Chương 18: Phiền Toái Đến Thăm
Nghiên Nhiễm Mai Hương
21/07/2022
Tùng Phong quán nằm ở khu Tây Thành ven hồ Thúy Diệp, cách học cung Lao Sơn không tính là quá xa, lại thêm vị trí địa lý vừa đúng, phong cảnh xung quanh hợp lòng người, không gian yên tĩnh, ngay cả hương khói cũng thịnh vượng.
Mấy quán trọ gần học cung Lao Sơn đều đã chật cứng người, bởi vậy mấy người Vương Yến chỉ có thể đến các nhà trọ ở xa xa, không ngờ trên đường lại tình cờ gặp được một đạo quán như vậy, vì thế liền dứt khoát đi vào ở.
Bởi vì cái gọi là đạo môn thiên hạ vốn là người một nhà, bọn họ nói rõ ý đồ đến đây, sau khi quyên nhang đèn, quán chủ liền lệnh cho đệ tử an bài một phòng cho bọn họ.
Dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát, lão đạo sĩ đưa cho Vương Yến một tấm hồi thiếp, yêu cầu hắn lập tức đến học cung Lao Sơn, để tiện cho đại hội sĩ tử ngày mai.
Đại hội lần này được tổ chức tổng cộng trong ba ngày, nội dung chủ yếu là khảo hạch đệ tử mới bên trong học cung, đệ tử của các thư viện khác đến giao lưu, sau cùng là hội giao lưu của văn nhân danh sĩ các nơi.
Khách đến từ năm sông bốn biển, ngoại trừ bên trong học cung đặc biệt phát thiếp mời, cũng có một số văn nhân nhã sĩ không mời mà tới.
Mục đích những người này đến đây, phần lớn là nhắm đến hạng mục thứ hai của đại hội, mà đây mới là tiết mục cuối cùng của đại hội.
Thay vì nói là đệ tử các thư viện đến giao lưu với nhau, chẳng bằng nói là nói thi đấu thì thích hợp hơn, bởi vì người xuất chúng ở trong quá trình giao lưu, không chỉ có thể sẽ được hậu duệ quý tộc triều đình nhìn trúng, hơn nữa còn nhận được danh hàm của học cung Lao Sơn.
Ví dụ như danh hàm của vị tài tử Giang Nam Hạ Hoài Lương kia, được xưng là "Thơ tuấn", chỉ vẻn vẹn hai chữ như vậy, nhưng danh vọng và lợi ích mà nó mang đến lại là vô cùng lớn.
Huống chi danh hàm của hắn ta còn không phải do học cung Lao Sơn trao tặng, mà chỉ là được Thanh Đằng thư viện, một trong bốn thư viện lớn truyền lại.
Một khi nhận được danh hiệu này vào trong tay, trở nên nổi tiếng chỉ là chuyện nhỏ, sau này sẽ vinh hoa phú quý vô tận, thậm chí khoa cử nhập sĩ cũng sẽ có nhiều đặc quyền hơn đại đa số các người đọc sách bình thường khác.
Bởi vì đại hội sĩ tử lần này không phải chuyện đùa, cho nên một khi đại hội tổ chức thì tất cả các nhân vật nổi tiếng đều tề tụ lại, tất cả các nơi trong thành cũng không thiếu người học đòi văn vẻ đến tham quan hoc tập.
Vì để đảm bảo trật tự của đại hội, tránh cho có tiểu nhân thừa cơ đi vào quấy rối, cho nên học cung Lao Sơn cũng đã tiến hành đăng ký chứng thực tất cả khách đến thăm, từ đó phân chia khu vực thân phận.
Có những vị khách được mời, có văn nhân dự thi được thư viện hoặc quan địa phương chứng nhận, cũng có danh sĩ ngoại bang, cũng có người đến chỉ đơn thuần tham quan học hỏi xem náo nhiệt.
Thân phận của các vị khách đại khái khái được chia thành hai loại, một là bình luận sư, chuyên môn đưa ra lời bình cho các sĩ tử, hai là tân khách xem lễ, tương đương với khách quý đặc biệt.
Tuy nói ngày mai đại hội mới bắt đầu, nhưng hôm nay đã có rất nhiều người tụ tập trước cửa, có người trình hồi thiếp, cũng có người của quan phủ ra vào trong đó.
Bên ngoài học cung đã làm tốt các loại dụng cụ phòng hộ, sân bãi bên trong cũng đã bố trí xong, thoạt nhìn không khỏi khiến người ta khiếp sợ.
Sau khi Vương Yến nộp hồi thiếp, chờ khoảng nửa canh giờ, nhân viên nội bộ xác minh hoàn tất, rất cung kính tặng lại cho hắn hai tấm bảng gỗ có khắc ký hiệu của học cung Lao Sơn.
Chính giữa tấm biển gỗ khắc năm chữ "tân khách cấp cao nhất ".
Trong ba ngày tới, hai tấm bảng gỗ này sẽ phát huy hết tác dụng đặc hữu của mình, không chỉ có thể dùng làm giấy chứng nhận ra vào học cung, mà còn có thể thưởng thức tất cả các bữa ăn và giải trí bên trong học cung.
Sau khi hoàn thành những chuyện sư phụ dặn dò, Vương Yến không lưu lại nữa mà đi về Tùng Phong quán.
Bên cạnh người đến người đi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét to của những người bán hàng rong, trong không khí tràn ngập mùi thơm của rượu và thức ăn trong tửu lâu, làm cho người ta chịu đựng không nổi.
Hồi tưởng lại thành phố kiếp trước, trong lòng Vương Yến không khỏi một hồi cảm khái.
"Rầm rầm. . ."
Bước tới trước cửa một tòa lầu cao, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một tờ giấy tuyên thành, bị gió thổi phải trực tiếp dán lên trên khuôn mặt Vương Yến.
Tầm nhìn của Vương Yến bị ngăn trở, theo bản năng đưa tay chụp lấy, cũng không có quá mức chú ý, khi tờ giấy rơi xuống đất, hắn thuận thế một cước liền đạp lên.
"Đứng lại!"
Chưa đi được hai bước, đột nhiên từ trong tửu lâu bên cạnh lao ra mấy tên công tử nho sinh mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, chẳng phân biệt được nguyên do, lập tức vây quanh hắn.
"Ai ôi!!!! Thơ của Hạ công tử! Tác phẩm tuyệt vời như vậy, lại bị tục nhân chà đạp, thật sự là làm nhục văn chương!làm nhục văn chương!"
Một nam tử mặc áo gấm trong đó nhanh chóng tiến lên, nhặt lên trang giấy vừa rồi bị Vương Yến đạp một cước, cẩn thận từng li từng tí lau đi bụi bặm, vẻ mặt đau lòng.
"Đạo sĩ ngươi thật vô lễ, dám vũ nhục thi tác của Hạ công tử, người tới, mang hắn đi lên nhận lỗi với Hạ công tử!"
Một nho sinh mặc áo bào màu xanh nhìn hằm hằm Vương Yến, ra lệnh một tiếng, hai gã tôi tớ theo đuôi ở phía sau hắn ta lập tức tiến lên nắm lấy cánh tay áp giải Vương Yến.
Vương Yến vẫn có chút không hiểu được, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Những người này thật vô lý, đầu tiên là trách móc một trận, tiếp theo lại bắt hắn nhận lỗi, hắn đã đắc tội vị đại nhân vật nào rồi hả ?
Dù chưa hiểu rõ tình huống, nhưng nếu bọn họ muốn dùng vũ lực thì mình cũng không phải dễ bắt nạt, bởi vậy hai tay phát lực vung lên, hai gã tùy tùng chỉ cảm thấy một sức mạnh cực lớn truyền đến, lòng bàn tay tê rần, nhịn không được lùi lại phía sau hai bước.
"Xin hỏi các hạ, tiểu đạo đã phạm vào vương pháp gì, lại chọc mấy vị tức giận như thế, còn muốn động võ với tiểu đạo, Chẳng lẽ chỉ vì một tờ giấy lộn?"
Hắn vừa lộ ra công phu đã khiến cho đám công tử này sững sờ một chút.
Nhưng những lời này cũng đồng thời cũng đốt lên lửa giận của bọn họ.
"Cái gì cái gì? Giấy lộn? Ngươi. . . Ngươi lại dám nói. . . Đây là giấy lộn? Nói năng lỗ mãng, vũ nhục danh dự tài tử, loại người này nếu không nghiêm trị, sĩ tử đời ta ngày sau còn có mặt mũi gì nữa chứ?"
Hai tay nam tử mặc cẩm bào cầm tờ giấy tuyên thành cũng có chút run rẩy, nhìn Vương Yến, tức giận đến mặt đỏ bừng, giận dữ lớn tiếng trách cứ.
Động tĩnh của nơi này, tự nhiên cũng thu hút sự chú ý của người qua đường, mang theo vài phần hiếu kỳ bu lại, vừa nghe nói thi tác của "Thơ tuấn" Giang Nam lại bị Tiểu Đạo Sĩ trước mắt nói thành là giấy lộn, tất cả đều không nói gì mà đều đồng loạt chỉ mũi nhọn về phía hắn, cùng với những nho sinh nhà giàu kia quở trách hắn.
"Thôn phu sơn dã, ngươi dầy xéo thơ của Hạ công tử, chẳng khác nào là vũ nhục Hạ công tử, vũ nhục Hạ công tử, chẳng khác nào vũ nhục người đọc sách đời ta, hôm nay nếu không chịu nhận lỗi, chúng ta nhất định phải đưa ngươi đến quan nghiêm trị."
Tên nho sinh mặc áo bào xanh kia, lúc này thừa cơ châm lửa, chém đinh chặt sắt nói như vậy, lập tức làm cho đồng bạn quanh mình và người qua đường nhao nhao phụ họa.
Vương Yến quan sát giấy tuyên thành trong tay nam tử mặc cẩm bào, lại nghe bọn họ trái một hơi Hạ công tử, phải một hơi Hạ công tử, sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng dần dần hiểu ra một chút.
Dùng thi văn nổi danh, vừa có danh xưng "Thơ tuấn", ngoại trừ Hạ Hoài Lương giữa trưa đụng phải trên đường kia, thử hỏi còn có ai có thể có trận chiến lớn như thế!
Không thể tưởng được mình không đi tìm phiền toái, lúc này phiền toái ngược lại là tìm tới hắn, người nếu xui xẻo, thật đúng là uống nước lạnh cũng tê răng.
Hiển nhiên cảnh này, Vương Yến không khỏi nghĩ đến một số hiện tượng xã hội trong kiếp trước của mình, bầu không khí cũng mù quáng ủng hộ giống như vậy, có thể nói là không phân cao thấp.
Quả nhiên fan cuồng, ở bất cứ thời đại nào cũng có.
Hạ đại tài tử gì đó này kiêu căng như vậy, không biết khiêm tốn thu liễm, lợi dụng danh tiếng của mình để thu lợi, sớm muộn gì cũng sẽ bị thua thiệt.
Hơn nữa phía dưới tranh cãi lâu như vậy, hắn ta cũng không lộ diện hoà giải, ngược lại là ôm tâm thái xem kịch vui mặc kệ, có thể thấy được nhân phẩm người này cũng thực không được tốt lắm.
Mặc dù mình có thể rất mạnh mẽ thoát thân, nhưng có lẽ tội danh này sẽ bị bọn họ chụp lên trên đầu, đến lúc đó không chừng còn có thể rước lấy phiền toái gì đó nữa.
Xem ra nếu hắn muốn toàn thân mà lui, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Mấy quán trọ gần học cung Lao Sơn đều đã chật cứng người, bởi vậy mấy người Vương Yến chỉ có thể đến các nhà trọ ở xa xa, không ngờ trên đường lại tình cờ gặp được một đạo quán như vậy, vì thế liền dứt khoát đi vào ở.
Bởi vì cái gọi là đạo môn thiên hạ vốn là người một nhà, bọn họ nói rõ ý đồ đến đây, sau khi quyên nhang đèn, quán chủ liền lệnh cho đệ tử an bài một phòng cho bọn họ.
Dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát, lão đạo sĩ đưa cho Vương Yến một tấm hồi thiếp, yêu cầu hắn lập tức đến học cung Lao Sơn, để tiện cho đại hội sĩ tử ngày mai.
Đại hội lần này được tổ chức tổng cộng trong ba ngày, nội dung chủ yếu là khảo hạch đệ tử mới bên trong học cung, đệ tử của các thư viện khác đến giao lưu, sau cùng là hội giao lưu của văn nhân danh sĩ các nơi.
Khách đến từ năm sông bốn biển, ngoại trừ bên trong học cung đặc biệt phát thiếp mời, cũng có một số văn nhân nhã sĩ không mời mà tới.
Mục đích những người này đến đây, phần lớn là nhắm đến hạng mục thứ hai của đại hội, mà đây mới là tiết mục cuối cùng của đại hội.
Thay vì nói là đệ tử các thư viện đến giao lưu với nhau, chẳng bằng nói là nói thi đấu thì thích hợp hơn, bởi vì người xuất chúng ở trong quá trình giao lưu, không chỉ có thể sẽ được hậu duệ quý tộc triều đình nhìn trúng, hơn nữa còn nhận được danh hàm của học cung Lao Sơn.
Ví dụ như danh hàm của vị tài tử Giang Nam Hạ Hoài Lương kia, được xưng là "Thơ tuấn", chỉ vẻn vẹn hai chữ như vậy, nhưng danh vọng và lợi ích mà nó mang đến lại là vô cùng lớn.
Huống chi danh hàm của hắn ta còn không phải do học cung Lao Sơn trao tặng, mà chỉ là được Thanh Đằng thư viện, một trong bốn thư viện lớn truyền lại.
Một khi nhận được danh hiệu này vào trong tay, trở nên nổi tiếng chỉ là chuyện nhỏ, sau này sẽ vinh hoa phú quý vô tận, thậm chí khoa cử nhập sĩ cũng sẽ có nhiều đặc quyền hơn đại đa số các người đọc sách bình thường khác.
Bởi vì đại hội sĩ tử lần này không phải chuyện đùa, cho nên một khi đại hội tổ chức thì tất cả các nhân vật nổi tiếng đều tề tụ lại, tất cả các nơi trong thành cũng không thiếu người học đòi văn vẻ đến tham quan hoc tập.
Vì để đảm bảo trật tự của đại hội, tránh cho có tiểu nhân thừa cơ đi vào quấy rối, cho nên học cung Lao Sơn cũng đã tiến hành đăng ký chứng thực tất cả khách đến thăm, từ đó phân chia khu vực thân phận.
Có những vị khách được mời, có văn nhân dự thi được thư viện hoặc quan địa phương chứng nhận, cũng có danh sĩ ngoại bang, cũng có người đến chỉ đơn thuần tham quan học hỏi xem náo nhiệt.
Thân phận của các vị khách đại khái khái được chia thành hai loại, một là bình luận sư, chuyên môn đưa ra lời bình cho các sĩ tử, hai là tân khách xem lễ, tương đương với khách quý đặc biệt.
Tuy nói ngày mai đại hội mới bắt đầu, nhưng hôm nay đã có rất nhiều người tụ tập trước cửa, có người trình hồi thiếp, cũng có người của quan phủ ra vào trong đó.
Bên ngoài học cung đã làm tốt các loại dụng cụ phòng hộ, sân bãi bên trong cũng đã bố trí xong, thoạt nhìn không khỏi khiến người ta khiếp sợ.
Sau khi Vương Yến nộp hồi thiếp, chờ khoảng nửa canh giờ, nhân viên nội bộ xác minh hoàn tất, rất cung kính tặng lại cho hắn hai tấm bảng gỗ có khắc ký hiệu của học cung Lao Sơn.
Chính giữa tấm biển gỗ khắc năm chữ "tân khách cấp cao nhất ".
Trong ba ngày tới, hai tấm bảng gỗ này sẽ phát huy hết tác dụng đặc hữu của mình, không chỉ có thể dùng làm giấy chứng nhận ra vào học cung, mà còn có thể thưởng thức tất cả các bữa ăn và giải trí bên trong học cung.
Sau khi hoàn thành những chuyện sư phụ dặn dò, Vương Yến không lưu lại nữa mà đi về Tùng Phong quán.
Bên cạnh người đến người đi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét to của những người bán hàng rong, trong không khí tràn ngập mùi thơm của rượu và thức ăn trong tửu lâu, làm cho người ta chịu đựng không nổi.
Hồi tưởng lại thành phố kiếp trước, trong lòng Vương Yến không khỏi một hồi cảm khái.
"Rầm rầm. . ."
Bước tới trước cửa một tòa lầu cao, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một tờ giấy tuyên thành, bị gió thổi phải trực tiếp dán lên trên khuôn mặt Vương Yến.
Tầm nhìn của Vương Yến bị ngăn trở, theo bản năng đưa tay chụp lấy, cũng không có quá mức chú ý, khi tờ giấy rơi xuống đất, hắn thuận thế một cước liền đạp lên.
"Đứng lại!"
Chưa đi được hai bước, đột nhiên từ trong tửu lâu bên cạnh lao ra mấy tên công tử nho sinh mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, chẳng phân biệt được nguyên do, lập tức vây quanh hắn.
"Ai ôi!!!! Thơ của Hạ công tử! Tác phẩm tuyệt vời như vậy, lại bị tục nhân chà đạp, thật sự là làm nhục văn chương!làm nhục văn chương!"
Một nam tử mặc áo gấm trong đó nhanh chóng tiến lên, nhặt lên trang giấy vừa rồi bị Vương Yến đạp một cước, cẩn thận từng li từng tí lau đi bụi bặm, vẻ mặt đau lòng.
"Đạo sĩ ngươi thật vô lễ, dám vũ nhục thi tác của Hạ công tử, người tới, mang hắn đi lên nhận lỗi với Hạ công tử!"
Một nho sinh mặc áo bào màu xanh nhìn hằm hằm Vương Yến, ra lệnh một tiếng, hai gã tôi tớ theo đuôi ở phía sau hắn ta lập tức tiến lên nắm lấy cánh tay áp giải Vương Yến.
Vương Yến vẫn có chút không hiểu được, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Những người này thật vô lý, đầu tiên là trách móc một trận, tiếp theo lại bắt hắn nhận lỗi, hắn đã đắc tội vị đại nhân vật nào rồi hả ?
Dù chưa hiểu rõ tình huống, nhưng nếu bọn họ muốn dùng vũ lực thì mình cũng không phải dễ bắt nạt, bởi vậy hai tay phát lực vung lên, hai gã tùy tùng chỉ cảm thấy một sức mạnh cực lớn truyền đến, lòng bàn tay tê rần, nhịn không được lùi lại phía sau hai bước.
"Xin hỏi các hạ, tiểu đạo đã phạm vào vương pháp gì, lại chọc mấy vị tức giận như thế, còn muốn động võ với tiểu đạo, Chẳng lẽ chỉ vì một tờ giấy lộn?"
Hắn vừa lộ ra công phu đã khiến cho đám công tử này sững sờ một chút.
Nhưng những lời này cũng đồng thời cũng đốt lên lửa giận của bọn họ.
"Cái gì cái gì? Giấy lộn? Ngươi. . . Ngươi lại dám nói. . . Đây là giấy lộn? Nói năng lỗ mãng, vũ nhục danh dự tài tử, loại người này nếu không nghiêm trị, sĩ tử đời ta ngày sau còn có mặt mũi gì nữa chứ?"
Hai tay nam tử mặc cẩm bào cầm tờ giấy tuyên thành cũng có chút run rẩy, nhìn Vương Yến, tức giận đến mặt đỏ bừng, giận dữ lớn tiếng trách cứ.
Động tĩnh của nơi này, tự nhiên cũng thu hút sự chú ý của người qua đường, mang theo vài phần hiếu kỳ bu lại, vừa nghe nói thi tác của "Thơ tuấn" Giang Nam lại bị Tiểu Đạo Sĩ trước mắt nói thành là giấy lộn, tất cả đều không nói gì mà đều đồng loạt chỉ mũi nhọn về phía hắn, cùng với những nho sinh nhà giàu kia quở trách hắn.
"Thôn phu sơn dã, ngươi dầy xéo thơ của Hạ công tử, chẳng khác nào là vũ nhục Hạ công tử, vũ nhục Hạ công tử, chẳng khác nào vũ nhục người đọc sách đời ta, hôm nay nếu không chịu nhận lỗi, chúng ta nhất định phải đưa ngươi đến quan nghiêm trị."
Tên nho sinh mặc áo bào xanh kia, lúc này thừa cơ châm lửa, chém đinh chặt sắt nói như vậy, lập tức làm cho đồng bạn quanh mình và người qua đường nhao nhao phụ họa.
Vương Yến quan sát giấy tuyên thành trong tay nam tử mặc cẩm bào, lại nghe bọn họ trái một hơi Hạ công tử, phải một hơi Hạ công tử, sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng dần dần hiểu ra một chút.
Dùng thi văn nổi danh, vừa có danh xưng "Thơ tuấn", ngoại trừ Hạ Hoài Lương giữa trưa đụng phải trên đường kia, thử hỏi còn có ai có thể có trận chiến lớn như thế!
Không thể tưởng được mình không đi tìm phiền toái, lúc này phiền toái ngược lại là tìm tới hắn, người nếu xui xẻo, thật đúng là uống nước lạnh cũng tê răng.
Hiển nhiên cảnh này, Vương Yến không khỏi nghĩ đến một số hiện tượng xã hội trong kiếp trước của mình, bầu không khí cũng mù quáng ủng hộ giống như vậy, có thể nói là không phân cao thấp.
Quả nhiên fan cuồng, ở bất cứ thời đại nào cũng có.
Hạ đại tài tử gì đó này kiêu căng như vậy, không biết khiêm tốn thu liễm, lợi dụng danh tiếng của mình để thu lợi, sớm muộn gì cũng sẽ bị thua thiệt.
Hơn nữa phía dưới tranh cãi lâu như vậy, hắn ta cũng không lộ diện hoà giải, ngược lại là ôm tâm thái xem kịch vui mặc kệ, có thể thấy được nhân phẩm người này cũng thực không được tốt lắm.
Mặc dù mình có thể rất mạnh mẽ thoát thân, nhưng có lẽ tội danh này sẽ bị bọn họ chụp lên trên đầu, đến lúc đó không chừng còn có thể rước lấy phiền toái gì đó nữa.
Xem ra nếu hắn muốn toàn thân mà lui, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.