Chương 7: Thư Sinh Áo Gấm
Nghiên Nhiễm Mai Hương
10/05/2022
Trong bốn góc sân đều treo đầy đèn lồng chiếu sáng, chủ yếu là để tiện cho khách nhân ban đêm đi đại tiện.
Lúc này đám người Vương Yến mượn ánh lửa, chợt nhìn lại, trong lòng hơi thả lỏng, chỉ thấy người cản đường không phải là người khác, mà là tiểu nhị đã gặp trước đó.
Nhưng có chút khác biệt chính là, trên mặt tiểu nhị này mang theo một nụ cười quái dị, ngay cả giọng nói cũng là âm dương quái khí.
Nhưng tình thế cấp bách, bọn họ cũng không quá để ý.
Nếu như có thể nhìn thấy người sống, như vậy vấn đề còn có cách giải quyết, dù sao nhiều người lực lượng lớn, sẽ có biện pháp đối phó được nàng ta.
"Tiểu nhị ca tới thật đúng lúc, ngươi nhìn đi kìa, cháu dâu của chưởng quầy nhà các ngươi xác chết vùng dậy rồi, nhanh . . . Nhanh đi tìm người đến giúp đỡ!".
Lý thắng bị thương, bởi vì nói chuyện nên có chút hữu khí vô lực.
Nữ thi kia tuy rằng chết đi sống lại, dẫn đến thi biến, nhưng hành động cứng ngắc, hơi có vẻ chậm chạp, bước đi cũng không được uyển chuyển tự nhiên, nên bị tụt lại phía sau một lúc, vẫn chưa đuổi kịp bọn họ
Điếm tiểu nhị kia nghe vậy, chỉ thoáng liếc về phía sau một cái, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, không có một chút kinh hãi.
"Phàm nhân dù sao cũng chỉ là phàm nhân, dù cho oán khí có lớn hơn nữa, hóa thành Thi Quỷ, cũng vẫn là một phế vật, không vui chút nào! Thật nhàm chán!"
Điếm tiểu nhị đột nhiên nói ra một nhận xét kỳ lạ như vậy, giống như là vô cùng thất vọng, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ài! Vừa vặn ta cũng ăn uống no đủ, liền cùng mấy vị khách quan hảo hảo vui đùa một chút nhé!"
Không đợi ba người Vương Yến kịp phản ứng, điếm tiểu nhị kia bỗng dưng cười quái dị một tiếng, uốn éo người, sau đó một tiếng "bùm" trầm đục vang lên, một làn khói xanh bốc lên, cả người liền biến mất dưới mi mắt bọn họ.
"Chuyện không ổn rồi! Ta nghĩ chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt."
Mạnh mẽ ổn định lại tinh thần, Vương Yến hộ tống ba người Lý Thắng, lập tức rời khỏi viện này, dọc theo hành lang nhanh chóng rời đi.
Tuy nói ý nghĩ này, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy có chút không thực tế, nhưng bất kể như thế nào dù sao cũng phải thử xem, ngồi chờ chết, không phải là tính cách của hắn.
Hắn sớm đã có chuẩn bị, thế giới này đã có đạo pháp thần tiên, như vậy chắc chắn cũng sẽ có yêu ma quỷ quái, nhưng hắn thật không ngờ mọi chuyện lại đến sớm như vậy.
Quả nhiên, ba người bước vào hành lang, chưa đi được bao xa, bỗng nhiên dưới chân hai người Vương Yến và Trương Đạo Nhiên giống như bị vật gì quấn lấy, ngay sau đó một luồng sức mạnh dồn lại, đứng không vững lập tức ngã sấp xuống.
Lý Thắng chạy ở phía trước, trong lòng rất có hy vọng có thể thoát thân, nhưng hắn nhìn thấy hai sư đệ gặp nạn, liền không chút do dự xoay người lại kéo hai người.
Kết quả không cần nói cũng biết, cuối cùng ai cũng không chạy trốn được.
Tận mấy dây leo cực kỳ mạnh mẽ, xen lẫn với một ít lá xanh, từ trong nội viện vươn ra, đầu tiên là trói chặt hai chân, sau đó là trói chặt toàn thân như bánh chưng.
Dây leo siết chặt lại, ba người thân bất do kỷ bị bắt trở về, mặc cho bọn họ giãy giụa như thế nào cũng đều phí công.
Chỉ trong vòng mấy nhịp thở, bọn họ đã bị bắt quay trở lại trong viện, nữ thi kia giờ phút này đang đứng bất động ở giữa viện.
Trên các bức tường xung quanh, mấy cây dây leo bay ra, lần lượt giữ chặt kéo căng thân thể của ba người, siết chặt cho đến khi kéo họ lên khỏi mặt đất rồi treo lơ lửng ở trên không.
Đối mặt với sức mạnh quỷ dị như vậy, võ nghệ của Lý Thắng hoàn toàn không có tác dụng, hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
"Nghe nói nhân loại các ngươi, có người có trái tim màu đỏ, cũng có người có trái tim màu đen, không biết trái tim của ba người các ngươi, rốt cuộc là màu đen, hay là màu đỏ?"
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ bức tường bên phải.
Không biết từ khi nào, điếm tiểu nhị kia đã nằm nửa người trên đầu tường, một tay gác lên đùi phải, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
"Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta và các hạ không thù không oán, ngươi vì sao phải hại chúng ta?"
Lý Thắng quay đầu nhìn lại, trong lòng còn có chút không hiểu rõ.
"Thú vị! Ta muốn hại người, chẳng lẽ còn cần đòi lý do sao?"
Nghe vậy, điếm tiểu nhị kia không khỏi nhếch mép cười.
"Yêu quái!"
Vương Yến cũng không ngốc, loại tình huống trước mắt này, người thường tuyệt đối không thể làm được, hơn nữa trong lời nói của hắn đã để lộ ra, bởi vậy hai chữ "yêu quái" này, hắn kìm lòng không nổi nữa mới phải thốt ra như vậy.
"Yêu quái? Ha ha ha, vậy liền bắt đầu từ ngươi trước đi!"
Chỉ với hai chữ như vậy, Vương Yến đã rước lấy họa sát thân.
Người nọ chú ý tới Vương Yến, tay phải nhẹ nhàng vung lên, dây leo đang trói chặt Vương Yến nhanh chóng siết chặt, siết đến mức hắn gần như không thở nổi.
Không chỉ có như thế, một cỗ khí tức màu đen nhàn nhạt dọc theo dây leo trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, cả người Vương Yến liền co quắp, chỉ cảm thấy trong ngực như có hàng vạn con kiến bò vào, rất đau đớn, khó chịu.
"A..."
Vương Yến không nhịn được, vì đau mà kêu thành tiếng.
"Vương sư đệ!"
Lý Thắng thấy thế, trong lòng kinh hãi, một cơn lửa giận bùng lên.
"Dừng tay, ngươi thả bọn họ đi, có bản lĩnh thì nhằm vào ta này!"
Sư huynh đệ ba người, tuổi của hắn lớn nhất, tự mình dẫn hai người bọn họ xuống núi mua sắm, thì phải có trách nhiệm chăm sóc họ cẩn thận.
"Vương sư đệ! Sư phụ, sư phụ cứu mạnggg! Ta còn chưa có cưới vợ nữa, ta vẫn chưa muốn chết, có người không tới cứu, cứu ta với?"
Trương Đạo Nhiên mắt thấy Vương Yến trong tình trạng kinh hãi như vậy, thì khuôn mặt hoảng sợ, trong lòng biết Vương Yến vừa chết, kế tiếp khẳng định liền đến phiên bọn họ, bởi vậy kêu la khóc nức nở.
Về phần Vương Yến, suy nghĩ trong lòng lúc này có chút uất ức, đồng thời lại có chút bất đắc dĩ.
Kiếp trước hắn không đánh bại được bệnh tật, ông trời cho hắn xuyên qua, cho hắn sinh mệnh thứ hai, mới có hai tháng, chưa kịp học được cái gì, thậm chí cũng chưa có kịp hưởng thụ, không ngờ lại phải chôn vùi ở trong tay Yêu vật.
Không thích chơi như vậy đâu!
Nữ thi kia dưới sự điều khiển của điếm tiểu nhị, lúc này chuyển động bước chân, đi tới trước người Vương Yến, tay phải giơ lên cao cao, mười ngón uốn cong như móng vuốt đại bàng, móng tay vô cùng bén nhọn chợt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Đặt vào vị trí trái tim Vương Yến, giống như muốn ra tay moi tim hắn.
Trái lại điếm tiểu nhị kia, ngồi trên đầu tường cười ha hả, như thể đang xem kịch vui.
"Không ngờ lại phải chết một lần nữa! Ha ha ha, không biết lần này, có phải thật sự sẽ hoàn toàn kết thúc hay không?"
Một ý nghĩ như vậy hiện lên trong đầu Vương Yến mà không rõ lý do, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn phiền, mà còn có chút nghẹn khuất.
Năm ngón tay của nữ thi rơi xuống, hiển nhiên Vương Yến sắp bị moi tim mà chết, thời khắc sinh tử tồn vong, bỗng nhiên ở bức tường bên kia, một con thỏ béo thả người nhảy xuống, bốn chân toàn bộ đá trúng khuôn mặt khô héo của nữ thi kia.
Đột nhiên xuất hiện cản trở, khiến cho hành động nữ thi bị ngăn trở, nhưng rất nhanh, nàng ta vung tay, con thỏ liền bị nàng ta đập bay ra ngoài.
"Tai Dài. . ."
Vốn dĩ hắn cũng không quan tâm đến nó, ngoại trừ việc nó tự chạy thoát, không nghĩ tới thời khắc sắp chết, đúng là nó liều tính mạng tới cứu.
Một con thỏ nho nhỏ, căn bản không thay đổi được cục diện, nữ thi đảo mắt lại lần nữa vung tay, móng tay dài mấy tấc đâm về phía Vương Yến.
Bầu trời đêm nay ảm đạm như một bức tranh bị vẩy mực, không trăng, không sao, mà chỉ có bóng tối vô tận
Bởi vì hắc khí này xâm nhập vào cơ thể, thần thức của Vương Yến hiện đang từng chút chìm xuống.
Thế nhưng ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, đôi mắt mờ mịt của hắn đột nhiên nhìn thấy một ngôi sao băng rơi xuống, ngôi sao băng kéo theo một tia sáng dài màu trắng bay thẳng đến trước mắt hắn.
Sao băng xuyên qua ngực nữ thi, oán khí tanh hôi truyền đến, nữ thi thẳng tắp ngã về phía sau.
Bạch quang (ánh sáng màu trắng) đánh trúng vào điếm tiểu nhị trên đầu tường, chỉ nghe một tiếng hét thảm, một tấm da người rơi xuống.
Bên trong da người, có một con quái vật màu xanh lục, trên đầu mọc ra chạc cây, tứ chi giống như dây leo, xù xì như vỏ cây, hơn nữa còn không có ngũ quan.
Quái vật kia rơi khỏi tường, hoảng sợ bỏ chạy
Cùng lúc đó, một thư sinh khôi ngô mặc cẩm y có vóc người trung đẳng, lưng đeo rương sách, tay trái cầm hộp dài, từ ngoài viện chậm rãi đi vào.
Chỉ thấy kiếm trong tay phải hắn vung lên, đạo bạch quang kia xẹt qua, dây leo đang trói mấy người đứt ra, sau đó bạch quang xoay quanh một vòng giữa không trung, cuối cùng quay trở lại chiếc hộp trong tay thư sinh.
Đóng hộp cất đi, thư sinh đi tới trước mặt mấy người.
"May mà đuổi kịp, mấy vị đều không sao chứ!"
Vị thư sinh này tướng mạo thanh tú, nhưng trong lúc nói chuyện lại vô cùng phóng khoáng.
Lúc này đám người Vương Yến mượn ánh lửa, chợt nhìn lại, trong lòng hơi thả lỏng, chỉ thấy người cản đường không phải là người khác, mà là tiểu nhị đã gặp trước đó.
Nhưng có chút khác biệt chính là, trên mặt tiểu nhị này mang theo một nụ cười quái dị, ngay cả giọng nói cũng là âm dương quái khí.
Nhưng tình thế cấp bách, bọn họ cũng không quá để ý.
Nếu như có thể nhìn thấy người sống, như vậy vấn đề còn có cách giải quyết, dù sao nhiều người lực lượng lớn, sẽ có biện pháp đối phó được nàng ta.
"Tiểu nhị ca tới thật đúng lúc, ngươi nhìn đi kìa, cháu dâu của chưởng quầy nhà các ngươi xác chết vùng dậy rồi, nhanh . . . Nhanh đi tìm người đến giúp đỡ!".
Lý thắng bị thương, bởi vì nói chuyện nên có chút hữu khí vô lực.
Nữ thi kia tuy rằng chết đi sống lại, dẫn đến thi biến, nhưng hành động cứng ngắc, hơi có vẻ chậm chạp, bước đi cũng không được uyển chuyển tự nhiên, nên bị tụt lại phía sau một lúc, vẫn chưa đuổi kịp bọn họ
Điếm tiểu nhị kia nghe vậy, chỉ thoáng liếc về phía sau một cái, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, không có một chút kinh hãi.
"Phàm nhân dù sao cũng chỉ là phàm nhân, dù cho oán khí có lớn hơn nữa, hóa thành Thi Quỷ, cũng vẫn là một phế vật, không vui chút nào! Thật nhàm chán!"
Điếm tiểu nhị đột nhiên nói ra một nhận xét kỳ lạ như vậy, giống như là vô cùng thất vọng, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ài! Vừa vặn ta cũng ăn uống no đủ, liền cùng mấy vị khách quan hảo hảo vui đùa một chút nhé!"
Không đợi ba người Vương Yến kịp phản ứng, điếm tiểu nhị kia bỗng dưng cười quái dị một tiếng, uốn éo người, sau đó một tiếng "bùm" trầm đục vang lên, một làn khói xanh bốc lên, cả người liền biến mất dưới mi mắt bọn họ.
"Chuyện không ổn rồi! Ta nghĩ chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt."
Mạnh mẽ ổn định lại tinh thần, Vương Yến hộ tống ba người Lý Thắng, lập tức rời khỏi viện này, dọc theo hành lang nhanh chóng rời đi.
Tuy nói ý nghĩ này, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy có chút không thực tế, nhưng bất kể như thế nào dù sao cũng phải thử xem, ngồi chờ chết, không phải là tính cách của hắn.
Hắn sớm đã có chuẩn bị, thế giới này đã có đạo pháp thần tiên, như vậy chắc chắn cũng sẽ có yêu ma quỷ quái, nhưng hắn thật không ngờ mọi chuyện lại đến sớm như vậy.
Quả nhiên, ba người bước vào hành lang, chưa đi được bao xa, bỗng nhiên dưới chân hai người Vương Yến và Trương Đạo Nhiên giống như bị vật gì quấn lấy, ngay sau đó một luồng sức mạnh dồn lại, đứng không vững lập tức ngã sấp xuống.
Lý Thắng chạy ở phía trước, trong lòng rất có hy vọng có thể thoát thân, nhưng hắn nhìn thấy hai sư đệ gặp nạn, liền không chút do dự xoay người lại kéo hai người.
Kết quả không cần nói cũng biết, cuối cùng ai cũng không chạy trốn được.
Tận mấy dây leo cực kỳ mạnh mẽ, xen lẫn với một ít lá xanh, từ trong nội viện vươn ra, đầu tiên là trói chặt hai chân, sau đó là trói chặt toàn thân như bánh chưng.
Dây leo siết chặt lại, ba người thân bất do kỷ bị bắt trở về, mặc cho bọn họ giãy giụa như thế nào cũng đều phí công.
Chỉ trong vòng mấy nhịp thở, bọn họ đã bị bắt quay trở lại trong viện, nữ thi kia giờ phút này đang đứng bất động ở giữa viện.
Trên các bức tường xung quanh, mấy cây dây leo bay ra, lần lượt giữ chặt kéo căng thân thể của ba người, siết chặt cho đến khi kéo họ lên khỏi mặt đất rồi treo lơ lửng ở trên không.
Đối mặt với sức mạnh quỷ dị như vậy, võ nghệ của Lý Thắng hoàn toàn không có tác dụng, hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
"Nghe nói nhân loại các ngươi, có người có trái tim màu đỏ, cũng có người có trái tim màu đen, không biết trái tim của ba người các ngươi, rốt cuộc là màu đen, hay là màu đỏ?"
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ bức tường bên phải.
Không biết từ khi nào, điếm tiểu nhị kia đã nằm nửa người trên đầu tường, một tay gác lên đùi phải, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
"Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta và các hạ không thù không oán, ngươi vì sao phải hại chúng ta?"
Lý Thắng quay đầu nhìn lại, trong lòng còn có chút không hiểu rõ.
"Thú vị! Ta muốn hại người, chẳng lẽ còn cần đòi lý do sao?"
Nghe vậy, điếm tiểu nhị kia không khỏi nhếch mép cười.
"Yêu quái!"
Vương Yến cũng không ngốc, loại tình huống trước mắt này, người thường tuyệt đối không thể làm được, hơn nữa trong lời nói của hắn đã để lộ ra, bởi vậy hai chữ "yêu quái" này, hắn kìm lòng không nổi nữa mới phải thốt ra như vậy.
"Yêu quái? Ha ha ha, vậy liền bắt đầu từ ngươi trước đi!"
Chỉ với hai chữ như vậy, Vương Yến đã rước lấy họa sát thân.
Người nọ chú ý tới Vương Yến, tay phải nhẹ nhàng vung lên, dây leo đang trói chặt Vương Yến nhanh chóng siết chặt, siết đến mức hắn gần như không thở nổi.
Không chỉ có như thế, một cỗ khí tức màu đen nhàn nhạt dọc theo dây leo trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, cả người Vương Yến liền co quắp, chỉ cảm thấy trong ngực như có hàng vạn con kiến bò vào, rất đau đớn, khó chịu.
"A..."
Vương Yến không nhịn được, vì đau mà kêu thành tiếng.
"Vương sư đệ!"
Lý Thắng thấy thế, trong lòng kinh hãi, một cơn lửa giận bùng lên.
"Dừng tay, ngươi thả bọn họ đi, có bản lĩnh thì nhằm vào ta này!"
Sư huynh đệ ba người, tuổi của hắn lớn nhất, tự mình dẫn hai người bọn họ xuống núi mua sắm, thì phải có trách nhiệm chăm sóc họ cẩn thận.
"Vương sư đệ! Sư phụ, sư phụ cứu mạnggg! Ta còn chưa có cưới vợ nữa, ta vẫn chưa muốn chết, có người không tới cứu, cứu ta với?"
Trương Đạo Nhiên mắt thấy Vương Yến trong tình trạng kinh hãi như vậy, thì khuôn mặt hoảng sợ, trong lòng biết Vương Yến vừa chết, kế tiếp khẳng định liền đến phiên bọn họ, bởi vậy kêu la khóc nức nở.
Về phần Vương Yến, suy nghĩ trong lòng lúc này có chút uất ức, đồng thời lại có chút bất đắc dĩ.
Kiếp trước hắn không đánh bại được bệnh tật, ông trời cho hắn xuyên qua, cho hắn sinh mệnh thứ hai, mới có hai tháng, chưa kịp học được cái gì, thậm chí cũng chưa có kịp hưởng thụ, không ngờ lại phải chôn vùi ở trong tay Yêu vật.
Không thích chơi như vậy đâu!
Nữ thi kia dưới sự điều khiển của điếm tiểu nhị, lúc này chuyển động bước chân, đi tới trước người Vương Yến, tay phải giơ lên cao cao, mười ngón uốn cong như móng vuốt đại bàng, móng tay vô cùng bén nhọn chợt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Đặt vào vị trí trái tim Vương Yến, giống như muốn ra tay moi tim hắn.
Trái lại điếm tiểu nhị kia, ngồi trên đầu tường cười ha hả, như thể đang xem kịch vui.
"Không ngờ lại phải chết một lần nữa! Ha ha ha, không biết lần này, có phải thật sự sẽ hoàn toàn kết thúc hay không?"
Một ý nghĩ như vậy hiện lên trong đầu Vương Yến mà không rõ lý do, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn phiền, mà còn có chút nghẹn khuất.
Năm ngón tay của nữ thi rơi xuống, hiển nhiên Vương Yến sắp bị moi tim mà chết, thời khắc sinh tử tồn vong, bỗng nhiên ở bức tường bên kia, một con thỏ béo thả người nhảy xuống, bốn chân toàn bộ đá trúng khuôn mặt khô héo của nữ thi kia.
Đột nhiên xuất hiện cản trở, khiến cho hành động nữ thi bị ngăn trở, nhưng rất nhanh, nàng ta vung tay, con thỏ liền bị nàng ta đập bay ra ngoài.
"Tai Dài. . ."
Vốn dĩ hắn cũng không quan tâm đến nó, ngoại trừ việc nó tự chạy thoát, không nghĩ tới thời khắc sắp chết, đúng là nó liều tính mạng tới cứu.
Một con thỏ nho nhỏ, căn bản không thay đổi được cục diện, nữ thi đảo mắt lại lần nữa vung tay, móng tay dài mấy tấc đâm về phía Vương Yến.
Bầu trời đêm nay ảm đạm như một bức tranh bị vẩy mực, không trăng, không sao, mà chỉ có bóng tối vô tận
Bởi vì hắc khí này xâm nhập vào cơ thể, thần thức của Vương Yến hiện đang từng chút chìm xuống.
Thế nhưng ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, đôi mắt mờ mịt của hắn đột nhiên nhìn thấy một ngôi sao băng rơi xuống, ngôi sao băng kéo theo một tia sáng dài màu trắng bay thẳng đến trước mắt hắn.
Sao băng xuyên qua ngực nữ thi, oán khí tanh hôi truyền đến, nữ thi thẳng tắp ngã về phía sau.
Bạch quang (ánh sáng màu trắng) đánh trúng vào điếm tiểu nhị trên đầu tường, chỉ nghe một tiếng hét thảm, một tấm da người rơi xuống.
Bên trong da người, có một con quái vật màu xanh lục, trên đầu mọc ra chạc cây, tứ chi giống như dây leo, xù xì như vỏ cây, hơn nữa còn không có ngũ quan.
Quái vật kia rơi khỏi tường, hoảng sợ bỏ chạy
Cùng lúc đó, một thư sinh khôi ngô mặc cẩm y có vóc người trung đẳng, lưng đeo rương sách, tay trái cầm hộp dài, từ ngoài viện chậm rãi đi vào.
Chỉ thấy kiếm trong tay phải hắn vung lên, đạo bạch quang kia xẹt qua, dây leo đang trói mấy người đứt ra, sau đó bạch quang xoay quanh một vòng giữa không trung, cuối cùng quay trở lại chiếc hộp trong tay thư sinh.
Đóng hộp cất đi, thư sinh đi tới trước mặt mấy người.
"May mà đuổi kịp, mấy vị đều không sao chứ!"
Vị thư sinh này tướng mạo thanh tú, nhưng trong lúc nói chuyện lại vô cùng phóng khoáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.