Chương 378: Trông thật đáng yêu
Thi Thi
05/09/2021
Tô Lan Huyên tình cờ nhìn thấy cảnh này, hầu hết các bà mẹ đều có thể nhớ rõ con mình bao nhiêu tuổi, có thể nhớ chính xác là bao nhiêu ngày, hiếm khi có câu trả lời mơ hồ như vậy.
Trong lòng Tô Lan Huyên còn đang vướng bận Tam Bảo nên cô không suy nghĩ nhiều mà trở về phòng bệnh.
Dùng thuốc hạ sốt có hơi chậm, Tô Lan Huyên lại dùng phương pháp làm mát cơ thể, lâu lâu cô lại lau người bằng nước ấm để hạ nhiệt cho Tam Bảo.
Sau khi lặp lại gần một giờ, nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống chỉ còn ba mươi tám phẩy hai độ.
Tô Lan Huyên thở phào nhẹ nhõm, lúc cô đứng thẳng người thì eo cô gần như không thẳng lên được.
Sau khi sinh em bé, thắt lưng của Tô Lan Huyên luôn đau nhức, bình thường bọn trẻ đều do Hạ Lăng, Hạ Bảo hoặc bảo mẫu, Trần Hương Thủy chăm sóc. Chứng đau lưng của cô cũng không còn quá rõ ràng nữa.
Cô mới cúi người một thời gian dài thì eo của cô lại có chút không ổn.
“Chị, cứ để đấy cho em” Lâu Yến Vy nhìn thấy vậy thì cảm thấy mệt mỏi thay Tô Lan Huyên.
Chăm sóc con cái là một công việc tỉ mỉ, Tô Lan Huyên liếc nhìn Lâu Yến Vy: “Tay chân em vụng về, không chu đáo, cứ để chị làm đi”.
Lâu Yến Vy không phục, cô ta lẩm bẩm: “Chị, em không đáng tin cậy vậy sao?”
Tô Lan Huyên suy nghĩ một chút rồi đưa khăn mặt cho Lâu Yến Vy: “Vậy em học làm đi, coi như luyện tay trước. Về sau em có con thì cũng bớt luống cuống, có chút kinh nghiệm”.
“Chị, em còn chưa có bạn trai mà chị đã nói đến em bé” Lâu Yến Vy lắc đầu dữ dội: “Em cũng không có kế hoạch sinh con”
Lâu Yến Vy theo dõi suốt chặng đường mang thai và sinh nở của Tô Lan Huyên, xem xong cô ta cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi khi phải nuôi dạy một đứa bé.
Đứa bé sẽ trở thành điểm yếu của mình, một khi bị kẻ thù chèn ép, nó chính là điểm yếu chết người.
Lâu Yến Vy đã từng trải qua những ngày đánh giết máu me, kẻ thù của cô ta cũng nhiều không kém Lục Đồng Quân là mấy.
Bác sĩ tiến vào kiểm tra độ sốt của Tam Bảo, Tô Lan Huyên không nói gì.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho biết: “Bắt đầu hạ sốt rồi, đỡ hẳn. Trẻ sốt nên biếng ăn, cha mẹ nên chú ý một chút. Thời gian gần đây là cao điểm của bệnh cúm, rất nhiều trẻ bị ốm”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ” Tô Lan Huyên nói: “Tôi sẽ chú ý Tô Lan Huyên mang đứa bé đi truyền dịch, phải gần ba tiếng đồng hồ mới hết sốt, sau đó đứa bé cũng sớm có thể được đưa về nhà.
Loay hoay mấy tiếng đồng hồ, Tô Lan Huyên đã rất mệt mỏi, tất cả thủ tục đều do Lâu Yến Vy đi làm.
Tô Lan Huyên ôm đứa bé rời khỏi bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy cô chợt nhìn thấy một người quen.
Người đi xuống cầu thang chính là Lạc Huy Hoàng.
Mà người phụ nữ bên cạnh Lạc Huy Hoàng chính là người mà Tô Lan Huyên từng nhìn thấy ở hành lang trước đó.
Người phụ nữ đang ôm đứa bé và cả hai người đều trông rất căng thẳng.
Ở bệnh viện này, người lớn đều lo lắng cho trẻ nhỏ nên không có gì đáng ngạc nhiên khi họ có những biểu hiện như vậy.
Nếu như bình thường, Tô Lan Huyên cũng không có hứng thú đi chào hỏi Lạc Huy Hoàng, nhưng hôm nay không biết vì sao, cô lại hét lớn một tiếng: “Đàn anh Lạc.”
Giọng nói này thiếu chút nữa khiến Lạc Huy Hoàng sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
Lạc Huy Hoàng ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lan Huyên đang ôm một đứa bé đi tới đây, anh ta vội vàng nói với người phụ nữ bên cạnh: “Ôm đứa bé lên xe chờ tôi”.
Tim người phụ nữ cũng đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bước chân có chút run rẩy. Cô ta không dám nhìn Tô Lan Huyên, đành ôm đứa bé bước nhanh ra ngoài.
Tô Lan Huyên liếc nhìn người phụ nữ đang rời đi và hỏi: “Đàn anh Lạc, người vừa rồi là ai vậy?”
“Chị gái của anh, con chị ấy bị bệnh. Chị ấy đưa đứa bé đến bệnh viện, bây giờ anh đưa chị ấy về” Lạc Huy Hoàng bình tĩnh nhìn đứa bé trong tay Tô Lan Huyên: “Tổng giám đốc Tô, đây là con của em sao? Trông thật đáng yêu”
Lúc trước, Lạc Huy Hoàng đều gọi thẳng tên của Tô Lan Huyên, một tiếng tổng giám đốc Tô này khiến cho Tô Lan Huyên có chút sững sờ.
Lạc Huy Hoàng kéo khóe miệng cười nói: “Tổng giám đốc Tô, hiện tại anh đang làm việc cho tập đoàn Huyện Quân của em. Anh mới nhận chức, vẫn chưa thành nhân viên chính thức.”
Đúng là Tô Lan Huyên không biết chuyện này, trong công ty có nhiều nhân viên như vậy, cô đâu thể biết hết mọi người.
Trong lòng Tô Lan Huyên còn đang vướng bận Tam Bảo nên cô không suy nghĩ nhiều mà trở về phòng bệnh.
Dùng thuốc hạ sốt có hơi chậm, Tô Lan Huyên lại dùng phương pháp làm mát cơ thể, lâu lâu cô lại lau người bằng nước ấm để hạ nhiệt cho Tam Bảo.
Sau khi lặp lại gần một giờ, nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống chỉ còn ba mươi tám phẩy hai độ.
Tô Lan Huyên thở phào nhẹ nhõm, lúc cô đứng thẳng người thì eo cô gần như không thẳng lên được.
Sau khi sinh em bé, thắt lưng của Tô Lan Huyên luôn đau nhức, bình thường bọn trẻ đều do Hạ Lăng, Hạ Bảo hoặc bảo mẫu, Trần Hương Thủy chăm sóc. Chứng đau lưng của cô cũng không còn quá rõ ràng nữa.
Cô mới cúi người một thời gian dài thì eo của cô lại có chút không ổn.
“Chị, cứ để đấy cho em” Lâu Yến Vy nhìn thấy vậy thì cảm thấy mệt mỏi thay Tô Lan Huyên.
Chăm sóc con cái là một công việc tỉ mỉ, Tô Lan Huyên liếc nhìn Lâu Yến Vy: “Tay chân em vụng về, không chu đáo, cứ để chị làm đi”.
Lâu Yến Vy không phục, cô ta lẩm bẩm: “Chị, em không đáng tin cậy vậy sao?”
Tô Lan Huyên suy nghĩ một chút rồi đưa khăn mặt cho Lâu Yến Vy: “Vậy em học làm đi, coi như luyện tay trước. Về sau em có con thì cũng bớt luống cuống, có chút kinh nghiệm”.
“Chị, em còn chưa có bạn trai mà chị đã nói đến em bé” Lâu Yến Vy lắc đầu dữ dội: “Em cũng không có kế hoạch sinh con”
Lâu Yến Vy theo dõi suốt chặng đường mang thai và sinh nở của Tô Lan Huyên, xem xong cô ta cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi khi phải nuôi dạy một đứa bé.
Đứa bé sẽ trở thành điểm yếu của mình, một khi bị kẻ thù chèn ép, nó chính là điểm yếu chết người.
Lâu Yến Vy đã từng trải qua những ngày đánh giết máu me, kẻ thù của cô ta cũng nhiều không kém Lục Đồng Quân là mấy.
Bác sĩ tiến vào kiểm tra độ sốt của Tam Bảo, Tô Lan Huyên không nói gì.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho biết: “Bắt đầu hạ sốt rồi, đỡ hẳn. Trẻ sốt nên biếng ăn, cha mẹ nên chú ý một chút. Thời gian gần đây là cao điểm của bệnh cúm, rất nhiều trẻ bị ốm”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ” Tô Lan Huyên nói: “Tôi sẽ chú ý Tô Lan Huyên mang đứa bé đi truyền dịch, phải gần ba tiếng đồng hồ mới hết sốt, sau đó đứa bé cũng sớm có thể được đưa về nhà.
Loay hoay mấy tiếng đồng hồ, Tô Lan Huyên đã rất mệt mỏi, tất cả thủ tục đều do Lâu Yến Vy đi làm.
Tô Lan Huyên ôm đứa bé rời khỏi bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy cô chợt nhìn thấy một người quen.
Người đi xuống cầu thang chính là Lạc Huy Hoàng.
Mà người phụ nữ bên cạnh Lạc Huy Hoàng chính là người mà Tô Lan Huyên từng nhìn thấy ở hành lang trước đó.
Người phụ nữ đang ôm đứa bé và cả hai người đều trông rất căng thẳng.
Ở bệnh viện này, người lớn đều lo lắng cho trẻ nhỏ nên không có gì đáng ngạc nhiên khi họ có những biểu hiện như vậy.
Nếu như bình thường, Tô Lan Huyên cũng không có hứng thú đi chào hỏi Lạc Huy Hoàng, nhưng hôm nay không biết vì sao, cô lại hét lớn một tiếng: “Đàn anh Lạc.”
Giọng nói này thiếu chút nữa khiến Lạc Huy Hoàng sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
Lạc Huy Hoàng ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lan Huyên đang ôm một đứa bé đi tới đây, anh ta vội vàng nói với người phụ nữ bên cạnh: “Ôm đứa bé lên xe chờ tôi”.
Tim người phụ nữ cũng đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bước chân có chút run rẩy. Cô ta không dám nhìn Tô Lan Huyên, đành ôm đứa bé bước nhanh ra ngoài.
Tô Lan Huyên liếc nhìn người phụ nữ đang rời đi và hỏi: “Đàn anh Lạc, người vừa rồi là ai vậy?”
“Chị gái của anh, con chị ấy bị bệnh. Chị ấy đưa đứa bé đến bệnh viện, bây giờ anh đưa chị ấy về” Lạc Huy Hoàng bình tĩnh nhìn đứa bé trong tay Tô Lan Huyên: “Tổng giám đốc Tô, đây là con của em sao? Trông thật đáng yêu”
Lúc trước, Lạc Huy Hoàng đều gọi thẳng tên của Tô Lan Huyên, một tiếng tổng giám đốc Tô này khiến cho Tô Lan Huyên có chút sững sờ.
Lạc Huy Hoàng kéo khóe miệng cười nói: “Tổng giám đốc Tô, hiện tại anh đang làm việc cho tập đoàn Huyện Quân của em. Anh mới nhận chức, vẫn chưa thành nhân viên chính thức.”
Đúng là Tô Lan Huyên không biết chuyện này, trong công ty có nhiều nhân viên như vậy, cô đâu thể biết hết mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.