Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê
Chương 35: Điên cuồng chiếm hữu
Đường Nguyệt Y
01/03/2024
Dù cho trước đó Tề Hàn có gào khản giọng, thì Cao Mẫn vẫn vờ như không nghe, không biết. Bởi vì cô biết, một khi hé cửa, chắc chắn kẻ gian sẽ đột nhập.
Thế là quanh đi quẩn lại cũng tới mười một giờ khuya, cô thì đã yên ắng trên chiếc giường thân yêu của mình. Thế nhưng, điều khó hiểu đáng nói nhất lúc này chính là nệm ấm chăn êm mà không thể chợp mắt.
Cao Mẫn, cô đang lo cho người đàn ông nằm bên ngoài sofa không có gối nằm, không chăn để đắp, là sợ sáng mai anh ta bị cảm lạnh nên sau bảy bảy bốn chín lần đấu tranh suy nghĩ, cô cũng quyết định xuống giường và mang theo tấm chăn mỏng cùng mở cửa ra ngoài.
Lúc này, Tề Hàn đang nằm trên sofa và dùng tay kê đầu, mắt nhắm chắc là đã ngủ. Nghĩ thầm như vậy, nên Cao Mẫn mới dám rón rén tới gần, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cơ thể cường tráng đang nằm đó.
Thành công thực hiện mục đích, cô lại bất ngờ bị chiếc nhan sắc gây u mê của người đàn ông làm cho ngây ngốc. Nhìn anh khi ngủ còn đẹp hơn lúc thức, đặc biệt là đôi môi mỏng bạc tình trông cứ quyến rũ làm sao. Càng nhìn lâu, Cao Mẫn bất giác nuốt nước bọt.
Tính ra thì cũng rất rất lâu rồi cô không ở cạnh người khác giới với cự li gần thế này. Mà lần mặn nồng ấy cách đây cũng đã năm năm…
Càng nghĩ, Cao Mẫn càng thấy đầu óc mình đen tối. Rõ ràng vừa rồi đã bảo với anh, dường như chẳng còn cảm giác. Vậy mà giờ nhìn lén người ta ngủ, lại trỗi dậy ham muốn theo bản năng sinh lý.
Đây gọi là đúng người, nhưng sai thời điểm.
Sau ba phút chìm vào hư hỏng, cô quyết định quay lưng trở về phòng, nhưng không ngờ chân chưa kịp bước đã bị ai kia bất ngờ tóm lại.
Tề Hàn căn bản vẫn đang âm thầm chờ đợi thời cơ tới, chỉ cần thấy cá cắn câu liền lập tức thu cần. Kết quả sau ba giây nhanh chóng, “con cá nhỏ” đã nằm gọn trong lòng.
“Nhớ tôi không ngủ được, nên ra đây nhìn trộm?”
“Không…không có. Tôi sợ anh lạnh, rồi bị cảm, lúc đó lại phiền tôi chăm sóc nên mới có lòng mang chăn ra cho anh thôi. Mà nè, buông tôi ra đi.” Cao Mẫn bối rối, cũng đang ngọ nguậy nhưng mục đích không thành.
“Chỉ vậy thôi sao?” Tề Hàn cong môi cười tà mị.
Anh đưa ngón tay khẽ nâng cằm cô gái, nhẹ nhàng nới gần khoảng cách giữa hai đôi môi mềm mại.
“Thì…thì…thì chỉ vậy thôi chứ sao nữa đâu.”
Có tật giật mình. Quả không sai với Cao Mẫn lúc này, cô nói mà chẳng dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông, cũng đâu biết rằng gương mặt đã sớm đỏ tận mang tai vì ngại.
Thấy cô bối rối, Tề Hàn càng thêm thích thú. Nhếch nhẹ khóe môi tạo thành đường cong gợi tình, anh nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào phiến môi căng mọng đang mấp máy của cô gái mà sợi dây chiếm hữu lập tức căng nhanh như đàn. Chỉ cách chừng một cm nữa thôi, thì môi sẽ chạm môi.
“Nhưng tôi thấy, em nhìn tôi bằng cặp mắt thèm muốn.” Chất giọng ma mị của Tề Hàn càng khiến Cao Mẫn lúng túng.
“Tôi…tôi không có.”
Có hay không, thì cô vẫn bị chiếm tiện nghi nhanh chóng. Tề Hàn đã chiếm lấy phiến môi non mềm của cô, anh hôn rất cuồng bạo như thể đang bù đắp cho khoảng thời gian xa cách năm năm.
Cao Mẫn không cam tâm chấp nhận sự ngông cuồng này, cô cuộn chặt đường quyền trong tay, muốn đánh trả nhưng lần này không thể thoát khỏi sự kiểm soát của người đàn ông. Anh vẫn hôn, nhưng tay vẫn kịp giữ chặt cổ tay cô và đem nắm đấm kia đặt vào ngực trái mình, sau đó nhanh nhẹn chuyển động tư thế, đem cô gái đè xuống sofa.
Cô có cảm giác như môi mình đang đau rát, đầu lưỡi tựa chút vị mằn mặn và mùi tanh như máu. Lẽ nào, anh cắn rách môi cô ư?
Nghĩ thôi đã thấy hoảng, cô liền ra sức vùng vẫy, thậm chí mạnh dạn đáp trả anh ta bằng một cái nghiến “nhẹ” vào môi dưới, máu tràn ra khoang miệng nhưng nụ hôn thì vẫn còn đó.
Cao Mẫn há hốc đến đơ ra, con người này miễn dịch với cảm giác đau rồi sao? Hay anh ham muốn tới phát điên rồi?
Sau đó vài giây, Tề Hàn đã dừng lại nụ hôn điên rồ kia, mà thật ra là dừng để cô có thời gian thở.
Ngưng hôn, nhưng không có nghĩa anh sẽ thôi đè lên người cô, thôi giam cô trong vòng tay và thôi nhìn cô bằng cặp mặt ma mị, gợi tình.
“Mẫn Mẫn, có biết tôi nhớ em thế nào không? Nhớ tới mức họa ảnh em ở khắp mọi nơi khi có thể. Tôi lo lắng không yên khi nghe nói có người theo đuổi em và dường như phát điên khi thấy em đứng gần người đàn ông khác. Tôi sẽ không cho phép em lấy chồng nếu chú rể không phải tôi, rõ chưa?”
Giọng của Tề Hàn rất trầm, ánh mắt cũng kiên định thâm tình khi nhìn cô và nói ra những điều đó. Anh khiến tim cô đập loạn, sự hồi hộp mang tên dao động đang khiến Cao Mẫn không dám nhìn vào mắt anh thêm nữa.
Nhưng cũng chính sự trốn tránh của cô càng làm người đàn ông bùng nổ bản năng chiếm hữu. Vì yêu mà, yêu nên mới muốn họ là duy nhất của mình, yêu mới trỗi dậy ghen tuông…
“Sao không trả lời? Hay em yêu thằng đó rồi?”
Thế là quanh đi quẩn lại cũng tới mười một giờ khuya, cô thì đã yên ắng trên chiếc giường thân yêu của mình. Thế nhưng, điều khó hiểu đáng nói nhất lúc này chính là nệm ấm chăn êm mà không thể chợp mắt.
Cao Mẫn, cô đang lo cho người đàn ông nằm bên ngoài sofa không có gối nằm, không chăn để đắp, là sợ sáng mai anh ta bị cảm lạnh nên sau bảy bảy bốn chín lần đấu tranh suy nghĩ, cô cũng quyết định xuống giường và mang theo tấm chăn mỏng cùng mở cửa ra ngoài.
Lúc này, Tề Hàn đang nằm trên sofa và dùng tay kê đầu, mắt nhắm chắc là đã ngủ. Nghĩ thầm như vậy, nên Cao Mẫn mới dám rón rén tới gần, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cơ thể cường tráng đang nằm đó.
Thành công thực hiện mục đích, cô lại bất ngờ bị chiếc nhan sắc gây u mê của người đàn ông làm cho ngây ngốc. Nhìn anh khi ngủ còn đẹp hơn lúc thức, đặc biệt là đôi môi mỏng bạc tình trông cứ quyến rũ làm sao. Càng nhìn lâu, Cao Mẫn bất giác nuốt nước bọt.
Tính ra thì cũng rất rất lâu rồi cô không ở cạnh người khác giới với cự li gần thế này. Mà lần mặn nồng ấy cách đây cũng đã năm năm…
Càng nghĩ, Cao Mẫn càng thấy đầu óc mình đen tối. Rõ ràng vừa rồi đã bảo với anh, dường như chẳng còn cảm giác. Vậy mà giờ nhìn lén người ta ngủ, lại trỗi dậy ham muốn theo bản năng sinh lý.
Đây gọi là đúng người, nhưng sai thời điểm.
Sau ba phút chìm vào hư hỏng, cô quyết định quay lưng trở về phòng, nhưng không ngờ chân chưa kịp bước đã bị ai kia bất ngờ tóm lại.
Tề Hàn căn bản vẫn đang âm thầm chờ đợi thời cơ tới, chỉ cần thấy cá cắn câu liền lập tức thu cần. Kết quả sau ba giây nhanh chóng, “con cá nhỏ” đã nằm gọn trong lòng.
“Nhớ tôi không ngủ được, nên ra đây nhìn trộm?”
“Không…không có. Tôi sợ anh lạnh, rồi bị cảm, lúc đó lại phiền tôi chăm sóc nên mới có lòng mang chăn ra cho anh thôi. Mà nè, buông tôi ra đi.” Cao Mẫn bối rối, cũng đang ngọ nguậy nhưng mục đích không thành.
“Chỉ vậy thôi sao?” Tề Hàn cong môi cười tà mị.
Anh đưa ngón tay khẽ nâng cằm cô gái, nhẹ nhàng nới gần khoảng cách giữa hai đôi môi mềm mại.
“Thì…thì…thì chỉ vậy thôi chứ sao nữa đâu.”
Có tật giật mình. Quả không sai với Cao Mẫn lúc này, cô nói mà chẳng dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông, cũng đâu biết rằng gương mặt đã sớm đỏ tận mang tai vì ngại.
Thấy cô bối rối, Tề Hàn càng thêm thích thú. Nhếch nhẹ khóe môi tạo thành đường cong gợi tình, anh nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào phiến môi căng mọng đang mấp máy của cô gái mà sợi dây chiếm hữu lập tức căng nhanh như đàn. Chỉ cách chừng một cm nữa thôi, thì môi sẽ chạm môi.
“Nhưng tôi thấy, em nhìn tôi bằng cặp mắt thèm muốn.” Chất giọng ma mị của Tề Hàn càng khiến Cao Mẫn lúng túng.
“Tôi…tôi không có.”
Có hay không, thì cô vẫn bị chiếm tiện nghi nhanh chóng. Tề Hàn đã chiếm lấy phiến môi non mềm của cô, anh hôn rất cuồng bạo như thể đang bù đắp cho khoảng thời gian xa cách năm năm.
Cao Mẫn không cam tâm chấp nhận sự ngông cuồng này, cô cuộn chặt đường quyền trong tay, muốn đánh trả nhưng lần này không thể thoát khỏi sự kiểm soát của người đàn ông. Anh vẫn hôn, nhưng tay vẫn kịp giữ chặt cổ tay cô và đem nắm đấm kia đặt vào ngực trái mình, sau đó nhanh nhẹn chuyển động tư thế, đem cô gái đè xuống sofa.
Cô có cảm giác như môi mình đang đau rát, đầu lưỡi tựa chút vị mằn mặn và mùi tanh như máu. Lẽ nào, anh cắn rách môi cô ư?
Nghĩ thôi đã thấy hoảng, cô liền ra sức vùng vẫy, thậm chí mạnh dạn đáp trả anh ta bằng một cái nghiến “nhẹ” vào môi dưới, máu tràn ra khoang miệng nhưng nụ hôn thì vẫn còn đó.
Cao Mẫn há hốc đến đơ ra, con người này miễn dịch với cảm giác đau rồi sao? Hay anh ham muốn tới phát điên rồi?
Sau đó vài giây, Tề Hàn đã dừng lại nụ hôn điên rồ kia, mà thật ra là dừng để cô có thời gian thở.
Ngưng hôn, nhưng không có nghĩa anh sẽ thôi đè lên người cô, thôi giam cô trong vòng tay và thôi nhìn cô bằng cặp mặt ma mị, gợi tình.
“Mẫn Mẫn, có biết tôi nhớ em thế nào không? Nhớ tới mức họa ảnh em ở khắp mọi nơi khi có thể. Tôi lo lắng không yên khi nghe nói có người theo đuổi em và dường như phát điên khi thấy em đứng gần người đàn ông khác. Tôi sẽ không cho phép em lấy chồng nếu chú rể không phải tôi, rõ chưa?”
Giọng của Tề Hàn rất trầm, ánh mắt cũng kiên định thâm tình khi nhìn cô và nói ra những điều đó. Anh khiến tim cô đập loạn, sự hồi hộp mang tên dao động đang khiến Cao Mẫn không dám nhìn vào mắt anh thêm nữa.
Nhưng cũng chính sự trốn tránh của cô càng làm người đàn ông bùng nổ bản năng chiếm hữu. Vì yêu mà, yêu nên mới muốn họ là duy nhất của mình, yêu mới trỗi dậy ghen tuông…
“Sao không trả lời? Hay em yêu thằng đó rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.