Chương 225: Lục Đồng Quân mừng đến phát điên
Thi Thi
15/08/2021
Lời của Xa Thành Luân làm Lục Đồng Quân thấy vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng.
Đây không phải là lần đầu tiên có người nói Hạ Lăng và Hạ Bảo là con trai của anh.
Trước đây Chu Bình Long cũng từng nói như vậy và cũng vì vậy nên mới bắt Hạ Lăng và Hạ Bảo để uy hiếp anh.
Lúc đầu Lục Đồng Quân tưởng đâu là do Lục Minh Húc tung tin đồn, mượn dao giết người, lợi dụng Chu Bình Long.
Nhưng bây giờ anh đã không còn nghĩ như vậy nữa.
Lục Đồng Quân nghĩ kĩ lại chuyện Trần Hương Thủy bị tấn công lần đầu tiên, nếu như Tô Lan Ninh chỉ vì đố ky Tô Lan Huyên thì cũng không có lý do gì phải làm hại đến Trần Hương Thủy.
Lục Đồng Quân đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, anh không giấu được sự kích động, nói với giọng khàn khàn: “Xa Thành Luân, anh thấy Hạ Lăng và Hạ Bảo có giống tôi không?”
Xa Thành Luân suy ngẫm một lúc rồi nói: “Nói thật thì Hạ Lăng giống anh nhất, dù là ngoại hình hay là tính cách, nếu như nói hai người là cha con thì tôi cũng tin. Nhưng chẳng phải anh và Tô Lan Huyên mới quen biết chưa được một năm sao? Lấy đâu ra hai đứa con lớn thế này?”
Cũng chính vì như vậy nên từ trước đến nay Lục Đồng Quân đều không nghĩ theo hướng đó.
“Theo độ tuổi của hai đứa nhỏ, nếu như bọn chúng thật sự là con của tôi thì chứng tỏ người giúp tôi giải thuốc năm đó là Tô Lan Huyên”
Chỉ có như thế thì mới hợp lý thôi.
Đời này, ngoài Tô Lan Huyên ra thì anh cũng chỉ động đến phụ nữ có một lần, đó là vào năm năm trước đây thôi.
Năm đó, trong màn đêm mờ ảo, anh cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ đó, nhưng bây giờ, khi nghĩ kĩ lại, cảm giác mà người phụ nữ năm đó đem lại cho anh giống hệt như cảm giác Tô Lan Huyên mang đến cho anh trong hiện tại.
Cơ thể họ cũng mềm như nhau.
Xa Thành Luân nói: “Tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên làm giám định ADN”
“Làm đi, anh lập tức xét nghiệm cho tôi và Hạ Lăng đi” Lục Đồng Quân muốn biết được đáp án ngay lập tức.
Cứ nghĩ đến việc người phụ nữ năm đó là Tô Lan Huyên thì anh lại cảm thấy vô cùng sung sướng, nói một cách khác, từ đầu đến cuối thì Tô Lan Huyên đều là của anh, chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
Dù rằng trước đây ngoài miệng Lục Đồng Quân nói rằng không quan tâm nhưng có lúc khi nghĩ đến việc Tô Lan Huyên từng thuộc về người khác thì trong lòng anh vẫn cảm thấy tiếc nuối và ghen tuông.
Đàn ông mà, có ai không hi vọng người phụ nữ của mình hoàn toàn thuộc về mình đâu.
Xa Thành Luân nhắc nhở anh: “Hạ Lăng vừa mới ra về cùng với Tô Lan Huyên, muốn làm giám định thì phải chờ đến sáng mai, hơn nữa, nhanh nhất thì cũng phải ba ngày mới có kết quả”
Lục Đồng Quân không thể đợi được nữa, như vậy thì dẫn vặt lắm.
“Chuẩn bị xe, đến nhà tù, tôi muốn gặp Tô Lan Ninh”
Đó là cách nhanh nhất để biết được đáp án.
“Ý của anh là Tô Lan Ninh sẽ biết sao?”
“Tô Lan Ninh vẫn luôn đố ky với Tô Lan Huyên, lúc mẹ tôi gặp chuyện vừa đúng lúc thân phận của Hạ Lăng và Hạ Bảo bị vạch trần.
Lúc đó mẹ tôi không có ở phòng khách mà lại ra ngoài, chuyện này rất không bình thường, nhất định là bà ấy có việc gì đó quan trọng hơn”
Xa Thành Luân hiểu ra và nói: “Ý anh là dì Trần đã âm thầm tìm người làm giám định sao? Vì Tô Lan Ninh biết được nên cô ta mới ra tay với dì hả?”
“Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, bất luận có phải là thật hay không thì hôm nay nhất định tôi phải hỏi cho ra đáp án”
Mà trước khi có được đáp án thì không được để cho Tô Lan Huyên biết được chuyện này, anh cũng sợ bị mừng hụt.
“Được, để tôi lái xe”
Sau một tiếng đồng hồ.
Màn đêm đã buông xuống.
Lục Đồng Quân và Xa Thành Luân đã có mặt trước cổng nhà tù nữ.
Trước khi đến họ đã gọi điện thoại trước, xe vừa mới được dừng lại thì cổng nhà tù nữ đã mở cửa ra.
Quản giáo trưởng ở đó là một người đàn ông trung niên bụng bự, ông ta niềm nở tiến đến đón họ và nói: “Anh Lục”
Lục Đồng Quân đeo kính đen, ngồi trên xe lăn, được Xa Thành Luân đẩy vào.
“Tô Lan Ninh ở đâu?”
“Bây giờ tôi sẽ đưa anh Lục đến đó” Quản giáo trưởng cũng không biết tại sao Lục Đồng Quân lại đột nhiên muốn gặp Tô Lan Ninh, ông ta ‘Sau khi phạm nhân này vào đây thì g như một người điên, miệng cứ lẩm bẩm, không biết là đang nói gì. Cô ta cũng không hòa hợp với những phạm nhân nữ khác, lúc mới vào còn thường hay đánh nhau, sau đó không đánh nhau nữa thì lại ngồi ngây một chỗ, đờ mắt ra”
Lúc Lục Đồng Quân gặp Tô Lan Ninh thì cô ta cũng trong bộ dạng như thế.
Cô ta ngồi tựa lên đầu giường, đưa mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đều đặn đập gáy vào tường, miệng thì lẩm bẩm, chốc chốc lại còn cười.
Bụng của Tô Lan Ninh đã lớn lắm rồi, bầu của cô ta cũng đã sáu bảy tháng.
Xa Thành Luân hỏi: “Có cho bác sĩ đến kiểm tra không?”
Lục Đồng Quân không nhìn thấy được Tô Lan Ninh, anh nghe Xa Thành Luân nói như vậy thì hỏi: “Anh đã nhìn ra được gì rồi?”
“Tôi nghi ngờ thần kinh của Tô Lan Ninh có vấn đề”
Người được cưng chiều như Tô Lan Ninh đâu từng phải chịu khổ như thế này, bị nhốt trong nhà tù chật hẹp, không thấy mặt trời.
Quản giáo trưởng nói: “Trước đây có cho bác sĩ đến kiểm tra nhưng không có kết quả gì, hơn nữa những người vào đây thì mười người đã có đến chín người sẽ điên rồi”
Bệnh thần kinh là bệnh tâm lý, đâu có dễ phán đoán.
Xa Thành Luân nói: “Chúng tôi hỏi Tô Lan Ninh chút chuyện, quản giáo trưởng, phiền ông ra ngoài đợi nh Ý của câu nói đó là nội dung họ hỏi không tiện để người ngoài biết được.
Quản giáo trưởng hiểu ý, nói: “Được, tôi đợi ở bên ngoài, có việc gì thì cứ dặn dò”
Quản giáo trưởng rời khỏi đó, Lục Đồng Quân xác định vị trí bằng tai, anh đưa mắt nhìn về chỗ của Tô Lan Ninh một cách chuẩn xác rồi hỏi với giọng nặng nề: “Tô Lan Ninh, tôi là Lục Đồng Quân, tại sao cô lại làm hại mẹ tôi? Cô mãi không chịu nói ra nguyên nhân có phải là vì Hạ Lăng và Hạ Bảo là con trai của tôi đúng không?”
Tô Lan Ninh vốn dĩ đang lẩm bẩm, liên tục đập gáy vào tường đã lập tức dừng lại khi nghe thấy câu nói đó, cô ta bất giác nhìn về phía Lục DungUyên.
“Không, không phải Tô Lan Ninh phản ứng rất mạnh.
Lục Đồng Quân nghiêm nghị hỏi: “Vậy thì là gì? Tô Lan Ninh, Lục Đồng Quân tôi không kiên nhẫn vậy đâu, tôi hỏi cô một lần cuối, Hạ Lăng và Hạ Bảo có phải là con trai của tôi hay không? Cô có thể chọn cách tiếp tục che giấu, giả khờ giả điên, chỉ cần làm giám định huyết thống thì tôi vẫn có thể biết được sự thật thật, nhưng cô thì lại đánh mất cơ hội có thể ra khỏi đây sớm. Tôi cho cô một phút để suy nghĩ đấy”
Lục Đồng Quân đâu thèm quan tâm Tô Lan Ninh điên thật hay điên giả, anh chỉ cần đáp án.
“Xa Thành Luân, tính thời gian đi!”
“Được”
Xa Thành Luân đưa đồng hồ đeo tay ra, nhìn vào và nói: “Vẫn còn ba mươi giây”
Thời gian trôi qua rất nhanh.
“Mười, chín, tám…”
Mỗi lần Xa Thành Luân đếm một con số thì thần kinh của Tô Lan Ninh lại căng thẳng thêm một phần, cô ta đang tính toán.
Cô ta muốn ra ngoài nhưng cô ta cũng không muốn Tô Lan Huyên được đắc ý.
Một khi thân phận của Hạ Lăng và Hạ Bảo bị tiết lộ thì chẳng phải địa vị của Tô Lan Huyên trong lòng Lục Đồng Quân sẽ càng cao sao?
Có hai đứa con trai bên cạnh thì Tô Lan Huyên có thể ngồi vững ở vị trí mợ chủ Lục rồi.
Nhưng nếu cô ta không nói thì cô ta sẽ phải ở đó mười năm.
Thật ra tất cả những điều đó đều là suy đoán của bản thân Tô Lan Ninh, dù cho không có hai đứa con thì địa vị của Tô Lan Huyên trong lòng của Lục Đồng Quân cũng sẽ không thay đổi.
Nếu như hai đứa trẻ đều là con của Lục Đồng Quân thì chỉ là vui càng thêm vui mà thôi.
“Ba, hai, một..”
Lúc con số cuối cùng được đọc lên thì Tô Lan Ninh liền vội vã nói: “Tôi nói, Hạ Lăng và Hạ Bảo là con của Lục Đồng Quân”
Tô Lan Ninh chệnh choạng bước xuống khỏi chiếc giường sắt, hai tay năm lấy cửa sổ sắt và nói: “Cậu Lục, tôi đã nói rồi, cậu thả tôi ra được không? Chỗ này không phải chỗ cho người ở, con tôi sắp chào đời rồi, xem như anh tích đức cho con anh đi, tha cho tôi được không?”
Dù cho cô ta từng cứng miệng đến đâu đi nữa thì khi bị nhốt lâu như vậy, không có ai đến thăm nom thì tâm niệm trong lòng Tô Lan Ninh cũng phải dần dần sụp đổ.
Lời của Tô Lan Ninh làm Lục Đồng Quân bất giác nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, niềm vui trong anh dâng trào, không thể nào che giấu được.
Người phụ nữ năm đó thật sự là Tô Lan Huyên.
Duyên phận của họ đã sớm bắt đầu từ lúc đó rồi.
Năm đó Tô Lan Huyên giúp anh giải thuốc, mấy năm sau, hai người họ lại gặp nhau, anh lại giúp Tô Lan Huyên giải thuốc.
Hai đứa con lại tình cờ trở về lại bên cạnh họ.
Tất cả đều đã được sắp xếp sẵn từ lúc nào không biết.
Cứ nghĩ đến việc Hạ Lăng và Hạ Bảo là con trai của mình thì Lục Đồng Quân lại vui mừng đến bật cười.
Lục Đồng Quân vui mừng khôn xiết và nói: “Tôi sẽ nói chuyện với bên trên, giảm án cho cô hai năm, chỉ cần tiếp theo đây cô có biểu hiện tốt thì thêm mấy năm nữa sẽ được thả ra thôi”
Giảm án hai năm đã là sự nhân từ lớn nhất mà Lục Đồng Quân dành cho Tô Lan Ninh rồi.
Chuyện đó cũng đều nhờ vào câu nói “tích đức cho con” của Tô Lan Ninh đã làm anh xúc động. Con của Tô Lan Ninh sắp chào đời bây giờ Tô Lan Huyên đang mang thai nên anh muốn tích đức cho các con của mình.
Tô Lan Ninh vừa nghe thấy vậy thì mặt cô ta liên tối sâm lại.
“Chỉ giảm án hai năm thôi sao? Cậu Lục..
Lục Đồng Quân cũng không thèm để ý đến Tô Lan Ninh mà bảo Xa Thành Luân đẩy xe ra ngoài.
“Xa Thành Luân, tôi đã có hai đứa con trai” Lục Đồng Quân không che giấu được sự vui mừng, anh nói: “Hạ Lăng, Hạ Bảo thật sự là con của Lục Đồng Quân tôi, hai đứa trẻ đó… Thật không hổ là con tôi, đứa nào cũng ngon lành.”
Xa Thành Luân: “Anh đừng huênh hoang với tôi, có con trai cũng không có gì ghê gớm lắm đâu”
“Hai đứa con trai của tôi” Cả đời Lục Đồng Quân chưa từng đắc ý như vậy, anh nói: “Là do Lan Huyên sinh cho tôi đấy”
Đây không phải là lần đầu tiên có người nói Hạ Lăng và Hạ Bảo là con trai của anh.
Trước đây Chu Bình Long cũng từng nói như vậy và cũng vì vậy nên mới bắt Hạ Lăng và Hạ Bảo để uy hiếp anh.
Lúc đầu Lục Đồng Quân tưởng đâu là do Lục Minh Húc tung tin đồn, mượn dao giết người, lợi dụng Chu Bình Long.
Nhưng bây giờ anh đã không còn nghĩ như vậy nữa.
Lục Đồng Quân nghĩ kĩ lại chuyện Trần Hương Thủy bị tấn công lần đầu tiên, nếu như Tô Lan Ninh chỉ vì đố ky Tô Lan Huyên thì cũng không có lý do gì phải làm hại đến Trần Hương Thủy.
Lục Đồng Quân đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, anh không giấu được sự kích động, nói với giọng khàn khàn: “Xa Thành Luân, anh thấy Hạ Lăng và Hạ Bảo có giống tôi không?”
Xa Thành Luân suy ngẫm một lúc rồi nói: “Nói thật thì Hạ Lăng giống anh nhất, dù là ngoại hình hay là tính cách, nếu như nói hai người là cha con thì tôi cũng tin. Nhưng chẳng phải anh và Tô Lan Huyên mới quen biết chưa được một năm sao? Lấy đâu ra hai đứa con lớn thế này?”
Cũng chính vì như vậy nên từ trước đến nay Lục Đồng Quân đều không nghĩ theo hướng đó.
“Theo độ tuổi của hai đứa nhỏ, nếu như bọn chúng thật sự là con của tôi thì chứng tỏ người giúp tôi giải thuốc năm đó là Tô Lan Huyên”
Chỉ có như thế thì mới hợp lý thôi.
Đời này, ngoài Tô Lan Huyên ra thì anh cũng chỉ động đến phụ nữ có một lần, đó là vào năm năm trước đây thôi.
Năm đó, trong màn đêm mờ ảo, anh cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ đó, nhưng bây giờ, khi nghĩ kĩ lại, cảm giác mà người phụ nữ năm đó đem lại cho anh giống hệt như cảm giác Tô Lan Huyên mang đến cho anh trong hiện tại.
Cơ thể họ cũng mềm như nhau.
Xa Thành Luân nói: “Tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên làm giám định ADN”
“Làm đi, anh lập tức xét nghiệm cho tôi và Hạ Lăng đi” Lục Đồng Quân muốn biết được đáp án ngay lập tức.
Cứ nghĩ đến việc người phụ nữ năm đó là Tô Lan Huyên thì anh lại cảm thấy vô cùng sung sướng, nói một cách khác, từ đầu đến cuối thì Tô Lan Huyên đều là của anh, chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
Dù rằng trước đây ngoài miệng Lục Đồng Quân nói rằng không quan tâm nhưng có lúc khi nghĩ đến việc Tô Lan Huyên từng thuộc về người khác thì trong lòng anh vẫn cảm thấy tiếc nuối và ghen tuông.
Đàn ông mà, có ai không hi vọng người phụ nữ của mình hoàn toàn thuộc về mình đâu.
Xa Thành Luân nhắc nhở anh: “Hạ Lăng vừa mới ra về cùng với Tô Lan Huyên, muốn làm giám định thì phải chờ đến sáng mai, hơn nữa, nhanh nhất thì cũng phải ba ngày mới có kết quả”
Lục Đồng Quân không thể đợi được nữa, như vậy thì dẫn vặt lắm.
“Chuẩn bị xe, đến nhà tù, tôi muốn gặp Tô Lan Ninh”
Đó là cách nhanh nhất để biết được đáp án.
“Ý của anh là Tô Lan Ninh sẽ biết sao?”
“Tô Lan Ninh vẫn luôn đố ky với Tô Lan Huyên, lúc mẹ tôi gặp chuyện vừa đúng lúc thân phận của Hạ Lăng và Hạ Bảo bị vạch trần.
Lúc đó mẹ tôi không có ở phòng khách mà lại ra ngoài, chuyện này rất không bình thường, nhất định là bà ấy có việc gì đó quan trọng hơn”
Xa Thành Luân hiểu ra và nói: “Ý anh là dì Trần đã âm thầm tìm người làm giám định sao? Vì Tô Lan Ninh biết được nên cô ta mới ra tay với dì hả?”
“Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, bất luận có phải là thật hay không thì hôm nay nhất định tôi phải hỏi cho ra đáp án”
Mà trước khi có được đáp án thì không được để cho Tô Lan Huyên biết được chuyện này, anh cũng sợ bị mừng hụt.
“Được, để tôi lái xe”
Sau một tiếng đồng hồ.
Màn đêm đã buông xuống.
Lục Đồng Quân và Xa Thành Luân đã có mặt trước cổng nhà tù nữ.
Trước khi đến họ đã gọi điện thoại trước, xe vừa mới được dừng lại thì cổng nhà tù nữ đã mở cửa ra.
Quản giáo trưởng ở đó là một người đàn ông trung niên bụng bự, ông ta niềm nở tiến đến đón họ và nói: “Anh Lục”
Lục Đồng Quân đeo kính đen, ngồi trên xe lăn, được Xa Thành Luân đẩy vào.
“Tô Lan Ninh ở đâu?”
“Bây giờ tôi sẽ đưa anh Lục đến đó” Quản giáo trưởng cũng không biết tại sao Lục Đồng Quân lại đột nhiên muốn gặp Tô Lan Ninh, ông ta ‘Sau khi phạm nhân này vào đây thì g như một người điên, miệng cứ lẩm bẩm, không biết là đang nói gì. Cô ta cũng không hòa hợp với những phạm nhân nữ khác, lúc mới vào còn thường hay đánh nhau, sau đó không đánh nhau nữa thì lại ngồi ngây một chỗ, đờ mắt ra”
Lúc Lục Đồng Quân gặp Tô Lan Ninh thì cô ta cũng trong bộ dạng như thế.
Cô ta ngồi tựa lên đầu giường, đưa mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, đều đặn đập gáy vào tường, miệng thì lẩm bẩm, chốc chốc lại còn cười.
Bụng của Tô Lan Ninh đã lớn lắm rồi, bầu của cô ta cũng đã sáu bảy tháng.
Xa Thành Luân hỏi: “Có cho bác sĩ đến kiểm tra không?”
Lục Đồng Quân không nhìn thấy được Tô Lan Ninh, anh nghe Xa Thành Luân nói như vậy thì hỏi: “Anh đã nhìn ra được gì rồi?”
“Tôi nghi ngờ thần kinh của Tô Lan Ninh có vấn đề”
Người được cưng chiều như Tô Lan Ninh đâu từng phải chịu khổ như thế này, bị nhốt trong nhà tù chật hẹp, không thấy mặt trời.
Quản giáo trưởng nói: “Trước đây có cho bác sĩ đến kiểm tra nhưng không có kết quả gì, hơn nữa những người vào đây thì mười người đã có đến chín người sẽ điên rồi”
Bệnh thần kinh là bệnh tâm lý, đâu có dễ phán đoán.
Xa Thành Luân nói: “Chúng tôi hỏi Tô Lan Ninh chút chuyện, quản giáo trưởng, phiền ông ra ngoài đợi nh Ý của câu nói đó là nội dung họ hỏi không tiện để người ngoài biết được.
Quản giáo trưởng hiểu ý, nói: “Được, tôi đợi ở bên ngoài, có việc gì thì cứ dặn dò”
Quản giáo trưởng rời khỏi đó, Lục Đồng Quân xác định vị trí bằng tai, anh đưa mắt nhìn về chỗ của Tô Lan Ninh một cách chuẩn xác rồi hỏi với giọng nặng nề: “Tô Lan Ninh, tôi là Lục Đồng Quân, tại sao cô lại làm hại mẹ tôi? Cô mãi không chịu nói ra nguyên nhân có phải là vì Hạ Lăng và Hạ Bảo là con trai của tôi đúng không?”
Tô Lan Ninh vốn dĩ đang lẩm bẩm, liên tục đập gáy vào tường đã lập tức dừng lại khi nghe thấy câu nói đó, cô ta bất giác nhìn về phía Lục DungUyên.
“Không, không phải Tô Lan Ninh phản ứng rất mạnh.
Lục Đồng Quân nghiêm nghị hỏi: “Vậy thì là gì? Tô Lan Ninh, Lục Đồng Quân tôi không kiên nhẫn vậy đâu, tôi hỏi cô một lần cuối, Hạ Lăng và Hạ Bảo có phải là con trai của tôi hay không? Cô có thể chọn cách tiếp tục che giấu, giả khờ giả điên, chỉ cần làm giám định huyết thống thì tôi vẫn có thể biết được sự thật thật, nhưng cô thì lại đánh mất cơ hội có thể ra khỏi đây sớm. Tôi cho cô một phút để suy nghĩ đấy”
Lục Đồng Quân đâu thèm quan tâm Tô Lan Ninh điên thật hay điên giả, anh chỉ cần đáp án.
“Xa Thành Luân, tính thời gian đi!”
“Được”
Xa Thành Luân đưa đồng hồ đeo tay ra, nhìn vào và nói: “Vẫn còn ba mươi giây”
Thời gian trôi qua rất nhanh.
“Mười, chín, tám…”
Mỗi lần Xa Thành Luân đếm một con số thì thần kinh của Tô Lan Ninh lại căng thẳng thêm một phần, cô ta đang tính toán.
Cô ta muốn ra ngoài nhưng cô ta cũng không muốn Tô Lan Huyên được đắc ý.
Một khi thân phận của Hạ Lăng và Hạ Bảo bị tiết lộ thì chẳng phải địa vị của Tô Lan Huyên trong lòng Lục Đồng Quân sẽ càng cao sao?
Có hai đứa con trai bên cạnh thì Tô Lan Huyên có thể ngồi vững ở vị trí mợ chủ Lục rồi.
Nhưng nếu cô ta không nói thì cô ta sẽ phải ở đó mười năm.
Thật ra tất cả những điều đó đều là suy đoán của bản thân Tô Lan Ninh, dù cho không có hai đứa con thì địa vị của Tô Lan Huyên trong lòng của Lục Đồng Quân cũng sẽ không thay đổi.
Nếu như hai đứa trẻ đều là con của Lục Đồng Quân thì chỉ là vui càng thêm vui mà thôi.
“Ba, hai, một..”
Lúc con số cuối cùng được đọc lên thì Tô Lan Ninh liền vội vã nói: “Tôi nói, Hạ Lăng và Hạ Bảo là con của Lục Đồng Quân”
Tô Lan Ninh chệnh choạng bước xuống khỏi chiếc giường sắt, hai tay năm lấy cửa sổ sắt và nói: “Cậu Lục, tôi đã nói rồi, cậu thả tôi ra được không? Chỗ này không phải chỗ cho người ở, con tôi sắp chào đời rồi, xem như anh tích đức cho con anh đi, tha cho tôi được không?”
Dù cho cô ta từng cứng miệng đến đâu đi nữa thì khi bị nhốt lâu như vậy, không có ai đến thăm nom thì tâm niệm trong lòng Tô Lan Ninh cũng phải dần dần sụp đổ.
Lời của Tô Lan Ninh làm Lục Đồng Quân bất giác nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, niềm vui trong anh dâng trào, không thể nào che giấu được.
Người phụ nữ năm đó thật sự là Tô Lan Huyên.
Duyên phận của họ đã sớm bắt đầu từ lúc đó rồi.
Năm đó Tô Lan Huyên giúp anh giải thuốc, mấy năm sau, hai người họ lại gặp nhau, anh lại giúp Tô Lan Huyên giải thuốc.
Hai đứa con lại tình cờ trở về lại bên cạnh họ.
Tất cả đều đã được sắp xếp sẵn từ lúc nào không biết.
Cứ nghĩ đến việc Hạ Lăng và Hạ Bảo là con trai của mình thì Lục Đồng Quân lại vui mừng đến bật cười.
Lục Đồng Quân vui mừng khôn xiết và nói: “Tôi sẽ nói chuyện với bên trên, giảm án cho cô hai năm, chỉ cần tiếp theo đây cô có biểu hiện tốt thì thêm mấy năm nữa sẽ được thả ra thôi”
Giảm án hai năm đã là sự nhân từ lớn nhất mà Lục Đồng Quân dành cho Tô Lan Ninh rồi.
Chuyện đó cũng đều nhờ vào câu nói “tích đức cho con” của Tô Lan Ninh đã làm anh xúc động. Con của Tô Lan Ninh sắp chào đời bây giờ Tô Lan Huyên đang mang thai nên anh muốn tích đức cho các con của mình.
Tô Lan Ninh vừa nghe thấy vậy thì mặt cô ta liên tối sâm lại.
“Chỉ giảm án hai năm thôi sao? Cậu Lục..
Lục Đồng Quân cũng không thèm để ý đến Tô Lan Ninh mà bảo Xa Thành Luân đẩy xe ra ngoài.
“Xa Thành Luân, tôi đã có hai đứa con trai” Lục Đồng Quân không che giấu được sự vui mừng, anh nói: “Hạ Lăng, Hạ Bảo thật sự là con của Lục Đồng Quân tôi, hai đứa trẻ đó… Thật không hổ là con tôi, đứa nào cũng ngon lành.”
Xa Thành Luân: “Anh đừng huênh hoang với tôi, có con trai cũng không có gì ghê gớm lắm đâu”
“Hai đứa con trai của tôi” Cả đời Lục Đồng Quân chưa từng đắc ý như vậy, anh nói: “Là do Lan Huyên sinh cho tôi đấy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.