Chương 351: Tô Lan Huyên nắm giữ quyền tài chính
Thi Thi
02/09/2021
Ở đây không khác gì so với ở trong nước, vô cùng loạn, Lâu Yến Vy lo Tô Lan Huyên gặp chuyện gì ngoài ý muốn, lúc đó cô khó có thể nói rõ với Lục Đồng Quân được.
Hai người cùng nhau đi tìm nhân viên. Phòng sáu trăm lẻ tám.
Lệ Quốc Phong đứng trong phòng tắm, nhìn hai cái lỗ lớn rồi mắng Tô Hạo Trần: “Sao con lại đần vậy hả? Chuyện nhỏ như vậy cũng không được, mau lấp cái lỗ đó lại cho cha, nếu làm phiền tới nhân viên khách sạn thì sẽ phiền phức lắm”
Bây giờ ông ta chỉ hy vọng rằng tầng dưới đừng có ai cả.
Tô Hạo Trần cầm cờ lê đứng ở trong vũng nước, bị Lệ Quốc Phong mắng, không dám phản bác: “Cha, con sẽ sửa được”
“Nhanh lên một chút”. Lệ Quốc Phong vừa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
“Thưa quý khách, tôi là nhân viên của khách sạn, Luis. Vị khách ở tầng dưới phàn nàn về việc nước bị rò rỉ ở tầng trên.
Chúng tôi đến đây để kiểm tra sửa chữa.”
Thật sự đúng là ghét của nào trời trao của đó mà.
Lệ Quốc Phong trừng mắt nhìn Tô Hạo Trần rồi tự mình bước ra ngoài, định mở cửa nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Chị dâu, anh rể và những người khác về rồi” Là giọng của Lâu Yến Vy.
Nghe được giọng nói của Lâu Yến Vy, trong lòng Lệ Quốc Phong đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Là ảo giác của ông ta sao?
Lệ Quốc Phong vội vàng nhìn qua lỗ nhìn trên cửa, người đứng ở ngoài quả nhiên là Lâu Yến Vy và Tô Lan Huyên.
Lệ Quốc Phong không thể ngờ tới rằng sẽ gặp Tô Lan Huyên và Lâu Yến Vy ở đây.
Ông ta không thể đi ra ngoài được, nghe ý của Lâu Yến Vy thì Lục Đồng Quân cũng tới rồi.
Một khi ông ta xuất hiện, nhất định sẽ xong đời.
Lệ Quốc Phong không dám hé răng, trái lại còn khóa cửa, vội vàng lui ra phía sau: “Tô Hạo Trần, mau đi theo cha, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa đâu”.
Đây là tầng sáu, ngoài cửa sổ có một cái ống khói, bọn họ chỉ có thể đi xuống qua ống khói đó.
“Cha, sao thế ạ? Con sửa xong ngay đây?” Tô Hạo Trần vẫn cầm cờ lê.
“Sửa cái gì nữa chứ, Lục Đồng Quân đến rồi”
Lệ Quốc Phong nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mở cửa sổ
ra.
Nhân viên ở ngoài cửa thấy không có ai trả lời, Luis yêu cầu người đi lấy chìa khóa dự phòng.
Mười phút sau.
Cánh cửa mở ra, căn phòng trống rỗng, trong phòng tắm thực sự có hai cái lỗ lớn.
Lâu Yến Vy và Tô Lan Huyên không đi vào.
Luis kiểm tra một lượt sau đó bước ra: “Thưa quý khách, đường ống nước trong phòng tắm bị vỡ. Chúng tôi sẽ sửa chữa ngay lập tức và bố trí phòng khác cho quý khách, làm phiền quý khách rồi, chúng tôi thực sự xin lỗi”
Thái độ này thực sự rất tốt. Vì khách hàng là thượng đế nên phục vụ rất lịch sự.
Tô Lan Huyên cũng không truy cứu nữa, nói bằng tiếng Bồ Đào Nha: “Không sao?
Khách sạn sắp xếp lại phòng cho Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân và những người khác trở về, nghe nói phòng tắm bị rò rỉ, nhưng cũng không quá quan tâm.
Tô Lan Huyên cởi áo khoác của Lục Đồng Quân treo lên móc áo: “Chuyện của anh xử lý thế nào rồi?”
“Không được nhiều lắm.” Lục Đồng Quân nới lỏng cà vạt, cởi cúc tay áo, nói: “Hôm nay anh đã gặp Dawa, anh ta đã nhìn thấy Lệ Quốc Phong
Tô Lan Huyên không biết Dawa, vừa nghe có tin tức về Lệ Quốc Phong, cô lập tức vui mừng.
“Lệ Quốc Phong cũng ở thị trấn này sao?” “Rất có thể” Lục Đồng Quân nói: “Dawa nói đã nhìn thấy biên giới, có nghĩa là Lệ Quốc Phong đã nhập cảnh rồi. Lan Huyên, đừng lo lắng, sẽ sớm tìm được người thôi, anh đã cho người của Bóng Đêm đi loan tin rồi, bất cứ ai cung cấp manh mối hoặc giúp bắt được Lệ Quốc Phong sẽ được thưởng”
“Lục Đồng Quân, em thấy có rất nhiều trẻ mồ côi trên đường đi hôm nay. Lâu Yến Vy nói, mỗi năm đất nước này lại
có thêm hàng triệu trẻ mồ côi như vậy, nên em có một ý tưởng”
“Hả? Ý tưởng gì?”
Hai người cùng nhau đi tìm nhân viên. Phòng sáu trăm lẻ tám.
Lệ Quốc Phong đứng trong phòng tắm, nhìn hai cái lỗ lớn rồi mắng Tô Hạo Trần: “Sao con lại đần vậy hả? Chuyện nhỏ như vậy cũng không được, mau lấp cái lỗ đó lại cho cha, nếu làm phiền tới nhân viên khách sạn thì sẽ phiền phức lắm”
Bây giờ ông ta chỉ hy vọng rằng tầng dưới đừng có ai cả.
Tô Hạo Trần cầm cờ lê đứng ở trong vũng nước, bị Lệ Quốc Phong mắng, không dám phản bác: “Cha, con sẽ sửa được”
“Nhanh lên một chút”. Lệ Quốc Phong vừa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
“Thưa quý khách, tôi là nhân viên của khách sạn, Luis. Vị khách ở tầng dưới phàn nàn về việc nước bị rò rỉ ở tầng trên.
Chúng tôi đến đây để kiểm tra sửa chữa.”
Thật sự đúng là ghét của nào trời trao của đó mà.
Lệ Quốc Phong trừng mắt nhìn Tô Hạo Trần rồi tự mình bước ra ngoài, định mở cửa nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Chị dâu, anh rể và những người khác về rồi” Là giọng của Lâu Yến Vy.
Nghe được giọng nói của Lâu Yến Vy, trong lòng Lệ Quốc Phong đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Là ảo giác của ông ta sao?
Lệ Quốc Phong vội vàng nhìn qua lỗ nhìn trên cửa, người đứng ở ngoài quả nhiên là Lâu Yến Vy và Tô Lan Huyên.
Lệ Quốc Phong không thể ngờ tới rằng sẽ gặp Tô Lan Huyên và Lâu Yến Vy ở đây.
Ông ta không thể đi ra ngoài được, nghe ý của Lâu Yến Vy thì Lục Đồng Quân cũng tới rồi.
Một khi ông ta xuất hiện, nhất định sẽ xong đời.
Lệ Quốc Phong không dám hé răng, trái lại còn khóa cửa, vội vàng lui ra phía sau: “Tô Hạo Trần, mau đi theo cha, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa đâu”.
Đây là tầng sáu, ngoài cửa sổ có một cái ống khói, bọn họ chỉ có thể đi xuống qua ống khói đó.
“Cha, sao thế ạ? Con sửa xong ngay đây?” Tô Hạo Trần vẫn cầm cờ lê.
“Sửa cái gì nữa chứ, Lục Đồng Quân đến rồi”
Lệ Quốc Phong nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mở cửa sổ
ra.
Nhân viên ở ngoài cửa thấy không có ai trả lời, Luis yêu cầu người đi lấy chìa khóa dự phòng.
Mười phút sau.
Cánh cửa mở ra, căn phòng trống rỗng, trong phòng tắm thực sự có hai cái lỗ lớn.
Lâu Yến Vy và Tô Lan Huyên không đi vào.
Luis kiểm tra một lượt sau đó bước ra: “Thưa quý khách, đường ống nước trong phòng tắm bị vỡ. Chúng tôi sẽ sửa chữa ngay lập tức và bố trí phòng khác cho quý khách, làm phiền quý khách rồi, chúng tôi thực sự xin lỗi”
Thái độ này thực sự rất tốt. Vì khách hàng là thượng đế nên phục vụ rất lịch sự.
Tô Lan Huyên cũng không truy cứu nữa, nói bằng tiếng Bồ Đào Nha: “Không sao?
Khách sạn sắp xếp lại phòng cho Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân và những người khác trở về, nghe nói phòng tắm bị rò rỉ, nhưng cũng không quá quan tâm.
Tô Lan Huyên cởi áo khoác của Lục Đồng Quân treo lên móc áo: “Chuyện của anh xử lý thế nào rồi?”
“Không được nhiều lắm.” Lục Đồng Quân nới lỏng cà vạt, cởi cúc tay áo, nói: “Hôm nay anh đã gặp Dawa, anh ta đã nhìn thấy Lệ Quốc Phong
Tô Lan Huyên không biết Dawa, vừa nghe có tin tức về Lệ Quốc Phong, cô lập tức vui mừng.
“Lệ Quốc Phong cũng ở thị trấn này sao?” “Rất có thể” Lục Đồng Quân nói: “Dawa nói đã nhìn thấy biên giới, có nghĩa là Lệ Quốc Phong đã nhập cảnh rồi. Lan Huyên, đừng lo lắng, sẽ sớm tìm được người thôi, anh đã cho người của Bóng Đêm đi loan tin rồi, bất cứ ai cung cấp manh mối hoặc giúp bắt được Lệ Quốc Phong sẽ được thưởng”
“Lục Đồng Quân, em thấy có rất nhiều trẻ mồ côi trên đường đi hôm nay. Lâu Yến Vy nói, mỗi năm đất nước này lại
có thêm hàng triệu trẻ mồ côi như vậy, nên em có một ý tưởng”
“Hả? Ý tưởng gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.