Chương 83: Lần cảnh cáo cuối cùng
Thi Thi
09/07/2021
Tô Lan Huyên vừa nhìn đã nhận ra, người trong xe chính là người đàn ông lần trước gặp nghĩa trang còn mang theo súng.
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô, đột nhiên cười với cô, xuống xe rồi đến trước mặt cô, vô cùng khiêm tốn nói: “Tô Lan Huyên”
Người này biết cô?
Đến gặp cô sao?
“Ông là?” Tô Lan Huyên ổn định lại bản thân, đương nhiên sẽ không nói chuyện đã từng gặp ở nghĩa trang.
Hơn nữa Tô Lan Huyên cũng không quen biết đối phương.
Người đàn ông cười cười: “Tôi họ Lê, Lệ Quốc Phong, cô có thể kêu tôi là chú Lệ, tôi là bạn của mẹ cô”.
“Bạn của mẹ?" Tô Lan Huyên không có chút ấn tượng nào, mẹ đã mất sớm, cộng thêm lúc mẹ còn sống cũng rất ít thấy mẹ qua lại với ai, hoặc có bạn bè nào.
Một người đàn ông mang theo súng, làm sao quen biết với mẹ cô.
“Làm sao tôi chưa từng gặp chú?”.
Lệ Quốc Phong cười cười: “Tôi và mẹ cô đã hơn hai mươi năm không gặp, không lâu trước đó biết mẹ cô mất, biết bà ấy vẫn còn một cô con gái, nên đến xem xem”
Cố ý đến thăm con gái của bạn cũ, mối quan hệ của hai người nhất định không bình thường.
Trong đầu của cô nảy ra một ý nghĩ, không phải là người yêu thầm mẹ cô chứ?
“Lan Huyên, có thể cùng nhau ăn cơm không?” Ngữ khí của Lệ Quốc Phong mang theo một sự chờ đợi: “Ba tiếng sau, máy bay của tôi phải cất cánh, tôi muốn trước khi tôi rời đi có thể cùng cô ăn bữa cơm, vẻ bề ngoài cô giống hệt với mẹ cô vậy.”
Tô Lan Huyên cũng không biết tại sao, cô không chịu được ánh mắt của Lệ Quốc Phong, vô thức gật đầu.
Lệ Quốc Phong vui mừng không thôi: “Tôi đã đặt bàn trước rồi, lên xe đi.”
Tô Lan Huyên như quỷ dẫn mất hồn liền lên xe.
Trong căn phòng lớn chỉ có hai người Tô Lan Huyên và Lệ Quốc Phong.
Lệ Quốc Phong cũng nhiệt tình gắp đồ ăn cho Tô Lan Huyên: “Lan Huyên, ăn nhiều chút, lúc trước mẹ cô thích ăn cá vược hấp nhất”
“Chú biết mẹ tôi thích ăn cá vược hấp?”
Xem ra mối quan hệ không bình thường, Tô Lan Huyên thăm dò hỏi: “Chú Lệ, chứ không phải là người yêu thầm mẹ tôi chứ?”
Nói xong, Lệ Quốc Phong cười lớn, lắc đầu: “Con bé này, trí tưởng tượng cũng lớn đó, tôi với mẹ cô là bạn bè tốt nhất, không phải mối quan hệ như cô nghĩ
Xem ra không phải rồi.
“Ngại quá, tôi hiểu lầm rồi” Tô Lan Huyên cười cười, tiếp tục ăn. Lệ Quốc Phong không ăn nhiều, đa số là nhìn Tô Lan Huyên ăn. “Lan Huyên, những năm mẹ cô gả cho Tô Khánh Thành, bà ấy hạnh phúc không?”
Tô Lan Huyên nhớ đến mẹ mình, trong lòng cũng có nhiều sự thương cảm và hoài niệm: “Mẹ chắc là hạnh phúc, bà ấy rất thích cười, lúc cười lên rất xinh đẹp, rất ấm áp”
Trong ấn tượng của Tô Lan Huyên, mẹ luôn luôn trầm lặng ưu nhã, chăm sóc tốt cho nhà, trong vườn trồng rất nhiều loại hoa xinh đẹp, đến mùa xuân vô cùng rạng rỡ.
Công ty Tô Khánh Thành gặp khó khăn, chỉ cần mẹ ra tay thì không có chuyện gì không giải quyết được.
Có thể lên được sảnh đường xuống được nhà bếp, có thể xử lý những chuyện lớn nhỏ của công ty, giúp cho sự nghiệp của chồng ngày càng đi lên, và còn sắp xếp chu toàn mọi chuyện trong nhà.
Trong mắt Tô Lan Huyên, mẹ rất hoàn mỹ.
Nhưng mà người hoàn hảo như vậy, lại bị Tô Khánh Thành phản bội. Cô không biết lúc mẹ cô mất, càng không biết chuyện của Tô Khánh Thành và Tần Huệ Mẫn.
Tô Lan Huyên cũng không hiểu được, tại sao người vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như mẹ cô lại nhìn trúng Tô Khánh Thành.
Lệ Quốc Phong cảm khái: “Mẹ cô cười lên quả thật rất xinh đẹp, hơn hai mươi năm, không ngờ đợi được chính là tin tức bà ấy mất”
Lệ Quốc Phong nói rồi, khóe mắt cũng có chút ươn ướt. Đó không phải là diễn, trong lòng Tô Lan Huyên vô cùng tò mò.
Đối với thân thể và quá khứ của mẹ, cô không hề biết gì, Tô Khánh Thành chưa từng nhắc đến.
“Chú Lệ, chú với mẹ tôi sao lại quen được nhau?”
Lệ Quốc Phong trốn tránh vấn đề này, cười nói: “Lan Huyên ăn nhiều chút, lần này tôi đi, chú Lệ không biết lúc nào có thể quay lại nữa”
Tô Lan Huyên hiểu được cũng không hỏi thêm. Sau khi ăn xong, Tô Lan Huyên đứng ở cửa nhà hàng tiễn Lê Quốc Phong. Lệ Quốc Phong đi được mấy bước, lại quay lại lấy ra một sợi dây chuyền: “Lan Huyên, đây là đồ của mẹ cô, nên giao cho cô”
“Của mẹ tôi?”
Tô Lan Huyên nhìn dây chuyền trong tay, mặt dây chuyền là thiết kế hình đầu mèo thân rắn, rất kỳ quái, tỏa ra một hơi thở thần bí.
“Giữ kĩ đó, đây là vật năm đó mẹ cô thất lạc ở chỗ tôi, bây giờ giao cho cô, coi như là vật về với chủ”
Lệ Quốc Phong lên xe, vẫy tay với Tô Lan Huyên, nói với tài xế: “Đi sân bay” Tâm tình Lệ Quốc Phong rất tốt. “Ông Lệ, ông đưa dây chuyền cho cô chủ?”.
“Để con bé một mình ở Thủ đô, tôi không yên tâm lắm, có dây chuyền này, nếu như ngày nào đó con bé xảy ra chuyện không chừng có thể bảo vệ nó?
“Ông Lệ, ông thật suy nghĩ chu đáo cho cô cả”
Tô Lan Huyên đeo sợi dây chuyền lên cổ, nếu như là di vật của mẹ, cô đương nhiên phải. bảo quản cho tốt rồi.
Tô Lan Huyên nhìn thời gian, đã đến thời gian đi làm, lúc này mới vội vội vàng vàng đi công ty.
Vừa ngồi xuống máy tính trước bàn, Lưu Ngọc Nhơn liền đến: “Tô Lan Huyên, tổng giám. đốc Lục đến công ty rồi”
Lục Đồng Quân không tiếp tục dưỡng thương, đến công ty làm gì?
Chân suýt chút nữa phế luôn, nhanh như vậy thì khỏi rồi?
Cả buổi chiều, Tô Lan Huyên có hơi mất tập trung, cứ nghĩ đến mình và Lục Đồng Quân, cùng ông chủ Lục yêu đương cảm giác như nằm mơ vậy.
Chuyện Tô Khánh Thành không ngừng đưa tin Tân Huệ Mẫn ngoại tình trên mạng, đồng nghiệp trong công ty cũng bàn tán xôn xao, chỉ có lúc Tô Lan Huyên lại gần, mọi người mới đổi chủ đề.
Bàn làm việc của tổng giám đốc.
Lục Đồng Quân đang ngồi trên ghế, lần này chân thật sự không tiện, phải ngồi xe lăn.
“Nói với anh, tại sao xe lại ở bãi xử lý phế liệu? Cậu đang bao biện cho ai?”
Ánh mắt Lục Đồng Quân nghiêm túc.
Lục Tây Anh không dám nhìn thẳng vào Lục Đồng Quân cười nói: “Anh, anh nói gì vậy, sao em nghe không hiểu. Xe bị tông hư rồi, em cho người đưa đi xử lý, một chiếc xe mà thôi, anh sẽ không nhỏ nhen đến vậy chứ”
“Lục Tây Anh!” Lục Đồng Quân tức giận đập bàn, ánh mắt sắc lạnh nói: “Rốt cuộc là ai giở trò với xe? Đừng có khiến anh hỏi lại lần hai”
Lục Đồng Quân cho người đi điều tra thắng xe không ăn mới biết Lục Tây Anh đã đưa
xe đi xử lý rồi.
Khiến Lục Tây Anh bảo vệ, Lục Đồng Quân có nhắm mắt cũng đoán được là ai.
“Anh, em, em..” Lục Tây Anh lướt qua sự do dự, ấp a ấp úng.
“Anh Đồng Quân, anh đừng trách anh ấy do em làm đó” Tần Kiều Lam mở cửa đi vào: “Vốn dĩ em muốn giáo huấn Lưu Ngọc Nhơn, ai biết được cô ta muốn Tô Lan Huyên đi núi Hoa Mai. Hơn nữa anh Đồng Quân cũng đi theo, anh Đồng Quân, em biết sai rồi, em cũng không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như này, vết thương của anh khỏi chưa?”
Tần Kiều Lam rất thông minh, kéo Lưu Ngọc Nhơn làm đệm lưng, cô ta đương nhiên không dám thừa nhận bản thân mình chống đối Tô Lan Huyên rồi.
“Sao cô lại ở công ty?” Lục Đồng Quân khẽ híp lại, ngữ khí lạnh lùng nói: “Quay về lúc nào?
"Em quay về được một khoảng thời gian rồi, em muốn cho anh Đồng Quân một bất ngờ nha” Tần Kiều Lâm cười khoác tay Lục Đồng Quân, gương mặt nũng nịu như cô gái nhỏ nói: “Anh Đồng Quân, em nhớ anh rồi, lâu rồi anh không đi thăm em, vì vậy em muốn anh Tây Anh giúp đỡ, để em vào công ty”
Ánh mắt như lưỡi đao của Lục Đồng Quân nhìn về Lục Tây Anh, Lục Tây Anh cúi đầu.
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô, đột nhiên cười với cô, xuống xe rồi đến trước mặt cô, vô cùng khiêm tốn nói: “Tô Lan Huyên”
Người này biết cô?
Đến gặp cô sao?
“Ông là?” Tô Lan Huyên ổn định lại bản thân, đương nhiên sẽ không nói chuyện đã từng gặp ở nghĩa trang.
Hơn nữa Tô Lan Huyên cũng không quen biết đối phương.
Người đàn ông cười cười: “Tôi họ Lê, Lệ Quốc Phong, cô có thể kêu tôi là chú Lệ, tôi là bạn của mẹ cô”.
“Bạn của mẹ?" Tô Lan Huyên không có chút ấn tượng nào, mẹ đã mất sớm, cộng thêm lúc mẹ còn sống cũng rất ít thấy mẹ qua lại với ai, hoặc có bạn bè nào.
Một người đàn ông mang theo súng, làm sao quen biết với mẹ cô.
“Làm sao tôi chưa từng gặp chú?”.
Lệ Quốc Phong cười cười: “Tôi và mẹ cô đã hơn hai mươi năm không gặp, không lâu trước đó biết mẹ cô mất, biết bà ấy vẫn còn một cô con gái, nên đến xem xem”
Cố ý đến thăm con gái của bạn cũ, mối quan hệ của hai người nhất định không bình thường.
Trong đầu của cô nảy ra một ý nghĩ, không phải là người yêu thầm mẹ cô chứ?
“Lan Huyên, có thể cùng nhau ăn cơm không?” Ngữ khí của Lệ Quốc Phong mang theo một sự chờ đợi: “Ba tiếng sau, máy bay của tôi phải cất cánh, tôi muốn trước khi tôi rời đi có thể cùng cô ăn bữa cơm, vẻ bề ngoài cô giống hệt với mẹ cô vậy.”
Tô Lan Huyên cũng không biết tại sao, cô không chịu được ánh mắt của Lệ Quốc Phong, vô thức gật đầu.
Lệ Quốc Phong vui mừng không thôi: “Tôi đã đặt bàn trước rồi, lên xe đi.”
Tô Lan Huyên như quỷ dẫn mất hồn liền lên xe.
Trong căn phòng lớn chỉ có hai người Tô Lan Huyên và Lệ Quốc Phong.
Lệ Quốc Phong cũng nhiệt tình gắp đồ ăn cho Tô Lan Huyên: “Lan Huyên, ăn nhiều chút, lúc trước mẹ cô thích ăn cá vược hấp nhất”
“Chú biết mẹ tôi thích ăn cá vược hấp?”
Xem ra mối quan hệ không bình thường, Tô Lan Huyên thăm dò hỏi: “Chú Lệ, chứ không phải là người yêu thầm mẹ tôi chứ?”
Nói xong, Lệ Quốc Phong cười lớn, lắc đầu: “Con bé này, trí tưởng tượng cũng lớn đó, tôi với mẹ cô là bạn bè tốt nhất, không phải mối quan hệ như cô nghĩ
Xem ra không phải rồi.
“Ngại quá, tôi hiểu lầm rồi” Tô Lan Huyên cười cười, tiếp tục ăn. Lệ Quốc Phong không ăn nhiều, đa số là nhìn Tô Lan Huyên ăn. “Lan Huyên, những năm mẹ cô gả cho Tô Khánh Thành, bà ấy hạnh phúc không?”
Tô Lan Huyên nhớ đến mẹ mình, trong lòng cũng có nhiều sự thương cảm và hoài niệm: “Mẹ chắc là hạnh phúc, bà ấy rất thích cười, lúc cười lên rất xinh đẹp, rất ấm áp”
Trong ấn tượng của Tô Lan Huyên, mẹ luôn luôn trầm lặng ưu nhã, chăm sóc tốt cho nhà, trong vườn trồng rất nhiều loại hoa xinh đẹp, đến mùa xuân vô cùng rạng rỡ.
Công ty Tô Khánh Thành gặp khó khăn, chỉ cần mẹ ra tay thì không có chuyện gì không giải quyết được.
Có thể lên được sảnh đường xuống được nhà bếp, có thể xử lý những chuyện lớn nhỏ của công ty, giúp cho sự nghiệp của chồng ngày càng đi lên, và còn sắp xếp chu toàn mọi chuyện trong nhà.
Trong mắt Tô Lan Huyên, mẹ rất hoàn mỹ.
Nhưng mà người hoàn hảo như vậy, lại bị Tô Khánh Thành phản bội. Cô không biết lúc mẹ cô mất, càng không biết chuyện của Tô Khánh Thành và Tần Huệ Mẫn.
Tô Lan Huyên cũng không hiểu được, tại sao người vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như mẹ cô lại nhìn trúng Tô Khánh Thành.
Lệ Quốc Phong cảm khái: “Mẹ cô cười lên quả thật rất xinh đẹp, hơn hai mươi năm, không ngờ đợi được chính là tin tức bà ấy mất”
Lệ Quốc Phong nói rồi, khóe mắt cũng có chút ươn ướt. Đó không phải là diễn, trong lòng Tô Lan Huyên vô cùng tò mò.
Đối với thân thể và quá khứ của mẹ, cô không hề biết gì, Tô Khánh Thành chưa từng nhắc đến.
“Chú Lệ, chú với mẹ tôi sao lại quen được nhau?”
Lệ Quốc Phong trốn tránh vấn đề này, cười nói: “Lan Huyên ăn nhiều chút, lần này tôi đi, chú Lệ không biết lúc nào có thể quay lại nữa”
Tô Lan Huyên hiểu được cũng không hỏi thêm. Sau khi ăn xong, Tô Lan Huyên đứng ở cửa nhà hàng tiễn Lê Quốc Phong. Lệ Quốc Phong đi được mấy bước, lại quay lại lấy ra một sợi dây chuyền: “Lan Huyên, đây là đồ của mẹ cô, nên giao cho cô”
“Của mẹ tôi?”
Tô Lan Huyên nhìn dây chuyền trong tay, mặt dây chuyền là thiết kế hình đầu mèo thân rắn, rất kỳ quái, tỏa ra một hơi thở thần bí.
“Giữ kĩ đó, đây là vật năm đó mẹ cô thất lạc ở chỗ tôi, bây giờ giao cho cô, coi như là vật về với chủ”
Lệ Quốc Phong lên xe, vẫy tay với Tô Lan Huyên, nói với tài xế: “Đi sân bay” Tâm tình Lệ Quốc Phong rất tốt. “Ông Lệ, ông đưa dây chuyền cho cô chủ?”.
“Để con bé một mình ở Thủ đô, tôi không yên tâm lắm, có dây chuyền này, nếu như ngày nào đó con bé xảy ra chuyện không chừng có thể bảo vệ nó?
“Ông Lệ, ông thật suy nghĩ chu đáo cho cô cả”
Tô Lan Huyên đeo sợi dây chuyền lên cổ, nếu như là di vật của mẹ, cô đương nhiên phải. bảo quản cho tốt rồi.
Tô Lan Huyên nhìn thời gian, đã đến thời gian đi làm, lúc này mới vội vội vàng vàng đi công ty.
Vừa ngồi xuống máy tính trước bàn, Lưu Ngọc Nhơn liền đến: “Tô Lan Huyên, tổng giám. đốc Lục đến công ty rồi”
Lục Đồng Quân không tiếp tục dưỡng thương, đến công ty làm gì?
Chân suýt chút nữa phế luôn, nhanh như vậy thì khỏi rồi?
Cả buổi chiều, Tô Lan Huyên có hơi mất tập trung, cứ nghĩ đến mình và Lục Đồng Quân, cùng ông chủ Lục yêu đương cảm giác như nằm mơ vậy.
Chuyện Tô Khánh Thành không ngừng đưa tin Tân Huệ Mẫn ngoại tình trên mạng, đồng nghiệp trong công ty cũng bàn tán xôn xao, chỉ có lúc Tô Lan Huyên lại gần, mọi người mới đổi chủ đề.
Bàn làm việc của tổng giám đốc.
Lục Đồng Quân đang ngồi trên ghế, lần này chân thật sự không tiện, phải ngồi xe lăn.
“Nói với anh, tại sao xe lại ở bãi xử lý phế liệu? Cậu đang bao biện cho ai?”
Ánh mắt Lục Đồng Quân nghiêm túc.
Lục Tây Anh không dám nhìn thẳng vào Lục Đồng Quân cười nói: “Anh, anh nói gì vậy, sao em nghe không hiểu. Xe bị tông hư rồi, em cho người đưa đi xử lý, một chiếc xe mà thôi, anh sẽ không nhỏ nhen đến vậy chứ”
“Lục Tây Anh!” Lục Đồng Quân tức giận đập bàn, ánh mắt sắc lạnh nói: “Rốt cuộc là ai giở trò với xe? Đừng có khiến anh hỏi lại lần hai”
Lục Đồng Quân cho người đi điều tra thắng xe không ăn mới biết Lục Tây Anh đã đưa
xe đi xử lý rồi.
Khiến Lục Tây Anh bảo vệ, Lục Đồng Quân có nhắm mắt cũng đoán được là ai.
“Anh, em, em..” Lục Tây Anh lướt qua sự do dự, ấp a ấp úng.
“Anh Đồng Quân, anh đừng trách anh ấy do em làm đó” Tần Kiều Lam mở cửa đi vào: “Vốn dĩ em muốn giáo huấn Lưu Ngọc Nhơn, ai biết được cô ta muốn Tô Lan Huyên đi núi Hoa Mai. Hơn nữa anh Đồng Quân cũng đi theo, anh Đồng Quân, em biết sai rồi, em cũng không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như này, vết thương của anh khỏi chưa?”
Tần Kiều Lam rất thông minh, kéo Lưu Ngọc Nhơn làm đệm lưng, cô ta đương nhiên không dám thừa nhận bản thân mình chống đối Tô Lan Huyên rồi.
“Sao cô lại ở công ty?” Lục Đồng Quân khẽ híp lại, ngữ khí lạnh lùng nói: “Quay về lúc nào?
"Em quay về được một khoảng thời gian rồi, em muốn cho anh Đồng Quân một bất ngờ nha” Tần Kiều Lâm cười khoác tay Lục Đồng Quân, gương mặt nũng nịu như cô gái nhỏ nói: “Anh Đồng Quân, em nhớ anh rồi, lâu rồi anh không đi thăm em, vì vậy em muốn anh Tây Anh giúp đỡ, để em vào công ty”
Ánh mắt như lưỡi đao của Lục Đồng Quân nhìn về Lục Tây Anh, Lục Tây Anh cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.