Lão Nam Nhân Hào Môn Lần Thứ Hai Kết Hôn Với Vợ Nam
Chương 62: Lấy lòng có ý đồ.
Quất Tử Chu
27/12/2020
Mạnh
Dương mới vừa dỗ con ngủ, người giúp việc tiến vào nói cậu, ba người em
dâu của Lạc tới tìm cậu nói chuyện, hỏi cậu có muốn gặp hay không.
Mạnh Dương trực tiếp nói :"Nói tôi đã ngủ rồi, kêu các cô ấy trở về đi."
Dù Mạnh Dương không gặp các cô cũng có thể đoán được họ muốn nói gì, không ngoài giả vờ thương cảm muốn thu được đồng tình nói, bởi vì hiện tại cậu có đứa nhỏ, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ nói về đứa nhỏ. Từ nghèo thành giàu dễ nhưng từ nghèo về giàu khó, dù cuộc sống của họ so với người thường đã tốt hơn không ít nhưng quen với cuộc sống trước đó muốn sửa thì quá khó khăn, nhất định sẽ sinh ra mâu thuẫn, huống chi Lạc Tu quả thật có suy nghĩ buông bỏ công ty Lạc gia, đến lúc đó cuộc sống bằng phẳng của bọn họ sẽ biến thành cái gì, chính bọn họ căn bản không dám nghĩ, cho nên bọn họ vô cùng sợ.
Mạnh Dương đặt con sát bên trong giường lớn, chính cậu thì ngủ ở giữa giường chờ Lạc Tu.
Sau khi Lạc Tu trở về phòng tắm rửa, liền lên giường ôm hôn Mạnh Dương.
Hai người hôn một hồi, Mạnh Dương đẩy mặt Lạc Tu ra :"Đêm nay vẫn là không làm đi, nơi này là nhà cũ Lạc gia."
"Nhà cũ thì sao?" Lạc Tu nghi hoặc.
"Chúng ta trở về tế tổ, vạn nhất các tổ tiên thực sự trở về, nghe thấy thì không tốt." Rốt cuộc Mạnh Dương là người sống lại, ít nhiều vẫn có chút mê tín.
Lạc Tu nhịn không được cười nói :"Anh nghĩ các tổ tiên Lạc gia, còn không đến mức có hứng thú đi nghe góc tường như vậy, bọn họ nhất định hiểu đạo lý phi lễ chớ nhìn, em yên tâm."
"Kia lỡ đánh thức con cũng không được a." Mạnh Dương quay đầu nhìn thoáng qua con trai đang ngủ say.
"Chúng ta làm nhỏ thôi, sẽ không đánh thức con." Lạc Tu đè lên người cậu nói.
Hai tay Mạnh Dương chống lên vai hắn hỏi :"Thực sự muốn làm sao?"
"Bởi vì nơi này là nhà cũ, tối hôm nay chính là ngày chúng ta động phòng." Lạc Tu nói vào lỗ tai cậu.
Mạnh Dương đỏ mặt, không cự tuyệt Lạc Tu nữa.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, người giúp việc nhà cũ Lạc gia bận rộn chuẩn bị.
Lạc Tu cũng sớm rời giường, hắn phải đi chuẩn bị cho việc mở cửa chính nhà thờ tổ, thắp hương mời tổ tiên.
Lạc Tu rời đi khoảng 1 tiếng sau, Mạnh Dương mới rời giường tắm rửa, thay quần áo, bảo mẫu tiến vào nói cho cậu biết, nói là mấy cô em dâu họ và em dâu tới mang bữa sáng cho cậu.
Trước đây, quả thực trong những ngày lễ hoặc ngày quan trọng khác có lễ nghi đưa bữa ăn cho chủ mẫu đương gia, nhưng cũng là tập tục xưa đã lâu, hiện tại các cô không đưa cũng có thể, cho nên bọn họ thuần túy là tới lấy lòng Mạnh Dương mới làm như vậy.
Mạnh Dương nghĩ, người ta sáng sớm đưa bữa sáng cho cậu, nếu cậu cự tuyệt thì có vẻ cậu quả vô tình, liền đi ra ngoài gặp mặt các cô.
"Chào buổi sáng, cảm ơn các cô nhớ tới tôi, các cô ăn rồi sao?" Mạnh Dương cười nói, đi đến ngồi bên mép sàng (床: giường?). (mình không biết nên để Mạnh Dương xưng hô sao nên kêu cô đi, ai biết giúp mình với @-@)
Mấy cô nhìn nhau cũng không nói bản thân chưa ăn, chỉ mỉm cười mở hộp đựng thức ăn bản thân mang tới, bưng đồ ăn bên trong ra, đặt lên giữa bàn tròn.
"Đây là bánh sữa dê, một chút mui tanh cũng không có, ngọt mà không ngấy, vào miệng thì tan, thích hợp làm điểm tâm sáng."
"Này là bánh bao tôm với rau, nước súp bên trong còn mới, thừa dịp còn nóng ăn ngon hơn."
"Này là bún chả cá, chỉ dùng xương cá hoang dã (? :是用野生的鳝鱼骨), cá chép và xương lợn nấu thành canh, hương thơm đậm đà, vô cùng ngon."
"Đây là hoành thánh thịt heo.."
"Đây là cháo tổ yến..."
"Đây là bánh bao gạch cua..."
Mạnh Dương nhìn các cô bưng ra mười mấy món ăn, một phần cũng không quá nhiều, những mỗi một món đều đủ sắc đủ vị. Mạnh Dương cảm thấy buồn cười trong lòng, sau khi cậu vào nhà cũ liền cảm giác như mình đã xuyên tới thời cổ đại, hiện tại các cô như vậy càng khiến cậu có loại cảm giác sinh hoạt ở cuộc sống cổ đại. Mặc dù biết các cô là muốn lấy lòng mình, nhưng dù thế nào, cậu là một người đàn ông, mấy người phụ nữ lớn hơn cậu mười mấy tuổi lại mang dáng vẻ muốn hầu hạ cậu ăn sáng thật sự khiến cậu không được tự nhiên.
Mạnh Dương định kêu các cô cũng trở về ăn sáng đi, nhưng lời còn chưa kịp nói, thì người giúp việc vào nói thím Hoàng tới đưa bữa sáng cho cậu.
"Cho thím ấy vào đi." Mạnh Dương nói.
Thím Hoàng dẫn theo người giúp việc tiến vào, thấy em dâu Lạc Tu thì sửng sốt, sau đó cười nói :"Mấy vị phu nhân tới thật sớm, còn sớm hơn cả tôi."
Thím Hoàng đi về phía Mạnh Dương, cười nói :"Ngài Lạc trước khi tới đã thông báo, nói thiếu gia Mạnh Dương thích thức ăn thanh đạm, không thể bỏ quá nhiều gia vị, không thể nhiều dầu mỡ, không thể quá mặn, cũng không thể quá ngọt, còn phải dễ dàng tiêu hóa và ngon mới được."
Mạnh Dương cười, nghĩ thầm mình lúc nào kén ăn như hắn nói vậy, chỉ cần chín, cậu cái gì cũng ăn được. Chỉ là đừng có nhiều dầu mỡ và gia vị, không nên quá mặn hay quá ngọt, đồ ăn dễ tiêu hóa, là được...
"Thiếu gia nếm thử chén mì râu rồng (龙须面: là một loại mì của tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc )." Thím Hoàng từ trong hộp đựng đồ ăn trên tay người giúp việc, bưng ra một cái chén đặt trên bàn.
Mạnh Dương nhìn chén mì, hai phần ba là nước súp, một phần ba là mì, sợi mình chỉnh tề, giống như đã dùng lược chải qua vậy, ở có chút dầu nổi lên trên, bên trên còn có một ít hành lá xắt nhỏ. Mũi Mạnh Dương rất nhạy bén, ngửi thấy được mùi hương thơm như vậy, biết chắc là món ngon.
Mạnh Dương dùng muỗng húp hai muống súp, lại dùng đũa ăn mì, gật đầu thán phục :"Nước súp rất ngon, ngon hơn tất cả những nước súp khác mà cháu từng ăn, mì cũng rất ngon."
"Vì làm tô mì này, chiều hôm qua nhà bếp đã bắt đầu bị." Thím Hoàng cười nói :"Chỉ cần thiếu gia thích ăn, thì đều đáng giá, chờ tôi nói cho ngài Lạc, thưởng cho họ nhiều hơn, bọn họ nhất định vui vẻ."
Tô mì này quả thực hợp khẩu vị của Mạnh Dương, cậu đang muốn ăn nữa, lại thấy những người khác đang nhìn cậu, bị các cô nhìn như vậy, cũng không còn thoải mái ăn bữa sáng, sợ sẽ khó tiêu.
Thím Hoàng quay đầu nhìn sang, sau đó cười nói :"Mấy vị phu nhân đã ăn chưa? Nếu chưa ăn, thì mấy vị mau tranh thủ ăn sáng đi, các thân thích đều tới, hôm nay là một ngày bận rộn, không ăn sáng thì sao được chứ? Cũng để thiếu gia Mạnh Dương ăn sáng ngon hơn."
Các cô chưa kịp nói gì đã bị thím Hoàng nửa đẩy nửa mời đi ra ngoài.
Mạnh Dương nhìn những món ăn trên bàn tròn, nghĩ không ăn thì tiếc, liền kêu trợ lý và bảo mẫu tới bưng chia nhau ăn.
Cuối cùng Mạnh Dương cũng có thể hưởng thụ bữa sáng của cậu, sau khi ăn hết mì và nước súp, cậu nghỉ ngơi một hồi thì mới đứng dậy coi con tỉnh chưa.
Sau khi đánh thức đứa nhỏ dậy, rồi cho đứa nhỏ uống sữa, người giúp việc tới mời Mạnh Dương đi qua.
Mạnh Dương đeo cho con một cái chụp tai giữ ấm lông trắng nhỏ, sau đó ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, hôm nay sẽ có không ít khách nhân tới, đều là bạn bè thân thích Lạc goa. Bởi vì trước đó đã tổ chức tiệc đầy tháng cho con nên Lạc Tu và Mạnh Dương cũng không định làm tiệc đầy hai tháng lớn, vốn chỉ định làm đơn giản, sau đó mờ nhà thờ tổ tế tổ, hôm sau bọn họ trở về. Nhưng những người chú anh em họ của Lạc Tu, biết Lạc Tu coi trọng Mạnh Dương và đứa nhỏ, bọn họ vì lấy lòng mà làm rất lớn, còn mời bạn bè thân thích tới tham dự tiệc đầy hai tháng của đứa nhỏ và tế tổ.
Mạnh Dương ôm con ra ngoài cửa lớn, đứng bên cạnh Lạc Tu, Lạc Tu bế con vào lòng, sau đó nói :" Bắt đầu đi."
Mạnh Dương và những người khác đứng ở trên bậc thang, dân trong trấn thì đứng ở phía dưới, bọn họ đều cố gắng đứng tản ra.
Hàng ngàn bao lì xì đặt bên trong mười mấy giỏ tre, sau khi Lạc tu nói bắt đầu, dàn nhạc cổ điển bắt đầu tấu nhạc, ngời giúp việc bắt đầu ném bao lì xì, cảnh tượng lập tức càng thêm náo nhiệt vui mừng. Ngoài ra còn rất nhiều quà tặng được bọc bằng vải đỏ, chờ ném xong bao lì xì, mỗi người phía dưới đều có thể nhận một món quà.
Sau khi đứng một hồi, Lạc Tu ôm con cùng Mạnh Dương xoay người đi vào trong, những chú bác anh em và các thân thích khác đều đi theo phía sau bọn họ.
Mọi người chờ bên ngoài cửa lớn nhà thờ tổ, thời gian vừa đến, cửa chính mở rộng, mọi người sắp hàng chỉnh tề đi vào trong. Bà con dòng họ xa chỉ đứng ở ngoài, những người khác đi theo phía sau Lạc Tu và Mạnh Dương tiến vào nhờ thờ tổ.
Lạc Tu ôm con trai quỳ xuống, Mạnh Dương quỳ bên cạnh hắn, những người khác ở phía sau cũng lần lượt quỳ xuống, sau khi người chủ trì hát từ (唱词?), mọi người bắt đầu lạy.
Sau khi đứng lên, Lạc Tu đưa con cho Mạnh Dương ôm, gia phả đã mở ra đặt trên bàn thờ. Tên Lạc Thịnh là cha của Lạc Tu viết lên, Lạc Tu cầm bút lông, tự mình gạch bỏ, sau đó viết lên tên Mạnh Dương, rồi viết lên ba chữ Lạc Tuấn Diệp - tên của con trai.
Sau đó bắt đầu dâng cơm, dâng trà, hiến rượu, hiến thịt, bày lên đủ loại đồ cúng, sau đó là quỳ lạy, đốt giấy tiền vàng bạc, thắp nhang, mỗi bước đều theo trình tự, không thể loạn.
Sau khi đặt cống phẩm ở trong và ngoài nhà thờ tổ, thì phải chính thức quỳ lạy tổ tiên.
Sau khi hoàn thành nghi thức tế tổ hoàn thành, Lạc Tu kêu Mạnh Dương ôm con về nghỉ trước, chờ mở tiệc thì hãy trở ra.
Thời điểm Mạnh Dương ôm con ra ngoài, các nữ quyến (người thân là nữ) Lạc gia đều lại xem đứa nhỏ, vừa nhìn vừa khen.
"Đứa bé này thật xinh đẹp, trán đầy đặn, vừa nhìn chính là đứa bé có phúc khí."
"Không phải sao? Đôi mắt thật là có linh khí, lớn lên nhất định vô cùng thông minh."
"Đứa nhỏ này tuy còn chưa nẩy nở, nhưng ngũ quan đã mơ hồ nhìn giống như cha của bé."
"Thực sự là hiếm có đứa nhỏ nào đẹp như vậy, so với những đứa bé trong quảng cáo còn đẹp hơn, nhất là đôi mắt, thật là quá xinh đẹp"
Mạnh Dương chỉ mỉm cười nghe, tuy các cô đã cố gắng biểu hiện vô cùng thật lòng, nhưng Mạnh Dương vẫn cảm nhận được các cô cố ý muốn lấy lòng.
Ý đồ lấy lòng và lôi kéo làm quen của những người phụ nữ này thật sự quá rõ ràng, tuy trong lòng các cô nghĩ Lạc Tu có vợ quên mẹ, sủng một vợ nam như vậy, ngay cả mẹ ruột cũng không cần, nếu đặt ở trước đây thì đã bị ngàn người khinh bỉ.
Nhưng hiện tại cũng không tới phiên các cô nói cái gì, dù sao các cô cùng người đàn ông của các cổ còn muốn tiếp tục dựa vào Lạc Tu ăn cơm, cho nên bọn họ cảm thấy vì có cuộc sống tốt, kêu họ hạ mặt lấy lòng Mạnh Dương, các cô cũng nguyện ý.
Mạnh Dương trực tiếp nói :"Nói tôi đã ngủ rồi, kêu các cô ấy trở về đi."
Dù Mạnh Dương không gặp các cô cũng có thể đoán được họ muốn nói gì, không ngoài giả vờ thương cảm muốn thu được đồng tình nói, bởi vì hiện tại cậu có đứa nhỏ, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ nói về đứa nhỏ. Từ nghèo thành giàu dễ nhưng từ nghèo về giàu khó, dù cuộc sống của họ so với người thường đã tốt hơn không ít nhưng quen với cuộc sống trước đó muốn sửa thì quá khó khăn, nhất định sẽ sinh ra mâu thuẫn, huống chi Lạc Tu quả thật có suy nghĩ buông bỏ công ty Lạc gia, đến lúc đó cuộc sống bằng phẳng của bọn họ sẽ biến thành cái gì, chính bọn họ căn bản không dám nghĩ, cho nên bọn họ vô cùng sợ.
Mạnh Dương đặt con sát bên trong giường lớn, chính cậu thì ngủ ở giữa giường chờ Lạc Tu.
Sau khi Lạc Tu trở về phòng tắm rửa, liền lên giường ôm hôn Mạnh Dương.
Hai người hôn một hồi, Mạnh Dương đẩy mặt Lạc Tu ra :"Đêm nay vẫn là không làm đi, nơi này là nhà cũ Lạc gia."
"Nhà cũ thì sao?" Lạc Tu nghi hoặc.
"Chúng ta trở về tế tổ, vạn nhất các tổ tiên thực sự trở về, nghe thấy thì không tốt." Rốt cuộc Mạnh Dương là người sống lại, ít nhiều vẫn có chút mê tín.
Lạc Tu nhịn không được cười nói :"Anh nghĩ các tổ tiên Lạc gia, còn không đến mức có hứng thú đi nghe góc tường như vậy, bọn họ nhất định hiểu đạo lý phi lễ chớ nhìn, em yên tâm."
"Kia lỡ đánh thức con cũng không được a." Mạnh Dương quay đầu nhìn thoáng qua con trai đang ngủ say.
"Chúng ta làm nhỏ thôi, sẽ không đánh thức con." Lạc Tu đè lên người cậu nói.
Hai tay Mạnh Dương chống lên vai hắn hỏi :"Thực sự muốn làm sao?"
"Bởi vì nơi này là nhà cũ, tối hôm nay chính là ngày chúng ta động phòng." Lạc Tu nói vào lỗ tai cậu.
Mạnh Dương đỏ mặt, không cự tuyệt Lạc Tu nữa.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, người giúp việc nhà cũ Lạc gia bận rộn chuẩn bị.
Lạc Tu cũng sớm rời giường, hắn phải đi chuẩn bị cho việc mở cửa chính nhà thờ tổ, thắp hương mời tổ tiên.
Lạc Tu rời đi khoảng 1 tiếng sau, Mạnh Dương mới rời giường tắm rửa, thay quần áo, bảo mẫu tiến vào nói cho cậu biết, nói là mấy cô em dâu họ và em dâu tới mang bữa sáng cho cậu.
Trước đây, quả thực trong những ngày lễ hoặc ngày quan trọng khác có lễ nghi đưa bữa ăn cho chủ mẫu đương gia, nhưng cũng là tập tục xưa đã lâu, hiện tại các cô không đưa cũng có thể, cho nên bọn họ thuần túy là tới lấy lòng Mạnh Dương mới làm như vậy.
Mạnh Dương nghĩ, người ta sáng sớm đưa bữa sáng cho cậu, nếu cậu cự tuyệt thì có vẻ cậu quả vô tình, liền đi ra ngoài gặp mặt các cô.
"Chào buổi sáng, cảm ơn các cô nhớ tới tôi, các cô ăn rồi sao?" Mạnh Dương cười nói, đi đến ngồi bên mép sàng (床: giường?). (mình không biết nên để Mạnh Dương xưng hô sao nên kêu cô đi, ai biết giúp mình với @-@)
Mấy cô nhìn nhau cũng không nói bản thân chưa ăn, chỉ mỉm cười mở hộp đựng thức ăn bản thân mang tới, bưng đồ ăn bên trong ra, đặt lên giữa bàn tròn.
"Đây là bánh sữa dê, một chút mui tanh cũng không có, ngọt mà không ngấy, vào miệng thì tan, thích hợp làm điểm tâm sáng."
"Này là bánh bao tôm với rau, nước súp bên trong còn mới, thừa dịp còn nóng ăn ngon hơn."
"Này là bún chả cá, chỉ dùng xương cá hoang dã (? :是用野生的鳝鱼骨), cá chép và xương lợn nấu thành canh, hương thơm đậm đà, vô cùng ngon."
"Đây là hoành thánh thịt heo.."
"Đây là cháo tổ yến..."
"Đây là bánh bao gạch cua..."
Mạnh Dương nhìn các cô bưng ra mười mấy món ăn, một phần cũng không quá nhiều, những mỗi một món đều đủ sắc đủ vị. Mạnh Dương cảm thấy buồn cười trong lòng, sau khi cậu vào nhà cũ liền cảm giác như mình đã xuyên tới thời cổ đại, hiện tại các cô như vậy càng khiến cậu có loại cảm giác sinh hoạt ở cuộc sống cổ đại. Mặc dù biết các cô là muốn lấy lòng mình, nhưng dù thế nào, cậu là một người đàn ông, mấy người phụ nữ lớn hơn cậu mười mấy tuổi lại mang dáng vẻ muốn hầu hạ cậu ăn sáng thật sự khiến cậu không được tự nhiên.
Mạnh Dương định kêu các cô cũng trở về ăn sáng đi, nhưng lời còn chưa kịp nói, thì người giúp việc vào nói thím Hoàng tới đưa bữa sáng cho cậu.
"Cho thím ấy vào đi." Mạnh Dương nói.
Thím Hoàng dẫn theo người giúp việc tiến vào, thấy em dâu Lạc Tu thì sửng sốt, sau đó cười nói :"Mấy vị phu nhân tới thật sớm, còn sớm hơn cả tôi."
Thím Hoàng đi về phía Mạnh Dương, cười nói :"Ngài Lạc trước khi tới đã thông báo, nói thiếu gia Mạnh Dương thích thức ăn thanh đạm, không thể bỏ quá nhiều gia vị, không thể nhiều dầu mỡ, không thể quá mặn, cũng không thể quá ngọt, còn phải dễ dàng tiêu hóa và ngon mới được."
Mạnh Dương cười, nghĩ thầm mình lúc nào kén ăn như hắn nói vậy, chỉ cần chín, cậu cái gì cũng ăn được. Chỉ là đừng có nhiều dầu mỡ và gia vị, không nên quá mặn hay quá ngọt, đồ ăn dễ tiêu hóa, là được...
"Thiếu gia nếm thử chén mì râu rồng (龙须面: là một loại mì của tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc )." Thím Hoàng từ trong hộp đựng đồ ăn trên tay người giúp việc, bưng ra một cái chén đặt trên bàn.
Mạnh Dương nhìn chén mì, hai phần ba là nước súp, một phần ba là mì, sợi mình chỉnh tề, giống như đã dùng lược chải qua vậy, ở có chút dầu nổi lên trên, bên trên còn có một ít hành lá xắt nhỏ. Mũi Mạnh Dương rất nhạy bén, ngửi thấy được mùi hương thơm như vậy, biết chắc là món ngon.
Mạnh Dương dùng muỗng húp hai muống súp, lại dùng đũa ăn mì, gật đầu thán phục :"Nước súp rất ngon, ngon hơn tất cả những nước súp khác mà cháu từng ăn, mì cũng rất ngon."
"Vì làm tô mì này, chiều hôm qua nhà bếp đã bắt đầu bị." Thím Hoàng cười nói :"Chỉ cần thiếu gia thích ăn, thì đều đáng giá, chờ tôi nói cho ngài Lạc, thưởng cho họ nhiều hơn, bọn họ nhất định vui vẻ."
Tô mì này quả thực hợp khẩu vị của Mạnh Dương, cậu đang muốn ăn nữa, lại thấy những người khác đang nhìn cậu, bị các cô nhìn như vậy, cũng không còn thoải mái ăn bữa sáng, sợ sẽ khó tiêu.
Thím Hoàng quay đầu nhìn sang, sau đó cười nói :"Mấy vị phu nhân đã ăn chưa? Nếu chưa ăn, thì mấy vị mau tranh thủ ăn sáng đi, các thân thích đều tới, hôm nay là một ngày bận rộn, không ăn sáng thì sao được chứ? Cũng để thiếu gia Mạnh Dương ăn sáng ngon hơn."
Các cô chưa kịp nói gì đã bị thím Hoàng nửa đẩy nửa mời đi ra ngoài.
Mạnh Dương nhìn những món ăn trên bàn tròn, nghĩ không ăn thì tiếc, liền kêu trợ lý và bảo mẫu tới bưng chia nhau ăn.
Cuối cùng Mạnh Dương cũng có thể hưởng thụ bữa sáng của cậu, sau khi ăn hết mì và nước súp, cậu nghỉ ngơi một hồi thì mới đứng dậy coi con tỉnh chưa.
Sau khi đánh thức đứa nhỏ dậy, rồi cho đứa nhỏ uống sữa, người giúp việc tới mời Mạnh Dương đi qua.
Mạnh Dương đeo cho con một cái chụp tai giữ ấm lông trắng nhỏ, sau đó ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, hôm nay sẽ có không ít khách nhân tới, đều là bạn bè thân thích Lạc goa. Bởi vì trước đó đã tổ chức tiệc đầy tháng cho con nên Lạc Tu và Mạnh Dương cũng không định làm tiệc đầy hai tháng lớn, vốn chỉ định làm đơn giản, sau đó mờ nhà thờ tổ tế tổ, hôm sau bọn họ trở về. Nhưng những người chú anh em họ của Lạc Tu, biết Lạc Tu coi trọng Mạnh Dương và đứa nhỏ, bọn họ vì lấy lòng mà làm rất lớn, còn mời bạn bè thân thích tới tham dự tiệc đầy hai tháng của đứa nhỏ và tế tổ.
Mạnh Dương ôm con ra ngoài cửa lớn, đứng bên cạnh Lạc Tu, Lạc Tu bế con vào lòng, sau đó nói :" Bắt đầu đi."
Mạnh Dương và những người khác đứng ở trên bậc thang, dân trong trấn thì đứng ở phía dưới, bọn họ đều cố gắng đứng tản ra.
Hàng ngàn bao lì xì đặt bên trong mười mấy giỏ tre, sau khi Lạc tu nói bắt đầu, dàn nhạc cổ điển bắt đầu tấu nhạc, ngời giúp việc bắt đầu ném bao lì xì, cảnh tượng lập tức càng thêm náo nhiệt vui mừng. Ngoài ra còn rất nhiều quà tặng được bọc bằng vải đỏ, chờ ném xong bao lì xì, mỗi người phía dưới đều có thể nhận một món quà.
Sau khi đứng một hồi, Lạc Tu ôm con cùng Mạnh Dương xoay người đi vào trong, những chú bác anh em và các thân thích khác đều đi theo phía sau bọn họ.
Mọi người chờ bên ngoài cửa lớn nhà thờ tổ, thời gian vừa đến, cửa chính mở rộng, mọi người sắp hàng chỉnh tề đi vào trong. Bà con dòng họ xa chỉ đứng ở ngoài, những người khác đi theo phía sau Lạc Tu và Mạnh Dương tiến vào nhờ thờ tổ.
Lạc Tu ôm con trai quỳ xuống, Mạnh Dương quỳ bên cạnh hắn, những người khác ở phía sau cũng lần lượt quỳ xuống, sau khi người chủ trì hát từ (唱词?), mọi người bắt đầu lạy.
Sau khi đứng lên, Lạc Tu đưa con cho Mạnh Dương ôm, gia phả đã mở ra đặt trên bàn thờ. Tên Lạc Thịnh là cha của Lạc Tu viết lên, Lạc Tu cầm bút lông, tự mình gạch bỏ, sau đó viết lên tên Mạnh Dương, rồi viết lên ba chữ Lạc Tuấn Diệp - tên của con trai.
Sau đó bắt đầu dâng cơm, dâng trà, hiến rượu, hiến thịt, bày lên đủ loại đồ cúng, sau đó là quỳ lạy, đốt giấy tiền vàng bạc, thắp nhang, mỗi bước đều theo trình tự, không thể loạn.
Sau khi đặt cống phẩm ở trong và ngoài nhà thờ tổ, thì phải chính thức quỳ lạy tổ tiên.
Sau khi hoàn thành nghi thức tế tổ hoàn thành, Lạc Tu kêu Mạnh Dương ôm con về nghỉ trước, chờ mở tiệc thì hãy trở ra.
Thời điểm Mạnh Dương ôm con ra ngoài, các nữ quyến (người thân là nữ) Lạc gia đều lại xem đứa nhỏ, vừa nhìn vừa khen.
"Đứa bé này thật xinh đẹp, trán đầy đặn, vừa nhìn chính là đứa bé có phúc khí."
"Không phải sao? Đôi mắt thật là có linh khí, lớn lên nhất định vô cùng thông minh."
"Đứa nhỏ này tuy còn chưa nẩy nở, nhưng ngũ quan đã mơ hồ nhìn giống như cha của bé."
"Thực sự là hiếm có đứa nhỏ nào đẹp như vậy, so với những đứa bé trong quảng cáo còn đẹp hơn, nhất là đôi mắt, thật là quá xinh đẹp"
Mạnh Dương chỉ mỉm cười nghe, tuy các cô đã cố gắng biểu hiện vô cùng thật lòng, nhưng Mạnh Dương vẫn cảm nhận được các cô cố ý muốn lấy lòng.
Ý đồ lấy lòng và lôi kéo làm quen của những người phụ nữ này thật sự quá rõ ràng, tuy trong lòng các cô nghĩ Lạc Tu có vợ quên mẹ, sủng một vợ nam như vậy, ngay cả mẹ ruột cũng không cần, nếu đặt ở trước đây thì đã bị ngàn người khinh bỉ.
Nhưng hiện tại cũng không tới phiên các cô nói cái gì, dù sao các cô cùng người đàn ông của các cổ còn muốn tiếp tục dựa vào Lạc Tu ăn cơm, cho nên bọn họ cảm thấy vì có cuộc sống tốt, kêu họ hạ mặt lấy lòng Mạnh Dương, các cô cũng nguyện ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.