Chương 125: Hạ Bảo nhận ra Hạ Lăng
Thi Thi
18/07/2021
Tô Lan Ninh nhìn người phụ nữ phía sau.
Người phụ nữ đeo mặt nạ, mặc áo len, mũ che hết cả mắt, ngụy trang rất kĩ càng nên căn bản không nhìn rõ được mặt Tô Lan Ninh chỉ biết đối phương họ Tân, rất giàu, cũng hận Lan Huyên giống như cô ta vậy.
Số tiền trong bữa tối từ thiện lúc trước là người này cho, mới không khiến cô ta mất mặt.
“Cô Tân, chuyện này có chút khó khăn, lúc trước tôi tìm được Trần Long, vốn dĩ muốn làm Lan Huyên thân bại danh liệt, ai ngờ lại thất bại”
Tô Lan Ninh nghĩ đến cảnh bị giam trong nhà tù, hận thù cắn răng nghiến lợi nói: “Sau này tôi có đến tìm Trần Long hỏi, mới biết năm đó anh ta không thành công, cũng không biết người đàn ông quan hệ với Lan Huyên rốt cuộc là ai”
“Ồ?” Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt Tân Kiều Lam lướt qua một tia kỳ dị “Còn đứa bé thì sao?”
“Chỉ có Tô Khánh Thành biết” Tô Lan Ninh ra chủ ý nói: “Dù sao đứa trẻ đó vẫn chưa chết, cô Tân muốn tìm được con của Lan Huyên thì tìm Tô Khánh Thành là đúng rồi. Nhưng mà Tô Khánh Thành sẽ không nói sự thật đâu, phải dùng chút thủ đoạn”
Tân Kiều Lam cũng không ngốc, cô ta làm sao không nhận ra Tô Lan Ninh muốn lợi dụng cô ta để cô ta đi giáo huấn Tô Khánh Thành.
Tân Kiều Lam cười: “Tô Khánh Thành không phải cha ruột của cô, nhưng mà tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm, cô thật sự tàn nhẫn đó”
“Là bọn họ bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa” Trong mắt Tô Lan Ninh ngập tràn hận thù mãnh liệt: “Ông ta đánh mẹ tôi, đoạn tuyệt quan hệ với tôi, bây giờ nhà họ Sở cũng mặc kệ tôi, nhà họ Chu không nhận tôi, tôi biến thành dáng vẻ ngày hôm nay chính là do Tô Khánh Thành và Lan Huyên tạo thành”
Nhắc đến Lan Huyên, sự hận thù dưới đáy mắt Tân Kiều Lam vô cùng kinh khủng.
Lục Đồng Quân vì Lan Huyên mới đuổi cô ta đi, chị cũng chưa từng được Lục Đồng Quân cưng chiều như vậy, dựa vào gì Lan Huyên lại có được chứ?
“Lan Huyên bây giờ ở nhà họ Lục có chỗ dựa dẫm, tôi thật sự có thể đấu lại Lan Huyên không? Tô Lan Ninh có hơi lo lắng: “Nhưng mà Lan Huyên rất quan tâm đứa trẻ tên Hạ Bảo đó, chúng ta có thể ra tay với đứa bé này”
Tân Kiều Lam cười lạnh một tiếng: “Cô ta thật sự cho rắng Lục Đồng Quân thích cô ta sao? Trong lòng Lục Đồng Quân đã có người mà anh ta thích rồi, những tháng ngày tốt đẹp của Lan Huyên cũng nhanh chóng kết thúc thôi, người đó sắp quay về rồi”
Tô Lan Ninh nghe không hiểu: “Cô Tân, ai sắp quay về?
Lan Huyên ở nhà họ Lý ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau cô dẫn Hạ Bảo ra ngoài Lan Huyên tạm thời không để Hạ Bảo đi học, vẫn là để Hạ Bảo thích nghi, hồi phục tinh thần rồi hãy đi nhà trẻ.
Lan Huyên đưa Hạ Bảo quay về nhà cũ nhà họ Lục, coi như dẫn Hạ Bảo đi thư giãn.
Lan Huyên lái xe ra khỏi tiếu khu, từ kính chiếu hậu nhìn thấy xe của Lý Thái cũng lái ra, cô giảm tốc độ: “Đi đâu?”
Lý Thái tràn đầy tinh thần, còn đặc biệt trang điểm, hạ buồng lái xuống nói: “Đi hẹn hò”
Lan Huyên tố cáo: “Lại là cô gái đen đủi nào bị em nhìn trúng à”
“Chị, chị đừng có tổn thương người khác như vậy, tốt xấu gì em cũng là thái tử của nhà họ Lý, là người có thân phận nghìn tỷ, em nhìn trúng ai thì đó là may mắn của người đó đấy”
Lý Thái bực bội lắc đầu tóc, tinh thần vui vẻ hỏi Hạ Bảo: “Bé Bảo, hôm nay cậu có đẹp trai không?”
Hạ Bảo dựa vào buồng xe nói: “Cậu, dì Nhã Hân không thích kiểu ậu đâu”
“Cái gì? Nhã Hân? Lan Huyên kinh ngạc suýt chút nữa đạp sai chân ga: “Lý Thái, em hẹn hò với Nhã Hân?”
“Đúng đó, bây giờ em đang chính thức theo đuổi Nhã Hân, chị, Nhã Hân là chị em tốt của chị, phù sa không chảy ruộng ngoài, có thể giúp đỡ em không, giúp em nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Nhã Hân được không?”
Lan Huyên từ chối: “Vậy chẳng phải chị đem Nhã Hân đẩy vào hố lửa sao? Cái này không được”
“Chị, em là em trai chị đó.”
Lý Thái bưồn bực: “Em kém cỏi như vậy sao?”
“Em tự kiểm điểm lại những chuyện xẵng bậy mà em đã làm đi, còn có những chuyện phong lưu, bạn gái cũ không đến một trắm người cũng cỡ được một đội bóng, nếu em theo đuổi Nhã Hân, mặt trời chắc mọc ở đãng tây đó” Lan Huyên không tin Lý Thái thật lòng với An Nhã Hân.
Lý Thái đổi bạn gái như đổi quần áo, vô cùng đào hoa, ấn tượng để lại cho người khác quả thật không được tốt lắm.
Lý Thái không phục lẩm bẩm nói: “Lục Đồng Quân cũng cưới ba người vợ, cũng rất đào hoa, tại sao chị còn ở bên cạnh anh ấy?”
“Tình bạn kết thúc” Lan Huyên liếc Lý Thái một cái, sau đó đạp chân ga chạy đi.
Lan Huyên đến ở nhà cũ của nhà họ Lục.
Đến nhà họ Lục, dừng xe, Lan Huyên cảm giác bầu không khí ở nhà họ Lục không đúng lắm.
Lan Huyên nhìn chú Tường hỏi: “Chú Tường, trong nhà có ai đến sao? Hay là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô Hồ lại nhập viện rồi” Chú Tường thở dài nói: “Nhà họ Lục đã loạn thành một đống rồi, cô Hồ còn đến gây rối”
“Cháu đi lên lầu xem Lục Đồng Quân” Lan Huyên dắt hạ Bảo lên lầu.
Vạn Hoài Bắc đúng lúc từ trên lầu đi xuống, cười chào hỏi: “Hi, nhóc con, đến sớm quá nha”
Hạ Bảo không quan tâm Vạn Hoài Bắc, đầu quay qua một bên.
“Hừ” Vạn Hoài Bắc vui vẻ nói: “Còn trẻ con với chú Vạn à, đi, chú Vạn dẫn cháu đi đến nơi hay ho, đảm bảo rất vui luôn. Dẫn con đi gặp một người, bằng tuổi con, vô cùng lợi hại, còn đẹp trai hơn con đó”
Phía sau là Vạn Hoài Bắc cố ý khiêu khích Hạ Bảo.
“Không đi” Hạ Bảo từ chối thẳng thừng: “Không có hứng thú, bé Bảo đẹp nhất”
“Hôm nay bé Bảo sao vậy?” Vạn Hoài Bắc cảm thấy có gì không đúng, Hạ Bảo bình thường sẽ không giở tính trẻ con như vậy.
“Hôm nay bé Bảo có hơi không vui, để thẳng bé đi cùng tôi là được rồi” Lan Huyên đau lòng xoa đầu cậu bé, trong lòng Hạ Bảo vẫn còn canh cánh chuyện hôm qua.
“Lão đại cùng với Xa Thành Luân đang bàn chuyện” Vạn Hoài Bắc cẩn thận nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói với Lan Huyên: “Thời cơ sắp đến rồi”
Lan Huyên biết thời cơ mà Vạn Hoài Bắc nói là gì, xem ra khoảng thời gian này hai cha con Lục Minh Húc có động tĩnh rồi.
Cho dù Lục Đồng Quân là người quản lí nhà họ Lục, muốn thanh lý hai cha con Lục Minh Húc thì cũng phải có một lý do hợp lý.
“Được, vậy tôi ra đại sảnh chờ một lát” Lan Huyên dẫn Hạ Bảo ra đại sảnh ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, nhờ người hầu lấy đồ ăn cho Hạ Bảo.
‘Vạn Hoài Bắc cũng có chuyện bận nói: “Được, vậy thì tôi đi trước”
“Anh Vạn” Lan Huyên gọi một tiếng: “Hạ Lăng ở chỗ anh sao?”
Hạ Lăng?
Hạ Bảo đang ăn trái cây nghe đến cái tên này, lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.
thự Nam Sơn, vừa hay hai đứa có thể kết bạn với nhau”
“Chị, chú Vạn, con muốn đi biệt.”
Người phụ nữ đeo mặt nạ, mặc áo len, mũ che hết cả mắt, ngụy trang rất kĩ càng nên căn bản không nhìn rõ được mặt Tô Lan Ninh chỉ biết đối phương họ Tân, rất giàu, cũng hận Lan Huyên giống như cô ta vậy.
Số tiền trong bữa tối từ thiện lúc trước là người này cho, mới không khiến cô ta mất mặt.
“Cô Tân, chuyện này có chút khó khăn, lúc trước tôi tìm được Trần Long, vốn dĩ muốn làm Lan Huyên thân bại danh liệt, ai ngờ lại thất bại”
Tô Lan Ninh nghĩ đến cảnh bị giam trong nhà tù, hận thù cắn răng nghiến lợi nói: “Sau này tôi có đến tìm Trần Long hỏi, mới biết năm đó anh ta không thành công, cũng không biết người đàn ông quan hệ với Lan Huyên rốt cuộc là ai”
“Ồ?” Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt Tân Kiều Lam lướt qua một tia kỳ dị “Còn đứa bé thì sao?”
“Chỉ có Tô Khánh Thành biết” Tô Lan Ninh ra chủ ý nói: “Dù sao đứa trẻ đó vẫn chưa chết, cô Tân muốn tìm được con của Lan Huyên thì tìm Tô Khánh Thành là đúng rồi. Nhưng mà Tô Khánh Thành sẽ không nói sự thật đâu, phải dùng chút thủ đoạn”
Tân Kiều Lam cũng không ngốc, cô ta làm sao không nhận ra Tô Lan Ninh muốn lợi dụng cô ta để cô ta đi giáo huấn Tô Khánh Thành.
Tân Kiều Lam cười: “Tô Khánh Thành không phải cha ruột của cô, nhưng mà tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm, cô thật sự tàn nhẫn đó”
“Là bọn họ bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa” Trong mắt Tô Lan Ninh ngập tràn hận thù mãnh liệt: “Ông ta đánh mẹ tôi, đoạn tuyệt quan hệ với tôi, bây giờ nhà họ Sở cũng mặc kệ tôi, nhà họ Chu không nhận tôi, tôi biến thành dáng vẻ ngày hôm nay chính là do Tô Khánh Thành và Lan Huyên tạo thành”
Nhắc đến Lan Huyên, sự hận thù dưới đáy mắt Tân Kiều Lam vô cùng kinh khủng.
Lục Đồng Quân vì Lan Huyên mới đuổi cô ta đi, chị cũng chưa từng được Lục Đồng Quân cưng chiều như vậy, dựa vào gì Lan Huyên lại có được chứ?
“Lan Huyên bây giờ ở nhà họ Lục có chỗ dựa dẫm, tôi thật sự có thể đấu lại Lan Huyên không? Tô Lan Ninh có hơi lo lắng: “Nhưng mà Lan Huyên rất quan tâm đứa trẻ tên Hạ Bảo đó, chúng ta có thể ra tay với đứa bé này”
Tân Kiều Lam cười lạnh một tiếng: “Cô ta thật sự cho rắng Lục Đồng Quân thích cô ta sao? Trong lòng Lục Đồng Quân đã có người mà anh ta thích rồi, những tháng ngày tốt đẹp của Lan Huyên cũng nhanh chóng kết thúc thôi, người đó sắp quay về rồi”
Tô Lan Ninh nghe không hiểu: “Cô Tân, ai sắp quay về?
Lan Huyên ở nhà họ Lý ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau cô dẫn Hạ Bảo ra ngoài Lan Huyên tạm thời không để Hạ Bảo đi học, vẫn là để Hạ Bảo thích nghi, hồi phục tinh thần rồi hãy đi nhà trẻ.
Lan Huyên đưa Hạ Bảo quay về nhà cũ nhà họ Lục, coi như dẫn Hạ Bảo đi thư giãn.
Lan Huyên lái xe ra khỏi tiếu khu, từ kính chiếu hậu nhìn thấy xe của Lý Thái cũng lái ra, cô giảm tốc độ: “Đi đâu?”
Lý Thái tràn đầy tinh thần, còn đặc biệt trang điểm, hạ buồng lái xuống nói: “Đi hẹn hò”
Lan Huyên tố cáo: “Lại là cô gái đen đủi nào bị em nhìn trúng à”
“Chị, chị đừng có tổn thương người khác như vậy, tốt xấu gì em cũng là thái tử của nhà họ Lý, là người có thân phận nghìn tỷ, em nhìn trúng ai thì đó là may mắn của người đó đấy”
Lý Thái bực bội lắc đầu tóc, tinh thần vui vẻ hỏi Hạ Bảo: “Bé Bảo, hôm nay cậu có đẹp trai không?”
Hạ Bảo dựa vào buồng xe nói: “Cậu, dì Nhã Hân không thích kiểu ậu đâu”
“Cái gì? Nhã Hân? Lan Huyên kinh ngạc suýt chút nữa đạp sai chân ga: “Lý Thái, em hẹn hò với Nhã Hân?”
“Đúng đó, bây giờ em đang chính thức theo đuổi Nhã Hân, chị, Nhã Hân là chị em tốt của chị, phù sa không chảy ruộng ngoài, có thể giúp đỡ em không, giúp em nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Nhã Hân được không?”
Lan Huyên từ chối: “Vậy chẳng phải chị đem Nhã Hân đẩy vào hố lửa sao? Cái này không được”
“Chị, em là em trai chị đó.”
Lý Thái bưồn bực: “Em kém cỏi như vậy sao?”
“Em tự kiểm điểm lại những chuyện xẵng bậy mà em đã làm đi, còn có những chuyện phong lưu, bạn gái cũ không đến một trắm người cũng cỡ được một đội bóng, nếu em theo đuổi Nhã Hân, mặt trời chắc mọc ở đãng tây đó” Lan Huyên không tin Lý Thái thật lòng với An Nhã Hân.
Lý Thái đổi bạn gái như đổi quần áo, vô cùng đào hoa, ấn tượng để lại cho người khác quả thật không được tốt lắm.
Lý Thái không phục lẩm bẩm nói: “Lục Đồng Quân cũng cưới ba người vợ, cũng rất đào hoa, tại sao chị còn ở bên cạnh anh ấy?”
“Tình bạn kết thúc” Lan Huyên liếc Lý Thái một cái, sau đó đạp chân ga chạy đi.
Lan Huyên đến ở nhà cũ của nhà họ Lục.
Đến nhà họ Lục, dừng xe, Lan Huyên cảm giác bầu không khí ở nhà họ Lục không đúng lắm.
Lan Huyên nhìn chú Tường hỏi: “Chú Tường, trong nhà có ai đến sao? Hay là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cô Hồ lại nhập viện rồi” Chú Tường thở dài nói: “Nhà họ Lục đã loạn thành một đống rồi, cô Hồ còn đến gây rối”
“Cháu đi lên lầu xem Lục Đồng Quân” Lan Huyên dắt hạ Bảo lên lầu.
Vạn Hoài Bắc đúng lúc từ trên lầu đi xuống, cười chào hỏi: “Hi, nhóc con, đến sớm quá nha”
Hạ Bảo không quan tâm Vạn Hoài Bắc, đầu quay qua một bên.
“Hừ” Vạn Hoài Bắc vui vẻ nói: “Còn trẻ con với chú Vạn à, đi, chú Vạn dẫn cháu đi đến nơi hay ho, đảm bảo rất vui luôn. Dẫn con đi gặp một người, bằng tuổi con, vô cùng lợi hại, còn đẹp trai hơn con đó”
Phía sau là Vạn Hoài Bắc cố ý khiêu khích Hạ Bảo.
“Không đi” Hạ Bảo từ chối thẳng thừng: “Không có hứng thú, bé Bảo đẹp nhất”
“Hôm nay bé Bảo sao vậy?” Vạn Hoài Bắc cảm thấy có gì không đúng, Hạ Bảo bình thường sẽ không giở tính trẻ con như vậy.
“Hôm nay bé Bảo có hơi không vui, để thẳng bé đi cùng tôi là được rồi” Lan Huyên đau lòng xoa đầu cậu bé, trong lòng Hạ Bảo vẫn còn canh cánh chuyện hôm qua.
“Lão đại cùng với Xa Thành Luân đang bàn chuyện” Vạn Hoài Bắc cẩn thận nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói với Lan Huyên: “Thời cơ sắp đến rồi”
Lan Huyên biết thời cơ mà Vạn Hoài Bắc nói là gì, xem ra khoảng thời gian này hai cha con Lục Minh Húc có động tĩnh rồi.
Cho dù Lục Đồng Quân là người quản lí nhà họ Lục, muốn thanh lý hai cha con Lục Minh Húc thì cũng phải có một lý do hợp lý.
“Được, vậy tôi ra đại sảnh chờ một lát” Lan Huyên dẫn Hạ Bảo ra đại sảnh ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, nhờ người hầu lấy đồ ăn cho Hạ Bảo.
‘Vạn Hoài Bắc cũng có chuyện bận nói: “Được, vậy thì tôi đi trước”
“Anh Vạn” Lan Huyên gọi một tiếng: “Hạ Lăng ở chỗ anh sao?”
Hạ Lăng?
Hạ Bảo đang ăn trái cây nghe đến cái tên này, lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.
thự Nam Sơn, vừa hay hai đứa có thể kết bạn với nhau”
“Chị, chú Vạn, con muốn đi biệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.