Chương 38: Lưu Hải Đốn Củi
Nghiên Nhiễm Mai Hương
29/12/2022
Núi Ti Qua, nằm ở phía đông Lao Sơn.
Tuy núi không cao nhưng địa hình kỳ lạ, nhìn từ xa, thế núi giống như một cây mướp lớn, hơn nữa trong núi có nhiều rừng rậm rậm rạp, sài lang hổ báo.
Dưới chân núi là một ngôi làng nhỏ tên là Ti Qua Ao (thung lũng dây mướp), có khoảng một hai chục hộ gia đình, thôn dân phần lớn là một ít bách tính nghèo khổ, dân phong cực kỳ thuần phác.
Bởi vì cái gọi là lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, nhiều thế hệ thôn dân đều ở dưới núi, xưa nay dùng cày ruộng gieo trồng làm chủ, lên núi đi săn đốn củi chỉ là phụ.
Trong Ti Qua Ao có một hộ gia đình họ Lưu, gia cảnh bần hàn, chỉ có cô nhi quả mẫu hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Lưu gia binh sĩ năm nay ngoài 20 tuổi, tên gọi Lưu Hải, chiều cao bảy thước có thừa (~ 2m), tay chân lực lưỡng, diện mạo tuy rằng không phải vô cùng xuất sắc, nhưng cũng có chút thanh tú, mày kiếm mắt sáng, thật sự là một tiểu tử tốt.
Khi Lưu Hải mười tuổi, phụ thân mất vì bệnh, mẫu thân một vốc cứt một vốc đái nuôi hắn khôn lớn, bởi vì vô cùng tưởng niệm trượng phu, ba năm trước khóc mù hai mắt, hiện tại chỉ có thể ở nhà làm chút công việc dệt vải, phụ cấp chi phí trong nhà
Lưu Hải bởi vì muốn chăm sóc mẫu thân, nên cũng không có suy nghĩ đi ra bên ngoài mưu sinh như những tráng hán khác trong thôn, cả ngày chỉ ở trong nhà đốn củi cày ruộng trồng trọt, chịu đựng đến bây giờ, hiện vẫn còn độc thân.
Mẫu thân vì chuyện chung thân của hắn mà ngày buồn đêm lo.
Sáng sớm hôm đó, khi gà trống gáy tiếng thứ nhất, Lưu Hải đã rời khỏi giường, đơn giản rửa mặt một phen, làm xong điểm tâm, lập tức liền từ biệt mẫu thân, mang theo ấm nước, khiêng thiên gánh, bên hông cài đao bổ củi, trực tiếp lên núi đốn củi.
Hắn muốn trước khi kết thúc phiên chợ sáng sẽ chặt hết củi khô, sau đó gánh lên trên trấn bán, sau đó lại dùng tiền bán củi đổi lấy lương thực.
Phủ thêm áo tơi, chân đạp giầy rơm, dọc theo con đường núi đã sớm không biết đi qua bao nhiêu lần, Lưu Hải cao giọng hát sơn ca, tiến vào trong núi Ti Qua.
Rừng núi um tùm, những cây cổ thụ cao chót vót ẩn hiện trên bầu trời vô cùng yên tĩnh.
Các đệ tử ngoại viện ở trên Lao Sơn, giờ phút này cũng đã đến nơi ngày thường đốn củi, thấy Lưu Hải đi qua, không khỏi mỉm cười chào hỏi.
Trước đó được hắn truyền thụ sơn ca, thường xuyên qua lại như thế, tự nhiên cũng quen thuộc.
"Lưu đại ca, hôm nay đến sớm nè!"
Một người cao cao mặc đồ đạo sĩ, lên tiếng trước.
"Đâu có đâu có! Toàn bộ là vì sống tạm mà thôi."
Lưu Hải đáp lại một câu, tiếp tục đi về phía sâu trong rừng.
"Lưu đại ca, nơi sâu trong rừng núi, có rất nhiều sài lang hổ báo, còn có cạm bẫy do thợ săn đặt, ngươi cũng không nên đi xa quá!"
Người cao cao hảo ý nhắc nhở một câu, cũng không biết có lọt vào tai đối phương hay không, tóm lại Lưu Hải đưa lưng hướng về phía bọn họ phất phất tay, đi nhanh về phía trước.
Gần như toàn bộ củi khô ở ngoại vi khu rừng này đã bị chặt phá, phần lớn còn dư lại đều là những cành cây khô nhỏ, cũng không đốt ngon được.
Vả lại còn phải tranh giành công việc với đám đạo trưởng này, nếu như hắn không đi vào sâu một chút, tìm một ít củi khô tốt bán, thì sao có thể bán được giá tốt?
Về phần sài lang hổ báo gì gì đó, hắn thường giao tiếp với thợ săn trong thôn, cũng biết rõ phạm vi hoạt động kia, chỉ cần không đi sâu vào bụng núi rừng, trên căn bản là sẽ không gặp phải.
Hơn nũa, cạm bẫy của thợ săn hay nơi đặt bẫy hắn đều rõ ràng, cộng thêm trước đó đã từng tới mấy lần, hoàn toàn có thể tránh đi được, ngược lại cũng không cần lo lắng.
"Chiêm chiếp. . . Chiêm chiếp. . ."
Lưu Hải đang dọc theo đường đi về phía trước, đột nhiên bên đường có tiếng rên rỉ yếu ớt nhỏ xíu truyền đến, hắn ngừng chân xem thế nào, nhưng lại không phát hiện được cái gì.
"Chiêm chiếp. . ."
Ngay khi hắn cho rằng mình nghe nhầm thì âm thanh kia lần nữa truyền đến, Lưu Hải lòng đầy nghi hoặc, cũng không biết là tiếng kêu của con vật gì, lập tức tháo đao bổ củi bên hông xuống, nắm thật chặt trong tay.
Nơi đây cũngkhông tính là sâu trong rừng núi, thậm chí đám đạo trưởng kia cũng cách sau lưng không xa, khả năng có sài lang hổ báo hẳn là không lớn lắm.
Hơn nữa từ tiếng kêu nghe ra, cũng không giống như là mãnh thú.
Tuy rằng như thế, nhưng hắn vẫn giữ tinh thần cảnh giác cao độ, lần theo nơi phát ra âm thanh, rón rén chạm vào, một khi có cái gì dị thường, trước cho một đao rồi nói tiếp.
Đẩy bụi cỏ ra, Lưu Hải chỉ thấy một con bạch hồ ở dưới tàng cây phía trước, bị một tấm lưới lớn quấn chặt, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Lưu Hải nhẹ nhàng thở ra, thì ra là một con tiểu hồ li.
Tấm lưới lớn này là cái bẫy do thợ săn giăng ra, chính là dùng dây thừng bện thành, cực kỳ chắc chắn, bình thường đều là dùng để bắt các con mồi như hoẵng hươu nai, không nghĩ tới tiểu tử này lại chui vào rồi vướng ở trong đó.
Lưu Hải đã được cha mẹ dạy bảo hun đúc từ thuở nhỏ, làm người thiện tâm trung thực, cũng không kết thù kết oán với ai, cũng có lòng yêu thương với một số loài động vật.
Trước kia lúc ở trong núi đốn củi, gặp phải một vài động vật nhỏ bị mắc bẫy của thợ săn, trên cơ bản đều vương tay giúp đỡ, cứu chúng nó ra.
Mẫu thân thường nói, hồ ly là động vật cực kỳ có linh tính trên thế gian, hôm nay nếu như gặp phải, hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Cũng may mày gặp được ta! Nếu đụng phải thợ săn, lúc này cái mạng nhỏ này của mày có thể đã tiêu rồi!"
Lưu Hải cười khẽ hai tiếng, tiến lên cởi bỏ tấm lưới thả con bạch hồ này ra.
"Đi đi! Sau này cũng đừng rơi vào bẫy của thợ săn nữa."
Cũng không quản nó có nghe hiểu hay không hiểu, hiển nhiên tiểu hồ ly chui vào bụi cỏ biến mất, Lưu Hải xoay người trở lại con đường nhỏ phía trên, nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, phía sau một gốc cây cây đại thụ nào đó phía sau hắn, đột nhiên xuất hiện hai bóng người, ló đầu ra, lặng lẽ ngắm nhìn Lưu Hải
"Bát tỷ, lần này tỷ hãy tin đi! chàng trai này thật là một người tốt tâm địa thiện lương, hát sơn ca cũng dễ nghe!"
Trong đó có một thiếu nữ trẻ tuổi đang mặc áo màu xanh nhạt, khuôn mặt xinh xắn ngượng ngùng, tay cầm chiếc quạt nhung, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, giọng nói uyển chuyển, nói với nữ nhân bên cạnh.
Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng cũng không hề rời khỏi Lưu Hải.
"Ừm! Dung mạo không tệ, nhân phẩm tâm địa cũng được, nhưng cửu muội à, dù thế nào đi nữa hắn cũng là một con người, bởi vì cái gọi là người yêu có khác, muội sẽ không thật sự động tâm với người phàm phu tục tử này chứ?"
Một nữ nhân áo tím bên cạnh, đầu tiên là quan sát bóng lưng đi xa của Lưu Hải, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm về phía cửu muội, mở miệng đáp lại một câu.
Kể từ mấy ngày trước, cửu muội lần đầu tiên tu luyện thành hình người, ở phía núi nghe được bài hát sơn ca lang lảnh, từ đó mất hồn mất vía, thường xuyên nhìn ra bên ngoài ngẩn người, cuối cùng nhịn không được, thậm chí ba lần bốn lượt trộm đi ra phía sau núi, chỉ vì muốn gặp người hát ca khúc này một lần.
Hơn nữa sau khi vừa gặp được thì lại càng không kiểm soát được.
Lại thấy người tiều phu này cứu giúp động vật nhỏ gặp nạn, thiện lương phi phàm, trong lúc bất tri bất giác, sớm đã là tâm hồn thiếu nữ vụng trộm nhớ nhung.
Cửu muội mặc dù mới tu thành hình người không lâu, nhưng đối với chuyện tình yêu chốn nhân gian, sớm đã có chút hiểu biết.
Cho nên khi nhìn thấy người này, muội ấy như bị ma quỷ ám ảnh, luôn không nhịn được suy nghĩ, không nhịn được muốn đi gặp hắn.
Cái loại cảm giác này, người nào chưa từng trải qua, căn bản sẽ không có cách nào cảm nhận được.
Cũng nhờ quan hệ của hai người không tệ, sau này khi phát giác được sự khác thường của muội ấy, trải qua truy hỏi, lúc này muội ấy mới chịu mở miệng thừa nhận.
Biết được nguyên do của sự việc, lúc ấy nàng còn cười cười, tận tình khuyên can vài câu, để muội ấy không nên bị chuyện này mê hoặc.
Nhưng mà chỉ với một câu nói như vậy, cửu muội nhất quyết không phục, hôm nay nhất định muốn kéo nàng ra ngoài, tự mình thử hắn một lần, muốn chứng minh với nàng.
Nàng hảo tâm khuyên bảo, nói là không được phép tùy tiện đi ra ngoài, vạn nhất bị mấy đại tỷ biết được, nhất định sẽ bị trách phạt một trận.
Cuối cùng không thể nghi ngờ, cửu muội đương nhiên sẽ không nghe lời của nàng.
Bị đặt vào thế bất đắc dĩ, hơn nữa cũng sợ muội ấy một mình đi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, cho nên cũng đành phải đi theo cùng.
Vừa vặn nàng cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc là hạng người gì, lại có thể làm cho cửu muội của nàng mê đến thần hồn điên đảo, cơm nước cũng không ăn!
Tuy núi không cao nhưng địa hình kỳ lạ, nhìn từ xa, thế núi giống như một cây mướp lớn, hơn nữa trong núi có nhiều rừng rậm rậm rạp, sài lang hổ báo.
Dưới chân núi là một ngôi làng nhỏ tên là Ti Qua Ao (thung lũng dây mướp), có khoảng một hai chục hộ gia đình, thôn dân phần lớn là một ít bách tính nghèo khổ, dân phong cực kỳ thuần phác.
Bởi vì cái gọi là lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, nhiều thế hệ thôn dân đều ở dưới núi, xưa nay dùng cày ruộng gieo trồng làm chủ, lên núi đi săn đốn củi chỉ là phụ.
Trong Ti Qua Ao có một hộ gia đình họ Lưu, gia cảnh bần hàn, chỉ có cô nhi quả mẫu hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Lưu gia binh sĩ năm nay ngoài 20 tuổi, tên gọi Lưu Hải, chiều cao bảy thước có thừa (~ 2m), tay chân lực lưỡng, diện mạo tuy rằng không phải vô cùng xuất sắc, nhưng cũng có chút thanh tú, mày kiếm mắt sáng, thật sự là một tiểu tử tốt.
Khi Lưu Hải mười tuổi, phụ thân mất vì bệnh, mẫu thân một vốc cứt một vốc đái nuôi hắn khôn lớn, bởi vì vô cùng tưởng niệm trượng phu, ba năm trước khóc mù hai mắt, hiện tại chỉ có thể ở nhà làm chút công việc dệt vải, phụ cấp chi phí trong nhà
Lưu Hải bởi vì muốn chăm sóc mẫu thân, nên cũng không có suy nghĩ đi ra bên ngoài mưu sinh như những tráng hán khác trong thôn, cả ngày chỉ ở trong nhà đốn củi cày ruộng trồng trọt, chịu đựng đến bây giờ, hiện vẫn còn độc thân.
Mẫu thân vì chuyện chung thân của hắn mà ngày buồn đêm lo.
Sáng sớm hôm đó, khi gà trống gáy tiếng thứ nhất, Lưu Hải đã rời khỏi giường, đơn giản rửa mặt một phen, làm xong điểm tâm, lập tức liền từ biệt mẫu thân, mang theo ấm nước, khiêng thiên gánh, bên hông cài đao bổ củi, trực tiếp lên núi đốn củi.
Hắn muốn trước khi kết thúc phiên chợ sáng sẽ chặt hết củi khô, sau đó gánh lên trên trấn bán, sau đó lại dùng tiền bán củi đổi lấy lương thực.
Phủ thêm áo tơi, chân đạp giầy rơm, dọc theo con đường núi đã sớm không biết đi qua bao nhiêu lần, Lưu Hải cao giọng hát sơn ca, tiến vào trong núi Ti Qua.
Rừng núi um tùm, những cây cổ thụ cao chót vót ẩn hiện trên bầu trời vô cùng yên tĩnh.
Các đệ tử ngoại viện ở trên Lao Sơn, giờ phút này cũng đã đến nơi ngày thường đốn củi, thấy Lưu Hải đi qua, không khỏi mỉm cười chào hỏi.
Trước đó được hắn truyền thụ sơn ca, thường xuyên qua lại như thế, tự nhiên cũng quen thuộc.
"Lưu đại ca, hôm nay đến sớm nè!"
Một người cao cao mặc đồ đạo sĩ, lên tiếng trước.
"Đâu có đâu có! Toàn bộ là vì sống tạm mà thôi."
Lưu Hải đáp lại một câu, tiếp tục đi về phía sâu trong rừng.
"Lưu đại ca, nơi sâu trong rừng núi, có rất nhiều sài lang hổ báo, còn có cạm bẫy do thợ săn đặt, ngươi cũng không nên đi xa quá!"
Người cao cao hảo ý nhắc nhở một câu, cũng không biết có lọt vào tai đối phương hay không, tóm lại Lưu Hải đưa lưng hướng về phía bọn họ phất phất tay, đi nhanh về phía trước.
Gần như toàn bộ củi khô ở ngoại vi khu rừng này đã bị chặt phá, phần lớn còn dư lại đều là những cành cây khô nhỏ, cũng không đốt ngon được.
Vả lại còn phải tranh giành công việc với đám đạo trưởng này, nếu như hắn không đi vào sâu một chút, tìm một ít củi khô tốt bán, thì sao có thể bán được giá tốt?
Về phần sài lang hổ báo gì gì đó, hắn thường giao tiếp với thợ săn trong thôn, cũng biết rõ phạm vi hoạt động kia, chỉ cần không đi sâu vào bụng núi rừng, trên căn bản là sẽ không gặp phải.
Hơn nũa, cạm bẫy của thợ săn hay nơi đặt bẫy hắn đều rõ ràng, cộng thêm trước đó đã từng tới mấy lần, hoàn toàn có thể tránh đi được, ngược lại cũng không cần lo lắng.
"Chiêm chiếp. . . Chiêm chiếp. . ."
Lưu Hải đang dọc theo đường đi về phía trước, đột nhiên bên đường có tiếng rên rỉ yếu ớt nhỏ xíu truyền đến, hắn ngừng chân xem thế nào, nhưng lại không phát hiện được cái gì.
"Chiêm chiếp. . ."
Ngay khi hắn cho rằng mình nghe nhầm thì âm thanh kia lần nữa truyền đến, Lưu Hải lòng đầy nghi hoặc, cũng không biết là tiếng kêu của con vật gì, lập tức tháo đao bổ củi bên hông xuống, nắm thật chặt trong tay.
Nơi đây cũngkhông tính là sâu trong rừng núi, thậm chí đám đạo trưởng kia cũng cách sau lưng không xa, khả năng có sài lang hổ báo hẳn là không lớn lắm.
Hơn nữa từ tiếng kêu nghe ra, cũng không giống như là mãnh thú.
Tuy rằng như thế, nhưng hắn vẫn giữ tinh thần cảnh giác cao độ, lần theo nơi phát ra âm thanh, rón rén chạm vào, một khi có cái gì dị thường, trước cho một đao rồi nói tiếp.
Đẩy bụi cỏ ra, Lưu Hải chỉ thấy một con bạch hồ ở dưới tàng cây phía trước, bị một tấm lưới lớn quấn chặt, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Lưu Hải nhẹ nhàng thở ra, thì ra là một con tiểu hồ li.
Tấm lưới lớn này là cái bẫy do thợ săn giăng ra, chính là dùng dây thừng bện thành, cực kỳ chắc chắn, bình thường đều là dùng để bắt các con mồi như hoẵng hươu nai, không nghĩ tới tiểu tử này lại chui vào rồi vướng ở trong đó.
Lưu Hải đã được cha mẹ dạy bảo hun đúc từ thuở nhỏ, làm người thiện tâm trung thực, cũng không kết thù kết oán với ai, cũng có lòng yêu thương với một số loài động vật.
Trước kia lúc ở trong núi đốn củi, gặp phải một vài động vật nhỏ bị mắc bẫy của thợ săn, trên cơ bản đều vương tay giúp đỡ, cứu chúng nó ra.
Mẫu thân thường nói, hồ ly là động vật cực kỳ có linh tính trên thế gian, hôm nay nếu như gặp phải, hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Cũng may mày gặp được ta! Nếu đụng phải thợ săn, lúc này cái mạng nhỏ này của mày có thể đã tiêu rồi!"
Lưu Hải cười khẽ hai tiếng, tiến lên cởi bỏ tấm lưới thả con bạch hồ này ra.
"Đi đi! Sau này cũng đừng rơi vào bẫy của thợ săn nữa."
Cũng không quản nó có nghe hiểu hay không hiểu, hiển nhiên tiểu hồ ly chui vào bụi cỏ biến mất, Lưu Hải xoay người trở lại con đường nhỏ phía trên, nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, phía sau một gốc cây cây đại thụ nào đó phía sau hắn, đột nhiên xuất hiện hai bóng người, ló đầu ra, lặng lẽ ngắm nhìn Lưu Hải
"Bát tỷ, lần này tỷ hãy tin đi! chàng trai này thật là một người tốt tâm địa thiện lương, hát sơn ca cũng dễ nghe!"
Trong đó có một thiếu nữ trẻ tuổi đang mặc áo màu xanh nhạt, khuôn mặt xinh xắn ngượng ngùng, tay cầm chiếc quạt nhung, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, giọng nói uyển chuyển, nói với nữ nhân bên cạnh.
Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng cũng không hề rời khỏi Lưu Hải.
"Ừm! Dung mạo không tệ, nhân phẩm tâm địa cũng được, nhưng cửu muội à, dù thế nào đi nữa hắn cũng là một con người, bởi vì cái gọi là người yêu có khác, muội sẽ không thật sự động tâm với người phàm phu tục tử này chứ?"
Một nữ nhân áo tím bên cạnh, đầu tiên là quan sát bóng lưng đi xa của Lưu Hải, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm về phía cửu muội, mở miệng đáp lại một câu.
Kể từ mấy ngày trước, cửu muội lần đầu tiên tu luyện thành hình người, ở phía núi nghe được bài hát sơn ca lang lảnh, từ đó mất hồn mất vía, thường xuyên nhìn ra bên ngoài ngẩn người, cuối cùng nhịn không được, thậm chí ba lần bốn lượt trộm đi ra phía sau núi, chỉ vì muốn gặp người hát ca khúc này một lần.
Hơn nữa sau khi vừa gặp được thì lại càng không kiểm soát được.
Lại thấy người tiều phu này cứu giúp động vật nhỏ gặp nạn, thiện lương phi phàm, trong lúc bất tri bất giác, sớm đã là tâm hồn thiếu nữ vụng trộm nhớ nhung.
Cửu muội mặc dù mới tu thành hình người không lâu, nhưng đối với chuyện tình yêu chốn nhân gian, sớm đã có chút hiểu biết.
Cho nên khi nhìn thấy người này, muội ấy như bị ma quỷ ám ảnh, luôn không nhịn được suy nghĩ, không nhịn được muốn đi gặp hắn.
Cái loại cảm giác này, người nào chưa từng trải qua, căn bản sẽ không có cách nào cảm nhận được.
Cũng nhờ quan hệ của hai người không tệ, sau này khi phát giác được sự khác thường của muội ấy, trải qua truy hỏi, lúc này muội ấy mới chịu mở miệng thừa nhận.
Biết được nguyên do của sự việc, lúc ấy nàng còn cười cười, tận tình khuyên can vài câu, để muội ấy không nên bị chuyện này mê hoặc.
Nhưng mà chỉ với một câu nói như vậy, cửu muội nhất quyết không phục, hôm nay nhất định muốn kéo nàng ra ngoài, tự mình thử hắn một lần, muốn chứng minh với nàng.
Nàng hảo tâm khuyên bảo, nói là không được phép tùy tiện đi ra ngoài, vạn nhất bị mấy đại tỷ biết được, nhất định sẽ bị trách phạt một trận.
Cuối cùng không thể nghi ngờ, cửu muội đương nhiên sẽ không nghe lời của nàng.
Bị đặt vào thế bất đắc dĩ, hơn nữa cũng sợ muội ấy một mình đi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, cho nên cũng đành phải đi theo cùng.
Vừa vặn nàng cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc là hạng người gì, lại có thể làm cho cửu muội của nàng mê đến thần hồn điên đảo, cơm nước cũng không ăn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.