Chương 50
Sất Gia
26/07/2020
Tỉnh Phi hầm hừ từ trong phòng đi ra. Cung Phàm đi theo phía sau, cố ý lúc đóng cửa để lại một khe hở.
Lúc ăn cơm, Tỉnh Phi nhất định muốn ngồi đối diện với Cung Phàm. Cung Phàm tựa lưng vào ghế ngồi, cười nhẹ khoanh hai tay nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi lại ném cho anh một bạch nhãn, vừa vặn bị ba Cung thấy được. Ba Cung sửng sốt, lại nhìn nhìn Cung Phàm, không nói một lời, cúi đầu ăn cơm. Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên cực kỳ quái dị.
Bốn người trên bàn, cũng chỉ có hai người Cung Phàm cùng mẹ Cung thong dong ăn cơm.
Tỉnh Phi đang ăn, liền cảm thấy dưới lòng bàn chân có chút khác thường, chân bị thứ gì đó ngăn cản, không nặng, mấu chốt là thứ đó còn động đậy. Tỉnh Phi có chút giật mình, đột nhiên nghĩ tới có thể là Tỉnh……, không, là Husky!
Tỉnh Phi cúi đầu lặng lẽ nhìn xuống gầm bàn, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Husky ghé vào trên chân Tỉnh Phi, ngốc manh ngốc manh nhìn Tỉnh Phi, thè lưỡi xin đồ ăn, còn đang ở đó rên gừ gừ, may mắn thanh âm không quá lớn, Tỉnh Phi lén lút nhìn nhìn ba mẹ Cung, thấy hai người bọn họ đều đang cúi đầu ăn cơm, hẳn là không phát hiện. Tỉnh Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác chính mình như đang ngồi xe qua núi.
Cảm giác thèm ăn cũng không còn, Tỉnh Phi cầm đũa ăn cơm. Cung Phàm bên kia cảm giác được tầm mắt của Tỉnh Phi, từ trong bát ngẩng đầu nhìn cậu.
Tỉnh Phi nhìn nhìn ba mẹ Cung. Cung Phàm nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Tỉnh Phi, dùng ánh mắt hỏi. Tỉnh Phi chỉ chỉ dưới đất, dùng khẩu hình nói,“Husky.”
Cung Phàm sáng tỏ,“Tỉnh Tiểu Uông?”
Tỉnh Phi,“……” Không bao giờ muốn để ý đến anh nữa!!!!
Tỉnh Phi hừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, thế nhưng Husky vẫn ôm lấy chân cậu không buông, kêu càng ngày càng liên tục, thanh âm cũng càng lúc càng lớn. Tỉnh Phi có chút sốt ruột, co quắp bất an.
Tỉnh Phi lặng lẽ ném một cái xương gà xuống đất, xương gà lăn qua lăn lại, lăn đến bên chân ba Cung, Husky lập tức liền đi tới ngậm cục xương, Tỉnh Phi thiếu chút nữa hét lên. May mắn xương gà lăn long lóc lúc còn cách chân ba Cung 5cm thì dừng lại. Tim Tỉnh Phi như muốn nhảy ra ngoài. Thế nhưng còn chưa xong! Tỉnh Tiểu Uông vẫy cái đuôi, thở hộc hộc hộc hộc chạy về phía cái xương gà, mắt lam nhỏ long lanh, hạnh phúc muốn khóc. Tỉnh Phi cảm thấy trái tim sắp ngừng đập luôn rồi! Máu toàn thân dâng lên, nhưng toàn thân lại cảm thấy lạnh lẽo.
Tỉnh Tiểu Uông, mày sao lại muốn tìm chết như vậy……
Tỉnh Tiểu Uông bên kia giống như cảm ứng được tâm tình đưa xe qua núi của chủ nhân, quay đầu nhìn thoáng qua Tỉnh Phi, sau đó vẫy cái đuôi chạy vội tới cái xương gà của mình. Tỉnh Phi nhanh chóng ném tiếp một cái xương gà, vừa nhanh vừa chuẩn nằm bên cạnh chân mình! Tỉnh Tiểu Uông bên kia dùng khứu giác linh mẫn phát hiện một món ngon mới. Quay đầu chạy đến bên cạnh chân Tỉnh Phi. Tỉnh Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy bữa cơm này mình ăn mà còn thấy mệt. Tỉnh Phi tựa lưng vào ghế ngồi thẳng lên thở, chống lại ánh mắt Cung Phàm. Cung Phàm liếc liếc mắt nhìn xuống gầm bàn, nhìn Tỉnh Phi dùng khẩu hình nói,“Biểu tình của Phi Phi thật phấn khích.”
Tỉnh Phi cảm thấy mình muốn phát điên, Cung Phàm cái gì cũng không quản! Lại còn muốn “chê cười” mình! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!
Tỉnh Phi trừng mắt với Cung Phàm, cầm chiếc đũa cùng Cung Phàm đối nghịch, Cung Phàm muốn ăn cái gì, cậu liền giành trước một bước. Ba mẹ Cung xem như không phát hiện. Con trai đói một chút cũng không sao, con dâu cùng cháu nội không thể bị đói. Lại nói, đôi tình nhân đùa giỡn, hai ông bà lão can thiệp làm gì?
Tỉnh Phi sau vài lần thử đoạt thức ăn từ miệng Cung Phàm, cảm giác kia không còn gì thích hơn. Nhất là có ba mẹ Cung làm “hộ pháp”, Cung Phàm không dám làm gì cậu! Hừ hừ~
Tiếp một lần nữa đoạt được miếng xương hầm của Cung Phàm, Tỉnh Phi còn chưa kịp nhếch miệng cười, liền bị Cung Phàm cầm chiếc đũa gõ lên đầu.
Tỉnh Phi không dám tin nhìn Cung Phàm, Cung Phàm nghiêm trang, gõ xong tiếp tục ngồi vững như Thái Sơn ăn cơm. Tỉnh Phi đang chuẩn bị phản công, sau đó khóe mắt lại thấy Tỉnh Tiểu Uông sau khi ăn xong xương gà lại chạy nhanh về phía cục xương bên chân ba Cung… Trơ mắt nhìn cái đuôi của Tỉnh Tiểu Uông đụng vào chân ba Cung…
Tỉnh Tiểu Uông, không tìm chết sẽ không chết có biết hay không?
Ba Cung ngẩng đầu từ trong bát, cau mày nhìn xuống phía dưới gầm bàn, nhị hoá (*đồ ngốc) Tỉnh Tiểu Uông kia hướng về phía ba Cung kêu gâu gâu, vô sỉ bán manh (**tỏ ra đáng yêu). Ba Cung ngẩng đầu nhìn xem Tỉnh Phi đang chột dạ khẩn trương, lại nhìn nhìn Cung Phàm vùi đầu ăn thịt. Buông đũa, đem Husky xách ra. Tỉnh Phi cảm thấy mình chán ghét Cung Phàm muốn chết rồi, rõ ràng anh cũng là tòng phạm, thế nhưng cái gì cũng không quản!!!
“Gâu ~ Gâu ~” Tỉnh Tiểu Uông đầy mặt là biểu tình lãng mạn, giơ cổ lên, hạnh phúc nhìn lên trên trời, à không, nhìn lên trần nhà.
Mẹ Cung nhìn Husky trong tay ba Cung, nhìn Tỉnh Phi cùng Cung Phàm đang ăn cơm. Tỉnh Tiểu Uông một chút cũng không cảm giác được nguy hiểm, vẫy cái đuôi, lộ ra mông nhỏ, cúc hoa nở rộ sáng lạn =))))))), tuyệt không biết che giấu. Tỉnh Phi đều muốn trốn dưới gầm bàn.
Vừa chuẩn bị mở miệng nói bụng không ổn lắm, muốn trở về phòng, liền bị mẹ Cung dùng ánh mắt trấn áp.
Cung Phàm buông đũa,“Con mua cho Phi Phi.”
Mẹ Cung giận dữ mắng,“Phi Phi mang thai! Mấy thứ mang vi khuẩn này đối với thằng bé không tốt!”
Tỉnh Phi xấu hổ đến mặt hồng hồng,“Mẹ, đừng nóng giận, ca thấy con thích quá mới mua về. Để con đem nó tặng người khác vậy.”
Mẹ Cung thở dài một hơi, không đành lòng khiến quan hệ trở nên cứng nhắc, nói,“Thôi, thích liền để lại nuôi, chăm chỉ tắm cho nó là được.”
Trên mặt Tỉnh Phi lập tức nở rộ như đóa hoa, nịnh nọt nhìn mẹ Cung. Mẹ Cung cười cũng không được, tức giận cũng không xong. Dứt khoát đi phòng bếp cầm chén, đổ cho Tiểu Uông một ít đồ ăn thanh đạm.
Tỉnh Tiểu Uông không có lúc nào là không phóng thích bản chất nhị hóa của nó, vui sướng chạy nhanh về phía mẹ Cung, Mẹ Cung nhìn Husky bày ra vẻ mặt sung sướng, trên mặt xuất hiện biểu tình vặn vẹo.“Đây là…… Husky đi?”
“Dạ.” Tỉnh Phi nhìn Husky đang vẫy đuôi với mẹ Cung, giống như không dám thừa nhận chủ nhân của nhị hoá này là mình.
“Trách không được ngốc như vậy.” Mẹ Cung một câu kết luận bản chất Husky. “Nó tên là gì?”
Tỉnh Phi nhìn nhìn Cung Phàm, lại nhìn nhìn Husky, mặt trướng đỏ bừng, giương miệng phát ra một câu,“Tỉnh Tiểu Uông.”
“Gâu ~” Tỉnh Tiểu Uông ngẩng đầu nhìn Tỉnh Phi, ngốc manh nằm rạp xuống.
“Gì cơ?” Mẹ Cung cho rằng mình nghe lầm. Hoài nghi nhìn Cung Phàm. Cung Phàm gắp cho Tỉnh Phi một miếng cá sốt chua ngọt, nói: “Ăn cơm đi.”
Mẹ Cung nhìn Husky, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Bà cảm thấy con trai mình có vẻ hơi quá phận một chút. Bắt nạt Tỉnh Phi như vậy thật sự là…… Bà lại nhìn nhìn Tỉnh Phi đang ủy khuất thở dài một hơi, nhìn Cung Phàm,“Cung Phàm, Phi Phi ngỏ hơn con, con chiếu cố thằng bé nhiều một chút, sao ngày nào cũng bắt nạt em nó?”
Tỉnh Phi cũng ngẩng đầu nhìn Cung Phàm. Cung Phàm gật đầu: “Không bắt nạt em ấy. Em ấy với Husky giống nhau thôi.”
Mẹ Cung một hơi không suyễn mắng,“Còn nói!”
Cung Phàm cười cười,“Con biết đúng mực.”
Mẹ Cung nhìn Tỉnh Phi, nhìn cậu đang ủy khuất, nhưng không khó chịu, phỏng chừng cũng là một bên nguyện đánh một nguyện chịu.
Cung Phàm duỗi dài cánh tay, xoa xoa đầu Tỉnh Phi, Tỉnh Phi nhìn ba mẹ Cung, xấu hổ chạy vào trong phòng.
Hôm sau là thứ hai, Tiêu Dương ngồi xe Cung Phàm thuận tiện tới thăm Tỉnh Phi. Bụng Tỉnh Phi còn chưa lộ rõ, Tiêu Dương nhìn không ra khác thường.
Tỉnh Phi lại không thể nói dối Tiêu Dương, có lời khó nói với nói dối bằng hữu là hai chuyện khác nhau. Cuối cùng Tỉnh Phi ấp a ấp úng, nói mình không phải mắc bệnh gì, Tiêu Dương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tiêu Dương, thực xin lỗi, tôi thật sự không thể nói.” Tỉnh Phi đầy mặt xin lỗi.
Tiêu Dương lắc đầu, biểu tình thông cảm,“Xin lỗi cài gì, ai cũng có bí mật. Tôi chính là lo lắng ông sinh bệnh lại gạt chúng tôi. Không phải sinh bệnh là tốt rồi.”
Tỉnh Phi cười gật đầu. Nghĩ về sau bánh bao nhỏ đi ra biết phải giải thích với Tiêu Dương như thế nào? Đứa nhỏ là do Cung Phàm nhặt trong thùng rác sao? Hay là nhận nuôi?
“Vậy Thu phân thì sao, các ông còn có thể đi Hà Lan nhận giấy đăng kí kết hôn không?”
Tỉnh Phi gật gật đầu,“Có thể.”
“Vậy là tốt rồi, tôi muốn hai người chúng ta cùng đi, như vậy náo nhiệt hơn. Hưởng tuần trăng mật thì thân ai nấy lo ha~”
Tỉnh Phi cũng cười ha ha gật đầu. Hai người lại vui vẻ ảo tưởng ở Hà Lan làm sao làm sao…… Đến buổi tối, Lưu Lam tới đón Tiêu Dương, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương hai người vẫn đầy mặt ý do chưa hết.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính. Một ngày trước Thu phân, buổi sáng ba Cung đi ra ngoài rèn luyện, bị một đứa nhỏ béo cưỡi xe đạp đụng vào, gãy chân.
Vé máy bay đã đặt xong, thế nhưng tuổi ba Cung đã lớn, mẹ Cung một người chăm sóc ba Cung quá mức mệt mỏi, mời bảo mẫu cũng không được, Tỉnh Phi qua một đoạn thời gian nữa bụng sẽ phát triển. Mà nếu Cung Phàm cùng Tỉnh Phi đi Hà Lan, từ phương diện nào mà nói cũng không thoả đáng. Hai người đành phải lui vé máy bay. Xin lỗi hai người Tiêu Dương. Tiêu Dương nghe xong cũng lui vé máy bay, tỏ vẻ đợi ba Cung khoẻ, mọi người lại cùng đi, dù sao đều là nam nhân, trì hoãn vài ngày cũng không chịu thiệt.
Mẹ Cung rất lạc quan, còn cảm thán không phải là tai nạn giao thông quá nghiêm trọng. Cho nên không khí Cung gia rất bình thản.
Vài người ngồi vây quanh bên giường ba Cung, nói chuyện quốc gia đại sự cùng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Tỉnh Phi ngồi ở trên đùi Cung Phàm, chưa bao giờ tưởng tượng được có một ngày mình lại có thể hạnh phúc như vậy.
“Ca, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh.” Tỉnh Phi lần đầu tiên không ngại có trưởng bối ở bên người, hôn hai má Cung Phàm.
Cung Phàm cúi đầu nhìn cậu,“Cho nên quên hết tất cả?”
Tỉnh Phi cười ha ha. Cung Phàm cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mẹ Cung nhìn nhìn hai người, nói: “Ngày hôm qua lão gia nhà ba con bên kia gọi điện thoại cho mẹ, nói khi nào Quốc khánh trở về tế tổ. Vốn hàng năm là mẹ cùng ba của con đi, thế nhưng ba con gãy xương đùi, năm nay đành để hai đứa các con đi vậy. Thuận tiện đem Tỉnh Phi giới thiệu cho bọn họ nhận thức một chút, nhập vào gia phả.”
Cung Phàm gật đầu đáp ứng. Tỉnh Phi nghe được nhập gia phả, mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng: “Bọn con còn chưa lấy giấy chứng nhận kết hôn mà.”
Mẹ Cung cười cười,“Dù sao sau này cũng lấy. Đứa nhỏ cũng có rồi, sớm nhập gia phả đi thôi.”
Lúc ăn cơm, Tỉnh Phi nhất định muốn ngồi đối diện với Cung Phàm. Cung Phàm tựa lưng vào ghế ngồi, cười nhẹ khoanh hai tay nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi lại ném cho anh một bạch nhãn, vừa vặn bị ba Cung thấy được. Ba Cung sửng sốt, lại nhìn nhìn Cung Phàm, không nói một lời, cúi đầu ăn cơm. Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên cực kỳ quái dị.
Bốn người trên bàn, cũng chỉ có hai người Cung Phàm cùng mẹ Cung thong dong ăn cơm.
Tỉnh Phi đang ăn, liền cảm thấy dưới lòng bàn chân có chút khác thường, chân bị thứ gì đó ngăn cản, không nặng, mấu chốt là thứ đó còn động đậy. Tỉnh Phi có chút giật mình, đột nhiên nghĩ tới có thể là Tỉnh……, không, là Husky!
Tỉnh Phi cúi đầu lặng lẽ nhìn xuống gầm bàn, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Husky ghé vào trên chân Tỉnh Phi, ngốc manh ngốc manh nhìn Tỉnh Phi, thè lưỡi xin đồ ăn, còn đang ở đó rên gừ gừ, may mắn thanh âm không quá lớn, Tỉnh Phi lén lút nhìn nhìn ba mẹ Cung, thấy hai người bọn họ đều đang cúi đầu ăn cơm, hẳn là không phát hiện. Tỉnh Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác chính mình như đang ngồi xe qua núi.
Cảm giác thèm ăn cũng không còn, Tỉnh Phi cầm đũa ăn cơm. Cung Phàm bên kia cảm giác được tầm mắt của Tỉnh Phi, từ trong bát ngẩng đầu nhìn cậu.
Tỉnh Phi nhìn nhìn ba mẹ Cung. Cung Phàm nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Tỉnh Phi, dùng ánh mắt hỏi. Tỉnh Phi chỉ chỉ dưới đất, dùng khẩu hình nói,“Husky.”
Cung Phàm sáng tỏ,“Tỉnh Tiểu Uông?”
Tỉnh Phi,“……” Không bao giờ muốn để ý đến anh nữa!!!!
Tỉnh Phi hừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, thế nhưng Husky vẫn ôm lấy chân cậu không buông, kêu càng ngày càng liên tục, thanh âm cũng càng lúc càng lớn. Tỉnh Phi có chút sốt ruột, co quắp bất an.
Tỉnh Phi lặng lẽ ném một cái xương gà xuống đất, xương gà lăn qua lăn lại, lăn đến bên chân ba Cung, Husky lập tức liền đi tới ngậm cục xương, Tỉnh Phi thiếu chút nữa hét lên. May mắn xương gà lăn long lóc lúc còn cách chân ba Cung 5cm thì dừng lại. Tim Tỉnh Phi như muốn nhảy ra ngoài. Thế nhưng còn chưa xong! Tỉnh Tiểu Uông vẫy cái đuôi, thở hộc hộc hộc hộc chạy về phía cái xương gà, mắt lam nhỏ long lanh, hạnh phúc muốn khóc. Tỉnh Phi cảm thấy trái tim sắp ngừng đập luôn rồi! Máu toàn thân dâng lên, nhưng toàn thân lại cảm thấy lạnh lẽo.
Tỉnh Tiểu Uông, mày sao lại muốn tìm chết như vậy……
Tỉnh Tiểu Uông bên kia giống như cảm ứng được tâm tình đưa xe qua núi của chủ nhân, quay đầu nhìn thoáng qua Tỉnh Phi, sau đó vẫy cái đuôi chạy vội tới cái xương gà của mình. Tỉnh Phi nhanh chóng ném tiếp một cái xương gà, vừa nhanh vừa chuẩn nằm bên cạnh chân mình! Tỉnh Tiểu Uông bên kia dùng khứu giác linh mẫn phát hiện một món ngon mới. Quay đầu chạy đến bên cạnh chân Tỉnh Phi. Tỉnh Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy bữa cơm này mình ăn mà còn thấy mệt. Tỉnh Phi tựa lưng vào ghế ngồi thẳng lên thở, chống lại ánh mắt Cung Phàm. Cung Phàm liếc liếc mắt nhìn xuống gầm bàn, nhìn Tỉnh Phi dùng khẩu hình nói,“Biểu tình của Phi Phi thật phấn khích.”
Tỉnh Phi cảm thấy mình muốn phát điên, Cung Phàm cái gì cũng không quản! Lại còn muốn “chê cười” mình! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!
Tỉnh Phi trừng mắt với Cung Phàm, cầm chiếc đũa cùng Cung Phàm đối nghịch, Cung Phàm muốn ăn cái gì, cậu liền giành trước một bước. Ba mẹ Cung xem như không phát hiện. Con trai đói một chút cũng không sao, con dâu cùng cháu nội không thể bị đói. Lại nói, đôi tình nhân đùa giỡn, hai ông bà lão can thiệp làm gì?
Tỉnh Phi sau vài lần thử đoạt thức ăn từ miệng Cung Phàm, cảm giác kia không còn gì thích hơn. Nhất là có ba mẹ Cung làm “hộ pháp”, Cung Phàm không dám làm gì cậu! Hừ hừ~
Tiếp một lần nữa đoạt được miếng xương hầm của Cung Phàm, Tỉnh Phi còn chưa kịp nhếch miệng cười, liền bị Cung Phàm cầm chiếc đũa gõ lên đầu.
Tỉnh Phi không dám tin nhìn Cung Phàm, Cung Phàm nghiêm trang, gõ xong tiếp tục ngồi vững như Thái Sơn ăn cơm. Tỉnh Phi đang chuẩn bị phản công, sau đó khóe mắt lại thấy Tỉnh Tiểu Uông sau khi ăn xong xương gà lại chạy nhanh về phía cục xương bên chân ba Cung… Trơ mắt nhìn cái đuôi của Tỉnh Tiểu Uông đụng vào chân ba Cung…
Tỉnh Tiểu Uông, không tìm chết sẽ không chết có biết hay không?
Ba Cung ngẩng đầu từ trong bát, cau mày nhìn xuống phía dưới gầm bàn, nhị hoá (*đồ ngốc) Tỉnh Tiểu Uông kia hướng về phía ba Cung kêu gâu gâu, vô sỉ bán manh (**tỏ ra đáng yêu). Ba Cung ngẩng đầu nhìn xem Tỉnh Phi đang chột dạ khẩn trương, lại nhìn nhìn Cung Phàm vùi đầu ăn thịt. Buông đũa, đem Husky xách ra. Tỉnh Phi cảm thấy mình chán ghét Cung Phàm muốn chết rồi, rõ ràng anh cũng là tòng phạm, thế nhưng cái gì cũng không quản!!!
“Gâu ~ Gâu ~” Tỉnh Tiểu Uông đầy mặt là biểu tình lãng mạn, giơ cổ lên, hạnh phúc nhìn lên trên trời, à không, nhìn lên trần nhà.
Mẹ Cung nhìn Husky trong tay ba Cung, nhìn Tỉnh Phi cùng Cung Phàm đang ăn cơm. Tỉnh Tiểu Uông một chút cũng không cảm giác được nguy hiểm, vẫy cái đuôi, lộ ra mông nhỏ, cúc hoa nở rộ sáng lạn =))))))), tuyệt không biết che giấu. Tỉnh Phi đều muốn trốn dưới gầm bàn.
Vừa chuẩn bị mở miệng nói bụng không ổn lắm, muốn trở về phòng, liền bị mẹ Cung dùng ánh mắt trấn áp.
Cung Phàm buông đũa,“Con mua cho Phi Phi.”
Mẹ Cung giận dữ mắng,“Phi Phi mang thai! Mấy thứ mang vi khuẩn này đối với thằng bé không tốt!”
Tỉnh Phi xấu hổ đến mặt hồng hồng,“Mẹ, đừng nóng giận, ca thấy con thích quá mới mua về. Để con đem nó tặng người khác vậy.”
Mẹ Cung thở dài một hơi, không đành lòng khiến quan hệ trở nên cứng nhắc, nói,“Thôi, thích liền để lại nuôi, chăm chỉ tắm cho nó là được.”
Trên mặt Tỉnh Phi lập tức nở rộ như đóa hoa, nịnh nọt nhìn mẹ Cung. Mẹ Cung cười cũng không được, tức giận cũng không xong. Dứt khoát đi phòng bếp cầm chén, đổ cho Tiểu Uông một ít đồ ăn thanh đạm.
Tỉnh Tiểu Uông không có lúc nào là không phóng thích bản chất nhị hóa của nó, vui sướng chạy nhanh về phía mẹ Cung, Mẹ Cung nhìn Husky bày ra vẻ mặt sung sướng, trên mặt xuất hiện biểu tình vặn vẹo.“Đây là…… Husky đi?”
“Dạ.” Tỉnh Phi nhìn Husky đang vẫy đuôi với mẹ Cung, giống như không dám thừa nhận chủ nhân của nhị hoá này là mình.
“Trách không được ngốc như vậy.” Mẹ Cung một câu kết luận bản chất Husky. “Nó tên là gì?”
Tỉnh Phi nhìn nhìn Cung Phàm, lại nhìn nhìn Husky, mặt trướng đỏ bừng, giương miệng phát ra một câu,“Tỉnh Tiểu Uông.”
“Gâu ~” Tỉnh Tiểu Uông ngẩng đầu nhìn Tỉnh Phi, ngốc manh nằm rạp xuống.
“Gì cơ?” Mẹ Cung cho rằng mình nghe lầm. Hoài nghi nhìn Cung Phàm. Cung Phàm gắp cho Tỉnh Phi một miếng cá sốt chua ngọt, nói: “Ăn cơm đi.”
Mẹ Cung nhìn Husky, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Bà cảm thấy con trai mình có vẻ hơi quá phận một chút. Bắt nạt Tỉnh Phi như vậy thật sự là…… Bà lại nhìn nhìn Tỉnh Phi đang ủy khuất thở dài một hơi, nhìn Cung Phàm,“Cung Phàm, Phi Phi ngỏ hơn con, con chiếu cố thằng bé nhiều một chút, sao ngày nào cũng bắt nạt em nó?”
Tỉnh Phi cũng ngẩng đầu nhìn Cung Phàm. Cung Phàm gật đầu: “Không bắt nạt em ấy. Em ấy với Husky giống nhau thôi.”
Mẹ Cung một hơi không suyễn mắng,“Còn nói!”
Cung Phàm cười cười,“Con biết đúng mực.”
Mẹ Cung nhìn Tỉnh Phi, nhìn cậu đang ủy khuất, nhưng không khó chịu, phỏng chừng cũng là một bên nguyện đánh một nguyện chịu.
Cung Phàm duỗi dài cánh tay, xoa xoa đầu Tỉnh Phi, Tỉnh Phi nhìn ba mẹ Cung, xấu hổ chạy vào trong phòng.
Hôm sau là thứ hai, Tiêu Dương ngồi xe Cung Phàm thuận tiện tới thăm Tỉnh Phi. Bụng Tỉnh Phi còn chưa lộ rõ, Tiêu Dương nhìn không ra khác thường.
Tỉnh Phi lại không thể nói dối Tiêu Dương, có lời khó nói với nói dối bằng hữu là hai chuyện khác nhau. Cuối cùng Tỉnh Phi ấp a ấp úng, nói mình không phải mắc bệnh gì, Tiêu Dương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tiêu Dương, thực xin lỗi, tôi thật sự không thể nói.” Tỉnh Phi đầy mặt xin lỗi.
Tiêu Dương lắc đầu, biểu tình thông cảm,“Xin lỗi cài gì, ai cũng có bí mật. Tôi chính là lo lắng ông sinh bệnh lại gạt chúng tôi. Không phải sinh bệnh là tốt rồi.”
Tỉnh Phi cười gật đầu. Nghĩ về sau bánh bao nhỏ đi ra biết phải giải thích với Tiêu Dương như thế nào? Đứa nhỏ là do Cung Phàm nhặt trong thùng rác sao? Hay là nhận nuôi?
“Vậy Thu phân thì sao, các ông còn có thể đi Hà Lan nhận giấy đăng kí kết hôn không?”
Tỉnh Phi gật gật đầu,“Có thể.”
“Vậy là tốt rồi, tôi muốn hai người chúng ta cùng đi, như vậy náo nhiệt hơn. Hưởng tuần trăng mật thì thân ai nấy lo ha~”
Tỉnh Phi cũng cười ha ha gật đầu. Hai người lại vui vẻ ảo tưởng ở Hà Lan làm sao làm sao…… Đến buổi tối, Lưu Lam tới đón Tiêu Dương, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương hai người vẫn đầy mặt ý do chưa hết.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính. Một ngày trước Thu phân, buổi sáng ba Cung đi ra ngoài rèn luyện, bị một đứa nhỏ béo cưỡi xe đạp đụng vào, gãy chân.
Vé máy bay đã đặt xong, thế nhưng tuổi ba Cung đã lớn, mẹ Cung một người chăm sóc ba Cung quá mức mệt mỏi, mời bảo mẫu cũng không được, Tỉnh Phi qua một đoạn thời gian nữa bụng sẽ phát triển. Mà nếu Cung Phàm cùng Tỉnh Phi đi Hà Lan, từ phương diện nào mà nói cũng không thoả đáng. Hai người đành phải lui vé máy bay. Xin lỗi hai người Tiêu Dương. Tiêu Dương nghe xong cũng lui vé máy bay, tỏ vẻ đợi ba Cung khoẻ, mọi người lại cùng đi, dù sao đều là nam nhân, trì hoãn vài ngày cũng không chịu thiệt.
Mẹ Cung rất lạc quan, còn cảm thán không phải là tai nạn giao thông quá nghiêm trọng. Cho nên không khí Cung gia rất bình thản.
Vài người ngồi vây quanh bên giường ba Cung, nói chuyện quốc gia đại sự cùng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Tỉnh Phi ngồi ở trên đùi Cung Phàm, chưa bao giờ tưởng tượng được có một ngày mình lại có thể hạnh phúc như vậy.
“Ca, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh.” Tỉnh Phi lần đầu tiên không ngại có trưởng bối ở bên người, hôn hai má Cung Phàm.
Cung Phàm cúi đầu nhìn cậu,“Cho nên quên hết tất cả?”
Tỉnh Phi cười ha ha. Cung Phàm cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mẹ Cung nhìn nhìn hai người, nói: “Ngày hôm qua lão gia nhà ba con bên kia gọi điện thoại cho mẹ, nói khi nào Quốc khánh trở về tế tổ. Vốn hàng năm là mẹ cùng ba của con đi, thế nhưng ba con gãy xương đùi, năm nay đành để hai đứa các con đi vậy. Thuận tiện đem Tỉnh Phi giới thiệu cho bọn họ nhận thức một chút, nhập vào gia phả.”
Cung Phàm gật đầu đáp ứng. Tỉnh Phi nghe được nhập gia phả, mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng: “Bọn con còn chưa lấy giấy chứng nhận kết hôn mà.”
Mẹ Cung cười cười,“Dù sao sau này cũng lấy. Đứa nhỏ cũng có rồi, sớm nhập gia phả đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.