Chương 41: Kim Thiềm (Con Cóc Vàng)
Nghiên Nhiễm Mai Hương
06/02/2023
Bởi vì cái gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, có lẽ trời cao sớm có an bài, khiến cho Lưu Hải và Hồ cửu muội hai người gặp nhau, kết thành vợ chồng.
Phía sau núi bảy vị tỷ tỷ biết được tin cửu muội thành hôn với người phàm, mặc dù lúc đầu họ vô cùng bất mãn và phàn nàn rất nhiều lần, nhưng cuối cùng khi bình tĩnh lại thì dứt khoát thuận theo tự nhiên, dù sao việc đã đến nước này cũng không thể làm gì được nữa.
Đường là chính là nàng chọn, nên đi như thế nào thì phải xem chính bản thân nàng thôi!
Cuối cùng tám vị tỷ muội còn ào ào xuống núi, tất cả đều chen chúc vào trong túp lều nhỏ ở Ti Qua Ao này để tổ chức hôn lễ cho hai người.
Thôn phường láng giềng chứng kiến, đều vui mừng phi thường náo nhiệt.
Sau khi kết hôn, nam cày ruộng nữ dệt lụa, phu thê ân ái, hàng xóm trong thôn đều hâm mộ, chỉ nói phần mộ tổ tiên của Lưu gia thật đúng là bốc lên khói xanh!
Trên sân phơi lúa ở Ti Qua Ao, có một cây liễu lớn, dưới chân cây liễu có một cái giếng cổ, tên gọi là giếng Ti Qua, giếng này có từ lâu đời lắm rồi, hơn nữa nước ở trong giếng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cạn, cho dù thiên tai đại hạn đều là như thế.
Nước giếng rất ngọt, ở trong thôn xóm cực kỳ nổi danh.
Chỉ là mọi người không biết ở dưới đáy giếng cổ có một cái thạch động, nói đến kỳ lạ, cửa động này đối diện với thành giếng, nhưng không có một giọt nước giếng nào chảy vào bên trong đó.
Từ cửa động đi vào, trong thạch động hơi có vẻ âm u, nền đất không bằng phẳng, cũng không có nước đọng, nhưng trong động ghế đá mọi thứ đều có, chính là một gia tài trời đất tạo nên.
Những con cóc có màu sắc khác nhau nằm ở trong đó, không ngừng kêu lên.
Đúng lúc này, trên ghế đá bỗng nhiên bốc lên một làn khói xanh, một con yêu quái vẻ mặt dữ tợn mặc quần áo màu vàng ngồi xuống trước.
Sau một tràng cười to, mấy con cóc nhỏ phía dưới bậc thềm nhao nhao biến hình, chỉ có điều biến hóa cũng không hoàn chỉnh, trên người chúng vẫn còn nguyên lớp da của loài cóc, đôi mắt to trợn lên, giống như địa ngục dạ xoa, trông vô cùng đáng sợ.
"Chúc mừng Đại vương, chúc mừng Đại vương, rốt cuộc tu thành thân người!"
Mấy tên tiểu yêu hoa chân múa tay vui sướng, tiến lên quỳ mọp xuống đất chúc mừng.
Trên mặt ghế đại yêu Kim Thiềm nhìn xuống phía dưới, hết sức hài lòng.
Trong nháy mắt, đã hơn năm trăm năm trôi qua, hôm nay rốt cuộc biến hình thành công.
"Đại vương, tiểu nhân có bảo bối dâng lên chúc mừng Đại vương biến hình."
Đúng vào lúc này, một con cóc yêu có làn da màu đỏ bỗng nhiên tiến lên bẩm.
"Ồ? Có bảo bối gì, mà lại hiến thế!"
Nghe hắn vừa nói như vậy, Kim Thiềm lập tức hứng thú.
"Hồi bẩm Đại vương, tiểu nhân ngày trước ở phía trên, đụng phải một con hồ yêu, hồ yêu kia có một viên bảo châu, có thể chữa khỏi đôi mắt cho người mù, phía trên ẩn chứa linh lực cực kỳ dồi dào, tiểu nhân liền nghĩ, nếu Đại vương có thể lấy được viên bảo châu này, chẳng phải có thể bớt đi mấy trăm năm khổ tu? Đến lúc đó du ngoạn sơn thuỷ tiên giới, chúng tiểu nhân cũng có thể đi theo dính dính chút phúc khí."
Lời vừa nói ra, Kim Thiềm lập tức từ trên ghế đứng lên.
"Hồ yêu?"
Nghĩ tới hai chữ này, hắn liền hận nghiến răng nghiến lợi.
"Ngươi có biết lai lịch của hồ yêu kia không?"
Con tiểu yêu có làn da màu đỏ cúi đầu, rất cung kính trả lời.
"Cũng không rõ ràng lắm! Nhưng hồ yêu kia thành thân với người phàm, vài ngày trước có tất cả tám người tỷ muội đến chúc mừng nàng, tiểu nhân sợ bị các nàng phát hiện, bởi vậy không dám đến quá gần, chỉ đứng từ xa quan sát."
Nghe tới hồ yêu kia là chín tỷ muội, trong lòng Kim Thiềm như có điều suy nghĩ, dường như đã hiểu ra điều gì đó!
Thì ra hơn ba trăm năm trước, hắn vừa mới thành tinh, đã từng hấp thụ tinh khí phàm nhân tiến hành tu luyện, hy vọng có thể biến thành hình người càng sớm càng tốt.
Tiếc rằng về sau đụng phải một Hồ Yêu nghìn năm, hồ yêu này xen vào việc của người khác, cứng rắn đánh hắn phải lộ ra nguyên hình, thậm chí còn cắt đứt một ngón tay.
Nếu không phải năm ấy mình đau khổ cầu khẩn, cũng cam đoan sửa chữa, chỉ sợ đã sớm không còn tính mạng.
Cũng may hồ yêu này năm ấy ngông cuồng độ Thiên kiếp, bị Thiên Lôi đánh trúng bỏ mạng đạo hạnh tiêu tan, nhưng tuy rằng như thế, trong lồng ngực hắn vẫn là oán khí khó tan.
Nhớ rõ này hồ yêu này có chín đứa con gái, hôm nay chẳng lẽ là đụng phải đối thủ một mất một còn? nếu thực sự là như thế, vậy mình sẽ có hi vọng báo thù rồi.
"Việc này, bổn vương cần tự mình đi dò xét một phen!"
Kim Thiềm chậm rãi nâng tay trái lên, nhìn qua ngón út bị cắt đứt, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, vô cùng nhục nhã, có thể nào không báo?
...
Sáng sớm, nhà tranh Lưu gia.
Lưu Hải từ sáng sớm đã lên núi đốn củi đi, hôm nay cửu muội mặc một thân đồ trắng, đang ngồi xổm bên cạnh giếng nhà mình giặt quần áo.
Đại vương Kim Thiềm mặc áo bào màu vàng, đang ẩn thân sau một gốc cây cách đó không xa, lặng lẽ nhìn sang phía bên này xem thế nào.
"Quả nhiên là con gái của hồ yêu, thật sự là oan gia ngõ hẹp!"
Chỉ một cái liếc mắt, hắn trên cơ bản cũng đã có thể xác định.
Khuôn mặt của hồ nữ này có tám chín phần tương tự với hồ yêu năm ấy đã hàng phục hắn, hơn nữa một thân khí tức quen thuộc này, hẳn là không sai được.
Lúc này thông linh bảo châu trong cơ thể Cửu muội run lên, rõ ràng đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nàng lập tức dừng công việc trong tay, đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Kim Thiềm thấy thế, vội vàng hóa thành một làn khói xanh, chạy là thượng sách.
Vừa rồi có một luồng yêu khí mơ hồ, nhưng trong giây lát liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trong lòng cửu muội cũng hơi kinh ngạc, sau khi dạo chung quanh một vòng, bất đắc dĩ chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, cho nên cũng không có tiếp tục tìm hiểu nữa.
Lại nói Kim Thiềm trở lại động phủ trong giếng, trong lòng cũng kinh ngạc một hồi.
Thật là viên Bảo Châu lợi hại!
Mình cẩn thận như vậy, vậy mà thiếu chút nữa đã bị phát hiện!
Nếu muốn cướp nó đi thì mình thật sự không phải là đối thủ.
Nhưng sau trận chiến này, dục vọng muốn cướp được Bảo Châu cũng càng lúc càng lớn, hắn nhất định phải nghĩ ra được một phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên.
Không chỉ có cướp được Bảo Châu, còn phải báo được mối thù năm ấy.
Cha nợ con trả, phụ thân bị ông trời bắt đi, chẳng lẽ không báo mối thù ngón tay bị cắt đứt năm đó của hắn sao?
Hiển nhiên không có đơn giản như vậy, hắn cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
Bởi vậy liên tiếp âm thầm thăm dò vài ngày, phát hiện hồ nữ này cực kỳ ân ái với trượng phu phàm nhân của nàng, nếu nói như vậy, không bằng liền nắm lấy điểm yếu này của nàng ra tay.
Bắt phàm nhân lấy này, dùng cái này uy hiếp, nếu như nàng thật sự có tình có nghĩa với người này sẽ không sợ nàng không thỏa hiệp.
Quyết định chủ ý, Kim Thiềm không lưu tình chút nào, trực tiếp ra tay.
Ngày hôm đó Lưu Hải như thường lệ lên núi đốn củi, vừa rời nhà không bao lâu, bỗng nhiên sau lưng bị đánh bất ngờ khiến hắn ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Cùng lúc đó, Kim Thiềm đã đến trước cửa Lưu gia, chỉ thấy một vị lão phu nhân ngồi ở ngoài cửa kéo sợi, tiến lên một chưởng liền đánh ngất xỉu.
Cửu muội ở trong nhà nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra.
"Muốn cứu Lưu Hải và bà bà ngươi thì đi theo ta!"
Dứt lời! Kim Thiềm dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, vòng qua nhà tranh, di chuyển hàn đàm (đầm nước lạnh) phía tây núi Ti Qua, tung người nhảy xuống, từ một cửa động khác tiến vào động phủ dưới đáy giếng Ti Qua.
Cửu muội cảm ứng được yêu khí nồng đậm phát ra từ trên người đối phương, gần giống với yêu khí mà trước đó nàng gặp phải ở cái giếng cạnh nhé mình, trong lòng lập tức biết không ổn, không chút lựa chọn liền nhanh đuổi theo.
Đi vào trong động, nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên cây cột ở hai bên trái phải, chia ra trói Lưu Hải và bà bà, vài tên tiểu yêu gắt gao canh giữ ở bên cạnh.
Bà bà còn đang ở trạng thái hôn mê, Lưu Hải cũng đã tỉnh lại, trước mắt sở kiến sở văn (*chứng kiến hết thảy), không khỏi khiến cho trong lòng của hắn hoảng hốt.
Hắn hiện tại có quá nhiều nghi vấn, chỉ tiếc không thể nào giải đáp.
"Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Vì sao muốn bắt trượng phu và bà bà của ta?"
Nhìn Kim Thiềm ngồi trên ghế đầu, cửu muội tức giận mắng.
Kim Thiềm cười to.
"Ngươi không biết bổn vương không sao! Ngươi chỉ cần biết tất cả những chuyện này, đều là phụ thân của ngươi ban tặng là được. Bổn vương cũng không nhiều lời nói nhảm, muốn bọn họ sống, thì ngoan ngoãn gia Bảo Châu ra đây."
"Đúng! Giao ra Bảo Châu."
Một đám tiểu yêu cũng nhao nhao phụ họa.
Cửu muội giờ phút này bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bọn họ đến là vì thông linh bảo châu.
Nếu như mình không có bất kỳ sự chần chừ nào ra tay, dựa vào uy lực của thông linh bảo châu, hoàn toàn không cần e ngại đối phương.
Nhưng hôm nay trượng phu và bà bà đều đang ở trong tay của đối phương, mình chỉ cần nói một chữ "Không", hai người bọn họ chỉ sợ lập tức liền gặp tai ương.
Thân hãm như thế hoàn cảnh, nàng còn có lựa chọn sao?
"Bảo Châu có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải thả người trước."
Cửu muội không thể làm gì, đành phải mở miệng thương lượng, tìm cơ hội.
"Hừ! Ngươi cho bổn vương là tiểu hài tử ba tuổi sao?"
Kim Thiềm cười lạnh một tiếng, phất phất tay với tiểu yêu bên cạnh, tiểu yêu lập tức hiểu ý, cởi Lưu Hải từ trên cây cột xuống, đè chặt.
"Ngươi chưa đủ tư cách để bàn điều kiện với bổn vương, nhanh chóng lấy Bảo Châu ra, nếu không bổn vương sẽ tiễn hắn đi gặp Diêm Vương ngay."
Lưu Hải giờ phút này quỳ rạp xuống đất, mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía cửu muội, trong miệng lại không ngừng hỏi: "Cửu muội, đây là có chuyện gì? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bất đắc dĩ trước mắt nhưng cửu muội không có cách nào đi giải thích quá nhiều.
Nàng bỗng nhiên há miệng phun một cái, thông linh bảo châu cầm trong tay, dùng sức quăng ra bên cạnh.
"Bảo Châu cầm lấy đi."
Kim Thiềm chỉ thấy hồng Quang lóe lên, trong lòng kinh hãi, vội vàng thả người nhảy qua một bên, đưa tay liền chụp lấy Bảo Châu.
Nhân cơ hội này, cửu muội nhanh chóng tiến lên, song chưởng vung lên, hai gã tiểu yêu đang đè Lưu Hải lập tức bị đánh phải lộ ra nguyên hình.
Cửu muội kéo Lưu Hải lên, bay tới cửa động, một chưởng đánh bay tiểu yêu canh cửa, đồng thời ra sức đẩy Lưu Hải ra.
"Hải ca, nhanh chóng đến phía sau núi tìm các tỷ tỷ tương trợ, chờ gặp được các nàng, thì mọi thắc mắc của của huynh cũng tìm được giải đáp."
Trong động mấy tiểu yêu khác thấy tình huống bất thường này, nhao nhao nắm lấy binh khí bao vây tấn công, vì để Lưu Hải có thể thuận lợi đào thoát, cửu muội chỉ có thể lưu lại ngăn cản, cho hắn tranh thủ thời gian.
Lưu Hải nghe vậy, tuy có cực kì khó hiểu, nhưng cũng biết trước mắt tình huống nguy cấp, ngừng lại một chút, vội vàng theo lời xoay người lại ra khỏi cửa động, mãnh liệt nín thở một cái bơi lên bờ.
Lưu Hải chạy thoát, nhưng mà đã lấy được Bảo Châu, còn bắt được Hồ gia cửu muội, Kim Thiềm đại vương cũng không có quá mức để trong lòng.
Vừa vặn để cho hắn đi mật báo, Bảo Châu trong tay, còn có con tin, mình chỉ cần ở trong động bố trí thiên la địa võng, lẳng lặng chờ đợi được.
Đợi chín tỷ muội các nàng tất cả đều gom đủ, là mình có thể rửa sạch sỉ nhục trước kia.
Phía sau núi bảy vị tỷ tỷ biết được tin cửu muội thành hôn với người phàm, mặc dù lúc đầu họ vô cùng bất mãn và phàn nàn rất nhiều lần, nhưng cuối cùng khi bình tĩnh lại thì dứt khoát thuận theo tự nhiên, dù sao việc đã đến nước này cũng không thể làm gì được nữa.
Đường là chính là nàng chọn, nên đi như thế nào thì phải xem chính bản thân nàng thôi!
Cuối cùng tám vị tỷ muội còn ào ào xuống núi, tất cả đều chen chúc vào trong túp lều nhỏ ở Ti Qua Ao này để tổ chức hôn lễ cho hai người.
Thôn phường láng giềng chứng kiến, đều vui mừng phi thường náo nhiệt.
Sau khi kết hôn, nam cày ruộng nữ dệt lụa, phu thê ân ái, hàng xóm trong thôn đều hâm mộ, chỉ nói phần mộ tổ tiên của Lưu gia thật đúng là bốc lên khói xanh!
Trên sân phơi lúa ở Ti Qua Ao, có một cây liễu lớn, dưới chân cây liễu có một cái giếng cổ, tên gọi là giếng Ti Qua, giếng này có từ lâu đời lắm rồi, hơn nữa nước ở trong giếng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cạn, cho dù thiên tai đại hạn đều là như thế.
Nước giếng rất ngọt, ở trong thôn xóm cực kỳ nổi danh.
Chỉ là mọi người không biết ở dưới đáy giếng cổ có một cái thạch động, nói đến kỳ lạ, cửa động này đối diện với thành giếng, nhưng không có một giọt nước giếng nào chảy vào bên trong đó.
Từ cửa động đi vào, trong thạch động hơi có vẻ âm u, nền đất không bằng phẳng, cũng không có nước đọng, nhưng trong động ghế đá mọi thứ đều có, chính là một gia tài trời đất tạo nên.
Những con cóc có màu sắc khác nhau nằm ở trong đó, không ngừng kêu lên.
Đúng lúc này, trên ghế đá bỗng nhiên bốc lên một làn khói xanh, một con yêu quái vẻ mặt dữ tợn mặc quần áo màu vàng ngồi xuống trước.
Sau một tràng cười to, mấy con cóc nhỏ phía dưới bậc thềm nhao nhao biến hình, chỉ có điều biến hóa cũng không hoàn chỉnh, trên người chúng vẫn còn nguyên lớp da của loài cóc, đôi mắt to trợn lên, giống như địa ngục dạ xoa, trông vô cùng đáng sợ.
"Chúc mừng Đại vương, chúc mừng Đại vương, rốt cuộc tu thành thân người!"
Mấy tên tiểu yêu hoa chân múa tay vui sướng, tiến lên quỳ mọp xuống đất chúc mừng.
Trên mặt ghế đại yêu Kim Thiềm nhìn xuống phía dưới, hết sức hài lòng.
Trong nháy mắt, đã hơn năm trăm năm trôi qua, hôm nay rốt cuộc biến hình thành công.
"Đại vương, tiểu nhân có bảo bối dâng lên chúc mừng Đại vương biến hình."
Đúng vào lúc này, một con cóc yêu có làn da màu đỏ bỗng nhiên tiến lên bẩm.
"Ồ? Có bảo bối gì, mà lại hiến thế!"
Nghe hắn vừa nói như vậy, Kim Thiềm lập tức hứng thú.
"Hồi bẩm Đại vương, tiểu nhân ngày trước ở phía trên, đụng phải một con hồ yêu, hồ yêu kia có một viên bảo châu, có thể chữa khỏi đôi mắt cho người mù, phía trên ẩn chứa linh lực cực kỳ dồi dào, tiểu nhân liền nghĩ, nếu Đại vương có thể lấy được viên bảo châu này, chẳng phải có thể bớt đi mấy trăm năm khổ tu? Đến lúc đó du ngoạn sơn thuỷ tiên giới, chúng tiểu nhân cũng có thể đi theo dính dính chút phúc khí."
Lời vừa nói ra, Kim Thiềm lập tức từ trên ghế đứng lên.
"Hồ yêu?"
Nghĩ tới hai chữ này, hắn liền hận nghiến răng nghiến lợi.
"Ngươi có biết lai lịch của hồ yêu kia không?"
Con tiểu yêu có làn da màu đỏ cúi đầu, rất cung kính trả lời.
"Cũng không rõ ràng lắm! Nhưng hồ yêu kia thành thân với người phàm, vài ngày trước có tất cả tám người tỷ muội đến chúc mừng nàng, tiểu nhân sợ bị các nàng phát hiện, bởi vậy không dám đến quá gần, chỉ đứng từ xa quan sát."
Nghe tới hồ yêu kia là chín tỷ muội, trong lòng Kim Thiềm như có điều suy nghĩ, dường như đã hiểu ra điều gì đó!
Thì ra hơn ba trăm năm trước, hắn vừa mới thành tinh, đã từng hấp thụ tinh khí phàm nhân tiến hành tu luyện, hy vọng có thể biến thành hình người càng sớm càng tốt.
Tiếc rằng về sau đụng phải một Hồ Yêu nghìn năm, hồ yêu này xen vào việc của người khác, cứng rắn đánh hắn phải lộ ra nguyên hình, thậm chí còn cắt đứt một ngón tay.
Nếu không phải năm ấy mình đau khổ cầu khẩn, cũng cam đoan sửa chữa, chỉ sợ đã sớm không còn tính mạng.
Cũng may hồ yêu này năm ấy ngông cuồng độ Thiên kiếp, bị Thiên Lôi đánh trúng bỏ mạng đạo hạnh tiêu tan, nhưng tuy rằng như thế, trong lồng ngực hắn vẫn là oán khí khó tan.
Nhớ rõ này hồ yêu này có chín đứa con gái, hôm nay chẳng lẽ là đụng phải đối thủ một mất một còn? nếu thực sự là như thế, vậy mình sẽ có hi vọng báo thù rồi.
"Việc này, bổn vương cần tự mình đi dò xét một phen!"
Kim Thiềm chậm rãi nâng tay trái lên, nhìn qua ngón út bị cắt đứt, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, vô cùng nhục nhã, có thể nào không báo?
...
Sáng sớm, nhà tranh Lưu gia.
Lưu Hải từ sáng sớm đã lên núi đốn củi đi, hôm nay cửu muội mặc một thân đồ trắng, đang ngồi xổm bên cạnh giếng nhà mình giặt quần áo.
Đại vương Kim Thiềm mặc áo bào màu vàng, đang ẩn thân sau một gốc cây cách đó không xa, lặng lẽ nhìn sang phía bên này xem thế nào.
"Quả nhiên là con gái của hồ yêu, thật sự là oan gia ngõ hẹp!"
Chỉ một cái liếc mắt, hắn trên cơ bản cũng đã có thể xác định.
Khuôn mặt của hồ nữ này có tám chín phần tương tự với hồ yêu năm ấy đã hàng phục hắn, hơn nữa một thân khí tức quen thuộc này, hẳn là không sai được.
Lúc này thông linh bảo châu trong cơ thể Cửu muội run lên, rõ ràng đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nàng lập tức dừng công việc trong tay, đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Kim Thiềm thấy thế, vội vàng hóa thành một làn khói xanh, chạy là thượng sách.
Vừa rồi có một luồng yêu khí mơ hồ, nhưng trong giây lát liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trong lòng cửu muội cũng hơi kinh ngạc, sau khi dạo chung quanh một vòng, bất đắc dĩ chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, cho nên cũng không có tiếp tục tìm hiểu nữa.
Lại nói Kim Thiềm trở lại động phủ trong giếng, trong lòng cũng kinh ngạc một hồi.
Thật là viên Bảo Châu lợi hại!
Mình cẩn thận như vậy, vậy mà thiếu chút nữa đã bị phát hiện!
Nếu muốn cướp nó đi thì mình thật sự không phải là đối thủ.
Nhưng sau trận chiến này, dục vọng muốn cướp được Bảo Châu cũng càng lúc càng lớn, hắn nhất định phải nghĩ ra được một phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên.
Không chỉ có cướp được Bảo Châu, còn phải báo được mối thù năm ấy.
Cha nợ con trả, phụ thân bị ông trời bắt đi, chẳng lẽ không báo mối thù ngón tay bị cắt đứt năm đó của hắn sao?
Hiển nhiên không có đơn giản như vậy, hắn cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
Bởi vậy liên tiếp âm thầm thăm dò vài ngày, phát hiện hồ nữ này cực kỳ ân ái với trượng phu phàm nhân của nàng, nếu nói như vậy, không bằng liền nắm lấy điểm yếu này của nàng ra tay.
Bắt phàm nhân lấy này, dùng cái này uy hiếp, nếu như nàng thật sự có tình có nghĩa với người này sẽ không sợ nàng không thỏa hiệp.
Quyết định chủ ý, Kim Thiềm không lưu tình chút nào, trực tiếp ra tay.
Ngày hôm đó Lưu Hải như thường lệ lên núi đốn củi, vừa rời nhà không bao lâu, bỗng nhiên sau lưng bị đánh bất ngờ khiến hắn ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Cùng lúc đó, Kim Thiềm đã đến trước cửa Lưu gia, chỉ thấy một vị lão phu nhân ngồi ở ngoài cửa kéo sợi, tiến lên một chưởng liền đánh ngất xỉu.
Cửu muội ở trong nhà nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra.
"Muốn cứu Lưu Hải và bà bà ngươi thì đi theo ta!"
Dứt lời! Kim Thiềm dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, vòng qua nhà tranh, di chuyển hàn đàm (đầm nước lạnh) phía tây núi Ti Qua, tung người nhảy xuống, từ một cửa động khác tiến vào động phủ dưới đáy giếng Ti Qua.
Cửu muội cảm ứng được yêu khí nồng đậm phát ra từ trên người đối phương, gần giống với yêu khí mà trước đó nàng gặp phải ở cái giếng cạnh nhé mình, trong lòng lập tức biết không ổn, không chút lựa chọn liền nhanh đuổi theo.
Đi vào trong động, nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên cây cột ở hai bên trái phải, chia ra trói Lưu Hải và bà bà, vài tên tiểu yêu gắt gao canh giữ ở bên cạnh.
Bà bà còn đang ở trạng thái hôn mê, Lưu Hải cũng đã tỉnh lại, trước mắt sở kiến sở văn (*chứng kiến hết thảy), không khỏi khiến cho trong lòng của hắn hoảng hốt.
Hắn hiện tại có quá nhiều nghi vấn, chỉ tiếc không thể nào giải đáp.
"Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Vì sao muốn bắt trượng phu và bà bà của ta?"
Nhìn Kim Thiềm ngồi trên ghế đầu, cửu muội tức giận mắng.
Kim Thiềm cười to.
"Ngươi không biết bổn vương không sao! Ngươi chỉ cần biết tất cả những chuyện này, đều là phụ thân của ngươi ban tặng là được. Bổn vương cũng không nhiều lời nói nhảm, muốn bọn họ sống, thì ngoan ngoãn gia Bảo Châu ra đây."
"Đúng! Giao ra Bảo Châu."
Một đám tiểu yêu cũng nhao nhao phụ họa.
Cửu muội giờ phút này bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bọn họ đến là vì thông linh bảo châu.
Nếu như mình không có bất kỳ sự chần chừ nào ra tay, dựa vào uy lực của thông linh bảo châu, hoàn toàn không cần e ngại đối phương.
Nhưng hôm nay trượng phu và bà bà đều đang ở trong tay của đối phương, mình chỉ cần nói một chữ "Không", hai người bọn họ chỉ sợ lập tức liền gặp tai ương.
Thân hãm như thế hoàn cảnh, nàng còn có lựa chọn sao?
"Bảo Châu có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải thả người trước."
Cửu muội không thể làm gì, đành phải mở miệng thương lượng, tìm cơ hội.
"Hừ! Ngươi cho bổn vương là tiểu hài tử ba tuổi sao?"
Kim Thiềm cười lạnh một tiếng, phất phất tay với tiểu yêu bên cạnh, tiểu yêu lập tức hiểu ý, cởi Lưu Hải từ trên cây cột xuống, đè chặt.
"Ngươi chưa đủ tư cách để bàn điều kiện với bổn vương, nhanh chóng lấy Bảo Châu ra, nếu không bổn vương sẽ tiễn hắn đi gặp Diêm Vương ngay."
Lưu Hải giờ phút này quỳ rạp xuống đất, mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía cửu muội, trong miệng lại không ngừng hỏi: "Cửu muội, đây là có chuyện gì? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bất đắc dĩ trước mắt nhưng cửu muội không có cách nào đi giải thích quá nhiều.
Nàng bỗng nhiên há miệng phun một cái, thông linh bảo châu cầm trong tay, dùng sức quăng ra bên cạnh.
"Bảo Châu cầm lấy đi."
Kim Thiềm chỉ thấy hồng Quang lóe lên, trong lòng kinh hãi, vội vàng thả người nhảy qua một bên, đưa tay liền chụp lấy Bảo Châu.
Nhân cơ hội này, cửu muội nhanh chóng tiến lên, song chưởng vung lên, hai gã tiểu yêu đang đè Lưu Hải lập tức bị đánh phải lộ ra nguyên hình.
Cửu muội kéo Lưu Hải lên, bay tới cửa động, một chưởng đánh bay tiểu yêu canh cửa, đồng thời ra sức đẩy Lưu Hải ra.
"Hải ca, nhanh chóng đến phía sau núi tìm các tỷ tỷ tương trợ, chờ gặp được các nàng, thì mọi thắc mắc của của huynh cũng tìm được giải đáp."
Trong động mấy tiểu yêu khác thấy tình huống bất thường này, nhao nhao nắm lấy binh khí bao vây tấn công, vì để Lưu Hải có thể thuận lợi đào thoát, cửu muội chỉ có thể lưu lại ngăn cản, cho hắn tranh thủ thời gian.
Lưu Hải nghe vậy, tuy có cực kì khó hiểu, nhưng cũng biết trước mắt tình huống nguy cấp, ngừng lại một chút, vội vàng theo lời xoay người lại ra khỏi cửa động, mãnh liệt nín thở một cái bơi lên bờ.
Lưu Hải chạy thoát, nhưng mà đã lấy được Bảo Châu, còn bắt được Hồ gia cửu muội, Kim Thiềm đại vương cũng không có quá mức để trong lòng.
Vừa vặn để cho hắn đi mật báo, Bảo Châu trong tay, còn có con tin, mình chỉ cần ở trong động bố trí thiên la địa võng, lẳng lặng chờ đợi được.
Đợi chín tỷ muội các nàng tất cả đều gom đủ, là mình có thể rửa sạch sỉ nhục trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.