Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê
Chương 23: Cho anh ế chổng ế chơ
Đường Nguyệt Y
01/03/2024
Tề Hàn trở về phòng lúc 11 giờ khuya. Từ ngày chính thức xác nhận mối quan hệ yêu đương, anh luôn muốn mỗi đêm được nằm bên cạnh Cao Mẫn.
Thế là, sau khi trút tâm sự với chai rượu đầy, người đàn ông ấy đã tìm tới phòng riêng của Mẫn Mẫn. Lúc này, trên người anh nồng nặc mùi rượu, nhưng vẫn quyết tâm trèo lên giường và nằm bên cạnh người con gái ấy, âm thầm nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.
Cao Mẫn đang ngủ, thì mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng đâu đây, bên cánh mũi dường như có mùi hương quen thuộc… Ba giây sau liền giật mình tỉnh dậy, vội vàng quay qua mới biết hóa ra anh “chú già” lại mò tới vào lúc nửa đêm.
“Tề Hàn, sao anh lại chạy sang đây rồi?”
“Nhớ em! Nằm yên cho anh ôm một chút.” Anh nhắm mắt, đáp khẽ, mỗi chữ thốt ra còn kèm theo hơi thở nồng nặc mùi rượu.
“Sao tự dưng hôm nay lại uống rượu vậy? Bình thường có khi nào anh uống nhiều như này đâu, mùi nồng quá chừng à.” Cao Mẫn hơi cau mày.
Người đàn ông lại vùi mặt vào hõm vai cô gái, vừa ngửi mùi cơ thể của đối phương, vừa đáp:
“Thì tại nhớ em, nên uống.”
“Có tâm sự gì khó nói thì đúng hơn. Nào, nói em nghe anh đã gặp phải chuyện gì đi.”
Cô đưa tay áp vào mặt Tề Hàn, nét mặt thể hiện rõ ràng sự quan tâm lo lắng. Quả nhiên, Cao Mẫn đâu phải là đứa con gái vô tâm, vô tư, chẳng qua trước kia tinh nghịch, thích bày trò làm nũng với anh thôi.
Tề Hàn im lặng, do dự mãi cũng chịu mở lời:
“Ừm, anh nhớ mẹ và lo cho em.”.
Lần đầu tiên nghe Tề Hàn nhắc đến mẹ, làm Cao Mẫn có chút ngạc nhiên. Cô cựa mình, muốn nhìn thấy gương mặt của anh vào lúc này, nhưng anh ấy cứ cố thủ không chịu đưa mặt rời khỏi cổ cô.
“Tề Hàn, anh sao vậy?”
“Ngoan, nằm yên để anh ôm một chút thôi.” Giọng anh trầm khàn.
Biết anh chỉ cần như vậy, Cao Mẫn cũng không gặng hỏi gì thêm. Ngoan ngoãn đáp lại cái ôm của người đàn ông, mãi cho đến khi Tề Hàn tự giác cất lời:
“Trong tương lai, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Bây giờ em cũng thấy hạnh phúc rồi mà. Tề Hàn, anh đang làm em lo đấy.” Cô cau mày khi liên tục nghe thấy những câu nói khó hiểu của anh.
“Hạnh phúc của bây giờ chưa phải là bình yên. Trong trí tưởng tượng của anh, gia đình nhỏ của chúng ta sẽ quây quần bên nhau cùng hai đứa trẻ, có thêm mẹ của anh, mỗi sáng mỗi tối đều rộn rã tiếng cười.”
Khát khao hạnh phúc trong yên bình của Tề Hàn thật giản đơn, nhưng anh biết điều đó có lẽ rất khó để trở thành hiện thực. Đôi khi còn lo, còn sợ chút hạnh phúc mong manh của hiện tại sẽ vụt mất.
Suy cho cùng, ai mà chẳng có một phút yếu lòng.
“Nếu anh muốn có con, em sẽ sinh cho anh. Dù gì đêm đó chúng ta cũng không có phòng ngừa, biết đâu chỉ một lần đã trúng.” Cao Mẫn bẽn lẽn cười.
Cô muốn an ủi người đàn ông của mình, nhưng cô đâu biết anh nghe xong lại càng thấy lòng mình áy náy. Cao Mẫn không biết ly sữa sáng nay anh chuẩn bị, trong đó có thuốc tránh thai do tự tay anh bỏ vào.
Anh không muốn có con trong hoàn cảnh chưa an toàn, nếu cô biết, chắc sẽ rất giận…
“Sao anh nỡ để em vì anh mà bỏ lỡ mấy năm thanh xuân rực rỡ này chứ. Cứ thoải mái làm mọi thứ mình muốn trước, rồi hãy tính tới chuyện con cái khi tâm lý đã chuẩn bị sẵn sàng, anh cũng không vội.”
“Nếu đợi tới khi em chơi chán mới chịu có con, chắc lúc đó anh sắp 40 tuổi luôn rồi.”
“Anh đợi được.” Nói rồi, Tề Hàn liền nhẹ vào chiếc cổ thơm tho, trắng mịn đang kề cận bên môi.
“Vậy lúc đó em sẽ sinh cho anh hai đứa, con trai sẽ tên là Tề Ngạn, con gái thì đặt Tề Mẫn Yên, anh chịu không?”
Cao Mẫn mơ mộng, vẽ vời tương lai viên mãn bao nhiêu, lòng anh lại trĩu nặng bấy nhiêu. Nhưng thôi, một người ôm lấy tiêu cực đã đủ rồi, cứ để cô lạc quan như vậy, biết đâu con đường phía trước nào khó đi như anh đang nghĩ.
“Nha đầu ngốc, anh còn chưa nói sẽ cưới em cơ mà.”
Để thay đổi bầu không khí, Tề Hàn cố tình trêu chọc, kết quả vẫn là thành công khiến Cao Mẫn lập tức hờn dỗi, trẻ con.
“Ờ, không cưới thì thôi. Tôi đi lấy người khác, cho anh ế chổng ế chơ tới già luôn.”
“Tề Hàn mà ế sao? Hoang đường quá không nhỉ?” Anh cười kiêu ngạo.
“Chứ anh tưởng bản thân ngon lắm à? Thật ra thì cũng thường thường thôi.” Cô bĩu môi, mặt rõ chê.
Nghe vậy, người đàn ông liền ngóc đầu dậy, mở to mắt nhìn cô, dở khóc dở cười hỏi:
“Em chê anh tầm thường?”
“Sự thật thường hay mất lòng.” Cô nhún vai, điềm nhiên đáp trả.
Trêu qua trêu lại, vẫn là Tề Hàn nóng mặt vì bị bạn chung giường chê mạnh. Thẹn quá, anh liền cưỡng hôn đối phương coi như là hình phạt.
Anh tưởng làm vậy cô sẽ sợ ư? Không hề nha.
Cao Mẫn đang tinh nghịch đáp trả lại anh không sót một nhịp. Anh cắn cô, thì cô cắn lại anh, miên man chìm đắm vào khoang miệng nhau đến trời đất quay cuồng.
Hôn xong lại bắt đầu đùa giỡn…
“Còn dám chê anh tầm thường không, hửm?”
“Vẫn chê nha, haha…”
“Cao Mẫn Mẫn, em…/A đau tay em…”
“Vậy hả, anh xin lỗi.”
“Anh qua đây ôm này, vậy mới không trúng chỗ đau.”
Thế là, sau khi trút tâm sự với chai rượu đầy, người đàn ông ấy đã tìm tới phòng riêng của Mẫn Mẫn. Lúc này, trên người anh nồng nặc mùi rượu, nhưng vẫn quyết tâm trèo lên giường và nằm bên cạnh người con gái ấy, âm thầm nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.
Cao Mẫn đang ngủ, thì mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng đâu đây, bên cánh mũi dường như có mùi hương quen thuộc… Ba giây sau liền giật mình tỉnh dậy, vội vàng quay qua mới biết hóa ra anh “chú già” lại mò tới vào lúc nửa đêm.
“Tề Hàn, sao anh lại chạy sang đây rồi?”
“Nhớ em! Nằm yên cho anh ôm một chút.” Anh nhắm mắt, đáp khẽ, mỗi chữ thốt ra còn kèm theo hơi thở nồng nặc mùi rượu.
“Sao tự dưng hôm nay lại uống rượu vậy? Bình thường có khi nào anh uống nhiều như này đâu, mùi nồng quá chừng à.” Cao Mẫn hơi cau mày.
Người đàn ông lại vùi mặt vào hõm vai cô gái, vừa ngửi mùi cơ thể của đối phương, vừa đáp:
“Thì tại nhớ em, nên uống.”
“Có tâm sự gì khó nói thì đúng hơn. Nào, nói em nghe anh đã gặp phải chuyện gì đi.”
Cô đưa tay áp vào mặt Tề Hàn, nét mặt thể hiện rõ ràng sự quan tâm lo lắng. Quả nhiên, Cao Mẫn đâu phải là đứa con gái vô tâm, vô tư, chẳng qua trước kia tinh nghịch, thích bày trò làm nũng với anh thôi.
Tề Hàn im lặng, do dự mãi cũng chịu mở lời:
“Ừm, anh nhớ mẹ và lo cho em.”.
Lần đầu tiên nghe Tề Hàn nhắc đến mẹ, làm Cao Mẫn có chút ngạc nhiên. Cô cựa mình, muốn nhìn thấy gương mặt của anh vào lúc này, nhưng anh ấy cứ cố thủ không chịu đưa mặt rời khỏi cổ cô.
“Tề Hàn, anh sao vậy?”
“Ngoan, nằm yên để anh ôm một chút thôi.” Giọng anh trầm khàn.
Biết anh chỉ cần như vậy, Cao Mẫn cũng không gặng hỏi gì thêm. Ngoan ngoãn đáp lại cái ôm của người đàn ông, mãi cho đến khi Tề Hàn tự giác cất lời:
“Trong tương lai, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Bây giờ em cũng thấy hạnh phúc rồi mà. Tề Hàn, anh đang làm em lo đấy.” Cô cau mày khi liên tục nghe thấy những câu nói khó hiểu của anh.
“Hạnh phúc của bây giờ chưa phải là bình yên. Trong trí tưởng tượng của anh, gia đình nhỏ của chúng ta sẽ quây quần bên nhau cùng hai đứa trẻ, có thêm mẹ của anh, mỗi sáng mỗi tối đều rộn rã tiếng cười.”
Khát khao hạnh phúc trong yên bình của Tề Hàn thật giản đơn, nhưng anh biết điều đó có lẽ rất khó để trở thành hiện thực. Đôi khi còn lo, còn sợ chút hạnh phúc mong manh của hiện tại sẽ vụt mất.
Suy cho cùng, ai mà chẳng có một phút yếu lòng.
“Nếu anh muốn có con, em sẽ sinh cho anh. Dù gì đêm đó chúng ta cũng không có phòng ngừa, biết đâu chỉ một lần đã trúng.” Cao Mẫn bẽn lẽn cười.
Cô muốn an ủi người đàn ông của mình, nhưng cô đâu biết anh nghe xong lại càng thấy lòng mình áy náy. Cao Mẫn không biết ly sữa sáng nay anh chuẩn bị, trong đó có thuốc tránh thai do tự tay anh bỏ vào.
Anh không muốn có con trong hoàn cảnh chưa an toàn, nếu cô biết, chắc sẽ rất giận…
“Sao anh nỡ để em vì anh mà bỏ lỡ mấy năm thanh xuân rực rỡ này chứ. Cứ thoải mái làm mọi thứ mình muốn trước, rồi hãy tính tới chuyện con cái khi tâm lý đã chuẩn bị sẵn sàng, anh cũng không vội.”
“Nếu đợi tới khi em chơi chán mới chịu có con, chắc lúc đó anh sắp 40 tuổi luôn rồi.”
“Anh đợi được.” Nói rồi, Tề Hàn liền nhẹ vào chiếc cổ thơm tho, trắng mịn đang kề cận bên môi.
“Vậy lúc đó em sẽ sinh cho anh hai đứa, con trai sẽ tên là Tề Ngạn, con gái thì đặt Tề Mẫn Yên, anh chịu không?”
Cao Mẫn mơ mộng, vẽ vời tương lai viên mãn bao nhiêu, lòng anh lại trĩu nặng bấy nhiêu. Nhưng thôi, một người ôm lấy tiêu cực đã đủ rồi, cứ để cô lạc quan như vậy, biết đâu con đường phía trước nào khó đi như anh đang nghĩ.
“Nha đầu ngốc, anh còn chưa nói sẽ cưới em cơ mà.”
Để thay đổi bầu không khí, Tề Hàn cố tình trêu chọc, kết quả vẫn là thành công khiến Cao Mẫn lập tức hờn dỗi, trẻ con.
“Ờ, không cưới thì thôi. Tôi đi lấy người khác, cho anh ế chổng ế chơ tới già luôn.”
“Tề Hàn mà ế sao? Hoang đường quá không nhỉ?” Anh cười kiêu ngạo.
“Chứ anh tưởng bản thân ngon lắm à? Thật ra thì cũng thường thường thôi.” Cô bĩu môi, mặt rõ chê.
Nghe vậy, người đàn ông liền ngóc đầu dậy, mở to mắt nhìn cô, dở khóc dở cười hỏi:
“Em chê anh tầm thường?”
“Sự thật thường hay mất lòng.” Cô nhún vai, điềm nhiên đáp trả.
Trêu qua trêu lại, vẫn là Tề Hàn nóng mặt vì bị bạn chung giường chê mạnh. Thẹn quá, anh liền cưỡng hôn đối phương coi như là hình phạt.
Anh tưởng làm vậy cô sẽ sợ ư? Không hề nha.
Cao Mẫn đang tinh nghịch đáp trả lại anh không sót một nhịp. Anh cắn cô, thì cô cắn lại anh, miên man chìm đắm vào khoang miệng nhau đến trời đất quay cuồng.
Hôn xong lại bắt đầu đùa giỡn…
“Còn dám chê anh tầm thường không, hửm?”
“Vẫn chê nha, haha…”
“Cao Mẫn Mẫn, em…/A đau tay em…”
“Vậy hả, anh xin lỗi.”
“Anh qua đây ôm này, vậy mới không trúng chỗ đau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.