Chương 9: Đại Sư Cùng Sói
Nhất Mộng Hoàng Lương
20/09/2021
Triệu Đại Đồng có chút sợ hãi, có điều vẫn lớn gan nói:
- Dã thủ bản năng sợ lửa, tôi không tin nó có thể vượt qua bản năng!
- Nhưng ăn thịt cũng là bản năng của nó…
Hồ Hàn đột nhiên nói.
- Con mẹ nó, ngậm miệng! Còn chê tôi không đủ sợ sao? Cho tôi chút lý do để dũng cảm cũng không được sao?
Triệu Đại Đồng sắp khóc tới nơi, dù hắn cao to, nhưng trên tay chỉ có một cây gậy, hắn cũng không phải võ tòng, căn bản không cho rằng bản thân có thể thắng được con sói này! Có thể kiên trì một chút đã không tệ rồi.
Ngay trong nháy mắt Triệu Đại Đồng thất thần, Độc lang đột nhiên gia tốc, xông tới!
- Cẩn thận!
Phương Vân Tĩnh nhắc nhở, Mã Quyên hét lên!
Triệu Đại Đồng bản năng nện bó đuốc về phía trước, kết quả khẽ thấy bóng sói trước mắt nhoáng lên một cái, trong nháy mắt chuẩn bị đập vào, đã lách qua Triệu Đại Đồng, nhào về phía Phương Vân Tĩnh cùng Mã Quyên! Mã Quyên bản năng trốn tới sau lưng Phương Vân Tĩnh, gương mặt xinh đẹp của Phương Vân Tĩnh cũng bị hù tới mặt cắt không còn giọt máu, hoàn toàn quên mất phải né tránh.
Mắt thấy Độc lang đã cắt tới, Phương Vân Tĩnh nhắm nghiền hai mắt, thầm nghĩ: “Nhắm mắt mà chết, hẳn sẽ không đau…”
Nhưng mà…
Cảnh tượng cắn xé trong tưởng tượng cũng không xảy ra, ngược lại, có cảm giác như có hơi thở nóng ẩm nào đó thổi vào cổ, trong hơi ẩm, tựa như còn có mùi hôi thối, ngửi cũng muốn nôn.
Đúng lúc này, một tiếng phật hiệu nhu hòa vang lên:
- A Di Đà Phật, nghiệt súc, trước cổng chùa miếu cũng dám đả thương người, không sợ sau khi chết, bị Hàng Long ném vào trong nồi lẩu sao?
Vế trước A Di Đà Phật, khiến người nghe vô cùng thoải mái, tâm cảnh tường hòa, không còn vẻ sợ hãi. Nhưng câu kế tiếp liền biến vị, nghe thế nào cũng cảm thấy không giống lời của một hòa thượng đứng đắn.
Phương Vân Tĩnh bản năng mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một con sói to như bê con bị một người tóm cột sống, xách trên không trung, cái miệng cái kém chút đã cắn lên cổ cô! Đây chính là đầu Độc lang kia!
Mà người nắm lấy cột sống Độc lang, chính là vị trụ trì của Nhất Chỉ miếu kia, da dẻ trắng tinh, văn nhược tuổi trẻ!
Một con sói hung hãi bị một người trẻ tuổi văn nhược nhấc trong tay, hình tượng này vốn không hài hòa, nhưng cảnh trước mắt, không chỉ không hài hòa, ngược lại còn vô cùng tự nhiên, cũng hết sức đẹp. Không sai, là đẹp!
Bên trên là tinh không, trong tinh không có mặt trăng, ánh trăng choàng lên người hòa thượng, tựa như tắm rửa trong phật quang, thần thánh, trang nghiêm, túc mục. Con sói kia càng hung ác, càng phụ trợ cho khí chất bất phàm của hòa thượng.
Phương Chính thực không nghĩ nhiều như vậy, con sói trong tay cũng không yên, uốn éo người, muốn quay lại cắn cho hắn một miếng. Phương Chính nâng tay trái, tát qua một cái!
Ba!
Độc lang bị tát, khẽ gầm nhẹ, khóe miệng ứa máu!
Phương Chính khiển trách:
- Nghiệt súc, còn dám hung ác?
Nói xong, không đợi Độc lang kịp phản ứng, lại ba ba ba, ba cái tát đánh tới! Phương Chính luyện thành “Đại Lực Kim Cương chưởng” , lực lượng cực lớn, mặt Độc lang bị đánh sưng như heo.
“Ngao ô, ngao ô…”
Độc lang phát ra tiếng gào thét như chó bị đánh, bộ dạng hung ác vừa rồi, đối mặt với Phương Chính lại toát lên vẻ sợ hãi.
Phương Chính nói, nó nghe hiểu được, thế là ô ô kêu rên với Phương Chính.
Phương Chính cũng nghe được, con Độc lang này đói gần chết, không có lựa chọn nào khác mới hạ thủ với người bên đống lửa. Nếu không, bình thường, sói sẽ không đến gần lửa.
- Thôi, nể tình ngươi vi phạm lần đầu, cũng không tạo thành thương vong thực tế, ngã phật có đức hiếu sinh, ngày sau ngươi ở lại Nhất Chỉ miếu với ta tu hành đi. Nếu sau này tu hành có thành tựu, ngươi cũng có thể bỏ thân túi da này, thành tựu quả vị.
Phương Chính đàng hoàng chững chạc nói, chỉ có điều, lời này chính hắn cũng không tin. Mặc dù hệ thống thần kỳ, thế nhưng thế giới này thực sự có phật sao? Thực sự có thể thành phật sao? Chính hắn có thể thành phật hay không còn không biết, sao có thể cam đoan một con sói thành phật?
Nói xong, Phương Chính tiện tay ném Độc lang xuống đất.
Dọa cho Phương Vân Tĩnh, Mã Quyên, Hồ Hàn cùng Triệu Đại Đồng vội vàng trốn về phía sau.
Phương Vân Tĩnh nhắc nhở:
- Đại sư, cẩn thận!
Mã Quyên cũng nói:
- Đại sư, sao anh thả con sói này xuống? Nó là sói a, không nghe hiểu tiếng người!
Hồ Hàn cùng Triệu Đại Đồng cùng gật đầu, biểu thị đồng ý với Mã Quyên.
Phương Chính chắp tay với ba người, tuyên phật hiệu:
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, không cần lo lắng. Sói này có linh tính, bần tăng đã thả nó, nó tự biết tốt xấu.
Nói xong, cũng mặc kệ mấy người có tin không, quay người khiển trách Độc lang:
- Nghiệt chướng, còn không quỳ lạy xin lỗi các vị thí chủ?
Mấy người nghe thấy, khẽ lắc đầu, lòng càng im lặng.
Hồ Hàn thầm nói:
- Một con sói hoang, có thể nghe hiểu tiếng người sao? Nếu nó có thể, tôi quỳ xuống núi…
Lời vừa dứt, đã thấy bốn chân của Độc lang mềm xuống, thực sự quỳ xuống, khẽ gật đầu với bốn người, tựa như quỳ lạy.
Thấy cảnh này, bốn người như gặp quỷ, hai mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Phương Chính càng thêm trang nghiêm, tôn kính. Bốn người không hẹn mà cùng chắp tay hành lễ với Phương Chính:
- Đại sư thực sự là thần nhân! Đa tạ ân cứu giúp của Đại sư!
Phương Chính khẽ lắc đầu:
- A Di Đà Phật, cứu một mạng người, hơn xây bảy tầng tháp, đây là việc bần tăng nên làm. Các vị thí chủ, đầu Độc lang này đói gần chết, cho nên mới động thủ với các vị. Nếu có đồ ăn, có thể cho nó một phần hay không?
Phương Chính cũng bất đắc dĩ, lương thực của hắn cũng không nhiều, nếu còn cho con sói này ăn, đoán chừng mai hắn phải uống gió tây bắc, cho nên dứt khoát đẩy việc cho bốn người.
Thấy điểm thần kỳ của Phương Chính, bốn người đã sớm tâm phục khẩu phục, kính như thần linh.
Triệu Đại Đồng tranh thủ nói:
- Đại sư, anh đã nói, Triệu Đại Đồng tôi có đói, cũng phải cho nó ăn.
Nói xong, Triệu Đại Đồng mở ba lô lấy thịt khô, bánh bích quy, lạp xưởng hun khói… Mở hết ra, cùng đẩy cho Độc lang.
Độc lang ngẩng đầu nhìn Phương Chính, Phương Chính sờ đầu nó:
- Còn không cảm ơn các vị thí chủ?
Độc lang lại bái.
Một bái xuống, mấy người Mã Quyên cũng ngượng, lập tức lấy ra một chút đồ ăn cho Độc lang. Độc lang lại tạ, sau đó nhìn về phía Phương Chính.
- Ăn đi, tối nay ngươi ở lại đây, bảo hộ mấy vị thí chủ an toàn. Ngày mai miếu mở, ngươi lại đến lễ phật.
Phương Chính như đang nói chuyện với người, nhưng Độc lang lại gật đầu ra hiệu hiểu, sau đó ghé đầu lang thôn hổ yết ăn, hiển nhiên là đói gần chết.
- Đại sư, chúng tôi ở đây cũng an toàn, không cần phiền vị Lang huynh này đi.
Triệu Đại Đồng thực sự sợ đầu Độc lang trước mắt. Sói là sói, bất luận biểu hiện ngoan dịu thế nào, dã tính trong nó cũng khiến người run rẩy.
Hồ Hàn cũng nói:
- Đúng vậy, Đại sư, không cần làm phiền tới Lang huynh.
-----------
Phóng tác: xonevictory
- Dã thủ bản năng sợ lửa, tôi không tin nó có thể vượt qua bản năng!
- Nhưng ăn thịt cũng là bản năng của nó…
Hồ Hàn đột nhiên nói.
- Con mẹ nó, ngậm miệng! Còn chê tôi không đủ sợ sao? Cho tôi chút lý do để dũng cảm cũng không được sao?
Triệu Đại Đồng sắp khóc tới nơi, dù hắn cao to, nhưng trên tay chỉ có một cây gậy, hắn cũng không phải võ tòng, căn bản không cho rằng bản thân có thể thắng được con sói này! Có thể kiên trì một chút đã không tệ rồi.
Ngay trong nháy mắt Triệu Đại Đồng thất thần, Độc lang đột nhiên gia tốc, xông tới!
- Cẩn thận!
Phương Vân Tĩnh nhắc nhở, Mã Quyên hét lên!
Triệu Đại Đồng bản năng nện bó đuốc về phía trước, kết quả khẽ thấy bóng sói trước mắt nhoáng lên một cái, trong nháy mắt chuẩn bị đập vào, đã lách qua Triệu Đại Đồng, nhào về phía Phương Vân Tĩnh cùng Mã Quyên! Mã Quyên bản năng trốn tới sau lưng Phương Vân Tĩnh, gương mặt xinh đẹp của Phương Vân Tĩnh cũng bị hù tới mặt cắt không còn giọt máu, hoàn toàn quên mất phải né tránh.
Mắt thấy Độc lang đã cắt tới, Phương Vân Tĩnh nhắm nghiền hai mắt, thầm nghĩ: “Nhắm mắt mà chết, hẳn sẽ không đau…”
Nhưng mà…
Cảnh tượng cắn xé trong tưởng tượng cũng không xảy ra, ngược lại, có cảm giác như có hơi thở nóng ẩm nào đó thổi vào cổ, trong hơi ẩm, tựa như còn có mùi hôi thối, ngửi cũng muốn nôn.
Đúng lúc này, một tiếng phật hiệu nhu hòa vang lên:
- A Di Đà Phật, nghiệt súc, trước cổng chùa miếu cũng dám đả thương người, không sợ sau khi chết, bị Hàng Long ném vào trong nồi lẩu sao?
Vế trước A Di Đà Phật, khiến người nghe vô cùng thoải mái, tâm cảnh tường hòa, không còn vẻ sợ hãi. Nhưng câu kế tiếp liền biến vị, nghe thế nào cũng cảm thấy không giống lời của một hòa thượng đứng đắn.
Phương Vân Tĩnh bản năng mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một con sói to như bê con bị một người tóm cột sống, xách trên không trung, cái miệng cái kém chút đã cắn lên cổ cô! Đây chính là đầu Độc lang kia!
Mà người nắm lấy cột sống Độc lang, chính là vị trụ trì của Nhất Chỉ miếu kia, da dẻ trắng tinh, văn nhược tuổi trẻ!
Một con sói hung hãi bị một người trẻ tuổi văn nhược nhấc trong tay, hình tượng này vốn không hài hòa, nhưng cảnh trước mắt, không chỉ không hài hòa, ngược lại còn vô cùng tự nhiên, cũng hết sức đẹp. Không sai, là đẹp!
Bên trên là tinh không, trong tinh không có mặt trăng, ánh trăng choàng lên người hòa thượng, tựa như tắm rửa trong phật quang, thần thánh, trang nghiêm, túc mục. Con sói kia càng hung ác, càng phụ trợ cho khí chất bất phàm của hòa thượng.
Phương Chính thực không nghĩ nhiều như vậy, con sói trong tay cũng không yên, uốn éo người, muốn quay lại cắn cho hắn một miếng. Phương Chính nâng tay trái, tát qua một cái!
Ba!
Độc lang bị tát, khẽ gầm nhẹ, khóe miệng ứa máu!
Phương Chính khiển trách:
- Nghiệt súc, còn dám hung ác?
Nói xong, không đợi Độc lang kịp phản ứng, lại ba ba ba, ba cái tát đánh tới! Phương Chính luyện thành “Đại Lực Kim Cương chưởng” , lực lượng cực lớn, mặt Độc lang bị đánh sưng như heo.
“Ngao ô, ngao ô…”
Độc lang phát ra tiếng gào thét như chó bị đánh, bộ dạng hung ác vừa rồi, đối mặt với Phương Chính lại toát lên vẻ sợ hãi.
Phương Chính nói, nó nghe hiểu được, thế là ô ô kêu rên với Phương Chính.
Phương Chính cũng nghe được, con Độc lang này đói gần chết, không có lựa chọn nào khác mới hạ thủ với người bên đống lửa. Nếu không, bình thường, sói sẽ không đến gần lửa.
- Thôi, nể tình ngươi vi phạm lần đầu, cũng không tạo thành thương vong thực tế, ngã phật có đức hiếu sinh, ngày sau ngươi ở lại Nhất Chỉ miếu với ta tu hành đi. Nếu sau này tu hành có thành tựu, ngươi cũng có thể bỏ thân túi da này, thành tựu quả vị.
Phương Chính đàng hoàng chững chạc nói, chỉ có điều, lời này chính hắn cũng không tin. Mặc dù hệ thống thần kỳ, thế nhưng thế giới này thực sự có phật sao? Thực sự có thể thành phật sao? Chính hắn có thể thành phật hay không còn không biết, sao có thể cam đoan một con sói thành phật?
Nói xong, Phương Chính tiện tay ném Độc lang xuống đất.
Dọa cho Phương Vân Tĩnh, Mã Quyên, Hồ Hàn cùng Triệu Đại Đồng vội vàng trốn về phía sau.
Phương Vân Tĩnh nhắc nhở:
- Đại sư, cẩn thận!
Mã Quyên cũng nói:
- Đại sư, sao anh thả con sói này xuống? Nó là sói a, không nghe hiểu tiếng người!
Hồ Hàn cùng Triệu Đại Đồng cùng gật đầu, biểu thị đồng ý với Mã Quyên.
Phương Chính chắp tay với ba người, tuyên phật hiệu:
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, không cần lo lắng. Sói này có linh tính, bần tăng đã thả nó, nó tự biết tốt xấu.
Nói xong, cũng mặc kệ mấy người có tin không, quay người khiển trách Độc lang:
- Nghiệt chướng, còn không quỳ lạy xin lỗi các vị thí chủ?
Mấy người nghe thấy, khẽ lắc đầu, lòng càng im lặng.
Hồ Hàn thầm nói:
- Một con sói hoang, có thể nghe hiểu tiếng người sao? Nếu nó có thể, tôi quỳ xuống núi…
Lời vừa dứt, đã thấy bốn chân của Độc lang mềm xuống, thực sự quỳ xuống, khẽ gật đầu với bốn người, tựa như quỳ lạy.
Thấy cảnh này, bốn người như gặp quỷ, hai mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Phương Chính càng thêm trang nghiêm, tôn kính. Bốn người không hẹn mà cùng chắp tay hành lễ với Phương Chính:
- Đại sư thực sự là thần nhân! Đa tạ ân cứu giúp của Đại sư!
Phương Chính khẽ lắc đầu:
- A Di Đà Phật, cứu một mạng người, hơn xây bảy tầng tháp, đây là việc bần tăng nên làm. Các vị thí chủ, đầu Độc lang này đói gần chết, cho nên mới động thủ với các vị. Nếu có đồ ăn, có thể cho nó một phần hay không?
Phương Chính cũng bất đắc dĩ, lương thực của hắn cũng không nhiều, nếu còn cho con sói này ăn, đoán chừng mai hắn phải uống gió tây bắc, cho nên dứt khoát đẩy việc cho bốn người.
Thấy điểm thần kỳ của Phương Chính, bốn người đã sớm tâm phục khẩu phục, kính như thần linh.
Triệu Đại Đồng tranh thủ nói:
- Đại sư, anh đã nói, Triệu Đại Đồng tôi có đói, cũng phải cho nó ăn.
Nói xong, Triệu Đại Đồng mở ba lô lấy thịt khô, bánh bích quy, lạp xưởng hun khói… Mở hết ra, cùng đẩy cho Độc lang.
Độc lang ngẩng đầu nhìn Phương Chính, Phương Chính sờ đầu nó:
- Còn không cảm ơn các vị thí chủ?
Độc lang lại bái.
Một bái xuống, mấy người Mã Quyên cũng ngượng, lập tức lấy ra một chút đồ ăn cho Độc lang. Độc lang lại tạ, sau đó nhìn về phía Phương Chính.
- Ăn đi, tối nay ngươi ở lại đây, bảo hộ mấy vị thí chủ an toàn. Ngày mai miếu mở, ngươi lại đến lễ phật.
Phương Chính như đang nói chuyện với người, nhưng Độc lang lại gật đầu ra hiệu hiểu, sau đó ghé đầu lang thôn hổ yết ăn, hiển nhiên là đói gần chết.
- Đại sư, chúng tôi ở đây cũng an toàn, không cần phiền vị Lang huynh này đi.
Triệu Đại Đồng thực sự sợ đầu Độc lang trước mắt. Sói là sói, bất luận biểu hiện ngoan dịu thế nào, dã tính trong nó cũng khiến người run rẩy.
Hồ Hàn cũng nói:
- Đúng vậy, Đại sư, không cần làm phiền tới Lang huynh.
-----------
Phóng tác: xonevictory
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.