Chương 369: "Lan Huyên đừng như vậy?
Thi Thi
04/09/2021
Lúc trước Bóng Đêm thành lập vẫn có người không ưa, lâu ngày sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết. Lục Đồng Quân muốn lấy Nika giết gà dọa khỉ.
Nghe nói Tứ Bảo bị lạc, Vạn Hoài Bắc cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc nói: “Được, lão đại, anh cùng với chị dâu quay về đi, em ở lại là được.”
Từ trấn nhỏ quay về thủ đô cần phải năm sáu tiếng. Tô Lan Huyên hận không thể mọc cánh bay về.
Chuyện Tô Lan Huyên rời đi, Luis rất nhanh biết được, cô ta lập tức gọi điện. thoại cho Lệ Thu Uyển: “Mẹ nuôi, chị đi rồi, bọn họ đi rất gấp, chắc là xảy ra chuyện gì rồi.”
Luis gọi Lệ Thu Uyển là mẹ nuôi vậy cũng nên gọi Tô Lan Huyên là chị. “Được, mà biết rồi”.
Lệ Thu Uyển ngắt điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như hạ một quyết định rất lớn rồi quay đầu nhìn người đàn ông đang đi từ trên lầu xuống: “Thượng Quan, em muốn quay về thủ đô xem xem”.
Thượng Quan Âu vô cùng bất ngờ, Lệ Thu Uyển cùng với ông ta ở đây mấy chục năm, đây là lần đầu tiên bà ấy nói muốn quay về.
Thượng Quan Âu đi đến bên cạnh bà ấy, nhẹ nhàng nói: “Được, khi nào đi? Tôi đi chuẩn bị đồ đạc”.
Mười mấy năm hai người là bạn bè cũng là người thân. Bên ngoài là bạn bè, người yêu trong lòng. Lời nói này rất phù hợp với hai người.
Thượng Quan Âu cũng hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn chưa cưới vợ, Lệ Thu Uyển cũng chưa gả cho ai.
“Bây giờ” Lệ Thu Uyển nói: “Lan Huyên xảy ra chuyện rồi”
Thượng Quan Âu đương nhiên biết Tô Lan Huyên, vừa nghe nói Tô Lan Huyên xảy ra chuyện: “Được, bây giờ tôi lập tức thu dọn đồ lập tức xuất phát”
Sau tiếng sau.
Thủ đô.
Đêm đã khuya rồi.
Nhà cũ của nhà họ Lục thắp sáng đèn được bao trùm trong một tầng sương mù âm u.
Phía bên cảnh sát đến đây lấy lời khai lần thứ hai, Trần Hương Thủy khóc nức nở đánh vào ngực: “Cháu của bà, là bà không tốt, bà làm lạc mất cháu rồi.”
Trần Hương Thủy tự trách bản thân.
Nước mắt của Tô Lan Huyên cũng không nhẫn nhịn được mà không ngừng tuôn rơi, ông cụ Lục cầm lấy cây gậy, cảm xúc bất ổn hỏi cảnh sát: “Đã qua một ngày một đêm rồi các người làm sao còn chưa tìm ra manh mối? Kẻ bắt cóc bắt đứa trẻ không phải vì tiền sao? Nhà họ Lục không thiếu tiền, bây giờ kêu truyền thông phát tin tức ra, chỉ cần tìm được cháu cố của tôi thì bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng đưa”
Cảnh sát nói: “Ông cụ Lục, xin hãy cho chúng tôi thêm ít thời gian nữa”
Tô Lan Huyên không chịu đựng được nỗi đau đớn mất đi con, ánh mắt khổ não nhìn cảnh sát: “Tôi cầu xin các anh nhất định phải đưa đứa trẻ trở về, tôi quỳ xuống cầu xin các anh”
Nói xong Tô Lan Huyên quỳ xuống.
Lần này là bị lạc mất đứa trẻ mới có mấy tháng tuổi, nếu như thật sự lạc, vậy thì khả năng tìm được cũng rất nhỏ.
Hạ Lăng Hạ Bảo xảy ra chuyện cô còn có thể tự an ủi chính mình rằng dựa vào sự thông minh của Hạ Lăng Hạ bảo thì không sao, cũng có thể quay về, Hạ Lăng Hạ Bảo đã có ký ức chắc chắn sẽ tìm được nhà.
Còn Tứ Bảo thì khác, chỉ là em bé mấy tháng không có sức phản kháng, chỉ có thể tùy ý cho người khác xử lý.
Lục Đồng Quân dìu Tô Lan Huyên: “Lan Huyên đừng như vậy?
Nói xong Lục Đồng Quân hỏi cảnh sát: “Các anh không có chút manh mối nào sao?”
Mấy người cảnh sát nhìn nhau, trong đó có một vị cảnh sát nói: “Với danh tiếng và địa vị của nhà họ Lục ở thủ đô, người dám động vào nhà họ Lục chỉ có hai loại khả năng, không biết gần đây mọi người có kết thù với ai không?”
Lục Đồng Quân rất nhanh thì hiểu người ra tay là người quen.
Tô Lan Huyên lập tức nghĩ đến một người: “Tần Kiều Lam, nhất định là cô ta, cô ta rất hận tôi, mấy lần ra tay với Hạ Bảo rồi, lần này Tứ Bảo bị bắt đi nhất định là do cô ta!”
Trần Hương Thủy nghe đến cái tên này, cũng kích động nói: “Đúng, nhất định là Tần Kiều Lam”
Tần Kiều Lam có động cơ nhất.
Cảnh sát nói: “Tần Kiều Lam có động cơ cũng có thể có một loại khả năng.” Lục Đồng Quân tiếp lời của cảnh sát: “Nếu không phải kẻ bắt cóc thì nguy hiểm đã tăng lên rất nhiều”
Kẻ bắt cóc có khả năng vì sợ hãi thế lực của nhà họ Lục nên muốn giết đứa trẻ diệt khẩu.
Cảnh sát gật đầu đồng ý với lời của Lục Đồng Quân. Mà đúng lúc này người hầu đi vào: “Cậu chủ, mợ chủ, cậu hai đến rồi” Là Lục Minh Húc cùng với bạn gái anh ta Lê Cẩm Tú. Lúc đứa trẻ bị lạc, Trần Hương Thủy đang nói chuyện với Lê Cẩm Tú. Lê Cẩm Tú là giáo viên của Hạ Lăng, là cô ta cố ý đến đây cung cấp manh mối.
Lê Cẩm Tú cùng với Lục Minh Húc đi vào trong đại sảnh, ánh mắt liền nhìn về phía Lục Đồng Quân.
Nghe nói Tứ Bảo bị lạc, Vạn Hoài Bắc cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc nói: “Được, lão đại, anh cùng với chị dâu quay về đi, em ở lại là được.”
Từ trấn nhỏ quay về thủ đô cần phải năm sáu tiếng. Tô Lan Huyên hận không thể mọc cánh bay về.
Chuyện Tô Lan Huyên rời đi, Luis rất nhanh biết được, cô ta lập tức gọi điện. thoại cho Lệ Thu Uyển: “Mẹ nuôi, chị đi rồi, bọn họ đi rất gấp, chắc là xảy ra chuyện gì rồi.”
Luis gọi Lệ Thu Uyển là mẹ nuôi vậy cũng nên gọi Tô Lan Huyên là chị. “Được, mà biết rồi”.
Lệ Thu Uyển ngắt điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như hạ một quyết định rất lớn rồi quay đầu nhìn người đàn ông đang đi từ trên lầu xuống: “Thượng Quan, em muốn quay về thủ đô xem xem”.
Thượng Quan Âu vô cùng bất ngờ, Lệ Thu Uyển cùng với ông ta ở đây mấy chục năm, đây là lần đầu tiên bà ấy nói muốn quay về.
Thượng Quan Âu đi đến bên cạnh bà ấy, nhẹ nhàng nói: “Được, khi nào đi? Tôi đi chuẩn bị đồ đạc”.
Mười mấy năm hai người là bạn bè cũng là người thân. Bên ngoài là bạn bè, người yêu trong lòng. Lời nói này rất phù hợp với hai người.
Thượng Quan Âu cũng hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn chưa cưới vợ, Lệ Thu Uyển cũng chưa gả cho ai.
“Bây giờ” Lệ Thu Uyển nói: “Lan Huyên xảy ra chuyện rồi”
Thượng Quan Âu đương nhiên biết Tô Lan Huyên, vừa nghe nói Tô Lan Huyên xảy ra chuyện: “Được, bây giờ tôi lập tức thu dọn đồ lập tức xuất phát”
Sau tiếng sau.
Thủ đô.
Đêm đã khuya rồi.
Nhà cũ của nhà họ Lục thắp sáng đèn được bao trùm trong một tầng sương mù âm u.
Phía bên cảnh sát đến đây lấy lời khai lần thứ hai, Trần Hương Thủy khóc nức nở đánh vào ngực: “Cháu của bà, là bà không tốt, bà làm lạc mất cháu rồi.”
Trần Hương Thủy tự trách bản thân.
Nước mắt của Tô Lan Huyên cũng không nhẫn nhịn được mà không ngừng tuôn rơi, ông cụ Lục cầm lấy cây gậy, cảm xúc bất ổn hỏi cảnh sát: “Đã qua một ngày một đêm rồi các người làm sao còn chưa tìm ra manh mối? Kẻ bắt cóc bắt đứa trẻ không phải vì tiền sao? Nhà họ Lục không thiếu tiền, bây giờ kêu truyền thông phát tin tức ra, chỉ cần tìm được cháu cố của tôi thì bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng đưa”
Cảnh sát nói: “Ông cụ Lục, xin hãy cho chúng tôi thêm ít thời gian nữa”
Tô Lan Huyên không chịu đựng được nỗi đau đớn mất đi con, ánh mắt khổ não nhìn cảnh sát: “Tôi cầu xin các anh nhất định phải đưa đứa trẻ trở về, tôi quỳ xuống cầu xin các anh”
Nói xong Tô Lan Huyên quỳ xuống.
Lần này là bị lạc mất đứa trẻ mới có mấy tháng tuổi, nếu như thật sự lạc, vậy thì khả năng tìm được cũng rất nhỏ.
Hạ Lăng Hạ Bảo xảy ra chuyện cô còn có thể tự an ủi chính mình rằng dựa vào sự thông minh của Hạ Lăng Hạ bảo thì không sao, cũng có thể quay về, Hạ Lăng Hạ Bảo đã có ký ức chắc chắn sẽ tìm được nhà.
Còn Tứ Bảo thì khác, chỉ là em bé mấy tháng không có sức phản kháng, chỉ có thể tùy ý cho người khác xử lý.
Lục Đồng Quân dìu Tô Lan Huyên: “Lan Huyên đừng như vậy?
Nói xong Lục Đồng Quân hỏi cảnh sát: “Các anh không có chút manh mối nào sao?”
Mấy người cảnh sát nhìn nhau, trong đó có một vị cảnh sát nói: “Với danh tiếng và địa vị của nhà họ Lục ở thủ đô, người dám động vào nhà họ Lục chỉ có hai loại khả năng, không biết gần đây mọi người có kết thù với ai không?”
Lục Đồng Quân rất nhanh thì hiểu người ra tay là người quen.
Tô Lan Huyên lập tức nghĩ đến một người: “Tần Kiều Lam, nhất định là cô ta, cô ta rất hận tôi, mấy lần ra tay với Hạ Bảo rồi, lần này Tứ Bảo bị bắt đi nhất định là do cô ta!”
Trần Hương Thủy nghe đến cái tên này, cũng kích động nói: “Đúng, nhất định là Tần Kiều Lam”
Tần Kiều Lam có động cơ nhất.
Cảnh sát nói: “Tần Kiều Lam có động cơ cũng có thể có một loại khả năng.” Lục Đồng Quân tiếp lời của cảnh sát: “Nếu không phải kẻ bắt cóc thì nguy hiểm đã tăng lên rất nhiều”
Kẻ bắt cóc có khả năng vì sợ hãi thế lực của nhà họ Lục nên muốn giết đứa trẻ diệt khẩu.
Cảnh sát gật đầu đồng ý với lời của Lục Đồng Quân. Mà đúng lúc này người hầu đi vào: “Cậu chủ, mợ chủ, cậu hai đến rồi” Là Lục Minh Húc cùng với bạn gái anh ta Lê Cẩm Tú. Lúc đứa trẻ bị lạc, Trần Hương Thủy đang nói chuyện với Lê Cẩm Tú. Lê Cẩm Tú là giáo viên của Hạ Lăng, là cô ta cố ý đến đây cung cấp manh mối.
Lê Cẩm Tú cùng với Lục Minh Húc đi vào trong đại sảnh, ánh mắt liền nhìn về phía Lục Đồng Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.