Chương 250: Đời người dũng mãnh không cần phải giải thích
Thi Thi
19/08/2021
Lúc Lục Đồng Quân đuổi ra ngoài đã không thấy Tô Lan Huyên đâu nữa.
Trong thang máy có quá nhiều người, Tô Lan Huyên phải đi thang bộ. Lục Đồng Quân đi thang máy nên anh đã đến bệnh viện sớm hơn Tô Lan Huyên một bước.
Hai người một trước một sau xuất hiện ở cổng vào của bệnh viện, sau đó âm lệch dương sai, một người rễ bên trái, một người rẽ bên phải.
Tô Lan Huyên không trả lời điện thoại của Lục Đồng Quân.
Tâm trạng của cô đang rất phức tạp, nhất thời không biết nên đối mặt với Lục Đồng Quân như nào, cô cũng không thể làm như không có chuyện gì được.
“Bíp!”
Tiếng còi xe gấp gáp vang lên sau lưng cô, lúc đầu Tô Lan Huyên chỉ tránh sang một bên, không để ý đến nó.
Nhưng tiếng còi xe lại vang lên.
Một chiếc ô tô đi ngay phía sau cô.
Tô Lan Huyên dừng bước, hơi khom người xuống nhìn vào trong xe.
Cửa sổ sau của xe được hạ xuống, Tân Chấn Đông ló đầu ra, mỉm cười gọi Tô Lan Huyên một cách rất vui vẻ, nhiệt tình: “Lan Huyên, lên xe đi, cha đưa con đi hóng gió: Tô Lan Huyên: Cô lập tức thấy vừa cạn lời… vừa có một chút khó chịu.
Nửa đời trước, cha dượng khắc cô. Nửa đời sau cha đẻ khắc cô, đời này của cô coi như xong.
Nhưng dù có tồi tệ đến đâu thì suy cho cùng đó vấn là cha đẻ, là người mà mẹ cô luôn tâm tâm niệm niệt Khi mẹ cô còn trẻ, đó cũng là người mà mẹ đặt trong tâm can, âm thầm vui vẻ, âm thầm đau lòng.
Tô Lan Huyên hít một hơi thật sâu rồi bước tới mở cửa xe ra, nói: “Ông ngồi dịch vào trong đi”
Tân Chấn Đông ngẩn người, ông ta không ngờ Tô Lan Huyên lại thật sự đồng ý lên xe.
Sau đó, Tân Chấn Đông lập tức vui mừng khôn xiết, nhanh chóng dịch vào bên trong nhường cho Tô Lan Huyên một chỗ rất rộng.
Tô Lan Huyên ngồi vào xe, Tân Chấn Đông lại vô cùng căng thẳng.
Ông ta đã có hai cô con gái là Tân Nhã Viên và Tân Kiều Lam. Nhưng tình cảm mà ông ta dành cho Tô Lan Huyên không giống họ, cô là con gái do người phụ nữ ông ta mà ông ta yêu nhất sinh ra. Sau khi thân phận thật được tiết lộ, đây là lần đầu tiên hai cha con họ ngồi lại với nhau.
“Đi đâu bây giờ?” Tân Chấn Đông không giấu được sự vui mừng trong lòng, để lộ ra vài phần lấy lòng.
Tô Lan Huyên liếc mắt nhìn ông ta, đáp: “Không phải ông nói là đưa tôi đi hóng gió sao?”
“Đúng đúng đúng, chúng ta đi hóng gió” Tân Chấn Đông vỗ một cái vào đầu tài xế ngồi ở ghế lái, nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau lái xe đi”
“Vâng thưa Tân lão đại”
Tài xế đạp ga phóng xe đi, sau đó lại bị đánh một cái vào đầu, Tân Chấn Đông hét lên: “Lái chậm một chút, con gái bảo bối của tôi còn đang mang thai đấy”
“Vâng thưa Tân lão đại”
Sau đó tình huống tiếp theo là, tài xe lái xe đi trên đường với tốc độ rùa bò, bị những chiếc xe đi đằng sau bấm còi inh ỏi thúc giục không biết bao nhiêu lần.
Tô Lan Huyên không chịu được nữa, bèn nói: “Tìm một chỗ ở ven biển phía trước rồi dừng xe lại đi”
Thủ đô đã vào đông, gió biển thổi lạnh đến mức khiến người ta phải run lên.
Tô Lan Huyên vừa xuống xe, gió đã thổi tới khiến tóc cô tung bay hỗn loạn, quần áo cũng bay phần phật, gió lớn như đang muốn thổi bay cả người đi vậy.
Tô Lan Huyên: “…
“Thôi bỏ đi, vào xe ngồi vẫn hơn”
Rồi cô lại chui vào xe.
“Con gái, đắp cái này lên đi” Tân Chấn Đông vô cùng có trách nhiệm và tình yêu thương của một người cha mà cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên cho Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên cúi đầu nhìn chiếc áo khoác, nói: “Không cần đâu, trong xe rất ấm. À phải rồi, ông ngồi lên trước đi, tôi muốn nói chút chuyện với ông”
Ai bảo đó là con gái ruột bảo bối của ông ta chứ, cho dù giọng điệu cô có không tốt đến đâu, lọt vào tai Tân Chấn Đông, ông ta vẫn thấy rất thích.
Nếu đổi lại là người khác mà ra lệnh cho Tân Chấn Đông như vậy, chắc chắn ông ta sẽ bẻ đầu người đó xuống.
Tân Chấn Đông đuổi tài xế xuống xe, tự mình ngồi vào ghế lái.
Trong chiếc xe rộng lớn, hai người ngồi một trước một sau, cách nhanh khoảng hơn một mét, khoảng cách này rất thích hợp để nói chuyện.
“Con gái, con muốn uống gì không?” Tân Chấn Đông đã chuẩn bị một chút đồ ăn vặt và đồ uống để trên xe, “Có sữa không?”
“Có”
“Vậy sữa bò đi”
Tân Chấn Đông nhanh chóng lấy một chai sữa, cắm ống hút rồi đưa cho Tô Lan Huyên.
Một tay Tô Lan Huyên đặt trên chiếc bàn nhỏ, một tay cầm chai sữa uống, nói: “Trước đây không phải ông nói là không thích mẹ tôi sao?
Cho dù phụ nữ trên thế giới này đều chết hết rồi ông cũng sẽ không thích mẹ tôi, còn nói Tân Chấn Đông ông không thiếu phụ nữ, không thích loại người vừa không dịu dàng vừa không thông minh như mẹ tôi cơ mà? Sao ông lại sinh tôi ra?”
Đây chẳng phải là tự mình vả mặt mình sao?
Tân Chấn Đông ngượng ngùng lúng túng đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống: “Đàn ông cũng rất sĩ diện mà”
“Thế nên ông đang thừa nhận lúc trước là ông giả bộ?”
Tân Chấn Đông: “..”
Một khi thừa nhận cũng đồng nghĩa với việc là thừa nhận mình đã sai. Ông ta rất không muốn thừa nhận, một người từ trước đến nay vẫn luôn tự cao tự phụ như ông ta, làm sao có thể thừa nhận là mình sai?
Nhưng nếu thừa nhận sai lầm có thể khiến Lệ Thu Uyển sống lại, bắt ông ta quỳ xuống nhận lỗi cũng được.
Nhưng trên đời này cái gì cũng có, chỉ không có “nếu như”.
“Con gái, mặc dù mẹ con không đủ dịu dàng, không đủ chu đáo, nhưng cha vẫn thích cái tính năng nổ hăng hái đó của mẹ con”
“Ngoài miệng thì ông nói như vậy, nhưng sau khi mẹ tôi đi, chớp mắt một cái ông đã đi tìm niềm vui mới. Không đúng, là mẹ tôi còn chưa đi ông đã đi tìm niềm vui mới rồi mới đúng”
“Đó chẳng phải là vì cha bị mẹ con làm cho tức chết hay sao. Cha bảo bà ấy ở lại, bà ấy lại không chịu. Cha không quan tâm đến bà ấy nữa thì bà ấy lại chạy đến Địa Sát gây sự với cha, khiến người ta phải ngứa ngáy khó chịu, không phải sao?” Tân Chấn Đông nói lại chuyện xưa, trong giọng điệu còn có một chút oán trách.
Tô Lan Huyên có thể nghe ra được giọng điệu vừa yêu vừa hận đó của ông ta.
“Trước lúc nhắm mắt, mẹ tôi đã gọi điện thoại cho ông, nhưng người nhận điện lại là tình nhân mới của ông, thành công khiến mẹ tôi tức đến mức bệnh tình nặng thêm và qua đời sớm”
Nói đến chuyện này, trong lòng Tô Lan Huyên cũng thấy nghẹn ngào.
Cô bất bình thay cho mẹ mình, hận không thể tát vào mặt Tân Chấn Đông một cái.
Nhưng cô là con gái, cô không thể làm như vậy.
Nghe vậy, Tân Chấn Đông trợn tròn hai mắt, viền mắt lập tức đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Mẹ con… thật sự đã từng gọi điện cho cha ư?”
“Phải, mẹ tôi còn viết cho ông chín mươi sáu bức thư trong tám năm ròng rã, mỗi tháng một bức, không ngừng không nghỉ. Nhưng lần nào cũng không dám gửi đi, tất cả những lá thư đó đều được bà ấy cất giữ”
Lời Tô Lan Huyên nói, mỗi câu mỗi chữ đều như chọc trúng nỗi đau.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đột nhiên bật khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua.
“Cha vẫn luôn cho rằng mẹ con… mẹ con thích Lệ Quốc Phong, bà ấy chưa bao giờ nói cho cha biết tâm tư của mình. Mẹ con thật tàn nhãn, bà ấy đã gạt cha cả một đời”
Trái tim Tân Chấn Đông như bị một con dao xuyên qua. Đã bằng này tuổi rồi, khi con dao của tình yêu được mài sắc qua năm tháng, nó càng trở nên sắc nhọn, lúc đâm vào trái tim cũng đau đớn hơn bội phần.
Sau khi nỗi đau qua đi, tất cả chỉ còn lại sự Tiếc nuối là thứ nuốt trọn trái tim con người, là thứ khiến người ta bất lực nhất. Người đã chết rồi, lấy cái gì để bù đắp đây?
Hai người yêu nhau rồi làm tổn thương lẫn nhau, suy cho cùng đó là một tấn bi kịch.
Tân Chấn Đông chỉ ra vô số khuyết điểm của Lệ Thu Uyển, ông ta nói: “Con người của mẹ con, trái tim còn cứng hơn đá. Đánh nhau không đánh lại được người ta, luận thông minh tài trí lại chưa từng thua kém người khác. Cha cũng không biết mình đã bị mẹ con lừa bao nhiêu lần nữa. Lần để mẹ con mang thai con, ông đây còn tưởng rằng bà ấy có ý đồ khác, muốn lấy được bí mật của Địa Sát để giúp Lệ Quốc Phong”
Tân Chấn Đông càng kể lể, trong lòng ông ta càng khó chịu. Yêu đến tê tâm phế liệt, mà hận cũng vậy.
Tô Lan Huyên kìm lòng không đặng mà lên tiếng thay cho mẹ mình: “Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, một người phụ nữ như mẹ tôi cũng không thấy thiệt thòi thì ông thấy thiệt thòi cái gì?
Nghe vậy, Tân Chấn Đông càng kích động hơn: “Là vì mẹ con… mẹ con ức hiếp cha”
Nếu không phải vì từ ngữ nào đó quá bạo lực, không thích hợp và khiến người ta mất mặt thì Tân Chấn Đông cũng sẽ uyển chuyển mà dùng hai từ “ức hiếp” này để hình dung.
“Phụt!”
Tô Lan Huyên phun ra một ngụm sữa.
Cô nhìn dáng vẻ ấm ức tủi thân như một cô gái nhỏ kia của Tân Chấn Đông liền lập tức thấy bội phục mẹ mình, bà thực sự đã quá dũng mãnh.
“Một người đàn ông lớn đầu như ông chẳng lẽ lại không biết phản kháng?”
Tân Chấn Đông thở dài, cười khổ một tiếng, đáp: “Ai bảo trong lòng cha thích mẹ con, nói không chừng đó là cơ hội duy nhất cha có được mẹ con. Đừng nói là lấy bí mật, có tặng cả Địa Sát cho bà ấy, ông đây cũng cam tâm tình nguyện. Ông đây gây dụng nên Địa Sát vốn là để làm quà sính lễ cho mẹ con, nhưng… vẫn chưa tặng cho bà ấy”
Trong thang máy có quá nhiều người, Tô Lan Huyên phải đi thang bộ. Lục Đồng Quân đi thang máy nên anh đã đến bệnh viện sớm hơn Tô Lan Huyên một bước.
Hai người một trước một sau xuất hiện ở cổng vào của bệnh viện, sau đó âm lệch dương sai, một người rễ bên trái, một người rẽ bên phải.
Tô Lan Huyên không trả lời điện thoại của Lục Đồng Quân.
Tâm trạng của cô đang rất phức tạp, nhất thời không biết nên đối mặt với Lục Đồng Quân như nào, cô cũng không thể làm như không có chuyện gì được.
“Bíp!”
Tiếng còi xe gấp gáp vang lên sau lưng cô, lúc đầu Tô Lan Huyên chỉ tránh sang một bên, không để ý đến nó.
Nhưng tiếng còi xe lại vang lên.
Một chiếc ô tô đi ngay phía sau cô.
Tô Lan Huyên dừng bước, hơi khom người xuống nhìn vào trong xe.
Cửa sổ sau của xe được hạ xuống, Tân Chấn Đông ló đầu ra, mỉm cười gọi Tô Lan Huyên một cách rất vui vẻ, nhiệt tình: “Lan Huyên, lên xe đi, cha đưa con đi hóng gió: Tô Lan Huyên: Cô lập tức thấy vừa cạn lời… vừa có một chút khó chịu.
Nửa đời trước, cha dượng khắc cô. Nửa đời sau cha đẻ khắc cô, đời này của cô coi như xong.
Nhưng dù có tồi tệ đến đâu thì suy cho cùng đó vấn là cha đẻ, là người mà mẹ cô luôn tâm tâm niệm niệt Khi mẹ cô còn trẻ, đó cũng là người mà mẹ đặt trong tâm can, âm thầm vui vẻ, âm thầm đau lòng.
Tô Lan Huyên hít một hơi thật sâu rồi bước tới mở cửa xe ra, nói: “Ông ngồi dịch vào trong đi”
Tân Chấn Đông ngẩn người, ông ta không ngờ Tô Lan Huyên lại thật sự đồng ý lên xe.
Sau đó, Tân Chấn Đông lập tức vui mừng khôn xiết, nhanh chóng dịch vào bên trong nhường cho Tô Lan Huyên một chỗ rất rộng.
Tô Lan Huyên ngồi vào xe, Tân Chấn Đông lại vô cùng căng thẳng.
Ông ta đã có hai cô con gái là Tân Nhã Viên và Tân Kiều Lam. Nhưng tình cảm mà ông ta dành cho Tô Lan Huyên không giống họ, cô là con gái do người phụ nữ ông ta mà ông ta yêu nhất sinh ra. Sau khi thân phận thật được tiết lộ, đây là lần đầu tiên hai cha con họ ngồi lại với nhau.
“Đi đâu bây giờ?” Tân Chấn Đông không giấu được sự vui mừng trong lòng, để lộ ra vài phần lấy lòng.
Tô Lan Huyên liếc mắt nhìn ông ta, đáp: “Không phải ông nói là đưa tôi đi hóng gió sao?”
“Đúng đúng đúng, chúng ta đi hóng gió” Tân Chấn Đông vỗ một cái vào đầu tài xế ngồi ở ghế lái, nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau lái xe đi”
“Vâng thưa Tân lão đại”
Tài xế đạp ga phóng xe đi, sau đó lại bị đánh một cái vào đầu, Tân Chấn Đông hét lên: “Lái chậm một chút, con gái bảo bối của tôi còn đang mang thai đấy”
“Vâng thưa Tân lão đại”
Sau đó tình huống tiếp theo là, tài xe lái xe đi trên đường với tốc độ rùa bò, bị những chiếc xe đi đằng sau bấm còi inh ỏi thúc giục không biết bao nhiêu lần.
Tô Lan Huyên không chịu được nữa, bèn nói: “Tìm một chỗ ở ven biển phía trước rồi dừng xe lại đi”
Thủ đô đã vào đông, gió biển thổi lạnh đến mức khiến người ta phải run lên.
Tô Lan Huyên vừa xuống xe, gió đã thổi tới khiến tóc cô tung bay hỗn loạn, quần áo cũng bay phần phật, gió lớn như đang muốn thổi bay cả người đi vậy.
Tô Lan Huyên: “…
“Thôi bỏ đi, vào xe ngồi vẫn hơn”
Rồi cô lại chui vào xe.
“Con gái, đắp cái này lên đi” Tân Chấn Đông vô cùng có trách nhiệm và tình yêu thương của một người cha mà cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên cho Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên cúi đầu nhìn chiếc áo khoác, nói: “Không cần đâu, trong xe rất ấm. À phải rồi, ông ngồi lên trước đi, tôi muốn nói chút chuyện với ông”
Ai bảo đó là con gái ruột bảo bối của ông ta chứ, cho dù giọng điệu cô có không tốt đến đâu, lọt vào tai Tân Chấn Đông, ông ta vẫn thấy rất thích.
Nếu đổi lại là người khác mà ra lệnh cho Tân Chấn Đông như vậy, chắc chắn ông ta sẽ bẻ đầu người đó xuống.
Tân Chấn Đông đuổi tài xế xuống xe, tự mình ngồi vào ghế lái.
Trong chiếc xe rộng lớn, hai người ngồi một trước một sau, cách nhanh khoảng hơn một mét, khoảng cách này rất thích hợp để nói chuyện.
“Con gái, con muốn uống gì không?” Tân Chấn Đông đã chuẩn bị một chút đồ ăn vặt và đồ uống để trên xe, “Có sữa không?”
“Có”
“Vậy sữa bò đi”
Tân Chấn Đông nhanh chóng lấy một chai sữa, cắm ống hút rồi đưa cho Tô Lan Huyên.
Một tay Tô Lan Huyên đặt trên chiếc bàn nhỏ, một tay cầm chai sữa uống, nói: “Trước đây không phải ông nói là không thích mẹ tôi sao?
Cho dù phụ nữ trên thế giới này đều chết hết rồi ông cũng sẽ không thích mẹ tôi, còn nói Tân Chấn Đông ông không thiếu phụ nữ, không thích loại người vừa không dịu dàng vừa không thông minh như mẹ tôi cơ mà? Sao ông lại sinh tôi ra?”
Đây chẳng phải là tự mình vả mặt mình sao?
Tân Chấn Đông ngượng ngùng lúng túng đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống: “Đàn ông cũng rất sĩ diện mà”
“Thế nên ông đang thừa nhận lúc trước là ông giả bộ?”
Tân Chấn Đông: “..”
Một khi thừa nhận cũng đồng nghĩa với việc là thừa nhận mình đã sai. Ông ta rất không muốn thừa nhận, một người từ trước đến nay vẫn luôn tự cao tự phụ như ông ta, làm sao có thể thừa nhận là mình sai?
Nhưng nếu thừa nhận sai lầm có thể khiến Lệ Thu Uyển sống lại, bắt ông ta quỳ xuống nhận lỗi cũng được.
Nhưng trên đời này cái gì cũng có, chỉ không có “nếu như”.
“Con gái, mặc dù mẹ con không đủ dịu dàng, không đủ chu đáo, nhưng cha vẫn thích cái tính năng nổ hăng hái đó của mẹ con”
“Ngoài miệng thì ông nói như vậy, nhưng sau khi mẹ tôi đi, chớp mắt một cái ông đã đi tìm niềm vui mới. Không đúng, là mẹ tôi còn chưa đi ông đã đi tìm niềm vui mới rồi mới đúng”
“Đó chẳng phải là vì cha bị mẹ con làm cho tức chết hay sao. Cha bảo bà ấy ở lại, bà ấy lại không chịu. Cha không quan tâm đến bà ấy nữa thì bà ấy lại chạy đến Địa Sát gây sự với cha, khiến người ta phải ngứa ngáy khó chịu, không phải sao?” Tân Chấn Đông nói lại chuyện xưa, trong giọng điệu còn có một chút oán trách.
Tô Lan Huyên có thể nghe ra được giọng điệu vừa yêu vừa hận đó của ông ta.
“Trước lúc nhắm mắt, mẹ tôi đã gọi điện thoại cho ông, nhưng người nhận điện lại là tình nhân mới của ông, thành công khiến mẹ tôi tức đến mức bệnh tình nặng thêm và qua đời sớm”
Nói đến chuyện này, trong lòng Tô Lan Huyên cũng thấy nghẹn ngào.
Cô bất bình thay cho mẹ mình, hận không thể tát vào mặt Tân Chấn Đông một cái.
Nhưng cô là con gái, cô không thể làm như vậy.
Nghe vậy, Tân Chấn Đông trợn tròn hai mắt, viền mắt lập tức đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Mẹ con… thật sự đã từng gọi điện cho cha ư?”
“Phải, mẹ tôi còn viết cho ông chín mươi sáu bức thư trong tám năm ròng rã, mỗi tháng một bức, không ngừng không nghỉ. Nhưng lần nào cũng không dám gửi đi, tất cả những lá thư đó đều được bà ấy cất giữ”
Lời Tô Lan Huyên nói, mỗi câu mỗi chữ đều như chọc trúng nỗi đau.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đột nhiên bật khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua.
“Cha vẫn luôn cho rằng mẹ con… mẹ con thích Lệ Quốc Phong, bà ấy chưa bao giờ nói cho cha biết tâm tư của mình. Mẹ con thật tàn nhãn, bà ấy đã gạt cha cả một đời”
Trái tim Tân Chấn Đông như bị một con dao xuyên qua. Đã bằng này tuổi rồi, khi con dao của tình yêu được mài sắc qua năm tháng, nó càng trở nên sắc nhọn, lúc đâm vào trái tim cũng đau đớn hơn bội phần.
Sau khi nỗi đau qua đi, tất cả chỉ còn lại sự Tiếc nuối là thứ nuốt trọn trái tim con người, là thứ khiến người ta bất lực nhất. Người đã chết rồi, lấy cái gì để bù đắp đây?
Hai người yêu nhau rồi làm tổn thương lẫn nhau, suy cho cùng đó là một tấn bi kịch.
Tân Chấn Đông chỉ ra vô số khuyết điểm của Lệ Thu Uyển, ông ta nói: “Con người của mẹ con, trái tim còn cứng hơn đá. Đánh nhau không đánh lại được người ta, luận thông minh tài trí lại chưa từng thua kém người khác. Cha cũng không biết mình đã bị mẹ con lừa bao nhiêu lần nữa. Lần để mẹ con mang thai con, ông đây còn tưởng rằng bà ấy có ý đồ khác, muốn lấy được bí mật của Địa Sát để giúp Lệ Quốc Phong”
Tân Chấn Đông càng kể lể, trong lòng ông ta càng khó chịu. Yêu đến tê tâm phế liệt, mà hận cũng vậy.
Tô Lan Huyên kìm lòng không đặng mà lên tiếng thay cho mẹ mình: “Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, một người phụ nữ như mẹ tôi cũng không thấy thiệt thòi thì ông thấy thiệt thòi cái gì?
Nghe vậy, Tân Chấn Đông càng kích động hơn: “Là vì mẹ con… mẹ con ức hiếp cha”
Nếu không phải vì từ ngữ nào đó quá bạo lực, không thích hợp và khiến người ta mất mặt thì Tân Chấn Đông cũng sẽ uyển chuyển mà dùng hai từ “ức hiếp” này để hình dung.
“Phụt!”
Tô Lan Huyên phun ra một ngụm sữa.
Cô nhìn dáng vẻ ấm ức tủi thân như một cô gái nhỏ kia của Tân Chấn Đông liền lập tức thấy bội phục mẹ mình, bà thực sự đã quá dũng mãnh.
“Một người đàn ông lớn đầu như ông chẳng lẽ lại không biết phản kháng?”
Tân Chấn Đông thở dài, cười khổ một tiếng, đáp: “Ai bảo trong lòng cha thích mẹ con, nói không chừng đó là cơ hội duy nhất cha có được mẹ con. Đừng nói là lấy bí mật, có tặng cả Địa Sát cho bà ấy, ông đây cũng cam tâm tình nguyện. Ông đây gây dụng nên Địa Sát vốn là để làm quà sính lễ cho mẹ con, nhưng… vẫn chưa tặng cho bà ấy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.