Lao Sơn Đạo Sĩ

Chương 11: Kỳ Hoa

Nghiên Nhiễm Mai Hương

21/07/2022

Thanh Hòa viện, Tàng Kinh lâu.

Vương Yến ngồi đàng hoàng ở trên bồ đoàn, nhìn hai viên thuốc trong tay, sắc mặt thúi quắc.

Rất rõ ràng, hắn đã thỏa hiệp.

Đối phương bảo đảm đi bảo đảm lại, chỉ cần dựa theo chỉ dẫn của huynh ấy thì tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa nếu Đan này thành công, thể chất của mình cũng sẽ được cải thiện rất nhiều, khỏe mạnh như voi không nói, tương lai trong vòng mấy năm, cũng sẽ không bị ốm vặt, có thể nói là trăm điều lợi mà không một điều hại.

Viên thuốc trong lòng bàn tay phải của hắn to cỡ hạt đậu phộng có màu đen sẫm, tên gọi là Ô Kim đan, cũng chính là thuốc mà hắn sắp uống thí nghiệm.

Mà viên đan dược màu xanh lá cây bên tay trái nhỏ hơn viên Ô Kim đan một chút, chính là Giải Độc Đan có thể giải bách độc.

Theo lời của Vân sư huynh, trong viên Ô Kim đan này chứa hơn bảy mươi loại dược liệu quý cùng năm loại Linh Dược nấu chung với nhau mà thành.

Tác dụng của nó chủ yếu là thông qua kích thích khí huyết, thúc đẩy khí huyết giãn nở phát triển, từ đó đạt được thể chất cường tráng, tăng cường sức lực.

Thứ này vốn được làm cho những người ốm yếu nhiều bệnh, cơ thể suy nhược, mắc chứng khí hư, tuy đối tượng được hưởng là những người như vậy, nhưng người thí nghiệm thuốc nhất định phải có cơ thể cường tráng, khí huyết tràn đầy.

Bởi vì chỉ có khí huyết tràn đầy, mới có thể phát huy tối đa tác dụng của thuốc, mà chỉ có thân thể cường tráng mới có thể chống chọi được sự bá đạo của dược lực.

Trước đó, Vân Trung Lưu không chỉ một lần đi tìm động vật thí nghiệm, nhiều lần cải tiến, đã có được hiệu quả rất tốt, hơn nữa cũng không có tác dụng phụ gì.

Nhưng xét cho cùng, thể chất của con người khác với động vật, các loại bộ phận cơ quan vô cùng phức tạp, không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.

Hắn đương nhiên cũng tính đến chuyện này, bởi vì việc này quan hệ trọng đại, vì để tránh cho việc đang trong quá trình thử thuốc xuất hiện bất trắc ngoài ý muốn, cho nên Vân Trung Lưu đặc biệt đưa cho Vương Yến một viên Giải Độc Đan, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Bởi vì Vương Yến là người thí nghiệm sống đầu tiên, cho nên thuốc này mà thành công sẽ vô cùng có lợi với thể chất của hắn, nếu không thành công, sẽ gây ra triệu chứng gì hay không, hiện tại thì cũng còn chưa biết.

Quá trình phát huy tác dụng của thuốc tổng cộng mất ba ngày, Vân Trung Lưu tự nhiên không có khả năng thời thời khắc khắc ở bên cạnh hắn, bởi vậy chỉ dặn dò một chút, liền để cho hắn tự mình làm theo hướng dẫn.

Nhiều lắm là lúc mỗi ngày gặp mặt sẽ hỏi thăm một chút tình huống, thăm hỏi một chút phản ứng của đan dược trong cơ thể hắn, chỉ vậy mà thôi!

Ngoài ra còn một điều cấm kỵ quan trọng khác, đó là tự khi hắn bắt đầu uống thuốc, trong vòng ba ngày, nhất định phải nghiêm khắc khống chế ăn uống, không được ăn hoa quả, nhiều lắm là chỉ có thể uống một ít cháo loãng cho đỡ đói.

Sớm biết phiền toái như vậy, hắn dứt khoát sẽ không đồng ý, nếu không phải đối phương nói sau khi chuyện thành công, sẽ tiến cử hắn với sư phụ, nhờ vậy mới tạo được một ít động lực cho hắn.

Chỉ là làm được hay không được, tất cả đều dựa vào ý trời, hy vọng viên thuốc này sẽ thực sự thần kì như lời Vân Trung Lưu nói, không có hại gì đối với mình.

Lúc ăn cơm trưa, Vương Yến cất kỹ đan dược, trước tiên đi tới thiện thực đường ăn no một trận, vừa nghĩ tới trong ba ngày nữa sẽ không được ăn món ngon như vậy, trong lòng cũng có chút thịt đau.

Sau khi ăn xong một canh giờ, Vương Yến chiếu theo yêu cầu của sư huynh, dùng nước ấm uống Ô Kim đan, ngay sau đó cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

...

Trong nháy mắt, một ngày đã trôi qua.



Cái bụng của Vương Yến náo loạn cả một ngày.

Ngày thứ hai trôi qua.

Vương Yến cảm giác vô cùng đói, thật không thể chịu nổi loại cảm giác này.

Làm việc cực khổ không nói đến, mỗi ngày còn phải đi gặp Vân Trung Lưu báo cáo chi tiết cảm nhận cùng tình huống, quả thực là làm khó hắn mà.

Cứ thế kéo dài như thế đến ngày thứ ba

"Như thế nào? Có cảm giác thân thể có chút không giống trước kia hay không?"

"Ngoại trừ tiêu chảy, đói khát, ngược lại là không có cảm giác gì đặc biệt."

Vương Yến lắc đầu, thành thật trả lời.

"Ừm! Những thứ này đều là phản ứng bình thường đối với tác dụng của thuốc, nhưng không sao hết, gần đây Sư đệ không có cảm giác được vô cùng có tinh thần sao? Hoặc là thân thể khô nóng không chịu nổi, hoàn toàn không sợ rét lạnh của ngày đông giá rét?"

Vương Yến có chút dở khóc dở cười.

Hắn gần như sắp mệt lả rồi, tinh thần ở đâu ra, về phần cảm giác khô nóng, hắn thường xuyên quét dọn sắp xếp làm việc, ngược lại cũng không biết nguyên nhân là dược hiệu hay là do vận động nữa.

"Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở bước nào?"

Thấy không có phát triển theo lộ trình mong đợi của mình, Vân Trung Lưu cũng hoài nghi lo lắng, từ trong ngực lấy ra cách điều chế, vừa đi so sánh dược liệu, kiểm tra nghiên cứu một phen, sau nửa ngày cũng không hiểu được nguyên do.

"Như vậy đi! Sư đệ, ngươi trước đi làm việc của ngươi đi, sắp tới, một khi cảm giác thân thể có cái gì khác thường, lập tức tìm đến sư huynh có biết không!"

Vương Yến bất đắc dĩ, khẽ gật đầu.

"Vậy. . . Sư huynh, huynh đã đáp ứng Sư đệ. . ."

Vân Trung Lưu phất phất tay, tất cả lực chú ý đều tập trung vào cách điều chế.

"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm cơ hội nói với sư phụ!"

Thấy hắn đang hết sức tập trung, Vương Yến cũng không quấy rầy hắn nữa, nếu thuốc đã phát huy hết tác dụng trong ba ngày, thật vất vả chịu đựng đến trưa, Vương Yến trực tiếp chạy đến thiện thực đường ăn một bữa thịnh soạn.

Hắn cũng biết mình đói lâu như vậy, không thể lập tức ăn quá nhanh, nếu không dạ dày sẽ chịu không nổi, cho nên coi như cũng có chỗ phải kiềm chế.

Sau một ngày làm việc, ban đêm trở về phòng, rửa mặt xong, lại xem kinh thư một lát, lúc này mới nặng nề thiếp đi.

Trong góc giường, Vương Yến đặc biệt làm ổ cho Tai Dài, bởi vì thời tiết tương đối rét lạnh, cho nên hai tháng này nó hiếm khi ra ngoài.

Lúc đầu, Vương Yến còn quấn chăn bông ngủ, nhưng vào nửa cuối đêm, cũng chính là lúc lạnh nhất, hắn lại cảm thấy cơ thể mình nóng lên, ngay cả chăn màn cũng trực tiếp đá văng ra.

Trong thời khắc mơ mơ màng màng, Vương Yến lật qua lật lại, bỗng nhiên trợn mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi, như là rơi vào trong bếp lò.



Lúc hắn từ trên giường ngồi dậy, đốt chao đèn, uống mấy ngụm nước lạnh từ ấm trà trên bàn, đẩy mở cửa sổ, mở cửa phòng, từng cơn gió lạnh thổi vào mặt, nhưng thân thể của hắn lại không hạ được chút nhiệt độ nào.

"Tình huống gì vậy? Làm sao lại đột nhiên nóng như vậy?"

Nếu không phải giờ phút này ý thức thanh tỉnh, hắn thậm chí hoài nghi mình đang nằm mơ.

Kỹ càng cảm nhận, cảm giác khô nóng này dường như cũng không phải xuất hiện ở ngoài da, mà là từ trong cơ thể trào ra, nhất là vị trí đan điền nằm dưới bụng ba tấc, loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt rõ ràng.

Cả người càng ngày càng nóng, nhịp tim cũng tăng nhanh, Vương Yến nhớ tới những gì ban ngày Vân Trung Lưu nói, lập tức hiểu rõ ra.

Chẳng lẽ là tác dụng phụ của thuốc?

May mà đã sớm chuẩn bị!

Hắn nhanh chóng lấy ra viên Giải Độc Đan, không chút nghĩ ngợi, một hơi liền nuốt xuống.

Trong phút chốc, hai cỗ dược lực phản kích, cảm giác khô nóng này cũng dần dần dịu đi.

Nhưng Vương Yến mới vừa nhẹ nhàng thở ra, khí huyết toàn thân lập tức cuồn cuộn, từ đầu đến chân, làn da từ từ chuyển thành màu đỏ sậm, tứ chi nổi đầy gân xanh, toàn thân có cảm giác sưng tấy và đau đớn.

Cơ bắp nhanh chóng căng phồng, lúc này Vương Yến chỉ cảm thấy thân thể của mình tựa như một thùng chưa đồ, nếu như kéo dài nữa, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị vỡ tung

Hắn chống đỡ không nổi, chạy ra ngoài cửa, muốn tìm người cầu cứu.

Tiếc rằng bước chân mới vừa bước ra khỏi cổng, bỗng nhiên hai chân giống như đột ngột như bị điện giật, lập tức vô lực, một phát ngã té xuống.

Nhưng mà sau cú ngã như vậy, chợt vừa ngẩng đầu, một màn trước mắt lại khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Trong đêm đen vô tận, gió lạnh nổi lên, một tia sáng màu tím mờ nhạt, giống như một con đom đóm đung đưa theo gió, đột nhiên lọt vào tầm mắt Vương Yến.

Ngay ở trước mặt hắn không xa, theo lời sư phụ dặn dò hắn đã đặt một chậu sành ở trong viện, trong chậu trồng một nửa cây mây đen kia, chẳng biết từ lúc nào đã nở ra một đóa hoa.

Phen động tĩnh này của Vương Yến tự nhiên đã đánh thức Tai Dài đang ngủ ở bên trong, nó chạy ra ngoài, cảm ứng được Vương Yến thống khổ không khỏe, cũng có chút thất kinh.

Nhưng ngay sau đó mắt thấy cây mây đen nở hoa, dị tượng bất ngờ, không khỏi sụt sịt cái mũi hít hà, bỗng nhiên kêu rột rột hai tiếng, vốn mặt mày ảm đạm lại mừng rỡ như điên.

Nhấc chân về phía trước, đi tới bên cạnh chậu bông kia, thận trọng cắn đứt nhành hoa, ngậm ở trong miệng, sau đó nhảy hai bước về bên cạnh Vương Yến, đặt đóa hoa này ở trong lòng bàn tay hắn.

Miệng thỏ mở ra, đồng thời duỗi chân phải chỉ chỉ, ra hiệu hắn nhanh ăn đi.

Vương Yến đánh giá bông hoa trong tay, nhưng thấy tổng cộng có bốn cánh hoa, tất cả đều là màu tím nhạt, trong nhụy hoa, kết thành một quả to cỡ hạt đậu, ánh sáng màu tím này đúng là phát ra từ đó.

Nếu như không có nhớ lầm, một nửa cây mây đen này, có vẻ như có công hiệu giải được kỳ độc trong thiên hạ.

Như vậy đóa hoa này. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lao Sơn Đạo Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook