Chương 338
Thi Thi
01/09/2021
Ngay khi Tô Lan Huyên vừa đỡ lấy cánh tay Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân liền bắt đầu giả vờ yếu ớt, cả người nghiêng hẳn về phía cô, cánh tay khoác lên bả vai cô.
“Lan Huyên, chân anh đau quá, cũng may mà có em thương anh” Tô Lan Huyên: “…”
May mà cô biết thừa Lục Đồng Quân là người có đức hạnh thế nào, cũng không tính là ngạc nhiên lắm.
“Ai kêu anh cậy mạnh” Tô Lan Huyên thầm véo Lục Đồng Quân một cái, coi như là trừng phạt.
Ý cười nơi khóe miệng Lục Đồng Quân càng sâu hơn, nhìn thế nào cũng giống như hai người đang tán tỉnh lẫn nhau nơi công cộng.
Nhìn thấy cảnh này, khỏi phải nói nét mặt của Sở Lâm Minh khó coi đến cỡ nào.
Cho dù có ở cạnh Tô Lan Huyên, Sở Lâm Minh cũng chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ này của cô bao giờ.
Tô Lan Huyên đỡ Lục Đồng Quân ngồi xuống, vốn dĩ người hẹn Tô Lan Huyên là Sở Lâm Minh, nhưng bây giờ anh ta lại trở thành kẻ dư thừa.
. Lúc này Lục Đồng Quân dường như mới nhận ra Sở Lâm Minh đang ở đây, bật thốt ra một câu: “Anh Sở cũng đến rồi đấy hả.”
Sở Lâm Minh: “…”
Một người lớn như anh ta ngồi lù lù ở chỗ này từ bao giờ rồi, đừng có coi anh ta như người vô hình nữa.
Sở Lâm Minh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chào tổng giám đốc Lục” Người tiền nhiệm, người đương nhiệm, mọi người thấy chưa, hài hòa biết bao.
Lục Đồng Quân cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Không phải hôm nay tổng giám đốc Sở hẹn vợ tôi có việc hay sao? Hai người cứ trò chuyện đi, không cần để ý tới tôi, tôi ngồi uống trà ăn bánh gì đó cũng được.”
Anh đến ăn cơm chực thật đấy hả?
Tô Lan Huyên nhịn cười muốn nghẹn luôn, trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhìn về phía Sở Lâm Minh: “Anh Sở, không phải anh nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng với tôi hay sao?”
“Đúng, đúng, rất quan trọng” Sở Lâm Minh cười một cách gượng gạo, anh ta làm gì có việc, chẳng qua chỉ tìm cớ lừa Tô Lan Huyên ra ngoài, bí mật tìm phóng viên để chụp vài tấm ảnh ngụy tạo, rồi tiến hành ràng buộc mối quan hệ của hai
người mà thôi.
Nhưng giờ Lục Đồng Quân ngồi lù lù ở đây, làm sao anh ta dám hành động cơ chứ?
Sở Lâm Minh uống chút trà an ủi, thấy Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân đều nhìn mình chằm chằm thì không khỏi châm chọc nói: “Ừm, tự nhiên tôi lại không nhớ mình định nói gì nữa rồi. Hay là chúng ta ăn cơm trước? Đồ ăn ở nhà hàng này không tệ, hương vị rất ngon.”
Đột nhiên, Lục Đồng Quân đặt mạnh chén trà xuống bàn, tiếng chén trà và chạm với mặt bàn lớn tới mức đầu óc Sở Lâm Minh không khỏi run lên theo bản năng, dây thần kinh căng cứng đầy thấp thỏm nhìn về phía Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân chậm rãi chỉnh lại ống tay áo, thản nhiên nói: “Đầu bếp của nhà mình, hương vị đương nhiên là không tệ rồi.”
“Đầu, đầu bếp của nhà mình?” Sở Lâm Minh nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Nhà hàng này là do tổng giám đốc Lục mở?”
“Trước kia thì không phải, nhưng bây giờ thì đúng” Ngụ ý là nhà hàng này đã được Lục Đồng Quân mua lại.
Một nhà hàng được mở ra ở nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô, muốn mua lại sẽ phải tốn bao nhiêu tiền cơ chứ?
Mà thôi, suýt chút nữa thì quên, Lục Đồng Quân không thiếu tiền.
Sở Lâm Minh toát mồ hôi lạnh, anh ta không ngốc, biết rõ Lục Đồng Quân đã coi mình như cái gai trong mắt rồi.
Sở Lâm Minh lúng túng cười một tiếng, thấy nước trà trong chén Lục Đồng Quân gần như không còn liền vội vã rót thêm.
Không khí ở hiện trường lúc này miễn bàn có bao nhiêu xấu hổ. Toàn bộ quá trình Tô Lan Huyên đều phải vất vả nhịn cười, bình tĩnh dùng cơm.
Đúng lúc này, đột nhiên di động Sở Lâm Minh vang lên, vừa nhìn thấy màn hình hiện lên tên của Vạn Linh Lan, anh ta quả thực giống như đã gặp được cứu tinh của đời mình, vội vã bắt máy, không đợi đối phương nói chuyện đã nhanh chóng cướp lời: “Bà xã đấy à, anh đang ở bên ngoài dùng bữa với tổng giám đốc Lục. Cái gì cơ, thân thể em không thoải mái, đang ở viện? Được được được, anh lập tức qua ngay, là bệnh viện nào, được, em chờ chút!”
Vạn Linh Lan ở đầu bên kia cầm điện thoại sững sờ, sao thân thể cô ta lại không thoải mái?
Sao cô ta lại phải đi viện? Chẳng biết Sở Lâm Minh đang nói lung tung cái gì nữa.
Sau một hồi tự biên tự diễn, Sở Lâm Minh nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Lục, Vợ tôi không được khỏe lắm, hiện đang ở viện, tôi phải đến xem cô ấy thế nào.”
Lục Đồng Quân không nói lời nào, vẫn nhàn nhã uống trà ăn cơm. Thấy anh không nói chuyện, Sở Lâm Minh cũng không dám rời đi.
Cố ý để Sở Lâm Minh chờ thêm vài phút, Lục Đồng Quân mới tỏ vẻ đã nghe thấy, đáp lời: “Ừ, anh đi đi.”
Sở Lâm Minh cảm thấy như vừa được ân xá, chạy khỏi đây nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Nhìn thấy dáng vẻ Sở Lâm Minh hoảng sợ rời đi, Tô Lan Huyên không khỏi bật cười thành tiếng: “Lục Đồng Quân, cung phản xạ này của anh có thể dài hơn một chút được không?”
Đúng là một cái hũ giấm chua.
“Lan Huyên, chân anh đau quá, cũng may mà có em thương anh” Tô Lan Huyên: “…”
May mà cô biết thừa Lục Đồng Quân là người có đức hạnh thế nào, cũng không tính là ngạc nhiên lắm.
“Ai kêu anh cậy mạnh” Tô Lan Huyên thầm véo Lục Đồng Quân một cái, coi như là trừng phạt.
Ý cười nơi khóe miệng Lục Đồng Quân càng sâu hơn, nhìn thế nào cũng giống như hai người đang tán tỉnh lẫn nhau nơi công cộng.
Nhìn thấy cảnh này, khỏi phải nói nét mặt của Sở Lâm Minh khó coi đến cỡ nào.
Cho dù có ở cạnh Tô Lan Huyên, Sở Lâm Minh cũng chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ này của cô bao giờ.
Tô Lan Huyên đỡ Lục Đồng Quân ngồi xuống, vốn dĩ người hẹn Tô Lan Huyên là Sở Lâm Minh, nhưng bây giờ anh ta lại trở thành kẻ dư thừa.
. Lúc này Lục Đồng Quân dường như mới nhận ra Sở Lâm Minh đang ở đây, bật thốt ra một câu: “Anh Sở cũng đến rồi đấy hả.”
Sở Lâm Minh: “…”
Một người lớn như anh ta ngồi lù lù ở chỗ này từ bao giờ rồi, đừng có coi anh ta như người vô hình nữa.
Sở Lâm Minh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chào tổng giám đốc Lục” Người tiền nhiệm, người đương nhiệm, mọi người thấy chưa, hài hòa biết bao.
Lục Đồng Quân cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Không phải hôm nay tổng giám đốc Sở hẹn vợ tôi có việc hay sao? Hai người cứ trò chuyện đi, không cần để ý tới tôi, tôi ngồi uống trà ăn bánh gì đó cũng được.”
Anh đến ăn cơm chực thật đấy hả?
Tô Lan Huyên nhịn cười muốn nghẹn luôn, trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhìn về phía Sở Lâm Minh: “Anh Sở, không phải anh nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng với tôi hay sao?”
“Đúng, đúng, rất quan trọng” Sở Lâm Minh cười một cách gượng gạo, anh ta làm gì có việc, chẳng qua chỉ tìm cớ lừa Tô Lan Huyên ra ngoài, bí mật tìm phóng viên để chụp vài tấm ảnh ngụy tạo, rồi tiến hành ràng buộc mối quan hệ của hai
người mà thôi.
Nhưng giờ Lục Đồng Quân ngồi lù lù ở đây, làm sao anh ta dám hành động cơ chứ?
Sở Lâm Minh uống chút trà an ủi, thấy Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân đều nhìn mình chằm chằm thì không khỏi châm chọc nói: “Ừm, tự nhiên tôi lại không nhớ mình định nói gì nữa rồi. Hay là chúng ta ăn cơm trước? Đồ ăn ở nhà hàng này không tệ, hương vị rất ngon.”
Đột nhiên, Lục Đồng Quân đặt mạnh chén trà xuống bàn, tiếng chén trà và chạm với mặt bàn lớn tới mức đầu óc Sở Lâm Minh không khỏi run lên theo bản năng, dây thần kinh căng cứng đầy thấp thỏm nhìn về phía Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân chậm rãi chỉnh lại ống tay áo, thản nhiên nói: “Đầu bếp của nhà mình, hương vị đương nhiên là không tệ rồi.”
“Đầu, đầu bếp của nhà mình?” Sở Lâm Minh nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Nhà hàng này là do tổng giám đốc Lục mở?”
“Trước kia thì không phải, nhưng bây giờ thì đúng” Ngụ ý là nhà hàng này đã được Lục Đồng Quân mua lại.
Một nhà hàng được mở ra ở nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô, muốn mua lại sẽ phải tốn bao nhiêu tiền cơ chứ?
Mà thôi, suýt chút nữa thì quên, Lục Đồng Quân không thiếu tiền.
Sở Lâm Minh toát mồ hôi lạnh, anh ta không ngốc, biết rõ Lục Đồng Quân đã coi mình như cái gai trong mắt rồi.
Sở Lâm Minh lúng túng cười một tiếng, thấy nước trà trong chén Lục Đồng Quân gần như không còn liền vội vã rót thêm.
Không khí ở hiện trường lúc này miễn bàn có bao nhiêu xấu hổ. Toàn bộ quá trình Tô Lan Huyên đều phải vất vả nhịn cười, bình tĩnh dùng cơm.
Đúng lúc này, đột nhiên di động Sở Lâm Minh vang lên, vừa nhìn thấy màn hình hiện lên tên của Vạn Linh Lan, anh ta quả thực giống như đã gặp được cứu tinh của đời mình, vội vã bắt máy, không đợi đối phương nói chuyện đã nhanh chóng cướp lời: “Bà xã đấy à, anh đang ở bên ngoài dùng bữa với tổng giám đốc Lục. Cái gì cơ, thân thể em không thoải mái, đang ở viện? Được được được, anh lập tức qua ngay, là bệnh viện nào, được, em chờ chút!”
Vạn Linh Lan ở đầu bên kia cầm điện thoại sững sờ, sao thân thể cô ta lại không thoải mái?
Sao cô ta lại phải đi viện? Chẳng biết Sở Lâm Minh đang nói lung tung cái gì nữa.
Sau một hồi tự biên tự diễn, Sở Lâm Minh nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Lục, Vợ tôi không được khỏe lắm, hiện đang ở viện, tôi phải đến xem cô ấy thế nào.”
Lục Đồng Quân không nói lời nào, vẫn nhàn nhã uống trà ăn cơm. Thấy anh không nói chuyện, Sở Lâm Minh cũng không dám rời đi.
Cố ý để Sở Lâm Minh chờ thêm vài phút, Lục Đồng Quân mới tỏ vẻ đã nghe thấy, đáp lời: “Ừ, anh đi đi.”
Sở Lâm Minh cảm thấy như vừa được ân xá, chạy khỏi đây nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Nhìn thấy dáng vẻ Sở Lâm Minh hoảng sợ rời đi, Tô Lan Huyên không khỏi bật cười thành tiếng: “Lục Đồng Quân, cung phản xạ này của anh có thể dài hơn một chút được không?”
Đúng là một cái hũ giấm chua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.