư?
Không có khả năng lắm.
Lan Huyên thấy bên kia không có động tĩnh gì, lấy hết can đảm mà ngẩng đầu, phát hiện ra người phụ nữ kia bước đến từ đường cái đối diện.
Dưới ánh đèn đường màu vàng, Lan Huyên thấy rõ người phụ nữ kia, cô ta mang theo một chiếc mặt nạ vũ hội, đôi môi đỏ mọng, khóe môi nhếch lên một nụ cười khát máu. Lan Huyên cảm thấy có hơi quen thuộc, lại không thể nhớ ra được mình đã gặp ở đâu.
“Lan Huyên, ngoan ngoãn ra đây, tôi sẽ cố gắng giúp cô thoải mái” Người này biết tên của cô? Chắc chắn là nhắm tới cô.
Lan Huyên cảm thấy tim đập thình thịch, cô cũng không ngốc mà bước ra tìm cái chết.
Thấy người phụ nữ bước đến gần, Lan Huyên nhanh trí nhặt một hòn đá ném về bên kia, người phụ nữ nghe thấy tiếng động thì chú ý đến chỗ khác, Lan Huyên thừa dịp này mà nhấc chân chạy đi.
Điện thoại khi nãy còn để trong xe, Lan Huyên không có cách nào cầu cứu ai được, cô chỉ có thể chạy vào trong rừng sâu.
Với vùng địa hình này thì Lan Huyên cũng coi như là có quen biết.
Người phụ nữ phản ứng lại, nhanh chóng vào rừng, bản về phía chân của Lan Huyên.
Có cảm giác như là mèo bắt chuột vậy.
Lan Huyên vì tránh đạn mà phải chật vật chạy sang trái phải tán loạn, người phụ nữ ở phía sau cười ha ha rất khoái trí.
Chết tiệt! Lan Huyên rất là muốn chửi tám đời tổ tông người nọ, mà người nọ hiển nhiên là đang cố ý trêu đùa cô.
Lan Huyên núp ở phía sau một cây đại thụ, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc cô được ai thuê tới giết tôi? Tôi với cô cũng chẳng có hận thù gì, có chuyện gì thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện”
Người phụ nữ thờ ơ mà cầm súng nhắm về phía Lan Huyên núp sau thân cây, lại liên tục bắn hai phát, vỏ cây bay tung tóe, viên đạn lạc bay sát cạnh tại Lan Huyên, Lan Huyên lấy người che đầu mình, ngồi thấp xuống.
“Cô đụng phải người của tôi, mẹ nó”. Giọng của người phụ nữ tràn ngập sự phẫn nộ.
“Người đẹp này, có phải là chúng ta có hiểu lầm gì không, tôi không hề biết cô thì sao lại đụng phải người của cô. Coi như là cô muốn giết tôi đi thì cũng phải để tôi chết được rõ ràng chứ”.
Lan Huyên đang kéo dài thời gian, đồng thời cũng đang tính toán, nếu như cô chạy thì có bao nhiêu phần trăm là có thể tránh được đạn.
Tỷ lệ dường như là bằng không. Chạy có nhanh bao nhiêu thì cũng không nhanh bằng viên đạn được.
Người phụ nữ bước đến gần, Lan Huyên nghe thấy tiếng bước chân đạp vào lá cây mà căng thẳng đến mức tim đập loạn lên.
Lan Huyên chuẩn bị sẵn sàng, ngay lúc người nọ đến gần, nắm lấy đất ném vào người đối phương, hô to một tiếng: “Xem khói cay của tôi đây?
Người phụ nữ bị lừa, theo bản năng lấy tay che mắt lại.
Lan Huyên nhân cơ hội này mà lấy sáng của người nọ, lấy chân đá người vào trong hồ nhân tạo bên cạnh.
Người phụ nữ biết được mình bị lừa thì thẹn quá hóa giận. “Con chó”
Người phụ nữ vẩy bùn đất cho rơi ra khỏi đầu, chân về phía Lan Huyên, hành động độc ác mà chuẩn xác.
Lan Huyên bị đá vào bụng bay ra cả hai thước, quỳ rạp xuống đất. Cô cố nén đau đứng lên, cười lạnh với người phụ nữ: “Con chó mày chửi ai đấy?”
“Chửi mày!” Người phụ nữ phản ứng lại, giận dữ nói: “Muốn chết à?”
Người phụ nữ ra tay tàn nhẫn, như là được huấn luyện chuyên nghiệp vậy.
Lan Huyên đã từng luyện Taekwondo qua, bảo vệ người được, nhưng đánh nhau đến sống chết thì không được.
Không qua được mấy chiêu thì Lan Huyên đã yếu thế, bị người phụ nữ giẫm dưới chân.
“Lan Huyên, mày không có tư cách làm người phụ nữ của anh ấy, trò chơi kết thúc rồi, mày đi chết đi”
Giọng của người phụ nữ lạnh như dao.
Lan Huyên nhìn thoáng qua con dao găm Thụy Sĩ sắc bén của người phụ nữ, lòng thấy kinh hãi, khi con dao chuẩn bị đâm vào ngực cô thì Lan Huyên ôm lấy chân người phụ nữ, dùng hết sức lực để quật người xuống đất.
Dao đâm vào không khí, cắm xuống mặt đất.
Hai chân Lan Huyên gắt gao khóa đầu người phụ nữ lại, hai tay nắm lấy chân người phụ nữ.
“Muốn giết tao à, không dễ thế đâu” Hai chân của người phụ nữ cũng khóa đầu Lan Huyên lại, hai người đánh nhau, lăn được vài vòng trên đất.
Người phụ nữ nỗ lực đi nhặt con dao nhưng Lan Huyên sao có thể để cô ta làm được, vẫn kiềm đối phương thật chặt cho dù là cô đã sắp kiệt sức, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
“Lan Huyên, mày từ bỏ đi”.
Người phụ nữ kéo theo Lan Huyên lăn vài vòng, cố ý đập Lan Huyên vào cọc gồ.
Eo đau nhức vô cùng, Lan Huyên cũng cảm giác như thắt lưng cũng sắp gãy luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.