Chương 303: Tán gẫu không cùng một kênh
Thi Thi
29/08/2021
Tô Lan Huyên thật sự không cảm thấy Xa Thành Luân có gì không đúng, ngược lại, cô cảm thấy Lục Đồng Quân mới không ổn.
Hạ Lăng nói Xa Thành Luân tìm cậu, Lục Đồng Quân cũng nói muốn tìm Xa Thành Luân, sao lại trùng hợp như vậy?
Tô Lan Huyên không hỏi nhiều, cô nói: “Được, em đi ngủ trước, anh về sớm chút đi, chú ý an toàn”
Sau khi cúp máy, Tô Lan Huyên gọi điện thoại cho Xa Thành Luân.
Lúc này, Xa Thành Luân vừa phẫu thuật xong, đang định về nghỉ ngơi thì thấy cú điện thoại của Tô Lan Huyên, anh ta rất bất ngờ. Nếu Tô Lan Huyên tìm anh ta thì ắt là Lục Đồng Quân đã gặp chuyện.
Vốn là Xa Thành Luân định về đảo, anh ta gặp phải một trường hợp bệnh cực kỳ hiếm thấy, khơi dậy hứng thú của anh ta, anh ta định ở lại nghiên cứu, dự định giải đáp cho bằng được.
“Anh Xa, anh đã ngủ chưa?” Tô Lan Huyên hỏi han rất khéo.
Xa Thành Luân nghe câu này là cảm thấy không ổn, anh ta nên đáp là đã về ngủ hay là chưa về ngủ? Đây là một câu hỏi chết người.
Xa Thành Luân tự hỏi vài giây, đắn đo mà nói: “Hẳn là bây giờ tôi đã ngủ?”
Ngụ ý đang thử Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên hừ một tiếng, bật cười, cô cố ý hỏi: “Anh Xa không bận à?”
Xa Thành Luân lại châm chước nói: “Hẳn là tôi… bận!”
Tất cả đều là những câu trả lời không khẳng định, cũng không phủ nhận. Đúng là anh em tốt, giúp đỡ anh em tốt đến mức này rồi.
Tô Lan Huyên lại hỏi: “Vậy tôi bảo Lục Đồng Quân đến uống với anh hai ly?”
“Không cần không cần, đã muộn thế này rồi, vợ chồng hai người đừng có làm hao tổn tinh thần của người cô đơn như tôi” Xa Thành Luân thở
phào một hơi, nghĩ là xong rồi.
Tô Lan Huyên nói thêm: “Vậy anh xa nghỉ ngơi sớm chút”
“Được được được”
“Phải rồi, Hạ Lăng chuẩn bị một món quà, ban nãy còn nói là tặng cho anh”
“Hạ Lăng có lòng như thế, đã muộn thế này rồi, đừng để Hạ Lăng đến đây, hôm nay tặng cũng được mà”
“Được, vậy tôi không làm phiền anh Xa nghỉ ngơi nữa”
Tô Lan Huyên cúp máy, không sai, đúng là Hạ Lăng và Lục Đồng Quân đều nói dối, bọn họ lấy Xa Thành Luân làm lá chắn. Không biết hai cha con này đang giấu cô làm cái gì. Nếu không cố ý lừa gạt thì Tô Lan Huyên. cũng không vạch trần, khi cô nên biết thì bọn họ sẽ nói cho cô biết.
Trong bệnh viện.
Xa Thành Luân cảm giác không hiểu gì cả, anh ta vừa đi đến cửa bệnh viện, Lục Đồng Quân gọi điện thoại đến. Xa Thành Luân nghi ngờ, khuya rồi mà cái đôi này còn làm gì vậy?
Xa Thành Luân vào xe ngồi trước, bấy giờ mới bắt máy: “Lục Đồng Quân, anh lại gọi điện thoại đến làm gì?”
“Tôi bị thương, đang ở biệt thự Nam Sơn chờ anh, mau đến đi.” Giọng Lục Đồng Quân hơi yếu, vì mất máu quá nhiều.
“Chuyện gì thế, đang yên đang lành sao anh lại bị thương?” Xa Thành Luân vừa nói vừa khởi động xe chạy đến biệt thự Nam Sơn: “Bị thương ở đâu?”
“Ở chân, hình như là đầm lệch, sợ là bị thương đến động mạch” Bị thương tới động mạch cực kỳ nguy hiểm.
“Vậy anh đến bệnh viện đi chứ!”
“Lan Huyên mà biết thì sẽ lo” Lục Đồng Quân nói: “Tôi tin tưởng năng lực chữa bệnh của anh hơn.”
Xa Thành Luân: “.”
“Hai mươi phút nữa tôi đến, anh cầm máu trước đi” Xa Thành Luân biết tình hình cấp bách, giẫm chân ga lái nhanh.
Mấy năm nay Lục Đồng Quân bị thương rất nhiều, vết thương có to có
nhỏ, anh vẫn biết mấy cách cầm máu cơ bản. Nửa đường, Xa Thành Luân. lại nhận được điện thoại của Hạ Lăng.
“Sư phụ Xa, có thể cha con đã gặp chuyện rồi, có phải bây giờ sư phụ đang ở bệnh viện không? Con lập tức đến đón sư phụ ngay!”
“Không phải là có thể cha con đã gặp chuyện gì, mà là đã gặp chuyện. rồi” Xa Thành Luân nói: “Sư phụ đang trên đường đến biệt thự Nam Sơn, chúng ta gặp nhau ở đó”.
Cả nhà này đều gọi điện thoại cho anh ta, bây giờ anh ta cũng đã hiểu là vừa rồi Tô Lan Huyên thử anh ta.
Tô Lan Huyên gọi điện thoại cho anh ta, chứng minh là Lục Đồng Quân và Hạ Lăng đều lấy anh ta ra để ngụy trang. Tuyệt thật, xem ra sau này anh ta phải cẩn thận chút, nếu không thì sẽ biến thành vật hy sinh.
Ở biệt thự Nam Sơn.
Khi Xa Thành Luân đến, Lục Đồng Quân đã mất máu quá nhiều, hôn mê trên sofa. Xa Thành Luân và Hạ Lăng đến cùng lúc, Hạ Lăng và Hạ Đình đi cùng nhau, trước đó cậu bé cũng lừa Tô Lan Huyên, không phải cụ Tiết đến, không phải Xa Thành Luân tìm cậu bé, mà là cậu bé nhận được điện thoại của Hạ Đình, biết có thể Lục Đồng Quân đã gặp chuyện nên mới nói dối.
“Cha!” Hạ Lăng vừa sợ hãi vừa vội vàng chạy đến cạnh Lục Đồng Quân.
Xa Thành Luân cũng nhanh chóng đi qua, kiểm tra vết thương trên chân Lục Đồng Quân. Vết thương rất sâu, thêm một centimet nữa thì đúng là đã tổn thương đến động mạch.
“Đưa Lục Đồng Quân vào phòng phẫu thuật!”
Trong biệt thự Nam Sơn có phòng phẫu thuật nhỏ, thuốc và thiết bị chữa bệnh ở đây tiên tiến hơn bệnh viện nhiều. Hạ Đình và Xa Thành Luân. đưa Lục Đồng Quân đến phòng phẫu thuật, Hạ Lăng cố gắng bình tĩnh nỗi lòng bối rối của mình, vội vàng chuẩn bị công tác trước phẫu thuật.
Hạ Lăng theo Xa Thành Luân học tập lâu như vậy, đã có thể làm trợ thủ.
Bên phía biệt thự Nam Sơn luống cuống cả lên.
Trong một tiệm lẩu nào đó tại Thủ đô, Lâu Yến Vy bị cay đến mức không nói nên lời, môi sưng lên, cô ta đã uống rất nhiều nước, uống sắp
no rồi.
Lãnh Phú Cường thấy Lâu Yến Vy cay đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, lại rót cho cô ta một ly nước: “Cô không ăn cay được à?”
“Được!” Lâu Yến Vy không chịu nhận đầu: “Vị ngon quá, cay tới mức tôi cảm giác bảy kinh tám mạch mình thông hết cả rồi!”
Nếu biết đội trưởng Lãnh mời đi ăn lẩu, kiểu gì cô ta cũng không đến đâu!
Đã nói trước là mời cô ta và Bạch Hồng Hoa, ai ngờ giữa đường Bạch Hồng Hoa bị sai đi làm việc nên chỉ còn hai người. Lâu Yến Vy nghiến. răng quên mình mà ăn lẩu đó.
Lãnh Phú Cường chọn chỗ nào không được, lại chọn bên cạnh nước, quá nhiều muỗi, trên đùi cô ta đầy vết muỗi đốt.
Lãnh Phú Cường yên tâm, anh ta nói: “Coi bộ Vạn Hoài Bắc không nói sai, đúng là cô thích ăn lẩu”
“Đội trưởng, anh nói Vạn Hoài Bắc nói tôi thích ăn lẩu với anh à?”
Lâu Yến Vy vừa nghe đến đây, suýt thì lật bàn muốn đi tìm Vạn Hoài Bắc tính sổ.
Đúng là một tên đàn ông bụng dạ hẹp hòi, không phải cô ta ăn cơm với bạn trai anh ta một bữa thôi sao? Có cần hại cô ta như vậy không???
“Ừ” Lãnh Phú Cường lấy hoa bìm biếc đã chuẩn bị sẵn ra: “Lâu Yến Vy, tôi tặng cô”.
Lâu Yến Vy vừa nhìn thấy hoa loa kèn, vẻ mặt hệt như táo bón: “Đội trưởng, Vạn Hoài Bắc nói cái này cho anh luôn à?”
“Vạn Hoài Bắc nói đây là hoa loa kèn, còn gọi là tịch nhan, tôi cảm thấy tên nó khá hay, cũng rất xứng với cô, cô thấy chúng nó nở đẹp bao nhiêu đây này, tôi tặng cô” Lãnh Phú Cường tặng hoa cho Lâu Yến Vy một cách rất là ngay thẳng.
“Đội trưởng, anh tặng hoa cho tôi làm gì? Anh không sợ Vạn Hoài Bắc ghen à?”
Ý của Lâu Yến Vy là Vạn Hoài Bắc và Lãnh Phú Cường là một đối, cho dù tặng hoa loa kèn cũng cũng là hoa, với tính cách nhỏ mọn của Vạn Hoài Bắc, chắc chắn anh ta sẽ ghen.
Nhưng khi Lãnh Phú Cường nghe được thì lại có ý khác, Lâu Yến Vy để ý Vạn Hoài Bắc.
Hai người này cũng ngộ nghĩnh, không cùng một kênh mà cũng tán. gẫu được.
Lãnh Phú Cường cười xấu hổ, nói: “Tôi tặng hoa cho cô không vì ý gì, chỉ là chúc mừng cơ, lần này cô bắt được Tần Kiều Lam, lập được công. Tặng hoa cho cô là khuyến khích, hy vọng cô và Bạch Hồng Hoa thăng chức từng bước”
“Cảm ơn đội trưởng” Lâu Yến Vy nói: “Tôi nhận vậy?”
Cách đó không xa, Vạn Hoài Bắc cầm kính viễn vọng nhìn về phía đó, anh ta tận mắt thấy Lâu Yến Vy nhận hoa, rõ ràng là cay thành cái mặt kia rồi vẫn cố ngồi lại ăn. Đây không giống Lâu Yến Vy mà anh ta quen biết, cô ta sẽ không làm chuyện mình không thích.
Lãnh Phú Cường mời cô ta ăn lâu, cô ta bèn ăn thật, nếu đổi thành anh ta, Lâu Yến Vy đã hất bàn từ lâu.
Vạn Hoài Bắc hơi nóng ruột.
Nhưng anh ta cũng chẳng biết tại sao mình lại nóng ruột.
Hạ Lăng nói Xa Thành Luân tìm cậu, Lục Đồng Quân cũng nói muốn tìm Xa Thành Luân, sao lại trùng hợp như vậy?
Tô Lan Huyên không hỏi nhiều, cô nói: “Được, em đi ngủ trước, anh về sớm chút đi, chú ý an toàn”
Sau khi cúp máy, Tô Lan Huyên gọi điện thoại cho Xa Thành Luân.
Lúc này, Xa Thành Luân vừa phẫu thuật xong, đang định về nghỉ ngơi thì thấy cú điện thoại của Tô Lan Huyên, anh ta rất bất ngờ. Nếu Tô Lan Huyên tìm anh ta thì ắt là Lục Đồng Quân đã gặp chuyện.
Vốn là Xa Thành Luân định về đảo, anh ta gặp phải một trường hợp bệnh cực kỳ hiếm thấy, khơi dậy hứng thú của anh ta, anh ta định ở lại nghiên cứu, dự định giải đáp cho bằng được.
“Anh Xa, anh đã ngủ chưa?” Tô Lan Huyên hỏi han rất khéo.
Xa Thành Luân nghe câu này là cảm thấy không ổn, anh ta nên đáp là đã về ngủ hay là chưa về ngủ? Đây là một câu hỏi chết người.
Xa Thành Luân tự hỏi vài giây, đắn đo mà nói: “Hẳn là bây giờ tôi đã ngủ?”
Ngụ ý đang thử Tô Lan Huyên.
Tô Lan Huyên hừ một tiếng, bật cười, cô cố ý hỏi: “Anh Xa không bận à?”
Xa Thành Luân lại châm chước nói: “Hẳn là tôi… bận!”
Tất cả đều là những câu trả lời không khẳng định, cũng không phủ nhận. Đúng là anh em tốt, giúp đỡ anh em tốt đến mức này rồi.
Tô Lan Huyên lại hỏi: “Vậy tôi bảo Lục Đồng Quân đến uống với anh hai ly?”
“Không cần không cần, đã muộn thế này rồi, vợ chồng hai người đừng có làm hao tổn tinh thần của người cô đơn như tôi” Xa Thành Luân thở
phào một hơi, nghĩ là xong rồi.
Tô Lan Huyên nói thêm: “Vậy anh xa nghỉ ngơi sớm chút”
“Được được được”
“Phải rồi, Hạ Lăng chuẩn bị một món quà, ban nãy còn nói là tặng cho anh”
“Hạ Lăng có lòng như thế, đã muộn thế này rồi, đừng để Hạ Lăng đến đây, hôm nay tặng cũng được mà”
“Được, vậy tôi không làm phiền anh Xa nghỉ ngơi nữa”
Tô Lan Huyên cúp máy, không sai, đúng là Hạ Lăng và Lục Đồng Quân đều nói dối, bọn họ lấy Xa Thành Luân làm lá chắn. Không biết hai cha con này đang giấu cô làm cái gì. Nếu không cố ý lừa gạt thì Tô Lan Huyên. cũng không vạch trần, khi cô nên biết thì bọn họ sẽ nói cho cô biết.
Trong bệnh viện.
Xa Thành Luân cảm giác không hiểu gì cả, anh ta vừa đi đến cửa bệnh viện, Lục Đồng Quân gọi điện thoại đến. Xa Thành Luân nghi ngờ, khuya rồi mà cái đôi này còn làm gì vậy?
Xa Thành Luân vào xe ngồi trước, bấy giờ mới bắt máy: “Lục Đồng Quân, anh lại gọi điện thoại đến làm gì?”
“Tôi bị thương, đang ở biệt thự Nam Sơn chờ anh, mau đến đi.” Giọng Lục Đồng Quân hơi yếu, vì mất máu quá nhiều.
“Chuyện gì thế, đang yên đang lành sao anh lại bị thương?” Xa Thành Luân vừa nói vừa khởi động xe chạy đến biệt thự Nam Sơn: “Bị thương ở đâu?”
“Ở chân, hình như là đầm lệch, sợ là bị thương đến động mạch” Bị thương tới động mạch cực kỳ nguy hiểm.
“Vậy anh đến bệnh viện đi chứ!”
“Lan Huyên mà biết thì sẽ lo” Lục Đồng Quân nói: “Tôi tin tưởng năng lực chữa bệnh của anh hơn.”
Xa Thành Luân: “.”
“Hai mươi phút nữa tôi đến, anh cầm máu trước đi” Xa Thành Luân biết tình hình cấp bách, giẫm chân ga lái nhanh.
Mấy năm nay Lục Đồng Quân bị thương rất nhiều, vết thương có to có
nhỏ, anh vẫn biết mấy cách cầm máu cơ bản. Nửa đường, Xa Thành Luân. lại nhận được điện thoại của Hạ Lăng.
“Sư phụ Xa, có thể cha con đã gặp chuyện rồi, có phải bây giờ sư phụ đang ở bệnh viện không? Con lập tức đến đón sư phụ ngay!”
“Không phải là có thể cha con đã gặp chuyện gì, mà là đã gặp chuyện. rồi” Xa Thành Luân nói: “Sư phụ đang trên đường đến biệt thự Nam Sơn, chúng ta gặp nhau ở đó”.
Cả nhà này đều gọi điện thoại cho anh ta, bây giờ anh ta cũng đã hiểu là vừa rồi Tô Lan Huyên thử anh ta.
Tô Lan Huyên gọi điện thoại cho anh ta, chứng minh là Lục Đồng Quân và Hạ Lăng đều lấy anh ta ra để ngụy trang. Tuyệt thật, xem ra sau này anh ta phải cẩn thận chút, nếu không thì sẽ biến thành vật hy sinh.
Ở biệt thự Nam Sơn.
Khi Xa Thành Luân đến, Lục Đồng Quân đã mất máu quá nhiều, hôn mê trên sofa. Xa Thành Luân và Hạ Lăng đến cùng lúc, Hạ Lăng và Hạ Đình đi cùng nhau, trước đó cậu bé cũng lừa Tô Lan Huyên, không phải cụ Tiết đến, không phải Xa Thành Luân tìm cậu bé, mà là cậu bé nhận được điện thoại của Hạ Đình, biết có thể Lục Đồng Quân đã gặp chuyện nên mới nói dối.
“Cha!” Hạ Lăng vừa sợ hãi vừa vội vàng chạy đến cạnh Lục Đồng Quân.
Xa Thành Luân cũng nhanh chóng đi qua, kiểm tra vết thương trên chân Lục Đồng Quân. Vết thương rất sâu, thêm một centimet nữa thì đúng là đã tổn thương đến động mạch.
“Đưa Lục Đồng Quân vào phòng phẫu thuật!”
Trong biệt thự Nam Sơn có phòng phẫu thuật nhỏ, thuốc và thiết bị chữa bệnh ở đây tiên tiến hơn bệnh viện nhiều. Hạ Đình và Xa Thành Luân. đưa Lục Đồng Quân đến phòng phẫu thuật, Hạ Lăng cố gắng bình tĩnh nỗi lòng bối rối của mình, vội vàng chuẩn bị công tác trước phẫu thuật.
Hạ Lăng theo Xa Thành Luân học tập lâu như vậy, đã có thể làm trợ thủ.
Bên phía biệt thự Nam Sơn luống cuống cả lên.
Trong một tiệm lẩu nào đó tại Thủ đô, Lâu Yến Vy bị cay đến mức không nói nên lời, môi sưng lên, cô ta đã uống rất nhiều nước, uống sắp
no rồi.
Lãnh Phú Cường thấy Lâu Yến Vy cay đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, lại rót cho cô ta một ly nước: “Cô không ăn cay được à?”
“Được!” Lâu Yến Vy không chịu nhận đầu: “Vị ngon quá, cay tới mức tôi cảm giác bảy kinh tám mạch mình thông hết cả rồi!”
Nếu biết đội trưởng Lãnh mời đi ăn lẩu, kiểu gì cô ta cũng không đến đâu!
Đã nói trước là mời cô ta và Bạch Hồng Hoa, ai ngờ giữa đường Bạch Hồng Hoa bị sai đi làm việc nên chỉ còn hai người. Lâu Yến Vy nghiến. răng quên mình mà ăn lẩu đó.
Lãnh Phú Cường chọn chỗ nào không được, lại chọn bên cạnh nước, quá nhiều muỗi, trên đùi cô ta đầy vết muỗi đốt.
Lãnh Phú Cường yên tâm, anh ta nói: “Coi bộ Vạn Hoài Bắc không nói sai, đúng là cô thích ăn lẩu”
“Đội trưởng, anh nói Vạn Hoài Bắc nói tôi thích ăn lẩu với anh à?”
Lâu Yến Vy vừa nghe đến đây, suýt thì lật bàn muốn đi tìm Vạn Hoài Bắc tính sổ.
Đúng là một tên đàn ông bụng dạ hẹp hòi, không phải cô ta ăn cơm với bạn trai anh ta một bữa thôi sao? Có cần hại cô ta như vậy không???
“Ừ” Lãnh Phú Cường lấy hoa bìm biếc đã chuẩn bị sẵn ra: “Lâu Yến Vy, tôi tặng cô”.
Lâu Yến Vy vừa nhìn thấy hoa loa kèn, vẻ mặt hệt như táo bón: “Đội trưởng, Vạn Hoài Bắc nói cái này cho anh luôn à?”
“Vạn Hoài Bắc nói đây là hoa loa kèn, còn gọi là tịch nhan, tôi cảm thấy tên nó khá hay, cũng rất xứng với cô, cô thấy chúng nó nở đẹp bao nhiêu đây này, tôi tặng cô” Lãnh Phú Cường tặng hoa cho Lâu Yến Vy một cách rất là ngay thẳng.
“Đội trưởng, anh tặng hoa cho tôi làm gì? Anh không sợ Vạn Hoài Bắc ghen à?”
Ý của Lâu Yến Vy là Vạn Hoài Bắc và Lãnh Phú Cường là một đối, cho dù tặng hoa loa kèn cũng cũng là hoa, với tính cách nhỏ mọn của Vạn Hoài Bắc, chắc chắn anh ta sẽ ghen.
Nhưng khi Lãnh Phú Cường nghe được thì lại có ý khác, Lâu Yến Vy để ý Vạn Hoài Bắc.
Hai người này cũng ngộ nghĩnh, không cùng một kênh mà cũng tán. gẫu được.
Lãnh Phú Cường cười xấu hổ, nói: “Tôi tặng hoa cho cô không vì ý gì, chỉ là chúc mừng cơ, lần này cô bắt được Tần Kiều Lam, lập được công. Tặng hoa cho cô là khuyến khích, hy vọng cô và Bạch Hồng Hoa thăng chức từng bước”
“Cảm ơn đội trưởng” Lâu Yến Vy nói: “Tôi nhận vậy?”
Cách đó không xa, Vạn Hoài Bắc cầm kính viễn vọng nhìn về phía đó, anh ta tận mắt thấy Lâu Yến Vy nhận hoa, rõ ràng là cay thành cái mặt kia rồi vẫn cố ngồi lại ăn. Đây không giống Lâu Yến Vy mà anh ta quen biết, cô ta sẽ không làm chuyện mình không thích.
Lãnh Phú Cường mời cô ta ăn lâu, cô ta bèn ăn thật, nếu đổi thành anh ta, Lâu Yến Vy đã hất bàn từ lâu.
Vạn Hoài Bắc hơi nóng ruột.
Nhưng anh ta cũng chẳng biết tại sao mình lại nóng ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.