Lão Đại Thâm Tình: Độc Sủng Kiều Thê
Chương 29: Nung nóng giấm chua
Đường Nguyệt Y
01/03/2024
Trở lại cuộc sống tự do, Tề Hàn vẫn là người đàn ông có khí chất cuốn hút cực cao. Anh thay đổi vẻ ngoài với mái tóc được cắt layer, tạo kiểu phong cách lịch lãm, tiêu sái. Khoác lên người chiếc quần âu với áo sơ mi trắng thôi cũng đã đủ đốn ngã biết bao trái tim thiếu nữ. Tiếc rằng, với chiếc nhan sắc như nam thần đó, vậy mà anh lại phủ lên gương mặt một tầng hàn khí dày đặc, khiến chả ai dám đến gần làm quen.
Lúc này, anh đang dùng bữa với Tôn Gia Ngộ tại một nhà hàng, thì cậu ta lại mang ra hai món đồ và đẩy chúng về phía Tề Hàn.
“Điện thoại, giấy tờ nhà và một số giấy tờ tài sản khác, cùng tài liệu cần thiết của công ty cậu.”
Những thứ trước mắt đều là vật hiện kim còn lại sau khi người đàn ông ấy quyết định kéo cả Tề gia vào vòng lao lý. Tất cả đều là tài sản sạch, vì trước đây đứng tên của Tôn Gia Ngộ. Có một sự thật đau lòng rằng, anh có thể thành công bảo vệ người con gái mình yêu, nhưng lại không thể cứu mẹ mình thoát khỏi con đường tuyệt mệnh.
Ngày hôm đó, sau khi ông nội đồng ý để Cao Mẫn rời đi, anh cũng ngoan ngoãn hợp tác trở về kết hôn cùng Ciin với điều kiện sau một tuần. Tề Hàn đã dùng một tuần ấy để thăm dò căn mật thất trong trang viên của Tề gia và tìm thấy mẹ mình.
Nhưng giây phút mẫu tử tương phùng đó, thật không ngờ lại khiến người đàn ông ấy đau đớn tột cùng, vì đối diện chỉ là một di ảnh vẫn còn mới. Anh sốc tới mức ngã quỵ, lần đầu tiên bật khóc nức nở như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Cái cảm giác thống khổ đó, đến tận bây giờ nó vẫn bám lấy anh.
Trong kế hoạch, vì bảo đảm an toàn cho Cao Mẫn, nên anh quyết định để cô rời đi trước. Sau đó, sẽ đến lượt giải cứu mẹ và cùng đưa bà ấy cao chạy xa bay. Vậy mà, thứ anh có thể đưa đi chỉ là một di ảnh.
Bỏ qua mảnh ký ức toàn đau khổ, Tề Hàn trầm giọng lên tiếng:
“Đào Cẩn khi nào được ra tù?”
“Hai năm nữa, nhưng nếu được xét cải tạo tốt như cậu thì có thể mãn hạn về sớm.”
“Mẫn Mẫn thì sao, em ấy còn ở chỗ cũ không? Cuộc sống vẫn tốt chứ?”
“Vẫn ở chỗ cũ. Cô ấy giờ là bác sĩ giỏi rồi, một năm hành nghề nhưng tiếng tốt vang dội. Nói chung, hành trình năm năm tuy nhiều khó khăn nhưng chí ít vẫn tốt hơn cậu.”
Nghe vậy, Tề Hàn mới cảm thấy yên lòng. Lần đầu Tôn Gia Ngộ thấy anh cười, là khi nhận được tin Cao Mẫn sống tốt.
Con người này cũng thật quá đỗi thâm tình.
Im lặng một chút, anh lại khẽ hỏi:
“Tình trạng hôn nhân thì sao?”
“Chưa kết hôn, chưa bạn trai, nhưng đàn ông theo đuổi thì rất nhiều. Đáng nói nhất là anh chàng bác sĩ chung khoa với cô ấy, thân hình cường tráng, gương mặt điển trai, con nhà trâm anh thế phiệt. Quan trọng nhất chính là vì chinh phục em dâu, nên mới từ bỏ bệnh viện Quốc tế để chạy về làm việc tại cái bệnh viện chút xíu ở thành phố nơi Cao Mẫn sống. Đúng kiểu, vì tình mà bất chấp tất cả. Chuẩn chuẩn good boy!” Tôn Gia Ngộ giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng.
Cậu đâu để ý rằng sắc mặt người đối diện lúc này đã hiện đầy vạch đen, đôi mắt lạnh lùng kia giờ lại như hóa thành hai đốm lửa nhỏ. Hai đốm lửa ra sức nung nóng vại giấm chua ngàn năm bốc cháy.
“Đưa đây.”
Tề Hàn bất ngờ chìa tay đòi đồ, khiến Tôn Gia Ngộ đang cặm cụi cắt miếng bò beefsteak phải dừng lại, và giương gương mặt khó hiểu lên nhìn anh.
“Đưa cái gì?”
“Thẻ, chìa khóa xe, giấy tờ tùy thân.”
"Ờ, xém xíu quên mất mấy thứ này. " Tôn Gia Ngộ gật gù, rồi mới lục đục tìm trong cặp táp ra mấy món đồ anh yêu cầu.
Mãi tới khi chuẩn bị trả vật về tay chủ, cậu mới sựt nhớ ra Tề Hàn làm gì có xe mà đòi chìa khóa, thế nên lại phải hỏi:
“Thẻ với giấy tờ cất trong người thì cũng dễ hiểu đi. Cơ mà chìa khóa xe là sao? Cậu làm gì có xe ở đây?”
“Ý tôi là chìa khóa xe của cậu. Sao hả, còn muốn hỏi gì thêm nữa không?” Tề Hàn nhướng mày.
Tôn Gia Ngộ hiểu chuyện, liền ngoan ngoãn giao nộp chìa khóa xe.
“Đi sớm về sớm.”
“Gửi địa chỉ.” Anh ta lại giở giọng ra lệnh.
“Biết rồi, một phút nữa xem lại điện thoại.”
Lúc này, anh đang dùng bữa với Tôn Gia Ngộ tại một nhà hàng, thì cậu ta lại mang ra hai món đồ và đẩy chúng về phía Tề Hàn.
“Điện thoại, giấy tờ nhà và một số giấy tờ tài sản khác, cùng tài liệu cần thiết của công ty cậu.”
Những thứ trước mắt đều là vật hiện kim còn lại sau khi người đàn ông ấy quyết định kéo cả Tề gia vào vòng lao lý. Tất cả đều là tài sản sạch, vì trước đây đứng tên của Tôn Gia Ngộ. Có một sự thật đau lòng rằng, anh có thể thành công bảo vệ người con gái mình yêu, nhưng lại không thể cứu mẹ mình thoát khỏi con đường tuyệt mệnh.
Ngày hôm đó, sau khi ông nội đồng ý để Cao Mẫn rời đi, anh cũng ngoan ngoãn hợp tác trở về kết hôn cùng Ciin với điều kiện sau một tuần. Tề Hàn đã dùng một tuần ấy để thăm dò căn mật thất trong trang viên của Tề gia và tìm thấy mẹ mình.
Nhưng giây phút mẫu tử tương phùng đó, thật không ngờ lại khiến người đàn ông ấy đau đớn tột cùng, vì đối diện chỉ là một di ảnh vẫn còn mới. Anh sốc tới mức ngã quỵ, lần đầu tiên bật khóc nức nở như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Cái cảm giác thống khổ đó, đến tận bây giờ nó vẫn bám lấy anh.
Trong kế hoạch, vì bảo đảm an toàn cho Cao Mẫn, nên anh quyết định để cô rời đi trước. Sau đó, sẽ đến lượt giải cứu mẹ và cùng đưa bà ấy cao chạy xa bay. Vậy mà, thứ anh có thể đưa đi chỉ là một di ảnh.
Bỏ qua mảnh ký ức toàn đau khổ, Tề Hàn trầm giọng lên tiếng:
“Đào Cẩn khi nào được ra tù?”
“Hai năm nữa, nhưng nếu được xét cải tạo tốt như cậu thì có thể mãn hạn về sớm.”
“Mẫn Mẫn thì sao, em ấy còn ở chỗ cũ không? Cuộc sống vẫn tốt chứ?”
“Vẫn ở chỗ cũ. Cô ấy giờ là bác sĩ giỏi rồi, một năm hành nghề nhưng tiếng tốt vang dội. Nói chung, hành trình năm năm tuy nhiều khó khăn nhưng chí ít vẫn tốt hơn cậu.”
Nghe vậy, Tề Hàn mới cảm thấy yên lòng. Lần đầu Tôn Gia Ngộ thấy anh cười, là khi nhận được tin Cao Mẫn sống tốt.
Con người này cũng thật quá đỗi thâm tình.
Im lặng một chút, anh lại khẽ hỏi:
“Tình trạng hôn nhân thì sao?”
“Chưa kết hôn, chưa bạn trai, nhưng đàn ông theo đuổi thì rất nhiều. Đáng nói nhất là anh chàng bác sĩ chung khoa với cô ấy, thân hình cường tráng, gương mặt điển trai, con nhà trâm anh thế phiệt. Quan trọng nhất chính là vì chinh phục em dâu, nên mới từ bỏ bệnh viện Quốc tế để chạy về làm việc tại cái bệnh viện chút xíu ở thành phố nơi Cao Mẫn sống. Đúng kiểu, vì tình mà bất chấp tất cả. Chuẩn chuẩn good boy!” Tôn Gia Ngộ giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng.
Cậu đâu để ý rằng sắc mặt người đối diện lúc này đã hiện đầy vạch đen, đôi mắt lạnh lùng kia giờ lại như hóa thành hai đốm lửa nhỏ. Hai đốm lửa ra sức nung nóng vại giấm chua ngàn năm bốc cháy.
“Đưa đây.”
Tề Hàn bất ngờ chìa tay đòi đồ, khiến Tôn Gia Ngộ đang cặm cụi cắt miếng bò beefsteak phải dừng lại, và giương gương mặt khó hiểu lên nhìn anh.
“Đưa cái gì?”
“Thẻ, chìa khóa xe, giấy tờ tùy thân.”
"Ờ, xém xíu quên mất mấy thứ này. " Tôn Gia Ngộ gật gù, rồi mới lục đục tìm trong cặp táp ra mấy món đồ anh yêu cầu.
Mãi tới khi chuẩn bị trả vật về tay chủ, cậu mới sựt nhớ ra Tề Hàn làm gì có xe mà đòi chìa khóa, thế nên lại phải hỏi:
“Thẻ với giấy tờ cất trong người thì cũng dễ hiểu đi. Cơ mà chìa khóa xe là sao? Cậu làm gì có xe ở đây?”
“Ý tôi là chìa khóa xe của cậu. Sao hả, còn muốn hỏi gì thêm nữa không?” Tề Hàn nhướng mày.
Tôn Gia Ngộ hiểu chuyện, liền ngoan ngoãn giao nộp chìa khóa xe.
“Đi sớm về sớm.”
“Gửi địa chỉ.” Anh ta lại giở giọng ra lệnh.
“Biết rồi, một phút nữa xem lại điện thoại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.