Lão Gia Có Hỉ

Chương 5

Tùy Vũ Nhi An

09/08/2013

Aizz, bị phá rối mấy lần như vậy, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng phải bị liệt dương thôi.

Ta thật có lỗi cười cười với hắn “Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục…”

Sau khi mông đít ta tiếp đất bằng tư thế bình sa lạc nhạn, ta ngồi trên mặt đất trầm tư trong khoảnh khắc, khẳng định giọng đó là của người mà ta đã gặp trong nhà vệ sinh nam, nhưng tại sao Đào Nhị lại ném ta vào sương phòng này? Là sợ ta gặp mặt tên kia sao?

Dù sao đi nữa…

Dù sao đi nữa cứ về nhà trước đã. Ta thật chán ghét mùi vị trên người mình lúc này.

Khi tú bà mang theo một bầy huynh đệ tỷ muội bao vây đánh giết xung quanh ta, ta vô cùng trấn tĩnh thản nhiên vỗ vỗ y phục, lấy một khối ngọc bội trong lòng ra – ngọc bội này rờ là thấy ấm cả tay, nhưng tựa hồ kém hơn nhiều so với ngọc bội của ta.

Ta bình tĩnh nói: “Mới vừa rồi đi nhà vệ sinh bị rớt hầu bao xuống hố, miếng ngọc bội này hẳn là đủ để trả chút tiền trà nước rồi chứ.”

Tú bà hai mắt tỏa sáng, cầm lấy ngọc bội trong tay ta, gắt gao nắm chặt, miệng nói liên thanh: “Đủ, đủ, đủ…”

Ta được giải thoát ra khỏi Tam Liên thuyền hoa đi thẳng về nhà.

Nói thật, chẳng có gì vui, ăn thì không được ngon như đầu bếp ở nhà nấu, mỹ nhân tính về số lượng thì có nhiều một chút, nhưng về chất lượng, không ai bằng được mấy vị ở nhà ta. Ngươi nói Đào Nhị này đi đến đó làm cái gì, cũng không biết là hắn chơi người ta hay là người ta trả tiền để chơi hắn nữa đây…

Cửa chính Lý phủ rộng mở, bọn hạ nhân vội vã náo loạn như sắp đi đâu đó, ta nghi ngờ vỗ vỗ vai của một người trong số đó. “Trong phủ xảy ra chuyện gì?”

Người nọ cũng không quay đầu lại: “Lão gia thất lạc.”

Ta giật mình một chút, giơ tay sờ sờ mặt. “Ta đâu có thất lạc a…”

Vừa nói vừa bước vào, Liên nhi vốn đang mang gậy gộc đi ra, vừa thấy liền mở to hai mắt dừng bước lại, lập tức nở nụ cười …

“Lão gia, ngươi bắt chúng ta phải đi tìm một trận ra trò a!” Liên nhi nghiến răng nghiến lợi cười.

Ta rụt rụt cần cổ.

“Liên nhi, nhiều người như vậy không phải là đang chạy trốn đó chứ…” Ta chột dạ nói.



“Ngươi xác định ngươi không phải cố ý bỏ trốn?” Liên nhi bày ra dáng điệu khủng bố y hệt vị chủ nhân đích thật của nàng, híp mắt uy hiếp ta.

“Chắc là tiếng pháo nổ quá lớn, ta không nghe tiếng ngươi gọi ta…” Giọng của ta càng lúc càng nhỏ.

“Hừ hừ…” Liên nhi nắm cổ áo ta “Ngươi tự mà giải thích với mấy vị công tử đi!”

Dọa chết ta sao?! Tam đường hội thẩm a!

Ta bất quá đi chưa tới hai canh giờ, có cần như vậy không!

Cảm giác thành đạt vì được coi trọng và cảm giác tang thương vì bị áp bức quyện đi quyện lại trong lòng ta, ta lấy lòng nhìn nhìn sư phó. Sư phó rũ mí mắt xuống, quay mặt đi không nhìn ta. Hỏng bét, ý cười giảm bảy phần!

Ta lại nhìn nhìn Đường Tam Kiều Tứ. Đường Tam tính tình tuy rằng nóng nảy một chút, nhưng ta biết, hắn luôn luôn là người dễ mềm lòng nhất, nhưng hiện tại xem ra… đôi mắt sắc như đao của hắn lại càng sắc hơn một phần. Kiều Tứ lúc này lại có cùng ý tưởng đen tối như Đường Tam, vốn đã lạnh lùng, lúc này quả thực biến thành một băng điêu mỹ nhân.

Yến Ngũ, ta thật không dám trông cậy gì vào hắn. Vừa cười vừa tiến vào, ta biết lỗ mũi hắn rất linh, vừa nghe mùi thảo dược là đoán được, cho dù là thuốc pha chế sẵn, hắn vừa ngửi là có thể nói ra chính xác thành phần và cân lượng, đương nhiên đối với những mùi khác cũng vậy.

“Hử? Chen lấn xô đẩy trên đường cái, xem pháo hoa ở cự ly gần, ăn một bàn gà vịt thịt cá không dinh dưỡng, toàn thân hương son phấn, còn…” Vẻ mặt Yến Ngũ có chút cổ quái. “Nàng đi Tam Liên thuyền hoa?”

Ta nhịn không được muốn cho hắn một tràng pháo tay, chỉ dựa vào mùi đã đoán ra những việc ta đã làm, những nơi ta đã đi qua, một chữ cũng không sai, chỉ thiếu duy nhất một điểm, không biết là vì hắn nể mặt ta hay là thật đoán không ra mùi trên thân ta là từ đâu mà tới.

Nhưng rất nhanh ta liền phát hiện, mấy vị thị lang đại nhân nghe đến bốn chữ “Tam Liên thuyền hoa”, sắc mặt ai nấy đều sầm xuống, nhiệt độ không khí bên trong phòng lạnh hẳn đi.

Ta ho khan một tiếng. “Ta đi chung với Đào Nhị nha.”

Mọi người giật mình một chút.

“Không tin các người xem nè.” Ta lấy ra cây quạt của Đào Nhị từ tay áo, thói quen thuận tay cầm đồ của ta thật khó sửa. “Ta thất lạc với Liên nhi, gặp được Đào Nhị, đúng lúc ta đói bụng, cho nên đi cùng Đào Nhị xuống Tam Liên thuyền hoa xem náo nhiệt.”

Nếu như nói đi cùng Đào Nhị, bọn hắn sẽ tương đối yên tâm hơn. Ta cũng đâu có nói sai, chẳng qua là sau khi lên thuyền hoa mới gặp Đào Nhị.

Nhưng Đường Tam lại đặt câu hỏi. “Không lẽ Nhị ca cho nàng ăn mấy món mặn có nhiều dầu mỡ sao?”

Nguyên tắc chính không phạm phải thì nguyên tắc nhỏ sẽ không sao. Ta thành thật khai báo: “Ta ăn vụng.” Chớp chớp mắt, nỗ lực nặn ra một chút nước mắt làm hốc mắt trơn ướt hơn. “Ta đói …”



Đường Tam quả nhiên mềm lòng, thấy điệu bộ này của ta, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn, có một chút không nhẫn tâm.

“Đợi Nhị ca về, hỏi hắn là sẽ rõ.” Yến Ngũ thêm vào một câu, lại nói “Xem nàng toàn thân mùi vị tạp nham, để nàng đi tắm rửa trước đã.”

Lỗ mũi Yến Ngũ quá linh mẫn, người lại có chút khiết phích, cho nên hắn là người đầu tiên không chịu nổi. Nghe hắn nói như vậy, những người khác cũng không có ý kiến, ta như được đại xá, nhanh chóng về phòng tắm rửa thơm tho.

Liên nhi một tay dội thêm nước cho ta, một tay xoa xoa bờ vai của ta. Liên nhi của chúng ta thật là giỏi giang a…

“Lão gia, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên kềm chế thói ham chơi lại, cứ để bọn công tử vì ngươi mà lo lắng, ngươi nói có quá đáng hay không? Đêm nay thật không dễ dàng gì mới thuyết phục được Đại công tử cho ngươi ra ngoài chơi, ngươi lại gây ra chuyện như vậy, về sau bộ không còn muốn được đi ra ngoài nữa hay sao? Ngươi tưởng ngươi còn giống trước kia có thể bay lên trời chui xuống đất không gì không làm được hay sao? Ngươi không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho mấy vị công tử a…”

Da đầu ta run lên tiếp thu giáo huấn của nàng, nghe nàng nói những lời này, trong lòng ta thật chua xót. “Liên nhi, lão gia biết sai rồi.”

“Lão gia, lần nào ngươi cũng nói như vậy, chừng nào mới chịu chân chính sửa chữa a?”

Dũng cảm nhận sai, kiên quyết không sửa – tật xấu của lão gia ta thật cũng quá nhiều đi.

Nhưng muốn ta giam mình trong tòa Lý phủ nhỏ bé này, còn không được ăn cái nọ cái kia, thật sự là khó chịu a, khó chịu đến nỗi mỗi đốt xương đều ngứa ngáy. Ta căm giận nói: “Các ngươi đây là đem chim Hải Đông Thanh nuôi dưỡng như Hoàng Yến.”

“Ô, ngài còn đòi làm Hải Đông Thanh sao!” Liên nhi vỗ trên vai ta một cái làm ta hét lên “Ngài nhận mệnh đi, làm lão gia của một đám người như vậy, ngài còn gì không hài lòng nữa?”

Đại công tử là Thừa tướng, Nhị công tử là Minh chủ võ lâm, Tam công tử là thiếu chủ Đường môn, Tứ công tử là thiếu chủ Ám môn, Ngũ công tử là Thần y. Nhưng những thân phận này đương nhiên là trước đây. Từ khi ở cùng ta, bọn hắn cũng đã “hoàn lương”, nhưng nghĩ đến người nào người nấy đều là nhân vật oai phong một cõi, thế mà lại vì ta rời bỏ giang hồ, trà trộn tại một tòa Lý phủ nhỏ bé này, cũng không biết nên nói là bọn hắn nuôi nhốt ta hay là ta nuôi nhốt bọn hắn.

Thôi được, thôi được, ta hạ quyết tâm, từ ngày mai trở đi sẽ làm một lão gia đàng hoàng tử tế, không để bọn công tử lo lắng vì ta nữa! (lần thứ một trăm tám mươi ba)

Ta xoải chân bước từ trong bồn tắm ra, Liên nhi giơ hai tay lên, mở ra chiếc khăn thật lớn bên giường, đang muốn bọc thân ta lại, cửa liền bị đẩy ra.

Trời, lại tới nữa!

Cái cửa này không biết là dựng lên để làm chi a!

Ta nghe bên ngoài có tiếng bước chân dần dần đi xa, mơ hồ còn nghe được vài chữ: “lạc đường… đợi lâu…”

Còn cụ thể thì nghe không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Gia Có Hỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook