Chương 2
Tô Thành Ách Nhân
14/08/2021
Chú cảnh sát tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy chắc cũng chưa bao giờ gặp được phạm nhân tự giác đến thế này.
Đặc biệt, phạm nhân còn là kẻ cực kỳ phiền, thấy anh không lấy còng tay ra thì lần mò khắp người anh, tự mình duỗi tay tìm còng, hơn nữa cực kỳ khéo léo sờ đến vùng đất thần thánh dưới rốn ba tấc.
Tay lập tức bị kiềm lại, tên nhóc không an phận bị một cú xoay với mười phần kỹ xảo trực tiếp khống chế.
“Cảnh sát làm việc, đàng hoàng đi.” Lục Diệp lạnh giọng nói.
Vu thiếu gia đưa lưng về phía Lục Diệp, cánh tay bị ấn lên lưng, đau đến độ trán đổ mồ hôi cũng không làm cậu chịu yên thân, lại còn dám hạ eo vểnh mông, lắc lắc mông, “Chú cảnh sát ơi, em đau…”
Quầy tây bị căng cứng phô bày đường cong gợi cảm mượt mà. Lục Diệp là một anh trai thẳng kỳ cựu, nhưng không thể không thừa nhận tư thế này rất quyến rũ, không biết Vu thiếu gia học được chiêu này từ cái Động Bàn Tơ nào nữa.
Áp chế người ra khỏi toilet, Lục Diệp gọi điện thoại, “Đúng rồi, tầng một câu lạc bộ Lan Đình 4, toilet phía Bắc. Ừm, nhanh lên.”
Lục đại cục trường tuy rằng hai năm chưa thu dọn tàn cục cho Vu thiếu gia, nhưng độ lành nghề không hề giảm sút. Ngược lại theo chức vị ngày càng cao của anh, sử dụng quyền công xử lý chuyện tư càng thêm tiện lợi.
Cúp điện thoại, mí mắt Lục Diệp hạ xuống, dừng lại tại hai cẳng tay vịn chặt hai bên hông mình.
Cẳng tay nhỏ nhỏ gầy gầy quấn lấy anh như cái khóa, hai bàn tay rũ xuống giữa bụng không chịu cô đơn, cách một lớp áo trêu chọc mấy khối cơ bụng của Lục đại cục trưởng.
“Cánh tay không đau?” Lục Diệp hỏi. Vừa rồi anh vặn có chút mạnh..
Vu thiếu gia được cho chút mặt mũi liền không biết xấu hổ, dán lên lưng Lục Diệp cọ xát: “Đau chứ, đau muốn chết….. Chú cảnh sát xoa cho em đi…..”
Khắp xoang mũi đều là mùi rượu, chỉ là mùi rượu này không hề khó ngửi, ngược lại làm người ta như dính chút men say. Giọng Lục Diệp hơi khàn, anh kéo cổ áo sơ mi, quay đầu liếc mắt cảnh cáo: “ Vu Lạc, cậu say rồi.”
Vu Lạc mở đôi mắt ngập nước, hai má ửng đỏ, vẻ mặt si mê ngây ngô cười: “Ha ha, anh, anh đẹp trai quá…..”
Hàng mi rậm rủ xuống, đôi mắt hoa đào hẹp dài bị rượu làm cho mơ màng, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, sát khí tích tụ từ năm này qua năm khác từ đội cảnh sát cùng hormone nam tính ập đến, thiếu chút nữa làm Vu thiếu gia mê trai tắc nghẽn máu huyết.
“Lục Diệp, anh đi với em đi,” Vu thiếu gia biến thành bạch tuộc, cả người quấn lên anh, “Một lần cuối cùng….. Em từ đây về sau không bao giờ phiền tới anh nữa….”
Lục Diệp gỡ tay cậu ra, mặt không đổi sắc rủ mắt: “Làm sao? Vu thiếu gia rốt cuộc muốn lãng tử quay đầu, hoàn lương rồi?”
“Đúng đó.” Vu Lạc chậm rãi buông lỏng tay, ngã nhẹ về phía sau, dựa vào bức tường cuối hành lang.
Ánh đèn hành lang câu lạc bộ mờ mờ tỏ tỏ rơi xuống bóng tối mênh mông, hắt lên vẻ trương dương và si mê sụp đổ trên gương mặt Vu thiếu gia. Vu Lạc duỗi cái chân dài, rũ đầu. Lần đầu trong suốt mấy năm qua Lục Diệp nghe được cậu nói chuyện bình thản đàng hoàng đến vậy.
Cậu nói: “Em sẽ kết hôn, anh Lục à.”
Vu thiếu gia muốn kết hôn, đối tượng không phải anh. Lục đại cục trưởng bắt được trọng điểm ngay.
Lục Diệp rút một điếu thuốc ra châm, vẻ mặt chìm giữa làn khói không ai thấy rõ, trong thanh âm lại phảng phất ý cười thường gặp hàng ngày, “Cậu mới bao lớn, chắc là đính hôn thôi chứ gì?”
Vu Lạc quơ quơ mũi chân, “Dạ, là đính hôn. Tháng sau thôi. Em không còn nhỏ nữa, đã hai mươi lăm rồi, chuyện nên đến cũng phải đến. Năm nay đính hôn, sang năm thì cưới.”
Cậu ngẩng phắt lên liếc mắt nhìn Lục Diệp, “Trước kia, chuyện trước kia, anh Lục xem như vui đùa thôi. Là em xin lỗi anh, hôm nay…. cũng là giỡn thôi, ngài đừng chấp nhặt với em nhé….”
Lục Diệp dựa vào tường lắng nghe, càng nghe càng hụt hẫng.
Cảm giác như có người kéo cưa trong lòng mình.
Từ khi nào ông trời con không sợ không sợ đất này học được cách cúi đầu vậy? Kịch bản này thật đúng OOC.
“Được rồi,” Lục Diệp ném tàn thuốc, giầy da nghiền trên mặt đất một cái, “Cậu uống nhiều rồi, về nghỉ ngơi đi. Tháng sau nếu muốn thì cứ phát thiệp mời cho tôi, coi cậu như em trai tôi vậy.”
Nói xong, Lục Diệp xoa xoa đầu Vu Lạc rồi bỏ đi.
Vu thiếu gia đóng vai thiếu nam u buồn dưới ánh đèn, lúc này lại thành mẹ nó u buồn thật!
Cậu đùng đùng nổi giận gọi một cuộc điện thoại: “Má! Trương Bạch Dương mày thôi bày vẽ được rồi! Đều là ý tưởng rách nát! Con mẹ nó bây giờ tao phải làm sao!”
Bạn gay tốt Trương Bạch Dương ở đầu dây bên kia vừa nghe xong liền vỗ đùi: “Chậc, đúng là cứng đầu.”
“Cút mẹ mày đi,” Vu thiếu gia tiếp tục mắng, “Mày còn nói được gì vô nghĩa hơn nữa không? Nếu anh ta không cứng đầu, tao còn phải chết sống trường kỳ kháng chiến bảy năm rồi chưa thành công hay sao?”
Mệt cho cậu còn tưởng tên tiểu vương tử tình thánh nhân mô cẩu dạng này có thể cho cậu ý kiến hay có giá trị tham khảo, kết quả của lần lấy lui làm tiến này là suýt nữa lui lọt xuống mương luôn.
(Nhân mô cẩu dạng 人模狗样: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)
“Aizzz, lão Vu lão Vu, trước hết mày đừng quạu….” Trương Bạch Dương trấn an.
“Rồi, Trương Bạch Dương, mày nói coi phải làm sao!” Họng súng của Vu thiếu gia giương lên, ngắm ngay mục tiêu.
Trương Bạch Dương ứa mồ hôi lạnh, đôi mắt đảo qua đảo lại khắp phòng, lúc xẹt qua thiệp mời tiệc độc thân bỗng như bừng tỉnh, “Rồi! Cứ vậy mà làm đi!”
Trương Bạch Dương bảo làm là làm gì bây giờ?
Thì là làm đấy!
Trực tiếp làm người ta, gạo nấu thành cơm, tốt nhất là thu video full HD, chụp thêm vài tấm ảnh. Lục Diệp làm quan chức, cục trưởng cục cảnh sát hẳn rất để ý những chuyện này.
Nếu có tin tức tiêu cực truyền ra, cái ghế ấy chắc chắn anh ta ngồi không yên nổi.
Vu Lạc trước kia cũng không phải không nghĩ đến biện pháp này, nhưng cậu thực sự thích Lục Diệp, không muốn đem tương lai sự nghiệp của anh ra đùa giỡn. Hơn nữa lấy hiểu biết của cậu về Lục Diệp, một khi đã ngủ với nhau, chắc chắn Lục Diệp sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Cũng lại bởi cậu hiểu Lục Diệp nên càng rõ ràng nếu hành động như vậy, Lục Diệp sẽ chướng mắt cậu cả đời.
Bất quá lúc này đã lỡ quậy ra chuyện, Vu Lạc cũng quyết tàn nhẫn cho trót.
Đến cả việc cậu đính hôn mà anh vẫn không để tâm, xem ra quả tình một chút yêu thích cũng không có. Dù sao cũng giả vờ rồi, không bằng liều một phen cuối. Nếu vẫn vô ích như cũ thì cũng có thể ngủ cùng nam thần trong mộng một lần, tóm lại là không lỗ.
Giờ phút này, người anh em bí mật mưu đồ cùng thiếu gia cũng không biết, Lục đại cục trưởng không phải không quan tâm, mà là để ý đến độ bắt đầu tự mình suy ngẫm xoắn xuýt luôn.
Đặc biệt, phạm nhân còn là kẻ cực kỳ phiền, thấy anh không lấy còng tay ra thì lần mò khắp người anh, tự mình duỗi tay tìm còng, hơn nữa cực kỳ khéo léo sờ đến vùng đất thần thánh dưới rốn ba tấc.
Tay lập tức bị kiềm lại, tên nhóc không an phận bị một cú xoay với mười phần kỹ xảo trực tiếp khống chế.
“Cảnh sát làm việc, đàng hoàng đi.” Lục Diệp lạnh giọng nói.
Vu thiếu gia đưa lưng về phía Lục Diệp, cánh tay bị ấn lên lưng, đau đến độ trán đổ mồ hôi cũng không làm cậu chịu yên thân, lại còn dám hạ eo vểnh mông, lắc lắc mông, “Chú cảnh sát ơi, em đau…”
Quầy tây bị căng cứng phô bày đường cong gợi cảm mượt mà. Lục Diệp là một anh trai thẳng kỳ cựu, nhưng không thể không thừa nhận tư thế này rất quyến rũ, không biết Vu thiếu gia học được chiêu này từ cái Động Bàn Tơ nào nữa.
Áp chế người ra khỏi toilet, Lục Diệp gọi điện thoại, “Đúng rồi, tầng một câu lạc bộ Lan Đình 4, toilet phía Bắc. Ừm, nhanh lên.”
Lục đại cục trường tuy rằng hai năm chưa thu dọn tàn cục cho Vu thiếu gia, nhưng độ lành nghề không hề giảm sút. Ngược lại theo chức vị ngày càng cao của anh, sử dụng quyền công xử lý chuyện tư càng thêm tiện lợi.
Cúp điện thoại, mí mắt Lục Diệp hạ xuống, dừng lại tại hai cẳng tay vịn chặt hai bên hông mình.
Cẳng tay nhỏ nhỏ gầy gầy quấn lấy anh như cái khóa, hai bàn tay rũ xuống giữa bụng không chịu cô đơn, cách một lớp áo trêu chọc mấy khối cơ bụng của Lục đại cục trưởng.
“Cánh tay không đau?” Lục Diệp hỏi. Vừa rồi anh vặn có chút mạnh..
Vu thiếu gia được cho chút mặt mũi liền không biết xấu hổ, dán lên lưng Lục Diệp cọ xát: “Đau chứ, đau muốn chết….. Chú cảnh sát xoa cho em đi…..”
Khắp xoang mũi đều là mùi rượu, chỉ là mùi rượu này không hề khó ngửi, ngược lại làm người ta như dính chút men say. Giọng Lục Diệp hơi khàn, anh kéo cổ áo sơ mi, quay đầu liếc mắt cảnh cáo: “ Vu Lạc, cậu say rồi.”
Vu Lạc mở đôi mắt ngập nước, hai má ửng đỏ, vẻ mặt si mê ngây ngô cười: “Ha ha, anh, anh đẹp trai quá…..”
Hàng mi rậm rủ xuống, đôi mắt hoa đào hẹp dài bị rượu làm cho mơ màng, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, sát khí tích tụ từ năm này qua năm khác từ đội cảnh sát cùng hormone nam tính ập đến, thiếu chút nữa làm Vu thiếu gia mê trai tắc nghẽn máu huyết.
“Lục Diệp, anh đi với em đi,” Vu thiếu gia biến thành bạch tuộc, cả người quấn lên anh, “Một lần cuối cùng….. Em từ đây về sau không bao giờ phiền tới anh nữa….”
Lục Diệp gỡ tay cậu ra, mặt không đổi sắc rủ mắt: “Làm sao? Vu thiếu gia rốt cuộc muốn lãng tử quay đầu, hoàn lương rồi?”
“Đúng đó.” Vu Lạc chậm rãi buông lỏng tay, ngã nhẹ về phía sau, dựa vào bức tường cuối hành lang.
Ánh đèn hành lang câu lạc bộ mờ mờ tỏ tỏ rơi xuống bóng tối mênh mông, hắt lên vẻ trương dương và si mê sụp đổ trên gương mặt Vu thiếu gia. Vu Lạc duỗi cái chân dài, rũ đầu. Lần đầu trong suốt mấy năm qua Lục Diệp nghe được cậu nói chuyện bình thản đàng hoàng đến vậy.
Cậu nói: “Em sẽ kết hôn, anh Lục à.”
Vu thiếu gia muốn kết hôn, đối tượng không phải anh. Lục đại cục trưởng bắt được trọng điểm ngay.
Lục Diệp rút một điếu thuốc ra châm, vẻ mặt chìm giữa làn khói không ai thấy rõ, trong thanh âm lại phảng phất ý cười thường gặp hàng ngày, “Cậu mới bao lớn, chắc là đính hôn thôi chứ gì?”
Vu Lạc quơ quơ mũi chân, “Dạ, là đính hôn. Tháng sau thôi. Em không còn nhỏ nữa, đã hai mươi lăm rồi, chuyện nên đến cũng phải đến. Năm nay đính hôn, sang năm thì cưới.”
Cậu ngẩng phắt lên liếc mắt nhìn Lục Diệp, “Trước kia, chuyện trước kia, anh Lục xem như vui đùa thôi. Là em xin lỗi anh, hôm nay…. cũng là giỡn thôi, ngài đừng chấp nhặt với em nhé….”
Lục Diệp dựa vào tường lắng nghe, càng nghe càng hụt hẫng.
Cảm giác như có người kéo cưa trong lòng mình.
Từ khi nào ông trời con không sợ không sợ đất này học được cách cúi đầu vậy? Kịch bản này thật đúng OOC.
“Được rồi,” Lục Diệp ném tàn thuốc, giầy da nghiền trên mặt đất một cái, “Cậu uống nhiều rồi, về nghỉ ngơi đi. Tháng sau nếu muốn thì cứ phát thiệp mời cho tôi, coi cậu như em trai tôi vậy.”
Nói xong, Lục Diệp xoa xoa đầu Vu Lạc rồi bỏ đi.
Vu thiếu gia đóng vai thiếu nam u buồn dưới ánh đèn, lúc này lại thành mẹ nó u buồn thật!
Cậu đùng đùng nổi giận gọi một cuộc điện thoại: “Má! Trương Bạch Dương mày thôi bày vẽ được rồi! Đều là ý tưởng rách nát! Con mẹ nó bây giờ tao phải làm sao!”
Bạn gay tốt Trương Bạch Dương ở đầu dây bên kia vừa nghe xong liền vỗ đùi: “Chậc, đúng là cứng đầu.”
“Cút mẹ mày đi,” Vu thiếu gia tiếp tục mắng, “Mày còn nói được gì vô nghĩa hơn nữa không? Nếu anh ta không cứng đầu, tao còn phải chết sống trường kỳ kháng chiến bảy năm rồi chưa thành công hay sao?”
Mệt cho cậu còn tưởng tên tiểu vương tử tình thánh nhân mô cẩu dạng này có thể cho cậu ý kiến hay có giá trị tham khảo, kết quả của lần lấy lui làm tiến này là suýt nữa lui lọt xuống mương luôn.
(Nhân mô cẩu dạng 人模狗样: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)
“Aizzz, lão Vu lão Vu, trước hết mày đừng quạu….” Trương Bạch Dương trấn an.
“Rồi, Trương Bạch Dương, mày nói coi phải làm sao!” Họng súng của Vu thiếu gia giương lên, ngắm ngay mục tiêu.
Trương Bạch Dương ứa mồ hôi lạnh, đôi mắt đảo qua đảo lại khắp phòng, lúc xẹt qua thiệp mời tiệc độc thân bỗng như bừng tỉnh, “Rồi! Cứ vậy mà làm đi!”
Trương Bạch Dương bảo làm là làm gì bây giờ?
Thì là làm đấy!
Trực tiếp làm người ta, gạo nấu thành cơm, tốt nhất là thu video full HD, chụp thêm vài tấm ảnh. Lục Diệp làm quan chức, cục trưởng cục cảnh sát hẳn rất để ý những chuyện này.
Nếu có tin tức tiêu cực truyền ra, cái ghế ấy chắc chắn anh ta ngồi không yên nổi.
Vu Lạc trước kia cũng không phải không nghĩ đến biện pháp này, nhưng cậu thực sự thích Lục Diệp, không muốn đem tương lai sự nghiệp của anh ra đùa giỡn. Hơn nữa lấy hiểu biết của cậu về Lục Diệp, một khi đã ngủ với nhau, chắc chắn Lục Diệp sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Cũng lại bởi cậu hiểu Lục Diệp nên càng rõ ràng nếu hành động như vậy, Lục Diệp sẽ chướng mắt cậu cả đời.
Bất quá lúc này đã lỡ quậy ra chuyện, Vu Lạc cũng quyết tàn nhẫn cho trót.
Đến cả việc cậu đính hôn mà anh vẫn không để tâm, xem ra quả tình một chút yêu thích cũng không có. Dù sao cũng giả vờ rồi, không bằng liều một phen cuối. Nếu vẫn vô ích như cũ thì cũng có thể ngủ cùng nam thần trong mộng một lần, tóm lại là không lỗ.
Giờ phút này, người anh em bí mật mưu đồ cùng thiếu gia cũng không biết, Lục đại cục trưởng không phải không quan tâm, mà là để ý đến độ bắt đầu tự mình suy ngẫm xoắn xuýt luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.