Chương 171: Bảo vệ thật tốt
Uyển Chuyển Lam
10/12/2015
Hứa Lưu Liễm nhìn đám ký giả bị đám người áo đen đẩy lui,liền vội vã chạy
vào trong bệnh viện, năm lần bảy lượt bị đẩy đến đầu ngọn sóng,bị ác ý
công kích,cô cảm giác nhẫn nại của mình đã đến cực hạn.
Vì Hứa Định Biên vừa làm kiểm tra nên bác sĩ lễ phép tiếp đãi cô,vừa bắt đầu cô còn không biết tại sao mình được đãi ngộ thế này,sau lại nghe bác sĩ kia nói đây là Đường viện trưởng chỉ thị,cô giờ mới hiểu được do Lục Chu Việt gọi cho Đường Dục Hàn.
Những chuyện này đúng là Lục Chu Việt đã dặn,sau khi hai người cúp điện gọi điện thoại hắn tính lái xe đi tìm Trần Thanh Sở nói chuyện một chút,kết quả từ truyền thanh nghe được tin tức cô bị ký giả vây quanh tại bệnh viện,hắn lập tức giận không kìm được gọi điện thoại cho Đường Dục Hàn,trực tiếp để cho hắn dùng vũ lực tới xử lý những chuyện này.
Bất kể Lục Phương Đình cũng được,Ôn phó Doanh cũng được,còn có Trần Thanh Sở cùng với những ký giả truyền thông không biết tốt xấu kia,bọn họ đừng tưởng rằng hắn vẫn giữ trầm mặc thì có thể làm tới,hắn chẳng qua không muốn hao tâm tổn trí đối phó bọn họ,hắn chỉ muốn toàn tâm toàn ý chuẩn bị hôn lễ với cô.
Chọc giận hắn,hắn ở Ôn Thành nhấc lên một cuộc Tinh Phong Huyết Vũ để cho cả đám bọn họ đều chịu không nổi. Thị trưởng thì thế nào,tin điện Ôn Thành thì thế nào,gia tộc Katherine thì thế nào? Có thể làm cho thủ lĩnh hắc bang ZNV hùng cứ Mĩ Quốc Nghiêm Hạo Nam cùng Đường Dục Hàn cam tâm tình nguyện gọi hắn lão đại,để xem bọn họ còn cho hắn lương thiện nữa không?
Đường Dục Hàn vừa nghe hắn muốn dùng vũ lực giải quyết không khỏi hưng phấn muốn chết,
“Lão Đại,anh rốt cuộc đã chịu dùng vũ lực,đám bảo vệ làm ở bệnh viện em còn chưa có hành động lần nào đây,rốt cục đã có một chút công dụng!”
“Đừng ở đó nói nhảm với tôi,vội vàng cho người ra kéo đám cặn bả kia ra”
Hắn giọng nói thật không kiên nhẫn,khi nghe được giọng cô bị làm khó sắp khóc lên hắn đã nghĩ quay đầu vọt tới bệnh viện,nhưng vị trí hắn hiện tại cách bệnh viện rất xa,cho dù chạy qua cũng không thể làm gì.
Đường Dục Hàn thu hồi hi hi ha ha của mình lập tức báo cho bên bệnh viện Ôn Thành,cho nên không đầy một lát đám người kia đã chạy ra đuổi đi đám ký giả.
“Lão Đại,hôn lễ của anh ngày nào cử hành,phải nói trước để em an bài một chút chuyện rồi đi tham gia hôn lễ của anh!”
Đường Dục Hàn khai báo xong chuyện gọi điện thoại đến cho hắn nóng lòng hỏi,hắn nhíu nhíu mày,
“Đại khái bây giờ cũng chưa có định,ước chừng hai tuần sau sẽ không chậm thêm!”
Thật ra thì nếu như có thể nói bọn họ tùy thời cũng có thể cử hành hôn lễ,nhưng hắn không chấp nhận ,nếu là chuyện lớn hắn không để cô ủy khuất,bất kể áo cưới hay lễ phục hoặc trang sức,cùng với bố trí hắn đều muốn đứng đầu nhất .
Đường Dục Hàn giọng nói có chút thương cảm,
“Lão Đại,thật rất hâm mộ anh,cuối cùng đã có thể ôm mỹ nhân về,đây là giờ khắc quan trọng nhất cuộc đời lại tiến hành trong tình huống hai bên yêu nhau, chúc mừng!”
“Chuyện này có gì hâm mộ,mặc dù cậu từng có một lần hôn nhân‘ thất bại ‘ nhưng thời điểm lấy lần nữa cậu có thể tìm người mình,tôi thấy mối tình đầu của cậu cũng rất thích hợp?”
Lục Chu Việt sâu kín ném cho hắn một câu,còn cố ý tăng thêm hai từ thất bại cùng lần nữa.
Thân là anh em của hắn,Lục Chu Việt cùng Trác Thính Phong Nghiêm Hạo Nam đều rất thích cô vợ nhỏ ngọt ngào khả ái hơn nữa tuổi còn trẻ đã chịu cho sanh con cho hắn,nhưng hắn hết lần này tới lần khác bị ma quỷ ám ảnh chấp nhất mối tình đầu,vô tình kết thúc hôn nhân với cô bé kia.
“Xem như anh lợi hại!”
Đường Dục Hàn bị hắn chọc tức muốn hộc máu,nghiến răng nghiến lợi ném cho hắn mấy chữ liền cúp điện thoại.
Thời điểm Lục Chu Việt đến chỗ hẹn Trần Thanh Sở,Trần Thanh Sở đã đến đang ngồi ở nơi đó vẻ mặt tối tăm chờ hắn,đây là một phòng cà phê chung quanh vang lên âm nhạc nhẹ nhàng cùng không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người rất không tương xứng.
Hắn sau khi đi vào bình tĩnh ngồi xuống,nhìn Trần Thanh Sở liền đi thẳng vào vấn đề hỏi,
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
Trần Thanh Sở lộ nụ cười tà ác,
“Muốn như thế nào? Tôi muốn thế nào chả lẽ anh không biết sao? Tôi muốn anh rời khỏi cô ấy! Rời đi càng xa càng tốt!”
“Tại sao? Cậu cho tôi lý do rời khỏi cô ấy,là bởi vì tôi không đủ yêu cô ấy,hay bởi vì cô ấy không yêu tôi?”
Lục Chu Việt tao nhã uống cà phê,nheo mắt bất động thanh sắc phản kích Trần Thanh Sở,
“Nếu như hiện tại cô ấy không yêu tôi,tôi có lẽ nghe lời của cậu buông tay,đáng tiếc cô ấy đã yêu tôi.Cậu nói xem lý do gì để tôi buông tay?”
Cô yêu hắn vấn đề này khiến Trần Thanh Sở thất khống,hắn nhớ tới cô chính miệng nói với hắn cô đã yêu người đàn ông này,mặt mũi nhất thời có chút hung ác,
“Anh muốn lý do? Năm đó hai chúng ta vui vẻ yêu nhau,tôi yêu cô ấy cô ấy cũng yêu tôi,nhưng anh hèn hạ vô sỉ chia rẽ chúng tôi,anh nghĩ lý do này đủ chưa ?”
So với Trần Thanh Sở tức giận ,Lục Chu Việt thủy chung bình tĩnh,
“Tôi nghĩ cậu nên hiểu,cho dù tôi không chia rẽ hai người,hai người cũng không thể đi đến bước kết hôn!”
Mà hắn càng bình tĩnh trấn định Trần Thanh Sở lại càng tức giận,hắn hận người đó khinh thường hắn,
“Anh không để cho chúng ta cơ hội thử một lần,tại sao anh biết chúng ta không đi đến bước này!”
“Bởi vì tôi không muốn để cô ấy đem thời gian lãng phí trên người không thể nào,tôi lại càng không đồng ý để cô ấy chịu tổn thương người không thể bảo vệ cô ấy!”
Lục Chu Việt vẻ mặt trước sau như một bình tĩnh,giọng nói mơ hồ bộc lộ ra tàn nhẫn,
“Nếu như cậu hận tôi lúc đầu chia rẽ các người,vậy cứ trả thù tôi,đánh nhau cũng được,công ty cũng không sao,nhưng tôi cảnh cáo cậu,đừng làm chuyện liên lụy đến cô ấy,xúc phạm tới cô ấy!”
Trần Thanh Sở giương mắt nhìn cô,khóe miệng vung lên nụ cười đắc ý,
“Không như vậy anh làm sao đau?”
Cho dù lúc trước dù nén hỏa khí mình giỏi đến cỡ nào,nghe được lời vô tình của Trần Thanh Sở Lục Chu Việt cũng giận,hắn đứng dậy nhìn về phía Trần Thanh Sở,
“Trần Thanh Sở,đây là tình yêu cậu nói với cô ấy sao? Vì đạt được mục đích trả thù tôi,cậu không tiếc để cho cô ấy đau?”
Trần Thanh Sở sắc mặt thoáng cái trở nên khó coi,Lục Chu Việt lạnh lùng nhìn hắn một cái sau đó xoay người rời đi.Hắn vẫn không ra tay bởi vì sợ cô thấy Trần Thanh Sở lâm vào khốn cảnh mà khó chịu,nhưng sau hôm nay Trần Thanh Sở còn dám giở thủ đoạn gì,hắn nhất định sẽ không bỏ qua hắn, bất kể phía sau hắn có gia tộc Katherine hay là cái gì.
Sau khi hắn đi,cả người Trần Thanh Sở cứng ngắc đứng ở nơi đó bỗng cầm chén cà phê trên bàn hung hăng quăng ngã trên mặt đất,mảnh nhỏ vẩy ra chung quanh giống như tim hắn từng mảnh vỡ vụng.
*
Trong phòng bệnh Hứa Định Biên,Hứa Lưu Liễm nhìn khuôn mặt ông có chút tái nhợt lo lắng nói,
“Bố,đây là chuyện gì? Bác sĩ nói thân thể của bố không có vấn đề gì,tại sao đột nhiên như vậy?”
Hứa Định Biên nhìn mặt mũi thanh tú của cô rất giống Liên Tố,trong đầu xẹt qua hình ảnh Liên Tố ho ra máu hôm đó,không khỏi đau đớn đưa mắt sang nơi khác, chỉ có chính ông biết đây là tâm bệnh,tâm bệnh phải cần tâm thuốc.
“Bố?”
Hứa Lưu Liễm thấy vẻ mặt bố cô như thế trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu,Hứa Định Biên nhắm mắt thu hồi chút ít đau thương trong mắt mình,ông không quên Liên Tố nói gì,
“Không có chuyện gì,có thể gần đây công việc có chút bận rộn,không có nghỉ ngơi tốt!”
Mặc dù ông nói thế nhưng Hứa Lưu Liễm hoàn toàn không yên lòng,cô có chút áy náy nói,
“Bố,có phải bởi vì chuyện con và Lục Chu Việt gần đây khiến bố rất khó xử?”
Hứa Định Biên lắc đầu cười cười,
“Tiểu Liễm,con suy nghĩ nhiều rồi,bố hoàn toàn không có vì … chuyện ấy mà phiền muộn,bởi vì bố biết bất kể Lục Phương Đình phản đối thế nào,bất kể người ngoài bịa đặt ra sao Lục Chu Việt cũng sẽ lấy con!”
Đúng vậy Lục Phương Đình đã gọi điện thoại cho ông,còn xem thường chế giễu ông,nói ông không biết dạy con,không biết liêm sỉ dụ dỗ con hắn muốn gả vào nhà giàu có,ông không có tức giận cũng không có tức giận,chẳng qua bình tĩnh nói với Lục Phương Đình,
“Lục phương đình,đầu tiên tôi muốn cho ông thấy lập trường của tôi,tôi không hy vọng ân oán giữa hai chúng ta ảnh hưởng đến tình cảm đời sau.Còn hôn sự này, là ai chủ động trước tôi nghĩ ông hiểu rõ con ông,ông nên biết là ai chủ động trước !”
Lục Phương Đình giận không kìm được cúp điện thoại,đúng vậy,ông cũng biết tính cách Lục Chu Việt.Nếu nó không muốn có ai có thể ép được nó?
Hứa Lưu Liễm nghe Hứa Định Biên nói mới khẽ thở phào nhẹ nhỏm,cô rất lo lắng tin đồn mấy ngày qua sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Hứa Định Biên với Liên Tố nhưng bây giờ là cô suy nghĩ quá nhiều,bọn họ so với cô còn hiểu rõ hơn.
Ở trong bệnh viện vừa hàn huyên một lát với Hứa Định Biên,vừa muốn đứng dậy từ biệt thì Lục Chu Việt đã tới,Hứa Định Biên nhìn sang cô nói,
“Tiểu Liễm,con ra ngoài trước,bố có mấy câu nói muốn cùng Chu Việt !”
Cô không thể làm gì khác hơn là xoay người ra ngoài trước.
Nhìn cô đóng cửa lại,Hứa Định Biên lúc này mới nhìn Lục Chu Việt nghiêm túc mở miệng,
“Tôi sẽ giao con bé cho cậu,những chuyện khác tôi cái gì cũng không cần nói !”
Hứa Định Biên tin tưởng để hắn cảm động,Lục Chu Việt mỉm cười gật đầu đồng ý hắn,
“Bác yên tâm,cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt!”
Cuối cùng hắn cười có chút giễu cợt một câu đâm trúng tim Trần Thanh Sở ,
“Trần Thanh Sở,cậu yêu rốt cuộc là cô ấy hay là bản thân mình?”
Vì Hứa Định Biên vừa làm kiểm tra nên bác sĩ lễ phép tiếp đãi cô,vừa bắt đầu cô còn không biết tại sao mình được đãi ngộ thế này,sau lại nghe bác sĩ kia nói đây là Đường viện trưởng chỉ thị,cô giờ mới hiểu được do Lục Chu Việt gọi cho Đường Dục Hàn.
Những chuyện này đúng là Lục Chu Việt đã dặn,sau khi hai người cúp điện gọi điện thoại hắn tính lái xe đi tìm Trần Thanh Sở nói chuyện một chút,kết quả từ truyền thanh nghe được tin tức cô bị ký giả vây quanh tại bệnh viện,hắn lập tức giận không kìm được gọi điện thoại cho Đường Dục Hàn,trực tiếp để cho hắn dùng vũ lực tới xử lý những chuyện này.
Bất kể Lục Phương Đình cũng được,Ôn phó Doanh cũng được,còn có Trần Thanh Sở cùng với những ký giả truyền thông không biết tốt xấu kia,bọn họ đừng tưởng rằng hắn vẫn giữ trầm mặc thì có thể làm tới,hắn chẳng qua không muốn hao tâm tổn trí đối phó bọn họ,hắn chỉ muốn toàn tâm toàn ý chuẩn bị hôn lễ với cô.
Chọc giận hắn,hắn ở Ôn Thành nhấc lên một cuộc Tinh Phong Huyết Vũ để cho cả đám bọn họ đều chịu không nổi. Thị trưởng thì thế nào,tin điện Ôn Thành thì thế nào,gia tộc Katherine thì thế nào? Có thể làm cho thủ lĩnh hắc bang ZNV hùng cứ Mĩ Quốc Nghiêm Hạo Nam cùng Đường Dục Hàn cam tâm tình nguyện gọi hắn lão đại,để xem bọn họ còn cho hắn lương thiện nữa không?
Đường Dục Hàn vừa nghe hắn muốn dùng vũ lực giải quyết không khỏi hưng phấn muốn chết,
“Lão Đại,anh rốt cuộc đã chịu dùng vũ lực,đám bảo vệ làm ở bệnh viện em còn chưa có hành động lần nào đây,rốt cục đã có một chút công dụng!”
“Đừng ở đó nói nhảm với tôi,vội vàng cho người ra kéo đám cặn bả kia ra”
Hắn giọng nói thật không kiên nhẫn,khi nghe được giọng cô bị làm khó sắp khóc lên hắn đã nghĩ quay đầu vọt tới bệnh viện,nhưng vị trí hắn hiện tại cách bệnh viện rất xa,cho dù chạy qua cũng không thể làm gì.
Đường Dục Hàn thu hồi hi hi ha ha của mình lập tức báo cho bên bệnh viện Ôn Thành,cho nên không đầy một lát đám người kia đã chạy ra đuổi đi đám ký giả.
“Lão Đại,hôn lễ của anh ngày nào cử hành,phải nói trước để em an bài một chút chuyện rồi đi tham gia hôn lễ của anh!”
Đường Dục Hàn khai báo xong chuyện gọi điện thoại đến cho hắn nóng lòng hỏi,hắn nhíu nhíu mày,
“Đại khái bây giờ cũng chưa có định,ước chừng hai tuần sau sẽ không chậm thêm!”
Thật ra thì nếu như có thể nói bọn họ tùy thời cũng có thể cử hành hôn lễ,nhưng hắn không chấp nhận ,nếu là chuyện lớn hắn không để cô ủy khuất,bất kể áo cưới hay lễ phục hoặc trang sức,cùng với bố trí hắn đều muốn đứng đầu nhất .
Đường Dục Hàn giọng nói có chút thương cảm,
“Lão Đại,thật rất hâm mộ anh,cuối cùng đã có thể ôm mỹ nhân về,đây là giờ khắc quan trọng nhất cuộc đời lại tiến hành trong tình huống hai bên yêu nhau, chúc mừng!”
“Chuyện này có gì hâm mộ,mặc dù cậu từng có một lần hôn nhân‘ thất bại ‘ nhưng thời điểm lấy lần nữa cậu có thể tìm người mình,tôi thấy mối tình đầu của cậu cũng rất thích hợp?”
Lục Chu Việt sâu kín ném cho hắn một câu,còn cố ý tăng thêm hai từ thất bại cùng lần nữa.
Thân là anh em của hắn,Lục Chu Việt cùng Trác Thính Phong Nghiêm Hạo Nam đều rất thích cô vợ nhỏ ngọt ngào khả ái hơn nữa tuổi còn trẻ đã chịu cho sanh con cho hắn,nhưng hắn hết lần này tới lần khác bị ma quỷ ám ảnh chấp nhất mối tình đầu,vô tình kết thúc hôn nhân với cô bé kia.
“Xem như anh lợi hại!”
Đường Dục Hàn bị hắn chọc tức muốn hộc máu,nghiến răng nghiến lợi ném cho hắn mấy chữ liền cúp điện thoại.
Thời điểm Lục Chu Việt đến chỗ hẹn Trần Thanh Sở,Trần Thanh Sở đã đến đang ngồi ở nơi đó vẻ mặt tối tăm chờ hắn,đây là một phòng cà phê chung quanh vang lên âm nhạc nhẹ nhàng cùng không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người rất không tương xứng.
Hắn sau khi đi vào bình tĩnh ngồi xuống,nhìn Trần Thanh Sở liền đi thẳng vào vấn đề hỏi,
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
Trần Thanh Sở lộ nụ cười tà ác,
“Muốn như thế nào? Tôi muốn thế nào chả lẽ anh không biết sao? Tôi muốn anh rời khỏi cô ấy! Rời đi càng xa càng tốt!”
“Tại sao? Cậu cho tôi lý do rời khỏi cô ấy,là bởi vì tôi không đủ yêu cô ấy,hay bởi vì cô ấy không yêu tôi?”
Lục Chu Việt tao nhã uống cà phê,nheo mắt bất động thanh sắc phản kích Trần Thanh Sở,
“Nếu như hiện tại cô ấy không yêu tôi,tôi có lẽ nghe lời của cậu buông tay,đáng tiếc cô ấy đã yêu tôi.Cậu nói xem lý do gì để tôi buông tay?”
Cô yêu hắn vấn đề này khiến Trần Thanh Sở thất khống,hắn nhớ tới cô chính miệng nói với hắn cô đã yêu người đàn ông này,mặt mũi nhất thời có chút hung ác,
“Anh muốn lý do? Năm đó hai chúng ta vui vẻ yêu nhau,tôi yêu cô ấy cô ấy cũng yêu tôi,nhưng anh hèn hạ vô sỉ chia rẽ chúng tôi,anh nghĩ lý do này đủ chưa ?”
So với Trần Thanh Sở tức giận ,Lục Chu Việt thủy chung bình tĩnh,
“Tôi nghĩ cậu nên hiểu,cho dù tôi không chia rẽ hai người,hai người cũng không thể đi đến bước kết hôn!”
Mà hắn càng bình tĩnh trấn định Trần Thanh Sở lại càng tức giận,hắn hận người đó khinh thường hắn,
“Anh không để cho chúng ta cơ hội thử một lần,tại sao anh biết chúng ta không đi đến bước này!”
“Bởi vì tôi không muốn để cô ấy đem thời gian lãng phí trên người không thể nào,tôi lại càng không đồng ý để cô ấy chịu tổn thương người không thể bảo vệ cô ấy!”
Lục Chu Việt vẻ mặt trước sau như một bình tĩnh,giọng nói mơ hồ bộc lộ ra tàn nhẫn,
“Nếu như cậu hận tôi lúc đầu chia rẽ các người,vậy cứ trả thù tôi,đánh nhau cũng được,công ty cũng không sao,nhưng tôi cảnh cáo cậu,đừng làm chuyện liên lụy đến cô ấy,xúc phạm tới cô ấy!”
Trần Thanh Sở giương mắt nhìn cô,khóe miệng vung lên nụ cười đắc ý,
“Không như vậy anh làm sao đau?”
Cho dù lúc trước dù nén hỏa khí mình giỏi đến cỡ nào,nghe được lời vô tình của Trần Thanh Sở Lục Chu Việt cũng giận,hắn đứng dậy nhìn về phía Trần Thanh Sở,
“Trần Thanh Sở,đây là tình yêu cậu nói với cô ấy sao? Vì đạt được mục đích trả thù tôi,cậu không tiếc để cho cô ấy đau?”
Trần Thanh Sở sắc mặt thoáng cái trở nên khó coi,Lục Chu Việt lạnh lùng nhìn hắn một cái sau đó xoay người rời đi.Hắn vẫn không ra tay bởi vì sợ cô thấy Trần Thanh Sở lâm vào khốn cảnh mà khó chịu,nhưng sau hôm nay Trần Thanh Sở còn dám giở thủ đoạn gì,hắn nhất định sẽ không bỏ qua hắn, bất kể phía sau hắn có gia tộc Katherine hay là cái gì.
Sau khi hắn đi,cả người Trần Thanh Sở cứng ngắc đứng ở nơi đó bỗng cầm chén cà phê trên bàn hung hăng quăng ngã trên mặt đất,mảnh nhỏ vẩy ra chung quanh giống như tim hắn từng mảnh vỡ vụng.
*
Trong phòng bệnh Hứa Định Biên,Hứa Lưu Liễm nhìn khuôn mặt ông có chút tái nhợt lo lắng nói,
“Bố,đây là chuyện gì? Bác sĩ nói thân thể của bố không có vấn đề gì,tại sao đột nhiên như vậy?”
Hứa Định Biên nhìn mặt mũi thanh tú của cô rất giống Liên Tố,trong đầu xẹt qua hình ảnh Liên Tố ho ra máu hôm đó,không khỏi đau đớn đưa mắt sang nơi khác, chỉ có chính ông biết đây là tâm bệnh,tâm bệnh phải cần tâm thuốc.
“Bố?”
Hứa Lưu Liễm thấy vẻ mặt bố cô như thế trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu,Hứa Định Biên nhắm mắt thu hồi chút ít đau thương trong mắt mình,ông không quên Liên Tố nói gì,
“Không có chuyện gì,có thể gần đây công việc có chút bận rộn,không có nghỉ ngơi tốt!”
Mặc dù ông nói thế nhưng Hứa Lưu Liễm hoàn toàn không yên lòng,cô có chút áy náy nói,
“Bố,có phải bởi vì chuyện con và Lục Chu Việt gần đây khiến bố rất khó xử?”
Hứa Định Biên lắc đầu cười cười,
“Tiểu Liễm,con suy nghĩ nhiều rồi,bố hoàn toàn không có vì … chuyện ấy mà phiền muộn,bởi vì bố biết bất kể Lục Phương Đình phản đối thế nào,bất kể người ngoài bịa đặt ra sao Lục Chu Việt cũng sẽ lấy con!”
Đúng vậy Lục Phương Đình đã gọi điện thoại cho ông,còn xem thường chế giễu ông,nói ông không biết dạy con,không biết liêm sỉ dụ dỗ con hắn muốn gả vào nhà giàu có,ông không có tức giận cũng không có tức giận,chẳng qua bình tĩnh nói với Lục Phương Đình,
“Lục phương đình,đầu tiên tôi muốn cho ông thấy lập trường của tôi,tôi không hy vọng ân oán giữa hai chúng ta ảnh hưởng đến tình cảm đời sau.Còn hôn sự này, là ai chủ động trước tôi nghĩ ông hiểu rõ con ông,ông nên biết là ai chủ động trước !”
Lục Phương Đình giận không kìm được cúp điện thoại,đúng vậy,ông cũng biết tính cách Lục Chu Việt.Nếu nó không muốn có ai có thể ép được nó?
Hứa Lưu Liễm nghe Hứa Định Biên nói mới khẽ thở phào nhẹ nhỏm,cô rất lo lắng tin đồn mấy ngày qua sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Hứa Định Biên với Liên Tố nhưng bây giờ là cô suy nghĩ quá nhiều,bọn họ so với cô còn hiểu rõ hơn.
Ở trong bệnh viện vừa hàn huyên một lát với Hứa Định Biên,vừa muốn đứng dậy từ biệt thì Lục Chu Việt đã tới,Hứa Định Biên nhìn sang cô nói,
“Tiểu Liễm,con ra ngoài trước,bố có mấy câu nói muốn cùng Chu Việt !”
Cô không thể làm gì khác hơn là xoay người ra ngoài trước.
Nhìn cô đóng cửa lại,Hứa Định Biên lúc này mới nhìn Lục Chu Việt nghiêm túc mở miệng,
“Tôi sẽ giao con bé cho cậu,những chuyện khác tôi cái gì cũng không cần nói !”
Hứa Định Biên tin tưởng để hắn cảm động,Lục Chu Việt mỉm cười gật đầu đồng ý hắn,
“Bác yên tâm,cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt!”
Cuối cùng hắn cười có chút giễu cợt một câu đâm trúng tim Trần Thanh Sở ,
“Trần Thanh Sở,cậu yêu rốt cuộc là cô ấy hay là bản thân mình?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.