Chương 80
Thanh Hoài
24/02/2019
Theo như định vị biển số chiếc xe đã bắt cóc Hạ Quyên Quyên đi, hắn đã tìm ra được nơi đó, nhưng mà biết đâu...đó lại là một cái bẫy được giăng sẵn chờ hắn sập bẫy.
Trần Dương Thần thắng gấp chiếc xe, dấu bánh xe in vệt dài trên mặt đường cũng đủ chứng tỏ thấy Trần Dương Thần đang bất an thế nào.
Hắn liếc sơ qua cái nhà máy bỏ hoang này, thì ra đây là nơi ẩn náu của Nghiêm Mặc Huy.
Nguyên vừa kịp chạy tới, hắn thắng xe gấp rồi nhanh chóng xuống thỉnh tội với Trần Dương Thần.
- Lão đại!
- Chuyện đó từ từ hẵng nói, việc nguy cấp bây giờ là phải làm cách nào giải cứu vợ tôi một cách an toàn.
- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.
Bọn họ không thể chần chừ thêm giây phút nào nữa liền xông vào phá cửa chính.
Đúng như dự kiến, Nghiêm Mặc Huy đang thư thả hút phì phò điều xì gà Cuba kia, hắn nhìn thấy Trần Dương Thần cũng chẳng có gì ngạc nhiên, vì hắn biết Trần Dương Thần sẽ nhanh chóng tìm ra nơi này thôi.
- Chào mừng cậu ấm nhà họ Trần đến với dinh thự của ta, cậu thấy thế nào?
- Đừng đùa với tôi, Hạ Quyên Quyên đâu!
Hắn quát lớn vào mặt lão ta, nhìn lão ta vẫn ung dung hút thuốc mà chướng tai gai mắt.
- Sao lại hỏi về vấn đề chính nhanh thế! Cậu có muốn ngồi xuống đây tâm sự với ta không? Tâm sự những điều mà ta...đã giết chết ba mẹ cậu như thế nào...và cả thân thế thật sự của vợ cậu...Hạ Quyên Quyên...
Trần Dương Thần nhếch môi cười, hai tay đút vào túi, ánh mắt tự tin nhìn Nghiêm Mặc Huy.
- Ông khỏi cần phải nói, vì tôi đã biết hết rồi, sau bao nhiêu năm gặp lại ông vẫn chẳng thay đổi gì...vẫn hèn nhát như ngày xưa...
Lão ta tức giận ném điếu thuốc xuống, ánh mắt hình lưỡi dao nhìn hắn, hắn như đang muốn chọc tức, khiêu khích lão già kia vậy.
- Mày nên biết ơn tao vì tao đã cho mày cơ hội để được sống đến ngày hôm nay, nếu không phải vì đứa con gái ngu ngốc của tao thích mày thì mày nghĩ xem...mạng của mày đáng giá được mấy đồng...cuộc đời Nghiêm Mặc Huy tao chưa bao giờ thấy hối hận như bây giờ...đó là để mày sống đến tận bây giờ, biết vậy khi đó tao đã cho mày đoàn tụ cùng với ba mẹ mày rồi, đúng là sai lầm lớn của cuộc đời Nghiêm Mặc Huy tao.
Trần Dương Thần nhếch môi cười.
- Ông biết hối hận rồi sao? Nhưng mà...tôi cũng cảm ơn ông...cảm ơn việc ông đã cho tôi sống đến tận bây giờ và may mắn gặp được người phụ nữ khiến tôi cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn, không chỉ là những ngày lạnh lẽo cô đơn hay giết người để làm trò tiêu khiển mà khiến tôi hiểu ra...thì ra mạng sống của con người cũng rất đẹp đẽ, nhất là khi họ thấy người mình yêu thương đang phải chống chọi với số phận.
Hừ!
Nghiêm Mặc Huy cười lạnh, cuộc đời lão ghét nhất là tình yêu, cái thứ đó chỉ khiến người khác mù quáng, mất đi lí trí thôi, nhất là Hạ Phong Diệp khôn ngoan cáo già trên chiến trường ấy vậy mà lại vì chút tình cảm riêng tư mà mất mạng.
Còn giờ thì sao, ngay cả Trần Dương Thần cũng mê muội người đàn bà kia, rốt cuộc cô ta có gì mà hai người bọn họ phải si tình đến như vậy.
Nghiêm Mặc Huy búng ta ra lệnh cho gã thuộc hạ thả tấm bạt chiếu xuống.
- Nhìn đi Trần Dương Thần, người phụ nữ mày yêu chỉ còn 15 phút cuối cùng để sống thôi, xem nào cô ta đang khóc kìa, thật đáng thương mà. Mày có thấy thế không?
Trần Dương Thần như người điên, hắn hung hăng rút súng ra chĩa thẳng vào đầu Nghiêm Mặc Huy, lão ta không sợ lại còn tỏ ra điềm tĩnh vô cùng.
- Bắn đi, nếu mày muốn tao nổ tung xác người phụ nữ của mày, bắn tao đi.
Trần Dương Thần nheo mày, nhìn khung cảnh trong kia rất quen thuộc, hình như là...căn nhà cũ của Hạ Quyên Quyên. Tên khốn kiếp dám dụ hắn ra đây để tránh sự nghi ngờ.
Trần Dương Thần ghé sát tai Nguyên rồi dặn dò hắn.
- Mau đi cứu Quyên Quyên, mọi việc ở đây còn lại để tôi lo. Tôi tin cậu sẽ hoàn thành tốt, mau đi đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Giọng nói hắn gấp gáp, chứa đựng đầy sự lo lắng.
- Vâng, lão đại bảo trọng.
Nguyên tức tốc chạy ra ngoài nhanh chóng đánh gục mấy tên đàn em tép riu của Nghiêm Mặc Huy. Nghiêm Mặc Huy tức giận sai người truy đuổi nhưng đều bị Trần Dương Thần xử đẹp.
- Mày không sợ tao sẽ cho nổ bom ư?
Nghiêm Mặc Huy dở giọng đe doạ, hắn biết chỉ có làm vậy Trần Dương Thần mới biết sợ là cái gì!
- Nhìn xem, cái gì đang chĩa trên người ông kìa.
Trần Dương Thần nhếch môi cười, Nghiêm Mặc Huy hốt hoảng khi phát hiện những đốm đỏ phát sáng trên người mình, lão ta đang bị quân của Trần Dương Thần tập kích từ xa.
- Khốn kiếp, Trần Dương Thần mày dám!
Là súng bắn tỉa!
- Coi kìa ông đang run sợ sao? Cũng phải thôi, chỉ một cái búng tay của tôi thôi thì ông cũng tàn đời.
Nghiêm Mặc Huy nhếch môi cười dơ chiếc điều khiển lên.
- Để xem mày còn huênh hoang ra mặt được đến đâu.
Chấm dứt câu nói, Nghiêm Mặc Huy định bấm nút phát nổ để cho Trần Dương Thần biết thế nào là nếm mùi đau khổ nhưng không ngờ...
Đoàng!!!!
Quân của Trần Dương Thần nhanh hơn một bước. Viên đạn xuyên vào tay lão.
Trần Dương Thần nhanh chóng chộp lấy thời cơ bắn nhanh vào chiếc điều khiển làm nó rơi ra khỏi tay Nghiêm Mặc Huy.
Đoàng, đoàng, đoàng!!!!!!
Liên tục mấy phát súng bắn vào người lão từ các phía khác nhau, thì ra là bọn họ đã lên kế hoạch sẵn, khống chế được lão ta ngay lập tức nổ súng, lão ngã xuống, tư thế quỳ gối không phục, ánh mắt trợn ngược căm phẫn nhìn Trần Dương Thần.
Nghiêm Mặc Huy cũng có ngày tàn ư?
Trần Dương Thần nhanh chóng rời khỏi, lập tức phóng xe đến nơi Hạ Quyên Quyên bị giam giữ, thời gian chỉ còn 10 phút đếm ngược, liệu hắn có đến kịp.
Trần Dương Thần thắng gấp chiếc xe, dấu bánh xe in vệt dài trên mặt đường cũng đủ chứng tỏ thấy Trần Dương Thần đang bất an thế nào.
Hắn liếc sơ qua cái nhà máy bỏ hoang này, thì ra đây là nơi ẩn náu của Nghiêm Mặc Huy.
Nguyên vừa kịp chạy tới, hắn thắng xe gấp rồi nhanh chóng xuống thỉnh tội với Trần Dương Thần.
- Lão đại!
- Chuyện đó từ từ hẵng nói, việc nguy cấp bây giờ là phải làm cách nào giải cứu vợ tôi một cách an toàn.
- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.
Bọn họ không thể chần chừ thêm giây phút nào nữa liền xông vào phá cửa chính.
Đúng như dự kiến, Nghiêm Mặc Huy đang thư thả hút phì phò điều xì gà Cuba kia, hắn nhìn thấy Trần Dương Thần cũng chẳng có gì ngạc nhiên, vì hắn biết Trần Dương Thần sẽ nhanh chóng tìm ra nơi này thôi.
- Chào mừng cậu ấm nhà họ Trần đến với dinh thự của ta, cậu thấy thế nào?
- Đừng đùa với tôi, Hạ Quyên Quyên đâu!
Hắn quát lớn vào mặt lão ta, nhìn lão ta vẫn ung dung hút thuốc mà chướng tai gai mắt.
- Sao lại hỏi về vấn đề chính nhanh thế! Cậu có muốn ngồi xuống đây tâm sự với ta không? Tâm sự những điều mà ta...đã giết chết ba mẹ cậu như thế nào...và cả thân thế thật sự của vợ cậu...Hạ Quyên Quyên...
Trần Dương Thần nhếch môi cười, hai tay đút vào túi, ánh mắt tự tin nhìn Nghiêm Mặc Huy.
- Ông khỏi cần phải nói, vì tôi đã biết hết rồi, sau bao nhiêu năm gặp lại ông vẫn chẳng thay đổi gì...vẫn hèn nhát như ngày xưa...
Lão ta tức giận ném điếu thuốc xuống, ánh mắt hình lưỡi dao nhìn hắn, hắn như đang muốn chọc tức, khiêu khích lão già kia vậy.
- Mày nên biết ơn tao vì tao đã cho mày cơ hội để được sống đến ngày hôm nay, nếu không phải vì đứa con gái ngu ngốc của tao thích mày thì mày nghĩ xem...mạng của mày đáng giá được mấy đồng...cuộc đời Nghiêm Mặc Huy tao chưa bao giờ thấy hối hận như bây giờ...đó là để mày sống đến tận bây giờ, biết vậy khi đó tao đã cho mày đoàn tụ cùng với ba mẹ mày rồi, đúng là sai lầm lớn của cuộc đời Nghiêm Mặc Huy tao.
Trần Dương Thần nhếch môi cười.
- Ông biết hối hận rồi sao? Nhưng mà...tôi cũng cảm ơn ông...cảm ơn việc ông đã cho tôi sống đến tận bây giờ và may mắn gặp được người phụ nữ khiến tôi cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn, không chỉ là những ngày lạnh lẽo cô đơn hay giết người để làm trò tiêu khiển mà khiến tôi hiểu ra...thì ra mạng sống của con người cũng rất đẹp đẽ, nhất là khi họ thấy người mình yêu thương đang phải chống chọi với số phận.
Hừ!
Nghiêm Mặc Huy cười lạnh, cuộc đời lão ghét nhất là tình yêu, cái thứ đó chỉ khiến người khác mù quáng, mất đi lí trí thôi, nhất là Hạ Phong Diệp khôn ngoan cáo già trên chiến trường ấy vậy mà lại vì chút tình cảm riêng tư mà mất mạng.
Còn giờ thì sao, ngay cả Trần Dương Thần cũng mê muội người đàn bà kia, rốt cuộc cô ta có gì mà hai người bọn họ phải si tình đến như vậy.
Nghiêm Mặc Huy búng ta ra lệnh cho gã thuộc hạ thả tấm bạt chiếu xuống.
- Nhìn đi Trần Dương Thần, người phụ nữ mày yêu chỉ còn 15 phút cuối cùng để sống thôi, xem nào cô ta đang khóc kìa, thật đáng thương mà. Mày có thấy thế không?
Trần Dương Thần như người điên, hắn hung hăng rút súng ra chĩa thẳng vào đầu Nghiêm Mặc Huy, lão ta không sợ lại còn tỏ ra điềm tĩnh vô cùng.
- Bắn đi, nếu mày muốn tao nổ tung xác người phụ nữ của mày, bắn tao đi.
Trần Dương Thần nheo mày, nhìn khung cảnh trong kia rất quen thuộc, hình như là...căn nhà cũ của Hạ Quyên Quyên. Tên khốn kiếp dám dụ hắn ra đây để tránh sự nghi ngờ.
Trần Dương Thần ghé sát tai Nguyên rồi dặn dò hắn.
- Mau đi cứu Quyên Quyên, mọi việc ở đây còn lại để tôi lo. Tôi tin cậu sẽ hoàn thành tốt, mau đi đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Giọng nói hắn gấp gáp, chứa đựng đầy sự lo lắng.
- Vâng, lão đại bảo trọng.
Nguyên tức tốc chạy ra ngoài nhanh chóng đánh gục mấy tên đàn em tép riu của Nghiêm Mặc Huy. Nghiêm Mặc Huy tức giận sai người truy đuổi nhưng đều bị Trần Dương Thần xử đẹp.
- Mày không sợ tao sẽ cho nổ bom ư?
Nghiêm Mặc Huy dở giọng đe doạ, hắn biết chỉ có làm vậy Trần Dương Thần mới biết sợ là cái gì!
- Nhìn xem, cái gì đang chĩa trên người ông kìa.
Trần Dương Thần nhếch môi cười, Nghiêm Mặc Huy hốt hoảng khi phát hiện những đốm đỏ phát sáng trên người mình, lão ta đang bị quân của Trần Dương Thần tập kích từ xa.
- Khốn kiếp, Trần Dương Thần mày dám!
Là súng bắn tỉa!
- Coi kìa ông đang run sợ sao? Cũng phải thôi, chỉ một cái búng tay của tôi thôi thì ông cũng tàn đời.
Nghiêm Mặc Huy nhếch môi cười dơ chiếc điều khiển lên.
- Để xem mày còn huênh hoang ra mặt được đến đâu.
Chấm dứt câu nói, Nghiêm Mặc Huy định bấm nút phát nổ để cho Trần Dương Thần biết thế nào là nếm mùi đau khổ nhưng không ngờ...
Đoàng!!!!
Quân của Trần Dương Thần nhanh hơn một bước. Viên đạn xuyên vào tay lão.
Trần Dương Thần nhanh chóng chộp lấy thời cơ bắn nhanh vào chiếc điều khiển làm nó rơi ra khỏi tay Nghiêm Mặc Huy.
Đoàng, đoàng, đoàng!!!!!!
Liên tục mấy phát súng bắn vào người lão từ các phía khác nhau, thì ra là bọn họ đã lên kế hoạch sẵn, khống chế được lão ta ngay lập tức nổ súng, lão ngã xuống, tư thế quỳ gối không phục, ánh mắt trợn ngược căm phẫn nhìn Trần Dương Thần.
Nghiêm Mặc Huy cũng có ngày tàn ư?
Trần Dương Thần nhanh chóng rời khỏi, lập tức phóng xe đến nơi Hạ Quyên Quyên bị giam giữ, thời gian chỉ còn 10 phút đếm ngược, liệu hắn có đến kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.