Lao Sơn Đạo Sĩ

Chương 2: Đan Đỉnh Truyền Thừa

Nghiên Nhiễm Mai Hương

30/04/2022

Vương Yến vốn cũng chỉ là hỏi một câu thăm dò, về phần nó có thể nghe hiểu ý mình hay không, thì hắn không hy vọng gì lắm.

Nhưng không ngờ con thỏ béo này nghe vậy thì lập tức bình tĩnh trở lại, tứ chi đang ôm bắp chân Vương Yến cũng nới lỏng ra.

Trông mong nhìn qua hắn, cũng vô cùng có tính người khẽ gật đầu.

Mặc dù Vương Yến rất ngạc nhiên khi con thỏ này có thể nghe hiểu tiếng người, cũng may cũng không có vô cùng kinh ngạc, ở hiện đại cũng có vài loại thú cưng được huấn luyện qua, cũng có thể nghe hiểu được lệnh của chủ nhân, huống chi đây là thế giới thần quỷ.

Trí tuệ của muôn loài vượt xa trí tưởng tượng của người thường.

"Được rồi! Đã như vậy, ngươi có gì cần ta giúp?"

Thấy nó có vẻ lo lắng và bất an, Vương Yến cũng không quanh co lòng vòng.

Nếu như nó ngăn mình lại xin giúp đỡ, vậy cũng là một loại duyên phận, có thể giúp thì giúp, có đôi khi chỉ là tiện tay của mình lại là hành động thiện ích cho người khác, cho dù là đối với tu hành, đó cũng là vô cùng hữu ích.

Con thỏ dường như cũng biết mục đích cầu cứu của mình đã đạt được, bởi vậy nó bật dậy ngay tại chỗ ba lần, rồi chạy vào rừng sâu.

Vương Yến cũng chưa từng chậm trễ, theo sát phía sau.

Rừng sâu núi thẳm vốn không đường đi, cộng thêm bụi cỏ khóm gai, hố đào ẩn hiện trong đám cỏ dại, nếu không cẩn thận có thể bị thương cân động cốt.

Nhưng Vương Yến đi theo con thỏ, một đường không hề bị cản trở.

Cũng không lâu lắm, một người một thỏ đi đến một nơi trống trải, nơi này cỏ dại rậm rạp, có một số còn cao che mất bắp chân Vương Yến.

Gió núi quất vào mặt, một mùi máu tanh nồng đậm theo gió xông vào mũi.

Con thỏ béo kia dừng lại trước một tảng đá, thét lên vài tiếng, quơ chân trước chỉ chỗ đất trũng không xa phía trước, Vương Yến thuận thế nhìn lại, nhìn thấy một màn trước mắt, cũng khiến cho hắn phải giật mình.

Một người, quần áo tả tơi, máu me khắp người đang nằm dưới đất.

Vương Yến lập tức liền hiểu rõ, con thỏ béo này lo lắng và cầu xin như thế, cản đường đau khổ cầu khẩn, thì ra là bảo mình cứu người.

Nhanh chóng chạy về phía trước, vừa nhìn qua, trong lòng Vương Yến cũng không nhịn được mà run lên, chỉ thấy cánh tay phải người nọ đã bị đứt, trước ngực có nhiều lỗ máu, vị trí ngay trái tim bị thương càng nghiêm trọng hơn, máu chảy không ngừng.

Trên mặt cũng đầy máu, khó phân biệt dung nhan, không biết sống chết.

Loại cảnh tượng này kiếp trước chỉ thấy trong phim truyền hình điện ảnh, hôm nay đã trở thành sự thật, tuy là mãnh nam, đoán chừng cũng không cách nào thờ ơ tiếp nhận.

Huống chi ở nơi hoang vu này, người này thân chịu trọng thương còn ở chỗ này, cũng không biết lai lịch ra sao, cũng mong đừng là đạo phỉ.

Nhưng bất kể như thế nào, cũng không thể thấy chết mà không cứu được, cũng may tâm lý của hắn cũng coi như không tệ, tỉnh táo lại, liền bắt đầu động thủ cứu giúp.

"Này. . . Lão ca, sao ngươi lại thành cái dạng này vậy?"

Vương Yến ngồi xổm người xuống, sau khi kiểm tra mạch đập, cực kỳ yếu ớt.



"Vẫn còn sống!"

Hắn nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ đạo sĩ bên ngoài, vò thành một cục, đồng thời ấn mạnh vào vết thương đang chảy máu trước ngực người kia để cầm máu.

Bị thương nặng như thế mà còn có thể còn sống, quả thực là kỳ tích.

Mặc dù thời đại này không có xe cứu thương hay thiết bị y tế tiên tiến, nhưng có sư phụ hắn ở đây, cõng trở về có lẽ còn có thể cứu sống.

Lúc này con thỏ béo cũng đang ngồi xổm bên cạnh, khóc đến thương tâm.

"Khụ khụ. . . Ngươi. . . Ngươi là ai?"

Bỗng nhiên, người nọ mở mắt tỉnh dậy, năm ngón tay trái như móc câu, nắm chặt cổ tay phải của Vương Yến, thân thể trực tiếp ngồi dậy.

Bị hắn bóp như vậy, Vương Yến chỉ cảm thấy xương cốt như muốn gãy ra.

"A... Buông tay buông tay, ngươi làm gì đó?"

Một nửa cơ thể gần như mất thăng bằng không còn chút sức lực, có thể nói là đau muốn chết luôn.

"Ta đang cứu ngươi mà! Mau buông tay, sắp gãy…”

Vương Yến càng giãy dụa càng đau, vội vàng mở miệng giải thích.

Người nọ nhìn chằm chằm Vương Yến, đánh giá một phen, dường như cũng cảm giác người này cũng không có ác ý, cuối cùng cũng buông lỏng, trong miệng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp té xuống.

Vừa được giải thoát, Vương Yến vội vàng xoa xoa cổ tay vừa bị y siết chặt, chỉ thấy năm dấu tay ứ đỏ, hằn sâu trên da thịt, có thể thấy rất rõ ràng.

"Không cần uổng phí sức lực, tiểu tử, ngươi tên gì vậy?"

Người nọ mặc dù lại té xuống, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh.

"Ta là Vương Yến, là đạo sĩ trong núi, ngươi tốt nhất vẫn không nên nói nữa, bảo tồn thể lực cố gắng gượng, ta cõng ngươi lên núi."

Vương Yến tuy rằng không vui, nhưng trước mắt cũng lười đi so đo với hắn ta.

Mấy vị sư huynh cùng đi đốn củi với hắn, cũng chỉ quanh quẩn xung quanh đây, trước tiên cõng hắn rời khỏi đây, sau đó nhờ các sư huynh hỗ trợ dọc đường, tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều, ít nhất có thể lên núi càng nhanh càng tốt.

Lúc này vừa nâng hắn lên, lưng dựa vào phiến đá bằng phẳng bên cạnh, đồng thời tiếp tục cầm máu cho hắn, thế nhưng người nọ hình như cũng không cảm kích, một tay đẩy tay của hắn ra, áo đạo sĩ cũng ném qua một bên.

"Thương thế của ta, Thần Tiên cũng khó cứu, sở dĩ có thể sống sót đến ngày hôm nay chẳng qua là một hơi thở treo lơ lửng, đều do thời do mệnh! Hà tất vẽ vời cho thêm chuyện."

Ánh mắt của hắn lạnh lùng, ngữ khí nghiêm túc.

"Ông trời chú định muốn ta táng thân ở trong núi này, mà thôi! Ngươi đã có thể gặp được ta, cũng coi như là một loại duyên phận, tiểu tử, lời nói kế tiếp của ta, ngươi phải nghe cho kỹ."



Khi Vương Yến nghe thấy hắn nói lời này, trong lòng có một loại dự cảm xấu.

"Ta họ Lý, tên gọi Trường Dạ, là đại truyền nhân đời thứ hai mươi sáu của Đan Đỉnh phái, luyện đan chế dược, chịu ân Hoàng thất, mấy ngày trước đấu pháp với đại quốc sư nhưng không địch lại, môn nhân đệ tử tất cả đều gặp nạn, ta trọng thương chạy thoát, trước mắt đã dầu hết đèn tắt."

Nói xong, hắn thò tay vào trong ngực móc ra một cái hộp to bằng lòng bàn tay, bởi vì bị máu tươi ngấm vào, cho nên không nhìn ra được là làm bằng vật liệu gì.

"Thứ đựng trong chiếc hộp chính là truyền thừa của Đan Đỉnh phái ta, nếu như ngươi có ý, có thể nhận lấy truyền thừa của ta, được nhân quả của ta, trở thành đại truyền nhân đời thứ hai mươi bảy của Đan Đỉnh phái ta, nếu như ngươi không có ý này, thì tương lai nếu như gặp thí sinh thích hợp, có thể chuyển tặng vật ấy, không đến mức để cho Đan Đỉnh nhất mạch của ta đoạn tuyệt như vậy."

Mắt thấy tình huống này, trong lòng Vương Yến có chút không biết phải làm sao.

Đây được gọi là gì nhỉ, dặn dò di ngôn sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Yến nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.

Vốn cứu y là xuất phát từ ý tốt, không nghĩ tới bây giờ lại quăng trách nhiệm lớn như vậy cho hắn, ngay cả cách tu đạo hắn cũng không hiểu rõ, thậm chí cũng chưa nhập môn, thì làm sao có thể kế thừa nhân quả của người khác?

Đạo Gia cũng trọng duyên phận Nhân Quả, cái gọi là "Thiên Đạo thừa thua, Nhân Quả tương ứng".

Quyết định của hôm nay sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn trong tương lai, nếu mình tiếp nhận truyền thừa của y, chỉ sợ cả đời này cũng phải cùng buộc chung một chỗ, còn phải phát dương quang đại môn phái.

Hắn tự nhận mình không có lý tưởng lớn như vậy, cũng không có bản lãnh đó.

Tuy nói đây là thế giới thần quỷ, thế nhưng hắn chỉ cầu tu hành chút pháp thuật thần thông, tiêu dao cả đời, vô bệnh vô tai, trên thực tế như vậy là đủ rồi.

Đương nhiên, nếu như có thể trường sinh thành Tiên, đương nhiên cũng là cực tốt.

Thấy vẻ mặt hắn giống như là bị làm khó, Lý Trường Dạ không thể chờ đợi được nữa, ngũ tạng lục phủ của y đều đã vỡ nứt ra, sống đến bây giờ đã là cực hạn.

"Tiểu huynh đệ, trong hộp có một nửa cây mây đen, chính là Linh Bảo thượng phẩm, có thể chữa được bách bệnh, giải kỳ độc, hôm nay liền tặng cho huynh đệ, chỉ mong ngươi có thể giúp ta việc này, bằng không thì ta chết không nhắm mắt."

Tới gần tuyệt cảnh, không có biện pháp, y chỉ có thể đưa ra lợi ích rồi nhờ vả, so với việc để truyền thừa bị đứt đoạn, thì cái Linh Bảo này, không có ý nghĩa gì.

Trong lúc nói chuyện, miệng vết thương đổ máu đầm đìa, một hồi ho sặc sụa qua đi, trong miệng cũng có một lượng lớn máu tươi tràn ra, hiển nhiên đã hết cách xoay chuyển.

Con thỏ béo dùng đôi tai dài của nó cọ vào mặt chủ nhân, gào thét một hồi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn vô cùng đáng thương.

"Tai Dài theo ta đã mấy năm, rất có linh tính, có thể nhận ra các loại thảo mộc, sau khi ta chết, mong rằng ngươi có thể đối xử tốt với nó!"

Sau đó y lại nhìn con thỏ béo này, khẽ thở dài.

"Được rồi! Ta đáp ứng người là được."

Vương Yến suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy cái hộp, thật không phải là bởi vì một nửa cây mây đen gì kia, mà là không đành lòng truyền thừa bị đoạn tuyệt.

"Tiền bối yên tâm, ta sẽ tìm người tiếp nhận truyền thừa của người."

Lời vừa nói ra, ý nghĩa không thể rõ ràng hơn, cái nồi to như vậy mình cõng không nổi đâu, vẫn là tìm một người có đức hạnh tài năng khác vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lao Sơn Đạo Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook