Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 89: Đang ghen phải không

Uyển Chuyển Lam

01/12/2015

Cô chẳng bao giờ vọng tưởng có thể cùng thần tượng của mình mặt đối mặt thậm chí nói chuyện với nhau,cô có thể ở hiện trường nghe hắn toạ đàm,ở chỗ xa liếc mắt nhìn cảm thụ phong thái của một bậc thầy là đủ rồi.Cho nên hắn bỗng nhiên nói ,cô nhất thời có chút không biết làm sao.

Cô không kinh ngạc hắn biết chuyện cô ngưỡng mộ Reis,hắn không phải đã nói chuyện của cô không có gì hắn không biết.Cô kinh ngạc chính là,hắn vì cô mà đại động can qua đi dự tiệc.

Cô nghe người học viện kiến trúc nói,bữa tiệc đêm đó là do thương nhân thành phố N cùng giới chính trị liên hiệp làm vì Reis.Nếu có thể khiến cho Reis thiết kế cho thành phố N một công trình,như vậy thành phố N nhỏ bé này sẽ lần nữa phóng lớn tia sáng kỳ dị,đêm đó toàn bộ giới thương nhân thành phố N sẽ đến.

Cô không biết hắn và Reis quan hệ thân mật như vậy,cô chỉ cảm thấy hắn vì cô làm vậy có chút không ổn,cô sẽ không yêu hắn,không yêu người đàn ông phá hủy cả đời cô,hắn tại sao còn đối xử tốt với cô ? Hắn chẳng lẽ cảm thấy hắn dịu dàng với cô một ngày nào đó sẽ làm cô động lòng?

Không biết tại sao nghĩ như vậy,bởi vì chuyện Bành Duy Triết tức giận giờ tâm trạng đã giảm bớt chút ít,mặc dù đối với bữa tiệc long trọng tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn không thể bằng lực hấp dẫn được được thấy thần tượng,lấyđiện thoại di động gửi tin ngắn cho hắn: Cám ơn.

Thư của hắn tức rất nhanh gửi trở lại:Thứ sáu về sớm một chút,anh đưa em đi chọn lễ phục làm tóc.

Cô thoáng cái liền giận,giọng nói bá đạo còn tự tiện làm chủ quyết định thay cô,nghĩ đến vài ngày trước Bành Vận mới vừa tặng cô lễ phục hoa mai màu trắng,cô tức giận thật nhanh ấn lên phím:Cám ơn ý tốt của anh,bất quá em sẽ tự mình chọn lễ phục.

Tiếp theo điện thoại của hắn liền đánh tới,giọng nói nghe hết sức không vui,đón nghe liền đổ ập xuống hỏi,

“Quần áo của em là người đàn ông nào tặng?”

Cô thiếu chút nữa bị lời cố tình gây sự củ hắn hại nghẹn chết,tức giận sặc hắn,

“Anh quản ai tặng làm gì,dù sao em đã có lễ phục mặc!”

“Bành Duy Triết? Hay Trần Thanh Sở?”

Hắn không buông tha hỏi,cái tên cuối cùng làm lòng cô đau nhói,rõ ràng cô không thèm nghĩ đến người kia nữa,hắn hết lần này tới lần khác cố ý ở bên tai cô nhắc tới,cô nghiến răng nghiến lợi mắng hắn,

“Lục Chu Việt,tư tưởng của anh có thể đừng xấu xa thế được không?”

Hắn hừ lạnh một tiếng,

“Hứa Lưu Liễm,thật nhìn không ra đời sống tình cảm của em thật phong phú !”

Hơn nữa còn không chỉ là phong phú nha,tình nhân cũ trở về nước nhiều lần hẹn cô,bên cạnh lại có cậu bé theo đuổi theo đuổi,mặc dù tình nhân cũ bị hắn ngăn cản, còn cậu nhóc kia xảy ra chuyện bất ngờ ra khỏi nước,nhưng trong lòng Lục Chu Việt vẫn rất không thoải mái.



Hắn vừa nghĩ tới người đàn ông tặng cô lễ phục,liền không nhịn được nói chút ít,hắn thừa nhận hắn ghen tỵ với ghen tỵ với ghen tỵ với, ghen tỵ với người có thể đi vào lòng cô,bất kể là đàn ông hay phụ nữ.

“Phong phú nữa cũng không phong phú bằng ngài,thỏ còn không ăn cỏ gần hang,tôi xem anh một chút cũng không để ý, ăn còn rất ngon đây!”

Hứa Lưu Liễm không chút khách khí chỉnh hắn.

Hắn không chất vấn cô không tức giận,một khi hắn chất vấn sẽ làm cho cô nhớ lại hình ảnh đêm hôm đó hắn ôm Lâm San Ni,hắn có tư cách gì ở chỗ này giễu cợt cô cùng Bành Duy Triết và Trần Thanh Sở thế nào thế nào, chính hắn đời sống tình cảm cũng ngổn ngang thôi.

Lục Chu Việt bị cô nhanh mồm nhanh miệng phản kích giận đến ngược lại nở nụ cười,

“Em đang ghen sao?”

Hứa Lưu Liễm thẹn quá thành giận, không hề nghĩ ngợi liền bật thốt lên,

“Ăn dấm em gái anh sao!”

Trong nháy mắt yên tĩnh lại,Hứa Lưu Liễm cam chịu số phận co lại cổ, theo hiểu biết cô đối với hắn,đây là dấu hiệu trước tức giận,quả nhiên đã nghe một tiếng xen lẫn tức giận truyền đến,

“Hứa Lưu Liễm!”

Thật ra thì nói xong câu kia Hứa Lưu Liễm mình cũng hận không được cắn đứt đầu lưỡi của mình,hôm nay hắn gào thét như thế cô phải vội vàng đánh bài chuồn thôi ha ha,

“Cái kia,ha ha,em còn có việc,cúp trước Hmm!”

Sau đó không đợi hắn nói gì liền vội cúp điện thoại,Emma,nguy hiểm thật,nếu không sẽ bị giáo huấn một bữa,nhưng cô biết hắn là người có bản lãnh giáo huấn người, có thể làm Hạ Vi Lương từ trước đến giờ đổ máu không đổ lệ giáo huấn đến khóc, thử nghĩ cũng biết kinh khủng đến cỡ nào.

Lục Chu Việt quả thực bị cô chọc giận đến muốn điên,ném xuống điện thoại di động nắm điếu thuốc bên cạnh bàn tựa trong ghế ngụm lớn hít,không biết có phải hắn chìu cô hư không,nha đầu này bản lãnh chọc giận người càng ngày càng giỏi,còn dám nói thô lỗ với hắn! Ăn dấm em gái anh sao?

Bất quá vừa nghĩ lại,cô thật đúng là ăn dấm em hắn,Lâm San Ni không phải là em hắn sao? Nghĩ tới đây hắn không khỏi nhếch môi thấp giọng bật cười,trong bóng đêm trên cửa thủy tinh thư phòng chiếu rọi ra nụ cười nhạt trên mặt hắn,một người ngày thường lạnh lùng ăn nói cẩn trọng,hắn nhìn bản thân trong kính tự hỏi mình: Yêu một người có phải là loại cảm giác này không,ngay cả cô ấy mắng ngươi,ngươi cũng cảm thấy vui vẻ ?

Hứa Lưu Liễm cúp điện thoại của Lục Chu Việt xong lên websites xem tin trong chốc lát, mới tắt máy tính ngủ thì điện thoại di động lại vang lên,cô nhìn xem ai gọi đến thoáng cái dừng lại hô hấp,điện thoại là Trần Thanh Sở gọi tới,kể từ khi lần đó hắn hẹn cô cùng đi thăm trường học bọn họ cô đã nhỡ hẹn,về sau hắn trở về Ôn Thành không hề tiếp tục liên lạc với cô.

Cô từng cố gắng muốn gọi điện cho hắn hoặc gửi tin xin lỗi vì mình nhỡ hẹn,nhưng lại cảm thấy bất kỳ lý do gì cũng quá cứng ngắc,thông minh như Trần Thanh Sở nhất định sẽ đoán được là người đàn ông đó ngăn cản ,cho nên cô không có dũng khí liên lạc hắn, cho dù trong lòng cô vừa nghĩ tới hắn tựa như có đồ vật gì đó găm vào.

Điện thoại đón lên ai cũng không có mở miệng, trong lúc nhất thời hai người trầm mặc lại,từng phút trôi qua hai người,đã đến mức độ không nói nên lời, thực tế có phải quá tàn khốc rồi? Cuối cùng do Trần Thanh Sở phá vỡ trầm mặc,



“Tiểu Liễm,anh biết Reis muốn đến thành phố N toạ đàm?”

“Ừ. . . . . .”

Tiếng nói dịu dàng khiến chóp mũi Hứa Lưu Liễm chua xót thiếu chút nữa nghẹn ngào lên tiếng, những năm kia hắn chính là dịu dàng như vậy ở bên người cô bất ly bất khí làm bạn. . . . . .

Giọng Trần Thanh Sở rõ ràng có vui sướng,

“Anh có thư mời đến dự tiệc,buổi tối thứ sáu ấy em làm bạn gái đi chung với ta nhé?Anh đưa em đi gặp thần tượng của em!”

Hứa Lưu Liễm nước mắt thoáng cái liền chảy ra, hắn từng giúp cô tìm tất cả tin tức của Reis,khi đó người khác đuổi theo ca sĩ minh tinh điện ảnh,cô thì mê luyến Reis, cô vì mua tập tranh của Reis mỗi ngày tiết kiệm ăn mặc,hắn đau lòng dùng tiền của mình mua bữa trưa thịnh soạn và các đồ ăn vặt cho cô.

Cô mặc dù là bạn gái của hắn,nhưng lòng tự ái rất mạnh cho nên không nghĩ dùng tiền của hắn,nhưng hắn luôn mua một đống lớn ăn ngon cho cô lại không tự mình đưa cho cô,hết lần này tới lần khác qua tay Hạ Vi Lương giao cho cô,hại bọn họ không có cách nào cự tuyệt,cô không cần suy nghĩ bảo Hạ Vi Lương đem tất cả trả lại,không thì một mình cô lúng túng mang một bao lớn đi xuyên qua tầng tầng phòng học đến phòng học Trần Thanh Sở tìm hắn trả lại cho hắn. Lúc hẹn hò cô giận trách hắn, bảo hắn sau này không nên làm vậy,hắn luôn là cười yêu thương siết chặc gương mặt của cô,

“Anh không muốn nhìn Tiểu Liễm của anh bị đói thành da bọc xương,như vậy ôm sẽ cấn người!”

Cô đang ở trong lòng ngực hắn cười khanh khách thẹn thùng đánh hắn.

Sau đó cô rốt cục tập hợp đủ một bộ bản sách hạn chế của Reis,lúc đó đang thi tốt nghiệp trung học một mồi lửa toàn bộ bị thiêu hủy,cô và Trần Thanh Sở còn ngọt ngào gửi thư qua lại,khi đó mặc dù tình yêu hai người cũng đã công khai,nhưng hắn luôn thỉnh thoảng gửi thư tình cho cô,giống như những cặp tình nhân len lén gặp gỡ và không dám công khai .

Hoặc nhờ các anh em hắn đưa cô,hoặc là nhờ Hạ Vi Lương,có đôi khi là bạn học xa lạ,cho nên trong giờ học thường có người đứng ở cửa phòng học các cô hô,

“Ai là Hứa Lưu Liễm?”

Vừa bắt đầu cô sẽ rất buồn bực đi ra ngoài, sau đó người nọ thần bí hề hề kín đáo đưa cho cô một phong thơ rồi bỏ chạy,cô bị các bạn học ồn ào đỏ mặt trở lại chỗ ngồi của mình, dĩ nhiên trong chuyện này có không ít nam sinh ái mộ cô,nhưng phần lớn đều do Trần Thanh Sở đưa tới.

Khiến cho Hạ Vi Lương mỗi lần luôn rất khoa trương xoa xoa cánh tay dáng vẻ như chịu không được,

“Tớ cảm thấy được chính mình rất già mồm,không nghĩ tới còn có người so với tớ già mồm hơn,đã là chồng ơi vợ ơi còn gửi thư tình cái gì!”

Bất quá cô ấy tuy nói thế,nhưng mỗi lần Trần Thanh Sở gửi thư cho cô thì cô ấy luôn cướp đi nhìn đầu tiên,khiến cho cô là người trong cuộc còn chưa có xem đã bị cô ấy biết trước nội dung,cô vô cùng tức giận tỏ vẻ kháng nghị, Hạ Vi Lương mỗi lần đều đúng tình hợp lý nói cô chỉ là tìm linh cảm sáng tác tiểu thuyết mà thôi.

Cô mặc dù rất ít trả lời lại hắn,nhưng mỗi một phong thư hắn gửi cô đều giữ gìn cẩn thận, mỗi một tờ đều kẹp trong tập tranh của Reis ,mỗi một lần cô xem những tập tranh kia đồng thời cũng sẽ một lần nghĩ đến hắn yêu cô,cảm thấy yêu và được yêu thật là một chuyện hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook