Chương 2: Không cách nào kháng cự
Đông Phương Vân Sơ
16/04/2021
Dịch: Mika
Cơm trưa ngày hôm đó cuối cùng là Cảnh Khải Ca nấu. Tôi mệt mỏi không có sức lực, chỉ có thể để nó đỡ đút từng miếng, đổi thành trước kia ngược lại tôi rất quen thuộc, chẳng qua lấy quan hệ bây giờ của cả hai, tôi chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của nó hình như rất hưởng thụ. Thật ra chỉ cần tôi ngoan ngoãn, nó cũng rất dịu dàng.
Cuộc sống như vậy không biết trải qua bao lâu, có lẽ không ngắn, bởi vì tôi cũng sắp thành thói quen rồi. Sau đó công việc của Cảnh Khải Ca dường như trở nên bộn bề hơn, ban ngày không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi được, vì vậy mua một con Golden đến làm bạn với tôi. Điều kiện kinh tế của cả nhà cũng tốt hơn lúc trước nhiều, vì vậy tôi có đầy đủ lý do mỗi ngày chỉ chơi với chó, mua đồ hoặc hẹn bạn nói chuyện, tiêu hao thời gian như giết thời gian… Còn có lên giường với Cảnh Khải Ca trước khi ngủ.
Cho đến ngày đó tôi đi trên đường, dắt Golden đi ngang qua một con hẻm nhỏ vắng vẻ, một đám người mặc tây trang màu đen chặn vây tôi.
Con chó trước giờ luôn ngoan ngoãn hiền lành xích ở đầu dây kia đột nhiên không biết tại sao lại sủa về phía bọn họ, tôi mở miệng muốn quát dừng hành động mạo phạm này lại, nhưng bỗng nhiên phát giác mình không nhớ tên nó. Vì vậy tôi chỉ có thể giữ chặt sợi dây trấn an nó.
Tôi sờ sờ mũi, hơi sợ sệt hỏi: “Mấy người là…?”
Ngay chính giữa có một người đàn ông giống như ông chủ đi về phía tôi, đường nét gương mặt không hiểu sao khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc, từ trên xuống dưới lại lộ ra vẻ cao quý xa không với tới.
Dù cho hắn cười vô cùng lịch thiệp, hơn nữa còn ôn hòa mời tôi cùng đi ăn tối, nói là có chuyện cần nói, tôi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú gì đó.
Thần xui quỷ khiến, tôi theo hắn lên xe, chờ đến lúc chúng tôi ngồi đối diện với nhau trong phòng ăn kiểu Trung Hoa được bao trọn, tôi mới âm thầm hơi ảo não.
“Xin chào, tôi là Cảnh Chước.”
A, là hắn, là người nắm giữ xí nghiệp tài ba, tuổi tác tuy rằng không nhỏ, nhưng lại bảo dưỡng rất tốt.
“Xin chào, tôi là Lục Bình.” Tôi cố tự trấn định nhìn thẳng người xa lạ kia, chờ hắn nói mục đích chuyến này tới gặp tôi.
Người đàn ông như nhìn thấu trong lòng căng thẳng tôi, vì vậy quan tâm gắp thức ăn cho tôi, sau đó hơi hài hước trêu đùa. Dần dần, tôi cũng tự nhiên trở lại.
“Anh Lục.” Cảnh Chước cầm khăn giấy lên lau qua khóe miệng, lại cười tươi hơn: “Tôi là Cảnh Chước.”
“A? A, tôi biết anh.”
“Là cha ruột của Cảnh Khải Ca.”
“A…”
Trong thoáng chốc đầu tôi vụt qua rất nhiều suy nghĩ, tôi nên lòng đầy căm phẫn chất vấn vì sao ban đầu Cảnh Chước lại nhẫn tâm vứt bỏ con trai mình? Hay là kiên định nói với hắn, bây giờ Cảnh Khải Ca là con trai tôi, anh đừng vọng tưởng muốn cướp lại đi.
Nhưng cuối cùng bật thốt lên chỉ có hai chữ: “Tôi biết.”
Đúng vậy tôi biết, từ khi nhìn thấy Cảnh Chước đã biết, nếu không tôi sẽ không đi theo hắn.
Cảnh Chước cười, dứt khoát lấy một tấm thẻ ra đưa cho tôi, bên trên đã viết sẵn mật mã.
Tôi xấu hổ nhắm mắt, hai tay run run nhưng vẫn kiên định nhận lấy tấm thẻ kia, hơi sa sút tinh thần hỏi: “Có phải ngài đang chê cười tôi không?”
“Không.” Cảnh Chước khẳng định lắc đầu, giải thích thay cho tôi: “Chỉ có cầm tiền trong tay mình mới yên tâm, người trẻ tuổi đều không thể dựa vào được.”
Bàn tay cầm tấm thẻ không hiểu sao lại vững vàng hơn, vì ngài Cảnh thông cảm mà tôi thậm chí đã sinh ra chút cảm kích hoang đường.
Không sai, tôi là một lão già không ra gì, mà Cảnh Khải Ca ưu tú trẻ tuổi như vậy, tôi có lý do gì để lựa chọn tin tưởng nó mà không phải là tin tưởng vào tiền?
Nhưng còn không chờ tôi hoàn toàn thở phào, Cảnh Chước đột nhiên lại nâng ly rượu đặt lên khóe miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tao nhã lịch sự nói ra lời càn rỡ: “Hoàn toàn ngược lại, trước kia tôi nghe ngóng về anh rất nhiều, tính tình anh Lục như vậy rất dụ người.”
Ánh mắt hắn nhìn tôi giống y như Cảnh Khải Ca.
Trong lòng tôi run lên, cầm đồ đứng dậy chạy mất dạng, giọng nói của Cảnh Chước bị bỏ lại xa xa phía sau:
“Chuyện khuyên giải Khải Ca xin kính nhờ anh Lục vậy, tuần sau chúng ta gặp.”
…
“Bình Bình, Bình Bình?”
“A! Ba đây, sao thế?” Giọng nói đầy nghi hoặc của Cảnh Khải Ca đột nhiên vang lên từ sau lưng, khiến tôi giật mình, vội vàng xoay người trên ghế sofa đáp lời nó.
Cảnh Khải Ca thấy tâm tình tôi dường như không đúng, trực tiếp lại gần ôm tôi vào lòng, gò má quyến luyến cọ lên tóc mai tôi, hai tay vừa vỗ lưng tôi vừa nắn bóp sau cổ tôi giống như an ủi động vật nhỏ.
“Sao thế?” Nó hỏi, sau đó do dự một lát, lại dè dặt hỏi tôi: “Bình Bình, Quyển Quyển đâu?”
Tôi ngẩn ra, một lúc lâu sau phản ứng lại mới nghĩ ra “Quyển Quyển” trong miệng nó là tên của con Golden kia. Tôi thầm nghĩ hỏng bét rồi, ban ngày đi gấp lại quên dắt nó theo.
Có điều chuyện này cũng cho tôi một lý do chính đáng để che giấu trạng thái khác thường của mình. Vì vậy tôi khổ sở rũ mắt, buông lỏng thân thể toàn tâm dựa vào lòng nó, nức nở nói: “Quyển Quyển chạy mất, hôm nay ba nói chuyện với người khác, vừa không để ý một cái đã không thấy nó đâu…”
Bàn tay nó đang vỗ về tôi dừng lại, ngay sau đó từ trong lòng nâng mặt tôi lên, nhìn tôi không nói một lời. Nó mím môi khiến đường nét khuôn mặt càng thêm đanh thép, giống như vừa nhìn là có thể nhìn thấu lời nói dối của tôi.
Trong lúc tôi đang hốt hoảng, Cảnh Khải Ca đột nhiên lại cười dịu dàng, nó lau đi khóe mắt ửng đỏ của tôi, khẽ nói: “Đừng buồn, đi mất rồi thì thôi, con mua cho ba con khác.”
Ngay sau đó nó lại gần vội vàng hôn lên môi tôi. Dừng một lát, có lẽ là xuất phát từ chút áy náy trong lòng, tôi nhắm mắt ngoan ngoãn há miệng ra để nó đưa lưỡi vào, lúc hôn tới động tình cũng đồng ý nghe theo khoái cảm mà đáp lại đòi hỏi của nó.
Sau đó thuận lý thành chương là vuốt ve, ra vào bên trong nó… Không thể phủ nhận, khi quấn quýt cùng Cảnh Khải Ca tôi rất sung sướng, cộng thêm lúc này muốn buông thả, khoái cảm càng thêm mãnh liệt nuốt chửng tôi. Tôi thả lỏng thân thể tiếp nhận, tôi chưa từng yên tâm thoải mái như vậy.
Cảm nhận được tôi đáp lại, Cảnh Khải Ca hiển nhiên càng kích động.
Sau đêm đó tôi trở nên chủ động hơn nhiều, sẽ ôm lấy eo nó từ phía sau khi nó nấu cơm, lại xấu hổ đỏ mặt cởi tạp dề của nó ra khi nó xoay người lại, nhón chân run rẩy hôn lên, sau đó bị người trẻ tuổi khí huyết vượng đè lên bàn vội vàng chiếm lấy, thanh âm kêu giường tôi cũng lười kiềm chế lại.
Trước đó kháng cự không phải là vì mặt mũi, tóm lại thời gian còn lại sau này không nhiều, tôi bèn vứt bỏ hết tất cả.
Vui sướng và phóng đãng trong bảy ngày đó nhiều tới mức khiến người ta không nhớ hết được, ấn tượng khắc sâu duy nhất chỉ có ánh mắt nóng cháy khát cầu khi đứa bé kia nhìn về phía tôi, sáng chói hơn cả ánh mặt trời, tựa như vĩnh viễn sẽ không tàn lụi, lần nào cũng có thể ép ra sự thật tôi cố ngậm trong cổ họng.
Mãi cho đến một tuần sau ngài Cảnh Chước đột nhiên đến thăm ngôi nhà cũ này, trong tay dắt con Golden đang vui mừng nhào về phía tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, nó tên là Quyển Quyển.
Phòng bếp truyền tới tiếng bát sứ vỡ tan tành, tôi không quay đầu lại, không nói một lời.
“Lão già khốn kiếp, ông…!”
“Tiểu Khải!” Tôi lên tiếng quát ngăn quả đấm Cảnh Khải Ca xông về phía cha ruột của mình.
Cảnh Khải Ca đầy mặt khiếp sợ nhìn về phía tôi, tia máu giăng đầy cặp mắt nó, mắt rưng rưng môi khẽ nhếch không ngừng run rẩy, giọng nói đau đớn xót xa khiến tôi suýt nữa không nghe thấy: “Bình Bình, Lục Bình! Có phải ba, có phải ba muốn vứt bỏ con không, hả?”
Nó nhìn chằm chằm vào mắt tôi, tôi tránh đi không muốn đối diện, ánh mắt nóng bỏng kia lại chuyển qua xương quai xanh lộ ra của tôi… Nơi đó còn lưu lại dấu ấn màu đỏ tươi sáng nay nó cắn ra.
Tôi chột dạ che lại cổ áo.
Trên mặt Cảnh Chước vẫn luôn treo nụ cười hoàn mỹ, lúc này cuối cùng cũng mở miệng: “Anh Lục, kính nhờ anh nói chuyện.”
Tiểu Khải trước giờ không thể nào từ chối tôi, thật ra thì tôi vẫn luôn hiểu điều đó.
Huống chi công tử thế gia nhà giàu cũng nên trở lại nơi thuộc về mình, nơi đó cơm ngon áo đẹp, có thể để nó phát triển nghiệp lớn, có gì không tốt chứ?
Tôi thuyết phục bản thân, vì vậy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật lòng với Cảnh Khải Ca, dùng giọng nói dịu dàng thân mật nhất gọi nhũ danh của nó: “Tiểu Khải, đừng trách ba, ba thật sự vì muốn tốt cho con…”
Cảnh Khải Ca lảo đảo muốn ngã, định nói gì đó với tôi, Cảnh Chước lập tức ra giấu cho vệ sĩ tiêm thuốc an thần cho nó. Trong đáy lòng tôi xem nhẹ việc này, sau khi ký xong hợp đồng thẳng thừng đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt vỡ vụn kia.
Ba thật sự vì muốn tốt cho con mà.
Cơm trưa ngày hôm đó cuối cùng là Cảnh Khải Ca nấu. Tôi mệt mỏi không có sức lực, chỉ có thể để nó đỡ đút từng miếng, đổi thành trước kia ngược lại tôi rất quen thuộc, chẳng qua lấy quan hệ bây giờ của cả hai, tôi chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của nó hình như rất hưởng thụ. Thật ra chỉ cần tôi ngoan ngoãn, nó cũng rất dịu dàng.
Cuộc sống như vậy không biết trải qua bao lâu, có lẽ không ngắn, bởi vì tôi cũng sắp thành thói quen rồi. Sau đó công việc của Cảnh Khải Ca dường như trở nên bộn bề hơn, ban ngày không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi được, vì vậy mua một con Golden đến làm bạn với tôi. Điều kiện kinh tế của cả nhà cũng tốt hơn lúc trước nhiều, vì vậy tôi có đầy đủ lý do mỗi ngày chỉ chơi với chó, mua đồ hoặc hẹn bạn nói chuyện, tiêu hao thời gian như giết thời gian… Còn có lên giường với Cảnh Khải Ca trước khi ngủ.
Cho đến ngày đó tôi đi trên đường, dắt Golden đi ngang qua một con hẻm nhỏ vắng vẻ, một đám người mặc tây trang màu đen chặn vây tôi.
Con chó trước giờ luôn ngoan ngoãn hiền lành xích ở đầu dây kia đột nhiên không biết tại sao lại sủa về phía bọn họ, tôi mở miệng muốn quát dừng hành động mạo phạm này lại, nhưng bỗng nhiên phát giác mình không nhớ tên nó. Vì vậy tôi chỉ có thể giữ chặt sợi dây trấn an nó.
Tôi sờ sờ mũi, hơi sợ sệt hỏi: “Mấy người là…?”
Ngay chính giữa có một người đàn ông giống như ông chủ đi về phía tôi, đường nét gương mặt không hiểu sao khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc, từ trên xuống dưới lại lộ ra vẻ cao quý xa không với tới.
Dù cho hắn cười vô cùng lịch thiệp, hơn nữa còn ôn hòa mời tôi cùng đi ăn tối, nói là có chuyện cần nói, tôi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú gì đó.
Thần xui quỷ khiến, tôi theo hắn lên xe, chờ đến lúc chúng tôi ngồi đối diện với nhau trong phòng ăn kiểu Trung Hoa được bao trọn, tôi mới âm thầm hơi ảo não.
“Xin chào, tôi là Cảnh Chước.”
A, là hắn, là người nắm giữ xí nghiệp tài ba, tuổi tác tuy rằng không nhỏ, nhưng lại bảo dưỡng rất tốt.
“Xin chào, tôi là Lục Bình.” Tôi cố tự trấn định nhìn thẳng người xa lạ kia, chờ hắn nói mục đích chuyến này tới gặp tôi.
Người đàn ông như nhìn thấu trong lòng căng thẳng tôi, vì vậy quan tâm gắp thức ăn cho tôi, sau đó hơi hài hước trêu đùa. Dần dần, tôi cũng tự nhiên trở lại.
“Anh Lục.” Cảnh Chước cầm khăn giấy lên lau qua khóe miệng, lại cười tươi hơn: “Tôi là Cảnh Chước.”
“A? A, tôi biết anh.”
“Là cha ruột của Cảnh Khải Ca.”
“A…”
Trong thoáng chốc đầu tôi vụt qua rất nhiều suy nghĩ, tôi nên lòng đầy căm phẫn chất vấn vì sao ban đầu Cảnh Chước lại nhẫn tâm vứt bỏ con trai mình? Hay là kiên định nói với hắn, bây giờ Cảnh Khải Ca là con trai tôi, anh đừng vọng tưởng muốn cướp lại đi.
Nhưng cuối cùng bật thốt lên chỉ có hai chữ: “Tôi biết.”
Đúng vậy tôi biết, từ khi nhìn thấy Cảnh Chước đã biết, nếu không tôi sẽ không đi theo hắn.
Cảnh Chước cười, dứt khoát lấy một tấm thẻ ra đưa cho tôi, bên trên đã viết sẵn mật mã.
Tôi xấu hổ nhắm mắt, hai tay run run nhưng vẫn kiên định nhận lấy tấm thẻ kia, hơi sa sút tinh thần hỏi: “Có phải ngài đang chê cười tôi không?”
“Không.” Cảnh Chước khẳng định lắc đầu, giải thích thay cho tôi: “Chỉ có cầm tiền trong tay mình mới yên tâm, người trẻ tuổi đều không thể dựa vào được.”
Bàn tay cầm tấm thẻ không hiểu sao lại vững vàng hơn, vì ngài Cảnh thông cảm mà tôi thậm chí đã sinh ra chút cảm kích hoang đường.
Không sai, tôi là một lão già không ra gì, mà Cảnh Khải Ca ưu tú trẻ tuổi như vậy, tôi có lý do gì để lựa chọn tin tưởng nó mà không phải là tin tưởng vào tiền?
Nhưng còn không chờ tôi hoàn toàn thở phào, Cảnh Chước đột nhiên lại nâng ly rượu đặt lên khóe miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tao nhã lịch sự nói ra lời càn rỡ: “Hoàn toàn ngược lại, trước kia tôi nghe ngóng về anh rất nhiều, tính tình anh Lục như vậy rất dụ người.”
Ánh mắt hắn nhìn tôi giống y như Cảnh Khải Ca.
Trong lòng tôi run lên, cầm đồ đứng dậy chạy mất dạng, giọng nói của Cảnh Chước bị bỏ lại xa xa phía sau:
“Chuyện khuyên giải Khải Ca xin kính nhờ anh Lục vậy, tuần sau chúng ta gặp.”
…
“Bình Bình, Bình Bình?”
“A! Ba đây, sao thế?” Giọng nói đầy nghi hoặc của Cảnh Khải Ca đột nhiên vang lên từ sau lưng, khiến tôi giật mình, vội vàng xoay người trên ghế sofa đáp lời nó.
Cảnh Khải Ca thấy tâm tình tôi dường như không đúng, trực tiếp lại gần ôm tôi vào lòng, gò má quyến luyến cọ lên tóc mai tôi, hai tay vừa vỗ lưng tôi vừa nắn bóp sau cổ tôi giống như an ủi động vật nhỏ.
“Sao thế?” Nó hỏi, sau đó do dự một lát, lại dè dặt hỏi tôi: “Bình Bình, Quyển Quyển đâu?”
Tôi ngẩn ra, một lúc lâu sau phản ứng lại mới nghĩ ra “Quyển Quyển” trong miệng nó là tên của con Golden kia. Tôi thầm nghĩ hỏng bét rồi, ban ngày đi gấp lại quên dắt nó theo.
Có điều chuyện này cũng cho tôi một lý do chính đáng để che giấu trạng thái khác thường của mình. Vì vậy tôi khổ sở rũ mắt, buông lỏng thân thể toàn tâm dựa vào lòng nó, nức nở nói: “Quyển Quyển chạy mất, hôm nay ba nói chuyện với người khác, vừa không để ý một cái đã không thấy nó đâu…”
Bàn tay nó đang vỗ về tôi dừng lại, ngay sau đó từ trong lòng nâng mặt tôi lên, nhìn tôi không nói một lời. Nó mím môi khiến đường nét khuôn mặt càng thêm đanh thép, giống như vừa nhìn là có thể nhìn thấu lời nói dối của tôi.
Trong lúc tôi đang hốt hoảng, Cảnh Khải Ca đột nhiên lại cười dịu dàng, nó lau đi khóe mắt ửng đỏ của tôi, khẽ nói: “Đừng buồn, đi mất rồi thì thôi, con mua cho ba con khác.”
Ngay sau đó nó lại gần vội vàng hôn lên môi tôi. Dừng một lát, có lẽ là xuất phát từ chút áy náy trong lòng, tôi nhắm mắt ngoan ngoãn há miệng ra để nó đưa lưỡi vào, lúc hôn tới động tình cũng đồng ý nghe theo khoái cảm mà đáp lại đòi hỏi của nó.
Sau đó thuận lý thành chương là vuốt ve, ra vào bên trong nó… Không thể phủ nhận, khi quấn quýt cùng Cảnh Khải Ca tôi rất sung sướng, cộng thêm lúc này muốn buông thả, khoái cảm càng thêm mãnh liệt nuốt chửng tôi. Tôi thả lỏng thân thể tiếp nhận, tôi chưa từng yên tâm thoải mái như vậy.
Cảm nhận được tôi đáp lại, Cảnh Khải Ca hiển nhiên càng kích động.
Sau đêm đó tôi trở nên chủ động hơn nhiều, sẽ ôm lấy eo nó từ phía sau khi nó nấu cơm, lại xấu hổ đỏ mặt cởi tạp dề của nó ra khi nó xoay người lại, nhón chân run rẩy hôn lên, sau đó bị người trẻ tuổi khí huyết vượng đè lên bàn vội vàng chiếm lấy, thanh âm kêu giường tôi cũng lười kiềm chế lại.
Trước đó kháng cự không phải là vì mặt mũi, tóm lại thời gian còn lại sau này không nhiều, tôi bèn vứt bỏ hết tất cả.
Vui sướng và phóng đãng trong bảy ngày đó nhiều tới mức khiến người ta không nhớ hết được, ấn tượng khắc sâu duy nhất chỉ có ánh mắt nóng cháy khát cầu khi đứa bé kia nhìn về phía tôi, sáng chói hơn cả ánh mặt trời, tựa như vĩnh viễn sẽ không tàn lụi, lần nào cũng có thể ép ra sự thật tôi cố ngậm trong cổ họng.
Mãi cho đến một tuần sau ngài Cảnh Chước đột nhiên đến thăm ngôi nhà cũ này, trong tay dắt con Golden đang vui mừng nhào về phía tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, nó tên là Quyển Quyển.
Phòng bếp truyền tới tiếng bát sứ vỡ tan tành, tôi không quay đầu lại, không nói một lời.
“Lão già khốn kiếp, ông…!”
“Tiểu Khải!” Tôi lên tiếng quát ngăn quả đấm Cảnh Khải Ca xông về phía cha ruột của mình.
Cảnh Khải Ca đầy mặt khiếp sợ nhìn về phía tôi, tia máu giăng đầy cặp mắt nó, mắt rưng rưng môi khẽ nhếch không ngừng run rẩy, giọng nói đau đớn xót xa khiến tôi suýt nữa không nghe thấy: “Bình Bình, Lục Bình! Có phải ba, có phải ba muốn vứt bỏ con không, hả?”
Nó nhìn chằm chằm vào mắt tôi, tôi tránh đi không muốn đối diện, ánh mắt nóng bỏng kia lại chuyển qua xương quai xanh lộ ra của tôi… Nơi đó còn lưu lại dấu ấn màu đỏ tươi sáng nay nó cắn ra.
Tôi chột dạ che lại cổ áo.
Trên mặt Cảnh Chước vẫn luôn treo nụ cười hoàn mỹ, lúc này cuối cùng cũng mở miệng: “Anh Lục, kính nhờ anh nói chuyện.”
Tiểu Khải trước giờ không thể nào từ chối tôi, thật ra thì tôi vẫn luôn hiểu điều đó.
Huống chi công tử thế gia nhà giàu cũng nên trở lại nơi thuộc về mình, nơi đó cơm ngon áo đẹp, có thể để nó phát triển nghiệp lớn, có gì không tốt chứ?
Tôi thuyết phục bản thân, vì vậy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật lòng với Cảnh Khải Ca, dùng giọng nói dịu dàng thân mật nhất gọi nhũ danh của nó: “Tiểu Khải, đừng trách ba, ba thật sự vì muốn tốt cho con…”
Cảnh Khải Ca lảo đảo muốn ngã, định nói gì đó với tôi, Cảnh Chước lập tức ra giấu cho vệ sĩ tiêm thuốc an thần cho nó. Trong đáy lòng tôi xem nhẹ việc này, sau khi ký xong hợp đồng thẳng thừng đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt vỡ vụn kia.
Ba thật sự vì muốn tốt cho con mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.