Chương 137: Cùng nhau làm giám định huyết thống
Thi Thi
21/07/2021
Tô Lan Ninh càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, cô ta nói với vẻ chắc chắn như bị ma xuôi quỷ khiến: “Nhất định sẽ không sao, Lâm Minh, Hạ Bảo đó chắc chắn là con trai của Lan Huyên, anh không cảm thấy Hạ Bảo đó có nét giống với Lan Huyên sao?”
Đột nhiên Tô Lan Ninh nhớ ra một chuyện, cô ta lấy điện thoại và mở tấm ảnh chụp chung với Lan Huyên lúc còn nhỏ ra để Sở Lâm Minh tin lời cô ta.
"Cô là đồ điên, Tô Lan Ninh, mau ký tên đi, tôi hết kiên nhẫn rồi” Sở Lâm Minh nắm lấy tay của Tô Lan Ninh và nói: “Trước khi cưới cô, tôi làm chuyện gì cũng thuận lợi. Sau khi cưới cô về thì cuộc sống của tôi càng ngày càng sa sút. Nếu như ngày xưa tôi cưới Lan Huyên thì sao tôi phải rơi vào bước đường này.
Tô Lan Ninh nhìn Sở Lâm Minh chằm chằm, cô ta nhìn thấy được sự chán ghét tột độ của anh ta dành cho cô ta từ trong đôi mắt của anh ta.
“Lâm Minh, mẹ em đập đầu vào cột tự sát, sau khi tỉnh lại thì lại bị đưa vào tù, hai người cha của em đều không nhìn nhận em, giờ đến anh cũng không cần em nữa rồi phải không?”
Cô ta chỉ còn lại Sở Lâm Minh mà thôi.
“Tất cả đều là do các người tự làm tự chịu, đừng kéo theo tôi.” Sở Lâm Minh nói với vẻ lạnh lùng vô tình: “Về phần giữ lại hay phá bỏ đứa con trong bụng cô thì tùy ý cô, cô đừng mong tôi sẽ nhận nghiệt chủng đó”
“Sở Lâm Minh, anh không phải là con người” Tô Lan Ninh vừa đau đớn vừa phẫn nộ.
“Ký đi” Sở Lâm Minh lại đưa đơn thỏa thuận ly hôn qua cho Tô Lan Ninh rồi nói: “Nếu cô không ký thì tôi cũng có cách để cô phải ký thôi. Nếu không muốn chịu khổ thì hãy dứt khoát đi”
Tô Lan Ninh biết Sở Lâm Minh đã quyết tâm ly hôn với cô ta.
Tô Lan Ninh nhìn chằm chằm vào đơn thỏa thuận ly hôn, ngây ra một lúc lâu rồi cuối cùng cũng cầm bút lên, từng nét, từng nét ghi tên mình lên rồi nói: “Sở Lâm Minh, hi vọng anh sẽ không hối hận”.
“Cưới cô mới là chuyện đáng hối hận nhất của Sở Lâm Minh tôi.” Sở Lâm Minh cầm lấy đơn thỏa thuận ly hôn rồi bỏ đi ngay.
Sau khi Sở Lâm Minh đi khỏi thì Tô Lan Ninh lại đập rất nhiều đồ đạc để giải tỏa tâm trạng. Cô ta đã không còn gì nữa rồi. Là Lan Huyên đã hại cô ta mất hết tất cả. “Dù cho cô có đập hết tất cả mọi thứ ở đây thì cũng không thể làm gì được Lan Huyên”
Tần Kiều Lam mang khẩu trang bước vào trong, đảo mắt nhìn quanh hiện trạng trong phòng bệnh rồi nhìn lên ngón tay bị đứt của Tô Lan Ninh và nói: “Anh ta chỉ lấy mất của cô một ngón tay thì cũng xem như cô đã may mắn lắm rồi”
“Cô Tần, hãy giúp tôi, cô nhất định phải giúp tôi.” Tô Lan Ninh đặt hết hi vọng vào Tần Kiều Lam, cô ta nói: "Trong tay tôi đang giữ một bí mật lớn, cô xem này”
Tô Lan Ninh đưa cho Tần Kiều Lam xem tấm ảnh trong điện thoại của mình, người trong ảnh là Lan Huyên lúc còn nhỏ.
Tân Kiều Lam nhất thời không nhận ra: “Đây là?”
"Cô Tần, cô có cảm thấy quen không?” Tô Lan Ninh gấp gáp nói: “Đây là ảnh Lan Huyên lúc còn nhỏ, có phải rất giống với Hạ Bảo không? Trước đây tôi đã nói đứa trẻ đó không bình thường rồi, bây giờ thì tôi càng chắc chắn hơn, nó chính là con của Lan Huyên”.
Tần Kiều Lam nhìn Lan Huyên trong hình thì thật sự cảm thấy khá giống Hạ Bảo.
Tô Lan Ninh nói: “Tôi sẽ nghĩ cách để Hạ Bảo và Lan Huyên làm giám định huyết thống, chỉ cần vạch trần Lan Huyên trong tiệc đại thọ của ông cụ Lục thì để tôi xem chị ta làm sao còn có thể làm bà chủ tương lai của nhà họ Lục được nữa”.
Tần Kiều Lam hứa hẹn: "Tô Lan Ninh, chỉ cần đuổi được Lan Huyên ra khỏi nhà họ Lục thì tôi nhất định sẽ giúp cô níu kéo Sở Lâm Minh”
“Không, tôi muốn cho Sở Lâm Minh thân bại danh liệt, mất hết tất cả giống như tối” Ánh mắt của Tô Lan Ninh đầy vẻ căm hận.
Tần Kiều Lam nhích môi cười, cô ta rất thích Tô Lan Ninh ở điểm này.
Hồ Như Quỳnh được giữ lại ở nhà cũ của nhà họ Lục, bên trong nhà họ Lục, ngoài ông cụ Lục và người làm ra thì những người khác đều đã ra ngoài hết rồi.
Hồ Như Quỳnh nhân cơ hội vào trong phòng của Lan Huyên, tìm được mấy sợi tóc của cô trên bàn trang điểm rồi lấy túi xách và cũng đi ra ngoài. Cô ta đeo khẩu trang, đội mũ, lén la lén lút chạy đến trung tâm giám định huyết thống ở bệnh viện.
Trước đó Hồ Như Quỳnh cũng đã lấy được tóc của Hạ Lăng, cô ta giao tóc của hai người họ cho trung tâm giám định huyết thống, sau đó đưa thêm tiền để được giải quyết nhanh và nói: “Nhất định phải có kết quả trước năm giờ chiều cuối tuần này”
Bác sĩ đảm bảo: “Không thành vấn đề”
Cùng lúc đó. Lan Huyên đang cùng với Hạ Lăng, Hạ Bảo và Trần Hương Thủy đến dùng thử thức ăn ở khách sạn. Hạ Bảo tham ăn nên ăn đến mức bụng no căng phải nằm chương trên ghế nghỉ ngơi. Hạ Lăng thì phong độ hơn, mặc dù nhìn thấy đồ ăn ngon nhưng cũng không tham ăn như Hạ Bảo.
Sau khi Trần Hương Thủy cảm thấy ngạc nhiên khi biết hai đứa trẻ là anh em ruột của nhau thì bà ấy lại càng yêu thích hai cậu nhóc hơn.
Tâm trạng của Lan Huyên rất phức tạp, dù cho chưa có kết quả giám định huyết thống nhưng trong lòng cô cũng đã biết rất rõ Hạ Lăng và Hạ Bảo có đến chín mươi chín phần trăm là con của cô.
Hai cục cưng của cô ưu tú lại được mọi người yêu thích đến như thế, IQ, EQ đều cực kỳ cao khiến có lúc Lan Huyên cảm thấy với gen của Trần Long thì e rằng không thể nào sinh ra được những đứa trẻ ưu tú như thế. Cô nhớ lại những lời Trần Long đã nói trước đây, anh ta đã phủ nhận chuyện xảy ra trong cái đêm cách đây năm năm về trước, lẽ nào người đêm hôm đó thật sự không phải là Trần Long sao?
Lan Huyên đang trầm ngâm suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy Trần Hương Thủy gọi cô. "Lan Huyên, cháu nếm lại thử mùi vị của loại rượu này thế nào đi”
“Dạ vâng.”
Lan Huyên uống một ngụm rồi nói: “Rất dễ uống, rất có cảm giác, để lại dư vị khá lâu, hương thơm nồng nàn” “Vậy thì chọn loại rượu vang này nhé” Trần Hương Thủy mỉm cười quyết định.
“Em cũng muốn uống” Hạ Bảo xoa bụng và cũng đòi uống.
“Con nít không được uống rượu” Hạ Lăng từ chối. Hạ Bảo nhìn sang Hạ Lăng và nói: “Anh, em chỉ uống một chút xíu, xíu xiu thôi”.
“Không được.” Hạ Lăng đứng về phía Lan Huyên và nói: “Em đã quên chuyện có một lần em lén uống rượu của hiệu trưởng và ngủ suốt cả một buổi chiều rồi sao?” Hạ Bảo bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Hứ, mọi người đều không thương bé Bảo nữa, bé Bảo là một đứa trẻ đáng thương không có ai yêu”.
Lan Huyên không biết nên khóc hay nên cười, cô nói: “Còn giả bộ làm đứa trẻ đáng thương nữa chứ”
Trần Hương Thủy nhìn bộ dạng tủi thân của Hạ Bảo thì đau lòng nói: “Nào, để bà nội Trần cho cháu nếm thử một chút nhé”.
“Vẫn là bà nội Trần thương bé Bảo nhất.” Hạ Bảo liền ôm lấy chân của Trần Hương Thủy, đắc ý thè lưỡi với Lan Huyên và Hạ Lăng.
Đó chính là đạo lý “Trẻ con biết làm nũng thì sẽ được uống sữa”.
Trần Hương Thủy dùng đũa chấm một chút rượu vang đỏ cho Hạ Bảo nếm thử, Hạ Bảo vẫn còn muốn uống nữa nhưng Trần Hương Thủy nói: “Không được uống nhiều, đợi sau này cháu lớn, bà nội Trần sẽ không cản cháu nữa"
Mấy người họ đang nói chuyện với nhau thì có một bà chủ giàu có đi qua, nhìn Trần Hương Thủy chằm chằm rồi vui mừng nói: “Hương Thủy, đúng thật là bà sao?”
Trần Hương Thủy nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì cũng bất ngờ, nói: “Lan Chi, bà về lúc nào thế?”
Ngô Lan Chi và Trần Hương Thủy là bạn tốt lâu năm của nhau, sau khi Ngô Lan Chi di dân đến nước A thì hai người họ cũng rất ít khi liên lạc với nhau nhưng tình cảm thân thiết của họ thì vẫn còn giữ được.
“Không phải ông cụ nhà bà sắp làm đại thọ bảy mươi tuổi sao? Tôi cố tình về đây đấy, đủ thành ý chưa nào?”
Trần Hương Thủy cố tình làm ra vẻ tức giận, nói: “Tôi còn tưởng bà định ở luôn bên nước A, không chịu về nữa chứ. Bao nhiêu năm rồi mà cũng không về thăm tôi thử"
"Ây dà, tôi cũng muốn về lắm mà bạn giúp con trai trông con, hết trông cháu trai rồi lại đến trông cháu gái. Ấy dà, còn tưởng đầu nuôi con trai lớn rồi thì sẽ được thoải mái, không ngờ lại quay về mấy chục năm về trước”.
Ngô
Đột nhiên Tô Lan Ninh nhớ ra một chuyện, cô ta lấy điện thoại và mở tấm ảnh chụp chung với Lan Huyên lúc còn nhỏ ra để Sở Lâm Minh tin lời cô ta.
"Cô là đồ điên, Tô Lan Ninh, mau ký tên đi, tôi hết kiên nhẫn rồi” Sở Lâm Minh nắm lấy tay của Tô Lan Ninh và nói: “Trước khi cưới cô, tôi làm chuyện gì cũng thuận lợi. Sau khi cưới cô về thì cuộc sống của tôi càng ngày càng sa sút. Nếu như ngày xưa tôi cưới Lan Huyên thì sao tôi phải rơi vào bước đường này.
Tô Lan Ninh nhìn Sở Lâm Minh chằm chằm, cô ta nhìn thấy được sự chán ghét tột độ của anh ta dành cho cô ta từ trong đôi mắt của anh ta.
“Lâm Minh, mẹ em đập đầu vào cột tự sát, sau khi tỉnh lại thì lại bị đưa vào tù, hai người cha của em đều không nhìn nhận em, giờ đến anh cũng không cần em nữa rồi phải không?”
Cô ta chỉ còn lại Sở Lâm Minh mà thôi.
“Tất cả đều là do các người tự làm tự chịu, đừng kéo theo tôi.” Sở Lâm Minh nói với vẻ lạnh lùng vô tình: “Về phần giữ lại hay phá bỏ đứa con trong bụng cô thì tùy ý cô, cô đừng mong tôi sẽ nhận nghiệt chủng đó”
“Sở Lâm Minh, anh không phải là con người” Tô Lan Ninh vừa đau đớn vừa phẫn nộ.
“Ký đi” Sở Lâm Minh lại đưa đơn thỏa thuận ly hôn qua cho Tô Lan Ninh rồi nói: “Nếu cô không ký thì tôi cũng có cách để cô phải ký thôi. Nếu không muốn chịu khổ thì hãy dứt khoát đi”
Tô Lan Ninh biết Sở Lâm Minh đã quyết tâm ly hôn với cô ta.
Tô Lan Ninh nhìn chằm chằm vào đơn thỏa thuận ly hôn, ngây ra một lúc lâu rồi cuối cùng cũng cầm bút lên, từng nét, từng nét ghi tên mình lên rồi nói: “Sở Lâm Minh, hi vọng anh sẽ không hối hận”.
“Cưới cô mới là chuyện đáng hối hận nhất của Sở Lâm Minh tôi.” Sở Lâm Minh cầm lấy đơn thỏa thuận ly hôn rồi bỏ đi ngay.
Sau khi Sở Lâm Minh đi khỏi thì Tô Lan Ninh lại đập rất nhiều đồ đạc để giải tỏa tâm trạng. Cô ta đã không còn gì nữa rồi. Là Lan Huyên đã hại cô ta mất hết tất cả. “Dù cho cô có đập hết tất cả mọi thứ ở đây thì cũng không thể làm gì được Lan Huyên”
Tần Kiều Lam mang khẩu trang bước vào trong, đảo mắt nhìn quanh hiện trạng trong phòng bệnh rồi nhìn lên ngón tay bị đứt của Tô Lan Ninh và nói: “Anh ta chỉ lấy mất của cô một ngón tay thì cũng xem như cô đã may mắn lắm rồi”
“Cô Tần, hãy giúp tôi, cô nhất định phải giúp tôi.” Tô Lan Ninh đặt hết hi vọng vào Tần Kiều Lam, cô ta nói: "Trong tay tôi đang giữ một bí mật lớn, cô xem này”
Tô Lan Ninh đưa cho Tần Kiều Lam xem tấm ảnh trong điện thoại của mình, người trong ảnh là Lan Huyên lúc còn nhỏ.
Tân Kiều Lam nhất thời không nhận ra: “Đây là?”
"Cô Tần, cô có cảm thấy quen không?” Tô Lan Ninh gấp gáp nói: “Đây là ảnh Lan Huyên lúc còn nhỏ, có phải rất giống với Hạ Bảo không? Trước đây tôi đã nói đứa trẻ đó không bình thường rồi, bây giờ thì tôi càng chắc chắn hơn, nó chính là con của Lan Huyên”.
Tần Kiều Lam nhìn Lan Huyên trong hình thì thật sự cảm thấy khá giống Hạ Bảo.
Tô Lan Ninh nói: “Tôi sẽ nghĩ cách để Hạ Bảo và Lan Huyên làm giám định huyết thống, chỉ cần vạch trần Lan Huyên trong tiệc đại thọ của ông cụ Lục thì để tôi xem chị ta làm sao còn có thể làm bà chủ tương lai của nhà họ Lục được nữa”.
Tần Kiều Lam hứa hẹn: "Tô Lan Ninh, chỉ cần đuổi được Lan Huyên ra khỏi nhà họ Lục thì tôi nhất định sẽ giúp cô níu kéo Sở Lâm Minh”
“Không, tôi muốn cho Sở Lâm Minh thân bại danh liệt, mất hết tất cả giống như tối” Ánh mắt của Tô Lan Ninh đầy vẻ căm hận.
Tần Kiều Lam nhích môi cười, cô ta rất thích Tô Lan Ninh ở điểm này.
Hồ Như Quỳnh được giữ lại ở nhà cũ của nhà họ Lục, bên trong nhà họ Lục, ngoài ông cụ Lục và người làm ra thì những người khác đều đã ra ngoài hết rồi.
Hồ Như Quỳnh nhân cơ hội vào trong phòng của Lan Huyên, tìm được mấy sợi tóc của cô trên bàn trang điểm rồi lấy túi xách và cũng đi ra ngoài. Cô ta đeo khẩu trang, đội mũ, lén la lén lút chạy đến trung tâm giám định huyết thống ở bệnh viện.
Trước đó Hồ Như Quỳnh cũng đã lấy được tóc của Hạ Lăng, cô ta giao tóc của hai người họ cho trung tâm giám định huyết thống, sau đó đưa thêm tiền để được giải quyết nhanh và nói: “Nhất định phải có kết quả trước năm giờ chiều cuối tuần này”
Bác sĩ đảm bảo: “Không thành vấn đề”
Cùng lúc đó. Lan Huyên đang cùng với Hạ Lăng, Hạ Bảo và Trần Hương Thủy đến dùng thử thức ăn ở khách sạn. Hạ Bảo tham ăn nên ăn đến mức bụng no căng phải nằm chương trên ghế nghỉ ngơi. Hạ Lăng thì phong độ hơn, mặc dù nhìn thấy đồ ăn ngon nhưng cũng không tham ăn như Hạ Bảo.
Sau khi Trần Hương Thủy cảm thấy ngạc nhiên khi biết hai đứa trẻ là anh em ruột của nhau thì bà ấy lại càng yêu thích hai cậu nhóc hơn.
Tâm trạng của Lan Huyên rất phức tạp, dù cho chưa có kết quả giám định huyết thống nhưng trong lòng cô cũng đã biết rất rõ Hạ Lăng và Hạ Bảo có đến chín mươi chín phần trăm là con của cô.
Hai cục cưng của cô ưu tú lại được mọi người yêu thích đến như thế, IQ, EQ đều cực kỳ cao khiến có lúc Lan Huyên cảm thấy với gen của Trần Long thì e rằng không thể nào sinh ra được những đứa trẻ ưu tú như thế. Cô nhớ lại những lời Trần Long đã nói trước đây, anh ta đã phủ nhận chuyện xảy ra trong cái đêm cách đây năm năm về trước, lẽ nào người đêm hôm đó thật sự không phải là Trần Long sao?
Lan Huyên đang trầm ngâm suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy Trần Hương Thủy gọi cô. "Lan Huyên, cháu nếm lại thử mùi vị của loại rượu này thế nào đi”
“Dạ vâng.”
Lan Huyên uống một ngụm rồi nói: “Rất dễ uống, rất có cảm giác, để lại dư vị khá lâu, hương thơm nồng nàn” “Vậy thì chọn loại rượu vang này nhé” Trần Hương Thủy mỉm cười quyết định.
“Em cũng muốn uống” Hạ Bảo xoa bụng và cũng đòi uống.
“Con nít không được uống rượu” Hạ Lăng từ chối. Hạ Bảo nhìn sang Hạ Lăng và nói: “Anh, em chỉ uống một chút xíu, xíu xiu thôi”.
“Không được.” Hạ Lăng đứng về phía Lan Huyên và nói: “Em đã quên chuyện có một lần em lén uống rượu của hiệu trưởng và ngủ suốt cả một buổi chiều rồi sao?” Hạ Bảo bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Hứ, mọi người đều không thương bé Bảo nữa, bé Bảo là một đứa trẻ đáng thương không có ai yêu”.
Lan Huyên không biết nên khóc hay nên cười, cô nói: “Còn giả bộ làm đứa trẻ đáng thương nữa chứ”
Trần Hương Thủy nhìn bộ dạng tủi thân của Hạ Bảo thì đau lòng nói: “Nào, để bà nội Trần cho cháu nếm thử một chút nhé”.
“Vẫn là bà nội Trần thương bé Bảo nhất.” Hạ Bảo liền ôm lấy chân của Trần Hương Thủy, đắc ý thè lưỡi với Lan Huyên và Hạ Lăng.
Đó chính là đạo lý “Trẻ con biết làm nũng thì sẽ được uống sữa”.
Trần Hương Thủy dùng đũa chấm một chút rượu vang đỏ cho Hạ Bảo nếm thử, Hạ Bảo vẫn còn muốn uống nữa nhưng Trần Hương Thủy nói: “Không được uống nhiều, đợi sau này cháu lớn, bà nội Trần sẽ không cản cháu nữa"
Mấy người họ đang nói chuyện với nhau thì có một bà chủ giàu có đi qua, nhìn Trần Hương Thủy chằm chằm rồi vui mừng nói: “Hương Thủy, đúng thật là bà sao?”
Trần Hương Thủy nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì cũng bất ngờ, nói: “Lan Chi, bà về lúc nào thế?”
Ngô Lan Chi và Trần Hương Thủy là bạn tốt lâu năm của nhau, sau khi Ngô Lan Chi di dân đến nước A thì hai người họ cũng rất ít khi liên lạc với nhau nhưng tình cảm thân thiết của họ thì vẫn còn giữ được.
“Không phải ông cụ nhà bà sắp làm đại thọ bảy mươi tuổi sao? Tôi cố tình về đây đấy, đủ thành ý chưa nào?”
Trần Hương Thủy cố tình làm ra vẻ tức giận, nói: “Tôi còn tưởng bà định ở luôn bên nước A, không chịu về nữa chứ. Bao nhiêu năm rồi mà cũng không về thăm tôi thử"
"Ây dà, tôi cũng muốn về lắm mà bạn giúp con trai trông con, hết trông cháu trai rồi lại đến trông cháu gái. Ấy dà, còn tưởng đầu nuôi con trai lớn rồi thì sẽ được thoải mái, không ngờ lại quay về mấy chục năm về trước”.
Ngô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.