Chương 3
Thanh Hoài
27/10/2018
Góc giới thiệu nhỏ.
Truyện do mình viết yêu cầu các bạn không chuyển VER, hay ăn cắp chất xám.
Truyện có yếu tố hơi hoang tưởng, phi lí, có nhiều chap sẽ có H nên khuyên những thanh niên nghiêm túc có thể không đọc, có thể thoát ra ngay bây giờ.
Truyện này khúc đầu sẽ ngược, lí do thì các bạn biết r đấy, về sau sẽ còn nhiều bí mật hơn được tiết lộ.
Cũng là công sức mình viết nên các bạn đọc rồi theo dõi mình nha.
Đây là bộ thứ 4 mình viết nên ngày nào không ra chap thường xuyên thì các bạn thông cảm, mình sẽ cố gắng ra nhiều chap hơn trước khi vào học.
Mong các bạn ủng hộ.
-----
Đám tang mang không khí ảm đạm đến nặng nề.
Một màu đen u tối bao trùm căn phòng. Mọi người cứ ra ra vào vào, cứ thế một ngày nhạt nhẽo lại qua đi. Cô ngồi ôm linh vị của mẹ, ngồi một góc kế bên quan tài, ánh mắt vô hồn liếc nhìn từng người, mắt đã cạn nước mắt, không thể khóc thêm được lần nào nữa...
Mọi chuyện xảy ra thực sự quá nhanh, mới hôm qua họ còn đang nói nói, cười cười với cô cơ mà, sao hôm nay lại nằm bất động ở kia rồi.
Càng đáng giận hơn là kẻ nào ác độc nhẫn tâm ra tay không chút dấu vết, đến cảnh sát cũng phải bó tay không dám điều tra.
Kẻ chủ mưu đứng đằng sau thực sự là một kẻ đáng sợ vô cùng, đến cảnh sát còn phải nhún nhường, sợ hãi," đổi đen thành trắng" như vậy, thật sự là ghê tởm mà.
...
( There"s a girl but I let her get away, It"s all my fault cause pride got in the way...I keep saying no ~)
Nhạc chuông điện thoại vang lên. Cô mệt mỏi cầm lên, liếc thấy số lạ.
- Alo, ai vậy?
- Chị ơi, là em!
Giọng một cậu con trai vang lên. Đầu dây bên kia có vẻ rất gấp gáp.
- Long à, ba mẹ chúng ta...hức...hức...
- Em đã biết hết rồi, là do ông chủ em làm, tất cả là do em, do em phản bội ông ta.
Bên kia hơi ngập ngừng. Cô sững sờ, bàn tay thả lỏng rớt chiếc điện thoại.
- Chị ơi...!
Long thét vào điện thoại.
- Ông chủ em là ai?
Cô gằn từng tiếng, ánh mắt vô cùng căm phẫn, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
- Chị à! Việc đó bây giờ không quan trọng, chị hãy chạy trốn đi, chạy thật xa thành phố này, đừng quay lại nữa, ngày mai em đợi chị ở sân bay S, chị phải bí mật mà đi, đừng để bị theo dõi, tính mạng của chị đang bị đe dọa đó.
- Chị hỏi hắn là ai?
Cô vẫn không quan tâm, chỉ muốn biết kẻ đã sát hại ba mẹ cô, chỉ một đao đâm vào tim hắn thôi, chỉ một đao.
- Chị à!
Long cố gắng kìm nén.
- Chị hỏi lại lần nữa, tên đó là ai?
Ánh mắt vô cùng căm phẫn, cùng trái tim sắt đá, giọng nói vô cùng lạnh lùng khiến người nghe sợ đến nghẹt thở.
- Hắn là...Trần Dương Thần, được bọn xã hội đen tôn sùng là Lão Đại.
Trần...Dương...Thần!
Là...tên khốn đó sao? Ha ha nực cười, vậy mà trong khi cô và hắn ân ái với nhau thì ba mẹ cô bị hắn ám sát mà cô không hề hay biết.
Ha ha...Kết hôn sao...Đúng là bộ mặt giả tạo đến căm phẫn mà...
Tên đáng kiếp đó, bàn tay cô nắm chặt, đôi chân đứng thẳng dậy, ánh mắt vô cùng tức giận, đôi môi mọng cắn chặt vào nhau, đôi mày trùng xuống.
Chỉ cần giết được hắn... có thể trả thù được rồi...
Lòng hận thù căm phẫn đang sôi sục trong lòng Quyên Quyên, cô thật sự muốn bóp cổ hắn chết ngay bây giờ.
----
Tập đoàn L.A.
Bộ mặt giả tạo của chủ tịch Trần Dương Thần. Cô khẽ nhếch môi cười, đi thẳng vào trong không chút do dự.
- Cô không được vào đó đâu.
Một cô thư kí vội vã kéo tay cô lại.
- Buông tôi ra, tôi phải giết hắn ta.
- Không được, bảo vệ đâu!
Cô thư kí hét toáng lên, cô ra sức đẩy mạnh cô ta lăn ra giữa sàn, nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Một màn ân ái hiện ra trước mặt cô, người con gái nóng bỏng kia đang trườn trên lưng hắn, hắn cũng không ngừng vuốt ve cô ta.
Rầm.
Cô đóng mạnh cánh cửa lại.
Cô gái kia thấy thế liền ngồi dậy, hắn cũng ngồi dậy, ánh mắt bắt đầu di chuyển về phía cô.
- Em đến nhanh hơn tôi tưởng đấy?
Hắn nói lạnh. Ánh mắt chim ưng đầy nguy hiểm liếc nhìn cô.
Hắn chỉ cô gái kia, ám hiệu nói ra ngoài, dường như cô ta hiểu được ý liền ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, đôi chân dài sải bước đến chỗ cô.
- Thế nào? Kết hôn chứ?
Hắn nhếch môi cười, bàn tay to lớn khẽ chạm mặt cô.
- Khốn kiếp, chết đi!
Cô nhanh nhẹn móc trong áo khoác ra một con dao thái lan trực tiếp đâm mạnh vào bụng hắn.
Chỉ tiếc là...thất bại, hắn biết trước liền nắm chặt lấy tay cô, bóp thật mạnh, mũi dao chỉ còn 1 cm nữa thôi là đâm trúng rồi. Hắn siết chặt tay cô, càng lúc càng mạnh, khiến cô đau đớn nhưng không dễ gì khuất phục, hắn cúi sát thì thầm vào tai cô.
- Em nghĩ chỉ mình em có thể giết tôi sao? Nực cười!
- Đồ khốn kiếp, tôi phải giết anh, đồ máu lạnh, đồ giết người.
Hắn hết chịu nổi đành bẻ tay cô, khiến con dao thái lan rớt xuống sàn nhà.
Cổ tay sưng tấy lên, còn hẳn in vệt năm ngón tay của hắn. Hắn khẽ nhếch môi cười.
- Kiên cường lắm, tôi thích.
Giọng nói đầy ma mị khiến cô cảm thấy đầy run sợ.
- Buông ra, đồ khốn.
Cô thét lớn vào mặt hắn, hắn ta không đơn giản như cô tưởng.
- Nếu em còn nói nữa thì thằng em trai của em...
Hắn đột ngột dừng lại, ánh mắt khẽ liếc cô, như một lời cảnh báo...hãy biết điều mà ngoan ngoãn...
- Anh dám...
Cô trừng mắt nhìn hắn, đôi môi cắn chặt đến rỉ máu.
- Không có gì mà tôi không dám cả, nếu em thích thì ngày mai đầu của ai đó sẽ gửi đến cho em, coi như là quà...
Giọng nói đầy ma mị khiến cô nổi hết da gà.
- Đồ giết người, anh nhất định sẽ xuống địa ngục thôi!
Co lườm hắn, ánh mắt hắn vẫn không thay đổi, dù cô có nhìn chằm chằm vào tên đàn ông này thì cũng không thể biết hắn đang nghĩ gì?
- Có xuống địa ngục tôi cũng sẽ kéo em theo!
...
---- hết chap 3 ----
Đừng quên vote và follow Hoài nha <3
Truyện do mình viết yêu cầu các bạn không chuyển VER, hay ăn cắp chất xám.
Truyện có yếu tố hơi hoang tưởng, phi lí, có nhiều chap sẽ có H nên khuyên những thanh niên nghiêm túc có thể không đọc, có thể thoát ra ngay bây giờ.
Truyện này khúc đầu sẽ ngược, lí do thì các bạn biết r đấy, về sau sẽ còn nhiều bí mật hơn được tiết lộ.
Cũng là công sức mình viết nên các bạn đọc rồi theo dõi mình nha.
Đây là bộ thứ 4 mình viết nên ngày nào không ra chap thường xuyên thì các bạn thông cảm, mình sẽ cố gắng ra nhiều chap hơn trước khi vào học.
Mong các bạn ủng hộ.
-----
Đám tang mang không khí ảm đạm đến nặng nề.
Một màu đen u tối bao trùm căn phòng. Mọi người cứ ra ra vào vào, cứ thế một ngày nhạt nhẽo lại qua đi. Cô ngồi ôm linh vị của mẹ, ngồi một góc kế bên quan tài, ánh mắt vô hồn liếc nhìn từng người, mắt đã cạn nước mắt, không thể khóc thêm được lần nào nữa...
Mọi chuyện xảy ra thực sự quá nhanh, mới hôm qua họ còn đang nói nói, cười cười với cô cơ mà, sao hôm nay lại nằm bất động ở kia rồi.
Càng đáng giận hơn là kẻ nào ác độc nhẫn tâm ra tay không chút dấu vết, đến cảnh sát cũng phải bó tay không dám điều tra.
Kẻ chủ mưu đứng đằng sau thực sự là một kẻ đáng sợ vô cùng, đến cảnh sát còn phải nhún nhường, sợ hãi," đổi đen thành trắng" như vậy, thật sự là ghê tởm mà.
...
( There"s a girl but I let her get away, It"s all my fault cause pride got in the way...I keep saying no ~)
Nhạc chuông điện thoại vang lên. Cô mệt mỏi cầm lên, liếc thấy số lạ.
- Alo, ai vậy?
- Chị ơi, là em!
Giọng một cậu con trai vang lên. Đầu dây bên kia có vẻ rất gấp gáp.
- Long à, ba mẹ chúng ta...hức...hức...
- Em đã biết hết rồi, là do ông chủ em làm, tất cả là do em, do em phản bội ông ta.
Bên kia hơi ngập ngừng. Cô sững sờ, bàn tay thả lỏng rớt chiếc điện thoại.
- Chị ơi...!
Long thét vào điện thoại.
- Ông chủ em là ai?
Cô gằn từng tiếng, ánh mắt vô cùng căm phẫn, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
- Chị à! Việc đó bây giờ không quan trọng, chị hãy chạy trốn đi, chạy thật xa thành phố này, đừng quay lại nữa, ngày mai em đợi chị ở sân bay S, chị phải bí mật mà đi, đừng để bị theo dõi, tính mạng của chị đang bị đe dọa đó.
- Chị hỏi hắn là ai?
Cô vẫn không quan tâm, chỉ muốn biết kẻ đã sát hại ba mẹ cô, chỉ một đao đâm vào tim hắn thôi, chỉ một đao.
- Chị à!
Long cố gắng kìm nén.
- Chị hỏi lại lần nữa, tên đó là ai?
Ánh mắt vô cùng căm phẫn, cùng trái tim sắt đá, giọng nói vô cùng lạnh lùng khiến người nghe sợ đến nghẹt thở.
- Hắn là...Trần Dương Thần, được bọn xã hội đen tôn sùng là Lão Đại.
Trần...Dương...Thần!
Là...tên khốn đó sao? Ha ha nực cười, vậy mà trong khi cô và hắn ân ái với nhau thì ba mẹ cô bị hắn ám sát mà cô không hề hay biết.
Ha ha...Kết hôn sao...Đúng là bộ mặt giả tạo đến căm phẫn mà...
Tên đáng kiếp đó, bàn tay cô nắm chặt, đôi chân đứng thẳng dậy, ánh mắt vô cùng tức giận, đôi môi mọng cắn chặt vào nhau, đôi mày trùng xuống.
Chỉ cần giết được hắn... có thể trả thù được rồi...
Lòng hận thù căm phẫn đang sôi sục trong lòng Quyên Quyên, cô thật sự muốn bóp cổ hắn chết ngay bây giờ.
----
Tập đoàn L.A.
Bộ mặt giả tạo của chủ tịch Trần Dương Thần. Cô khẽ nhếch môi cười, đi thẳng vào trong không chút do dự.
- Cô không được vào đó đâu.
Một cô thư kí vội vã kéo tay cô lại.
- Buông tôi ra, tôi phải giết hắn ta.
- Không được, bảo vệ đâu!
Cô thư kí hét toáng lên, cô ra sức đẩy mạnh cô ta lăn ra giữa sàn, nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Một màn ân ái hiện ra trước mặt cô, người con gái nóng bỏng kia đang trườn trên lưng hắn, hắn cũng không ngừng vuốt ve cô ta.
Rầm.
Cô đóng mạnh cánh cửa lại.
Cô gái kia thấy thế liền ngồi dậy, hắn cũng ngồi dậy, ánh mắt bắt đầu di chuyển về phía cô.
- Em đến nhanh hơn tôi tưởng đấy?
Hắn nói lạnh. Ánh mắt chim ưng đầy nguy hiểm liếc nhìn cô.
Hắn chỉ cô gái kia, ám hiệu nói ra ngoài, dường như cô ta hiểu được ý liền ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, đôi chân dài sải bước đến chỗ cô.
- Thế nào? Kết hôn chứ?
Hắn nhếch môi cười, bàn tay to lớn khẽ chạm mặt cô.
- Khốn kiếp, chết đi!
Cô nhanh nhẹn móc trong áo khoác ra một con dao thái lan trực tiếp đâm mạnh vào bụng hắn.
Chỉ tiếc là...thất bại, hắn biết trước liền nắm chặt lấy tay cô, bóp thật mạnh, mũi dao chỉ còn 1 cm nữa thôi là đâm trúng rồi. Hắn siết chặt tay cô, càng lúc càng mạnh, khiến cô đau đớn nhưng không dễ gì khuất phục, hắn cúi sát thì thầm vào tai cô.
- Em nghĩ chỉ mình em có thể giết tôi sao? Nực cười!
- Đồ khốn kiếp, tôi phải giết anh, đồ máu lạnh, đồ giết người.
Hắn hết chịu nổi đành bẻ tay cô, khiến con dao thái lan rớt xuống sàn nhà.
Cổ tay sưng tấy lên, còn hẳn in vệt năm ngón tay của hắn. Hắn khẽ nhếch môi cười.
- Kiên cường lắm, tôi thích.
Giọng nói đầy ma mị khiến cô cảm thấy đầy run sợ.
- Buông ra, đồ khốn.
Cô thét lớn vào mặt hắn, hắn ta không đơn giản như cô tưởng.
- Nếu em còn nói nữa thì thằng em trai của em...
Hắn đột ngột dừng lại, ánh mắt khẽ liếc cô, như một lời cảnh báo...hãy biết điều mà ngoan ngoãn...
- Anh dám...
Cô trừng mắt nhìn hắn, đôi môi cắn chặt đến rỉ máu.
- Không có gì mà tôi không dám cả, nếu em thích thì ngày mai đầu của ai đó sẽ gửi đến cho em, coi như là quà...
Giọng nói đầy ma mị khiến cô nổi hết da gà.
- Đồ giết người, anh nhất định sẽ xuống địa ngục thôi!
Co lườm hắn, ánh mắt hắn vẫn không thay đổi, dù cô có nhìn chằm chằm vào tên đàn ông này thì cũng không thể biết hắn đang nghĩ gì?
- Có xuống địa ngục tôi cũng sẽ kéo em theo!
...
---- hết chap 3 ----
Đừng quên vote và follow Hoài nha <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.