Chương 469
Thi Thi
12/09/2021
Lại có điện thoại gọi đến.
Lần này là Tô Khánh Thành gọi đến, giọng nói thì thầm, chẳng khác nào trộm cắp giữa ban ngày: “Lan Huyên, mau tới đây một chuyến đi, lần này cha mẹ con thực sự động chân động tay, đánh nhau rồi, còn động đến cả dao nữa, cha và Thượng Quan Âu, ai cũng không dám khuyên ngăn”
Tô Lan Huyên bày tỏ không còn gì để nói.
Có thể để cho cô nhàn rỗi một chút được hay không.
Hai người cộng lại cũng phải hơn một trăm tuổi rồi, còn khiến cô lo lắng không ngớt nữa.
“Hạ Lăng, Bé Bảo, mấy em trai nhờ cả vào các con đó, mẹ đến nhà ông ngoại các con một chút”
Tô Lan Huyên nói một tiếng.
Hai anh em Hạ Lăng và Hạ Bảo nhanh chóng xuất hiện bên trong phòng.
Hạ Lăng rất có dáng vẻ của một người anh lớn: “Mẹ, mẹ cứ đi đi, em trai con trông cho.”
Mấy ngày nữa hai anh em sẽ phải đi, cũng rất luyến tiếc em trai, khoảng thời gian có thể ở cùng với em trai, chắc chắn sẽ không để Tô Lan Huyên và vú tham gia vào.
“Ừ, khoảng chừng tối nay mẹ mới về, lát nữa mẹ gọi điện cho cha các con về sớm một chút”
Sau khi dặn dò xong, Tô Lan Huyên lái xe đến nhà họ Tô.
Nửa đường, cô gọi điện thoại cho Lục Đồng Quân, bảo Lục Đồng Quân về sớm một chút để trông bọn trẻ.
Nhà cũ nhà họ Tô.
Tô Khánh Thành và Thượng Quan Âu đứng ở ngoài cửa, nghe thấy bên trong bốp bốp bùm bùm, ngây người không dám đi vào bên trong.
Bên trong thường xuyên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tân Chấn Đông và tiếng rống giận dữ của Lệ Thu Uyển.
Tô Khánh Thành nhìn nhìn trần nhà, ngay cả chim cũng sợ quá mà chạy mất.
Tô Khánh Thành buồn bực: “Vợ mình trước đây dịu dàng lắm cơ mà, nói chuyện nhỏ nhẹ, sao hiện giờ lại thay đổi thành người khác rồi nhỉ?”
“Vợ anh?” Thượng Quan Âu híp mắt một cái, ý uy hiếp tràn đầy.
“Nói sai rồi, là vợ trước, vợ trước” Tô Khánh Thành vội vã đổi giọng, trong lòng khỏi phải nói buồn bực bao nhiêu, vợ cũ quay về, ông ta còn chưa vui vẻ được bao lâu, Tân Chấn Đông và Thượng Quan Âu đã rủ nhau đến rồi.
Chồng trước, bạn trai cũ, bạn tri âm tri kỷ, mấy người này ở cùng dưới một mái hiên, chỉ thiếu một người nữa thôi là đã có thể mở một bàn mạt chược rồi.
Lúc Tô Lan Huyên chạy đến, thấy Thượng Quan Âu và Tô Khánh Thành đứng ở ngoài cửa, hỏi: “Tình hình chiến đấu như thế nào rồi?”
Thượng Quan Âu bình tĩnh nói: “Không có tiếng động gì khác, chắc là đã phân thắng bại rồi”
Kẽo kẹt một tiếng.
Cửa được mở ra.
Lệ Thu Uyển vô cùng hùng hồn đi ra, ngay cả một cọng tóc cũng không bị rối, mặc sườn xám, trông vừa tri thức vừa thanh nhã, mang trên mặt một nụ cười đoan trang chính trực, là một quý phu nhân hàng thật giá thật.
Đây chính là một hình ảnh vô cùng xinh đẹp.
Lần này là Tô Khánh Thành gọi đến, giọng nói thì thầm, chẳng khác nào trộm cắp giữa ban ngày: “Lan Huyên, mau tới đây một chuyến đi, lần này cha mẹ con thực sự động chân động tay, đánh nhau rồi, còn động đến cả dao nữa, cha và Thượng Quan Âu, ai cũng không dám khuyên ngăn”
Tô Lan Huyên bày tỏ không còn gì để nói.
Có thể để cho cô nhàn rỗi một chút được hay không.
Hai người cộng lại cũng phải hơn một trăm tuổi rồi, còn khiến cô lo lắng không ngớt nữa.
“Hạ Lăng, Bé Bảo, mấy em trai nhờ cả vào các con đó, mẹ đến nhà ông ngoại các con một chút”
Tô Lan Huyên nói một tiếng.
Hai anh em Hạ Lăng và Hạ Bảo nhanh chóng xuất hiện bên trong phòng.
Hạ Lăng rất có dáng vẻ của một người anh lớn: “Mẹ, mẹ cứ đi đi, em trai con trông cho.”
Mấy ngày nữa hai anh em sẽ phải đi, cũng rất luyến tiếc em trai, khoảng thời gian có thể ở cùng với em trai, chắc chắn sẽ không để Tô Lan Huyên và vú tham gia vào.
“Ừ, khoảng chừng tối nay mẹ mới về, lát nữa mẹ gọi điện cho cha các con về sớm một chút”
Sau khi dặn dò xong, Tô Lan Huyên lái xe đến nhà họ Tô.
Nửa đường, cô gọi điện thoại cho Lục Đồng Quân, bảo Lục Đồng Quân về sớm một chút để trông bọn trẻ.
Nhà cũ nhà họ Tô.
Tô Khánh Thành và Thượng Quan Âu đứng ở ngoài cửa, nghe thấy bên trong bốp bốp bùm bùm, ngây người không dám đi vào bên trong.
Bên trong thường xuyên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tân Chấn Đông và tiếng rống giận dữ của Lệ Thu Uyển.
Tô Khánh Thành nhìn nhìn trần nhà, ngay cả chim cũng sợ quá mà chạy mất.
Tô Khánh Thành buồn bực: “Vợ mình trước đây dịu dàng lắm cơ mà, nói chuyện nhỏ nhẹ, sao hiện giờ lại thay đổi thành người khác rồi nhỉ?”
“Vợ anh?” Thượng Quan Âu híp mắt một cái, ý uy hiếp tràn đầy.
“Nói sai rồi, là vợ trước, vợ trước” Tô Khánh Thành vội vã đổi giọng, trong lòng khỏi phải nói buồn bực bao nhiêu, vợ cũ quay về, ông ta còn chưa vui vẻ được bao lâu, Tân Chấn Đông và Thượng Quan Âu đã rủ nhau đến rồi.
Chồng trước, bạn trai cũ, bạn tri âm tri kỷ, mấy người này ở cùng dưới một mái hiên, chỉ thiếu một người nữa thôi là đã có thể mở một bàn mạt chược rồi.
Lúc Tô Lan Huyên chạy đến, thấy Thượng Quan Âu và Tô Khánh Thành đứng ở ngoài cửa, hỏi: “Tình hình chiến đấu như thế nào rồi?”
Thượng Quan Âu bình tĩnh nói: “Không có tiếng động gì khác, chắc là đã phân thắng bại rồi”
Kẽo kẹt một tiếng.
Cửa được mở ra.
Lệ Thu Uyển vô cùng hùng hồn đi ra, ngay cả một cọng tóc cũng không bị rối, mặc sườn xám, trông vừa tri thức vừa thanh nhã, mang trên mặt một nụ cười đoan trang chính trực, là một quý phu nhân hàng thật giá thật.
Đây chính là một hình ảnh vô cùng xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.