Chương 288: Có phải nên tổ chức hôn lễ rồi hay không
Thi Thi
25/08/2021
Vạn Hoài Bắc có cảm giác như thể anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch hết nỗi oan này vậy.
Vụ án giết người vẫn đang được điều tra, Lâu Yến Vy ngồi buồn chán dưới gốc cây liễu, dù cô ta có nói chuyện với Vạn Hoài Bắc như thế nào thì Vạn Hoài Bắc cũng phớt lờ chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của cô ta.
Đúng lúc này, Lãnh Phú Cường đi tới, nói: “Đi thôi.”
Lâu Yến Vy bèn hỏi: “Đã tìm ra kẻ giết người chưa?”
“Tất cả những gì đáng lẽ phải thu thập thì đều đã được thu thập đầy đủ hết rồi, những gì còn lại sẽ được giao cho những người có chuyên môn nghiệp vụ đến xử lý” Lãnh Phú Cường nhìn Lâu Yến Vy và đột nhiên hỏi: “Cô Lâu, cô có suy nghĩ gì về vụ án giết người này không?”
Không đợi Lâu Yến Vy lên tiếng, Vạn Hoài Bắc đã nói trước: “Cục đá lạnh, cậu hỏi cô ta, chi bằng đi hỏi con mèo còn hơn”
Chỉ số IQ của mèo còn cao hơn Lâu Yến Vy.
“Vạn Hoài Bắc đáng chết, anh nói vậy là có ý gì vậy hả?” Lâu Yến Vy cử động cổ tay: “Đừng nghĩ rằng anh có đội trưởng Lãnh chống lưng cho, thì tôi thật sự không dám động tay động chân với anh”
Vạn Hoài Bắc núp sau lưng Lãnh Phú Cường nói: “Anh nhìn xem, anh bảo cô ta động tay động chân thì được chứ báo động nào thì thôi quên đi.”
“Hai người, quen biết nhau à?”
Lãnh Phú Cường đã nhìn ra hai người bọn họ có quen biết nhau từ trước, chỉ là anh ta vẫn chưa kịp hỏi.
“Mối giao tình mấy năm nay rồi” Vạn Hoài Bắc nói: “Tôi nghe nói cậu muốn mời cô ta gia nhập vào đội điều tra tội phạm của các cậu. Tôi khuyên cậu vẫn nên cân nhắc suy nghĩ thêm đi”
Bị Vạn Hoài Bắc làm cho kích động như vậy, Lâu Yến Vy nói ngay: “Đội trưởng Lãnh, tôi đã cân nhắc suy nghĩ về đề nghị của anh rồi, tôi sẵn sàng tham gia đội điều tra tội phạm của các anh”
Lâu Yến Vy liếc mắt nhìn Vạn Hoài Bắc, đừng có mà ép cô ta vào đường cùng nhá, hừ.
Lãnh Phú Cường đưa tay ra và ngay lập tức nói: “Hoan nghênh cô Lâu tới gia nhập vào tổ điều tra tội phạm của chúng tôi. À đúng rồi, bên phía chúng tôi cần phải trải qua một quá trình đầy đủ, đầu tiên cô phải đăng ký trước, sau đó tham gia đánh giá và nếu vượt qua bài đánh giá, thì sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp của nhau rồi.”
“Còn phải tham gia đánh giá?” Lâu Yến Vy hạ thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Lãnh, có phải anh sẽ chậm chước cho tôi không?”
Lãnh Phú Cường nghiêm nghị lắc đầu, ngay thẳng hiên ngang nói: “Đây là một cuộc đánh giá công bằng và công chính. Không được phép có một chút gian lận nào. Một khi bị phát hiện, sẽ không bao giờ được tuyển vào, cô Lâu, tôi tin là cô có thể làm được mà.”
Lâu Yến Vy cười gượng, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.
Lãnh Phú Cường quay qua nhìn Vạn Hoài Bắc: “Hôm nay tớ rất bận, không có thời gian đi cùng cậu. Tớ phải quay về cục một chuyến, cậu tự mình đi trước đi.”
Thực ra, câu nói vừa rồi của Lãnh Phú Cường có nghĩa là không có thời gian để cùng Vạn Hoài Bắc đi uống rượu tụ tập, nhưng câu nói này lọt vào tai Lâu Yến Vy, nghe sao cũng giống như kiểu giọng điệu của một người bạn trai đang nói với một người bạn gái vậy.
Vạn Hoài Bắc nhận ra được ánh mắt bà tám lắm chuyện của Lâu Yến Vy đang nhìn bọn họ, trong lòng anh ta cảm thấy dở khóc dở cười.
“Được rồi, vậy tôi đi trước đây, khi nào anh có thời gian thì hãy gọi điện thoại cho tôi” Vạn Hoài Bắc cố ý nói những lời khiến cho Lâu Yến Vy hiểu lầm, sau đó còn chỉnh sửa lại quần áo của Lãnh Phú Cường: “Quần áo xộc xệch hết cả rồi”
Hai người đàn ông to xác lôi lôi kéo kéo nhau, hành động thân mật ngay giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, ngày thường Lãnh Phú Cường cũng không có cảm thấy gì, nhưng hôm nay, anh ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nhưng Lãnh Phú Cường cũng không kịp phản ứng lại.
Vạn Hoài Bắc nhìn về phía Lâu Yến Vy: “Cô đi đâu vậy? Hay là để tôi tiễn cô một đoạn?”
“Tôi đi xe của đội trưởng Lãnh về” Lâu Yến Vy ôm con mèo nói: “Đội trưởng Lãnh, tôi không hiểu lắm về bài đánh giá. Một lát nữa anh nói cụ thể hơn cho tôi hiểu với nhé”.
“Được” Lãnh Phú Cường mong còn không được.
Vạn Hoài Bắc bận rộn cả nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là Lãnh Phú Cường rời đi cùng với Lâu Yến Vy.
May mắn thay, Lâu Yến Vy đã cho rằng Lãnh Phú Cường “cong” rồi.
Lần này Lâu Yến Vy cũng không có ý gì khác, chỉ là vừa rồi nhìn thấy Vạn Hoài Bắc khó chịu không được vui, cô ta nghĩ rằng Vạn Hoài Bắc “để tâm” đến Lãnh Phú Cường như vậy, cô ta sẽ làm trà xanh một lần, cho Vạn Hoài Bắc tức chết.
Khi Lâu Yến Vy bước lên xe, đã được hời rồi còn tỏ ra ngây thơ vô số tội, và đưa tay hiệu chiến thắng với Vạn Hoài Bắc.
Nói cô ta không có IQ?
Đối đầu với bà đây à, bà đây sẽ giành lấy người đàn ông của anh từng phút từng giây.
Lãnh Phú Cường khởi động xe và lái ra khỏi tiểu khu, anh ta quay qua hỏi: “Cô Lậu và Vạn Hoài Bắc quen nhau như thế nào vậy?”
“Có một lần tôi đi ăn trộm..” Lâu Yến Vy nhận ra mình đã nói lỡ lời, vội vàng lúng túng gỡ lại nói: “Ném, ném bóng rổ, không cẩn thận khiến quả bóng rơi trúng ngay đầu của Vạn Hoài Bắc, và chúng tôi quen biết nhau từ đó.”
Câu nói này hoàn toàn là bịa đặt.
Nếu muốn nhắc đến cảnh tượng cô ta và Vạn Hoài Bắc gặp nhau lần đầu tiên, thực sự là cả đời này không thể nào có thể quên được.
Một lần Lâu Yến Vy nhận một đơn hàng là phải đánh cắp một tài liệu tuyệt mật từ một người được mệnh danh là con cá sấu lớn trong giới kinh doanh.
Đó là trong một bữa tiệc, Lâu Yến Vy đã thành công có được nó trong tay rồi, giữa đường lại xuất hiện thêm một Vạn Hoài Bắc, chặn cô ta lại ở trong nhà vệ sinh.
Tuy nhiên, cô ta đặt cái USB ở trước ngực và Vạn Hoài Bắc không tìm thấy nó, cô ta bị còng tay vào cửa nhà vệ sinh, nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng sợi dây liên kết giữa hai người cũng đã được hình thành từ đó.
Kể từ đó trở đi, chỉ cần cô ta nhìn thấy Vạn Hoài Bắc, thì nhất định sẽ phải vạch lá tìm sâu bới móc cho bằng được.
Lãnh Phú Cường nhìn chằm chằm vào Lâu Yến Vy một lúc: “Vạn Hoài Bắc là người không thích vận động thể thao.”
Một người không thích vận động thể thao thì có rất ít khả năng sẽ gặp ở trên sân vận động.
Lãnh Phú Cường lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
Lâu Yến Vy nói: “Đội trưởng Lãnh, không ăn táo không có nghĩa là không thích, không thích chơi thể thao không có nghĩa là không thể ra sân vận động. Giống như logic của anh, thì mọi chuyện đều phải có lời giải thích hợp lý. Vậy mối quan hệ giữa anh và Vạn Hoài Bắc có chỗ không hợp lý đấy, để thích một người thì không cần phải có lý do…”.
“Cô vừa nói gì vậy?” Lãnh Phú Cường đột nhiên phấn khích hào hứng ngắt lời của Lâu Yến Vy.
“Tôi đã nói là để thích một người…”
“Không phải, là cầu trước đó.”
“Mọi chuyện đều phải có lời giải thích hợp lý?”
“Câu trước nữa!”.
“Không ăn táo không có nghĩa là không thích.”
“Đúng vậy, chính là câu này” Lãnh Phú Cường kích động nói: “Vừa nãy đã tiến hành kiểm tra sơ bộ, trên cơ thể người chết có bị dính sơn. Cô ấy là một vũ công, tại sao trên người lại có những vết sơn chỉ dùng để vẽ tranh? Trong nhà còn có rất nhiều cọ vẽ nữa?
“Làm sao tôi biết được” Lâu Yến Vy ghét nhất là phải động não, hơn nữa cô ta cũng không có hứng thú với vụ án này.
“Bởi vì có một người thích vẽ tranh, và người này chắc chắn là người rất quan trọng đối với nạn nhân” Lãnh Phú Cường đắm chìm trong phỏng đoán của chính mình, rất phấn khích và hào hứng.
Lâu Yến Vy không hề có chút hứng thú gì cả.
Tại một ngã tư đường nào đó, Lâu Yến Vy nói: “Đội trưởng Lãnh, tôi sẽ xuống ở đây thôi. Tôi chợt nhớ ra có một chuyện phải làm.”
Lãnh Phú Cường vẫn đang khẩn trương đi điều tra vụ án, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền nói: “Được”
Khi xe dừng lại, Lãnh Phú Cường nhìn Lâu Yến Vy bước ra khỏi xe và nói: “Hôm nay cô Lâu rất xinh đẹp. Tôi rất mong chờ được làm việc cùng với cô Lâu”
Cho dù là một người nghiện công việc đến đâu đi chăng nữa thì cũng là một người đàn ông mà thôi.
Đàn ông tán thưởng phụ nữ là lẽ đương nhiên.
Lãnh Phú Cường lựa chọn Lâu Yến Vy đương nhiên là vì anh ta cảm thấy Lâu Yến Vy khác với những người khác, nếu có thể phát triển thêm một bước nữa thì lại càng hay.
Lâu Yến Vy đã gán cho Lãnh Phú Cường cái mác “Đây là người đàn ông của Vạn Hoài Bắc” rồi, cô ta không nghe ra lời khen ngợi của Lãnh Phú Cường, chỉ mỉm cười và nói: “Đội trưởng Lãnh cũng rất nam tính”
Cô còn cảm thấy Lãnh Phú Cường và Vạn Hoài Bắc đứng bên cạnh nhau, thật sự là quá xứng đôi vừa lứa.
Lãnh Phú Cường mỉm cười, người đàn ông có hình tượng mạnh mẽ cứng cỏi mà mỉm cười, thì sức sát thương rất lớn.
Lâu Yến Vy nghĩ rằng thật sự quá đáng tiếc khi một người đàn ông tốt như vậy lại “cong” mất rôi.
Vạn Hoài Bắc đúng thật là khắc tinh, là kẻ thù không đội trời chung của cô ta, chẳng dễ dàng gì cuối cùng cô mới nhìn trúng một người đàn ông trông vừa mắt, lại bị Vạn Hoài Bắc hẫng tay trên mất rồi.
Lâu Yến Vy gọi điện thoại cho Tô Lan Huyên, mới biết rằng bây giờ Tô Lan Huyện đã trở về căn nhà cũ của nhà họ Lục rồi.
Lục Đồng Quân cũng ở nhà chăm sóc bọn trẻ, hai đứa nhóc đều giao cho anh ấy, Tô Lan Huyền bình thường đều bận rộn rối tung rối mù lên, nhưng khi hai đứa bé ở trong tay Lục Đồng Quân thực sự quá ngoan ngoãn, không khóc lóc, không ầm ĩ cũng không làm khó cha tụi nó.
Lâu Yến Vy nói với Tô Lan Huyền về quyết định sẽ đi đăng ký tham gia kỳ đánh giá của cô ta.
Lục Đồng Quân ở bên cạnh đã nghe thấy, anh nhắc nhở: “Em vợ này, tốt hơn hết là cô nên xóa hết mọi ký ức về những việc mình đã từng làm trước đây đi, nếu những chuyện này bị lật tẩy ra ngoài, thì đúng thật là dễ vào miệng cọp.
Lâu Yến Vy chẳng hề quan tâm: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không điều tra ra được đầu. Em và Hồng Hoa cũng chưa từng gây ra rắc rối gì cho phía cảnh sát”
Lâu Yến Vy tự tin như vậy, Lục Đồng Quân cũng không nói nhiều nữa, anh nhìn Tô Lan Huyện rồi nói: “Bà xà à, hôn lễ chúng ta, cũng đã đến lúc nên tổ chức rồi.”
Vụ án giết người vẫn đang được điều tra, Lâu Yến Vy ngồi buồn chán dưới gốc cây liễu, dù cô ta có nói chuyện với Vạn Hoài Bắc như thế nào thì Vạn Hoài Bắc cũng phớt lờ chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của cô ta.
Đúng lúc này, Lãnh Phú Cường đi tới, nói: “Đi thôi.”
Lâu Yến Vy bèn hỏi: “Đã tìm ra kẻ giết người chưa?”
“Tất cả những gì đáng lẽ phải thu thập thì đều đã được thu thập đầy đủ hết rồi, những gì còn lại sẽ được giao cho những người có chuyên môn nghiệp vụ đến xử lý” Lãnh Phú Cường nhìn Lâu Yến Vy và đột nhiên hỏi: “Cô Lâu, cô có suy nghĩ gì về vụ án giết người này không?”
Không đợi Lâu Yến Vy lên tiếng, Vạn Hoài Bắc đã nói trước: “Cục đá lạnh, cậu hỏi cô ta, chi bằng đi hỏi con mèo còn hơn”
Chỉ số IQ của mèo còn cao hơn Lâu Yến Vy.
“Vạn Hoài Bắc đáng chết, anh nói vậy là có ý gì vậy hả?” Lâu Yến Vy cử động cổ tay: “Đừng nghĩ rằng anh có đội trưởng Lãnh chống lưng cho, thì tôi thật sự không dám động tay động chân với anh”
Vạn Hoài Bắc núp sau lưng Lãnh Phú Cường nói: “Anh nhìn xem, anh bảo cô ta động tay động chân thì được chứ báo động nào thì thôi quên đi.”
“Hai người, quen biết nhau à?”
Lãnh Phú Cường đã nhìn ra hai người bọn họ có quen biết nhau từ trước, chỉ là anh ta vẫn chưa kịp hỏi.
“Mối giao tình mấy năm nay rồi” Vạn Hoài Bắc nói: “Tôi nghe nói cậu muốn mời cô ta gia nhập vào đội điều tra tội phạm của các cậu. Tôi khuyên cậu vẫn nên cân nhắc suy nghĩ thêm đi”
Bị Vạn Hoài Bắc làm cho kích động như vậy, Lâu Yến Vy nói ngay: “Đội trưởng Lãnh, tôi đã cân nhắc suy nghĩ về đề nghị của anh rồi, tôi sẵn sàng tham gia đội điều tra tội phạm của các anh”
Lâu Yến Vy liếc mắt nhìn Vạn Hoài Bắc, đừng có mà ép cô ta vào đường cùng nhá, hừ.
Lãnh Phú Cường đưa tay ra và ngay lập tức nói: “Hoan nghênh cô Lâu tới gia nhập vào tổ điều tra tội phạm của chúng tôi. À đúng rồi, bên phía chúng tôi cần phải trải qua một quá trình đầy đủ, đầu tiên cô phải đăng ký trước, sau đó tham gia đánh giá và nếu vượt qua bài đánh giá, thì sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp của nhau rồi.”
“Còn phải tham gia đánh giá?” Lâu Yến Vy hạ thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Lãnh, có phải anh sẽ chậm chước cho tôi không?”
Lãnh Phú Cường nghiêm nghị lắc đầu, ngay thẳng hiên ngang nói: “Đây là một cuộc đánh giá công bằng và công chính. Không được phép có một chút gian lận nào. Một khi bị phát hiện, sẽ không bao giờ được tuyển vào, cô Lâu, tôi tin là cô có thể làm được mà.”
Lâu Yến Vy cười gượng, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.
Lãnh Phú Cường quay qua nhìn Vạn Hoài Bắc: “Hôm nay tớ rất bận, không có thời gian đi cùng cậu. Tớ phải quay về cục một chuyến, cậu tự mình đi trước đi.”
Thực ra, câu nói vừa rồi của Lãnh Phú Cường có nghĩa là không có thời gian để cùng Vạn Hoài Bắc đi uống rượu tụ tập, nhưng câu nói này lọt vào tai Lâu Yến Vy, nghe sao cũng giống như kiểu giọng điệu của một người bạn trai đang nói với một người bạn gái vậy.
Vạn Hoài Bắc nhận ra được ánh mắt bà tám lắm chuyện của Lâu Yến Vy đang nhìn bọn họ, trong lòng anh ta cảm thấy dở khóc dở cười.
“Được rồi, vậy tôi đi trước đây, khi nào anh có thời gian thì hãy gọi điện thoại cho tôi” Vạn Hoài Bắc cố ý nói những lời khiến cho Lâu Yến Vy hiểu lầm, sau đó còn chỉnh sửa lại quần áo của Lãnh Phú Cường: “Quần áo xộc xệch hết cả rồi”
Hai người đàn ông to xác lôi lôi kéo kéo nhau, hành động thân mật ngay giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, ngày thường Lãnh Phú Cường cũng không có cảm thấy gì, nhưng hôm nay, anh ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nhưng Lãnh Phú Cường cũng không kịp phản ứng lại.
Vạn Hoài Bắc nhìn về phía Lâu Yến Vy: “Cô đi đâu vậy? Hay là để tôi tiễn cô một đoạn?”
“Tôi đi xe của đội trưởng Lãnh về” Lâu Yến Vy ôm con mèo nói: “Đội trưởng Lãnh, tôi không hiểu lắm về bài đánh giá. Một lát nữa anh nói cụ thể hơn cho tôi hiểu với nhé”.
“Được” Lãnh Phú Cường mong còn không được.
Vạn Hoài Bắc bận rộn cả nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là Lãnh Phú Cường rời đi cùng với Lâu Yến Vy.
May mắn thay, Lâu Yến Vy đã cho rằng Lãnh Phú Cường “cong” rồi.
Lần này Lâu Yến Vy cũng không có ý gì khác, chỉ là vừa rồi nhìn thấy Vạn Hoài Bắc khó chịu không được vui, cô ta nghĩ rằng Vạn Hoài Bắc “để tâm” đến Lãnh Phú Cường như vậy, cô ta sẽ làm trà xanh một lần, cho Vạn Hoài Bắc tức chết.
Khi Lâu Yến Vy bước lên xe, đã được hời rồi còn tỏ ra ngây thơ vô số tội, và đưa tay hiệu chiến thắng với Vạn Hoài Bắc.
Nói cô ta không có IQ?
Đối đầu với bà đây à, bà đây sẽ giành lấy người đàn ông của anh từng phút từng giây.
Lãnh Phú Cường khởi động xe và lái ra khỏi tiểu khu, anh ta quay qua hỏi: “Cô Lậu và Vạn Hoài Bắc quen nhau như thế nào vậy?”
“Có một lần tôi đi ăn trộm..” Lâu Yến Vy nhận ra mình đã nói lỡ lời, vội vàng lúng túng gỡ lại nói: “Ném, ném bóng rổ, không cẩn thận khiến quả bóng rơi trúng ngay đầu của Vạn Hoài Bắc, và chúng tôi quen biết nhau từ đó.”
Câu nói này hoàn toàn là bịa đặt.
Nếu muốn nhắc đến cảnh tượng cô ta và Vạn Hoài Bắc gặp nhau lần đầu tiên, thực sự là cả đời này không thể nào có thể quên được.
Một lần Lâu Yến Vy nhận một đơn hàng là phải đánh cắp một tài liệu tuyệt mật từ một người được mệnh danh là con cá sấu lớn trong giới kinh doanh.
Đó là trong một bữa tiệc, Lâu Yến Vy đã thành công có được nó trong tay rồi, giữa đường lại xuất hiện thêm một Vạn Hoài Bắc, chặn cô ta lại ở trong nhà vệ sinh.
Tuy nhiên, cô ta đặt cái USB ở trước ngực và Vạn Hoài Bắc không tìm thấy nó, cô ta bị còng tay vào cửa nhà vệ sinh, nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng sợi dây liên kết giữa hai người cũng đã được hình thành từ đó.
Kể từ đó trở đi, chỉ cần cô ta nhìn thấy Vạn Hoài Bắc, thì nhất định sẽ phải vạch lá tìm sâu bới móc cho bằng được.
Lãnh Phú Cường nhìn chằm chằm vào Lâu Yến Vy một lúc: “Vạn Hoài Bắc là người không thích vận động thể thao.”
Một người không thích vận động thể thao thì có rất ít khả năng sẽ gặp ở trên sân vận động.
Lãnh Phú Cường lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
Lâu Yến Vy nói: “Đội trưởng Lãnh, không ăn táo không có nghĩa là không thích, không thích chơi thể thao không có nghĩa là không thể ra sân vận động. Giống như logic của anh, thì mọi chuyện đều phải có lời giải thích hợp lý. Vậy mối quan hệ giữa anh và Vạn Hoài Bắc có chỗ không hợp lý đấy, để thích một người thì không cần phải có lý do…”.
“Cô vừa nói gì vậy?” Lãnh Phú Cường đột nhiên phấn khích hào hứng ngắt lời của Lâu Yến Vy.
“Tôi đã nói là để thích một người…”
“Không phải, là cầu trước đó.”
“Mọi chuyện đều phải có lời giải thích hợp lý?”
“Câu trước nữa!”.
“Không ăn táo không có nghĩa là không thích.”
“Đúng vậy, chính là câu này” Lãnh Phú Cường kích động nói: “Vừa nãy đã tiến hành kiểm tra sơ bộ, trên cơ thể người chết có bị dính sơn. Cô ấy là một vũ công, tại sao trên người lại có những vết sơn chỉ dùng để vẽ tranh? Trong nhà còn có rất nhiều cọ vẽ nữa?
“Làm sao tôi biết được” Lâu Yến Vy ghét nhất là phải động não, hơn nữa cô ta cũng không có hứng thú với vụ án này.
“Bởi vì có một người thích vẽ tranh, và người này chắc chắn là người rất quan trọng đối với nạn nhân” Lãnh Phú Cường đắm chìm trong phỏng đoán của chính mình, rất phấn khích và hào hứng.
Lâu Yến Vy không hề có chút hứng thú gì cả.
Tại một ngã tư đường nào đó, Lâu Yến Vy nói: “Đội trưởng Lãnh, tôi sẽ xuống ở đây thôi. Tôi chợt nhớ ra có một chuyện phải làm.”
Lãnh Phú Cường vẫn đang khẩn trương đi điều tra vụ án, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền nói: “Được”
Khi xe dừng lại, Lãnh Phú Cường nhìn Lâu Yến Vy bước ra khỏi xe và nói: “Hôm nay cô Lâu rất xinh đẹp. Tôi rất mong chờ được làm việc cùng với cô Lâu”
Cho dù là một người nghiện công việc đến đâu đi chăng nữa thì cũng là một người đàn ông mà thôi.
Đàn ông tán thưởng phụ nữ là lẽ đương nhiên.
Lãnh Phú Cường lựa chọn Lâu Yến Vy đương nhiên là vì anh ta cảm thấy Lâu Yến Vy khác với những người khác, nếu có thể phát triển thêm một bước nữa thì lại càng hay.
Lâu Yến Vy đã gán cho Lãnh Phú Cường cái mác “Đây là người đàn ông của Vạn Hoài Bắc” rồi, cô ta không nghe ra lời khen ngợi của Lãnh Phú Cường, chỉ mỉm cười và nói: “Đội trưởng Lãnh cũng rất nam tính”
Cô còn cảm thấy Lãnh Phú Cường và Vạn Hoài Bắc đứng bên cạnh nhau, thật sự là quá xứng đôi vừa lứa.
Lãnh Phú Cường mỉm cười, người đàn ông có hình tượng mạnh mẽ cứng cỏi mà mỉm cười, thì sức sát thương rất lớn.
Lâu Yến Vy nghĩ rằng thật sự quá đáng tiếc khi một người đàn ông tốt như vậy lại “cong” mất rôi.
Vạn Hoài Bắc đúng thật là khắc tinh, là kẻ thù không đội trời chung của cô ta, chẳng dễ dàng gì cuối cùng cô mới nhìn trúng một người đàn ông trông vừa mắt, lại bị Vạn Hoài Bắc hẫng tay trên mất rồi.
Lâu Yến Vy gọi điện thoại cho Tô Lan Huyên, mới biết rằng bây giờ Tô Lan Huyện đã trở về căn nhà cũ của nhà họ Lục rồi.
Lục Đồng Quân cũng ở nhà chăm sóc bọn trẻ, hai đứa nhóc đều giao cho anh ấy, Tô Lan Huyền bình thường đều bận rộn rối tung rối mù lên, nhưng khi hai đứa bé ở trong tay Lục Đồng Quân thực sự quá ngoan ngoãn, không khóc lóc, không ầm ĩ cũng không làm khó cha tụi nó.
Lâu Yến Vy nói với Tô Lan Huyền về quyết định sẽ đi đăng ký tham gia kỳ đánh giá của cô ta.
Lục Đồng Quân ở bên cạnh đã nghe thấy, anh nhắc nhở: “Em vợ này, tốt hơn hết là cô nên xóa hết mọi ký ức về những việc mình đã từng làm trước đây đi, nếu những chuyện này bị lật tẩy ra ngoài, thì đúng thật là dễ vào miệng cọp.
Lâu Yến Vy chẳng hề quan tâm: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không điều tra ra được đầu. Em và Hồng Hoa cũng chưa từng gây ra rắc rối gì cho phía cảnh sát”
Lâu Yến Vy tự tin như vậy, Lục Đồng Quân cũng không nói nhiều nữa, anh nhìn Tô Lan Huyện rồi nói: “Bà xà à, hôn lễ chúng ta, cũng đã đến lúc nên tổ chức rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.