Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 94: Đau đớn thấy rõ

Uyển Chuyển Lam

02/12/2015

Người kia không biết sử dụng thủ đoạn gì để cho đại sứ quán không cho phép hắn trở về nước không cho phép hắn liên lạc với người trong nước,lẻ loi không quyền lực ở Mĩ Quốc,hắn gọi trời trời không trả lời gọi đất đất chẳng hay,hắn chỉ thể kết hôn với Anna Katherine,mới có thể mượn thế lực gia tộc Anna Katherine ở Mĩ,phá vỡ đại sứ quán ngăn cản có thể thuận lợi trở về nước.

Hắn phải về nước đưa Tiểu Liễm của hắn đi,hắn muốn cô …hắn ban đầu bị buộc tách khỏi cô khổ sở không thôi,hắn muốn cô.. những năm này hắn muốn cô đến cỡ nào, hắn còn muốn nói cho cô biết hắn rất yêu cô,cho nên hắn không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trở về nước!

Lục Chu Việt lấy ra một điếu thuốc đốt lên,xuyên thấu qua sương khói lượn lờ nheo mắt nhìn về phía Trần Thanh Sở,

“Nói đi,mục đích cậu trở về đây là gì? Một lần nữa thắng được cô ấy trở về sao? “

“Thắng được cô ấy trở về?”

Trần Thanh Sở cười tàn ác,trên khuôn mặt tuấn tú là hận ý không chút che dấu,

“Thắng đoạt được cô lấy là một việc,tôi lần này trở lại quan trọng nhất chính là phá hủy anh”

“Chỉ bằng cậu?”

Lục Chu Việt hít một ngụm lớn khói lạnh lùng cười nhạo hắn, Trần Thanh Sở đáp lại hắn nụ cười càng lạnh hơn,

“Anh đừng quên,phía sau tôi còn có gia tộc Anna Katherine !”

Lục Chu Việt nguy hiểm nheo lại mắt,gia tộc Katherine là một trong bốn đại gia tộc nổi tiếng ở Mĩ Quốc,ba đại gia tộc còn lại theo thứ tự là Stillgrace gia tộc,Caddy gia tộc cùng với seven gia tộc.Trong đó Katherine, Stillgrace và Caddy là ba đại gia tộc bổn địa Mĩ Quốc,chỉ có seven thần bí,nghe nói là do mấy người trẻ tuổi Trung Quốc sáng lập ,bởi vì bọn họ ít lộ diện ở trước mặt công chúng,cho nên tất cả mọi người cho rằng bọn họ có khoảng bảy người.

Hắn vẫn hút thuốc rũ mắt xuống trầm mặc,lông mi nồng đậm rũ xuống thấy không rõ cảm xúc trong mắt hắn,một lúc lâu hắn ấn dập tắt tàn thuốc giương mắt nhìn Trần Thanh Sở bình tĩnh mở miệng,

“Trần Thanh Sở,còn chưa đánh cậu đã thua!”

“Lục Chu Việt,anh thật quá kêu căng!”

Trần Thanh Sở tức giận nắm chặt quả đấm,hắn nhìn thẳng Trần Thanh Sở,trong mắt đều bình tĩnh chắc chắn,

“Cậu thua là do cậu đặt cô ấy ở vị trí thứ hai,cậu xem chuyện phá hủy tôi là chuyện quan trọng nhất,sớm biết như vậy tôi đã dùng nhược điểm này đến uy hiếp cậu buông tha cô ấy”

Trần Thanh Sở bởi vì … bị nhìn thấy mà trên mặt xoẹt qua tia lúng túng,ánh mắt Lục Chu Việt quét đến bóng dáng màu trắng từ trong phòng rửa tay đối diện đi ra ngoài lóe lên một cái núp trở lại tiếp tục chắc chắn nói ,



“Ở trong thế giới tôi,cô ấy chính là duy nhất,ngoài cô ấy ra tất cả những việc khác đều không quan trọng,Trần Thanh Sở,tôi có thể bỏ hết tất cả địa vị cùng tiền bạc để có được cô ấy,cậu. . . . . . Có thể không?”

Giọng nói hắn dùng hổ dọa người cùng ánh mắt sắc bén làm cho Trần Thanh Sở quay đầu né tránh ánh mắt ấy,trong lòng nhiều lần lật quấy đau khổ quấn quýt : hắn có thể giống như người đàn ông kia bỏ rơi tất cả hiện tại để có cô không? Vì cô bị chúng bạn xa lánh chỉ bảo vệ cô sống qua ngày sao?

Lục Chu Việt không chịu buông tha tiếp tục ép hỏi,

“Cậu có thể không?”

Trần Thanh Sở sắc mặt có chút cứng ngắc cùng mất tự nhiên,khi Lục Chu Việt lần nữa ép hỏi hắn thủy chung mím môi không nói lời nào,hắn trầm mặc khiến Lục Chu Việt trong mắt có thêm một tia giễu cợt,hắn nhìn nơi bóng trắng ẩn núp khẽ cất cao thanh âm,

“Còn nữa,cho dù ban đầu tôi không nhúng tay vào,cậu xác định cậu và cô ấy có thể đơm hoa kết trái sao? Mối tình đầu chịu không được thời gian khảo nghiệm , cậu xác định gia đình cậu có thể chấp nhận thân phận cô ấy là con riêng người khác sao?”

Trần Thanh Sở sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch,hắn giương mắt kinh ngạc đau đớn nhìn người đàn ông thong dong tĩnh táo đối diện,cho dù trong lòng rất không phục,nhưng cũng không thể không thừa nhận,hắn nói rất đúng.

Lục Chu Việt đáy mắt vụn nhỏ càng đậm,hắn nhếch môi phun ra câu nói sau cùng,

“Thật ra thì cậu không yêu cô ấy,cái cậu gọi là yêu,bất quá chỉ vì không cam tâm bị tôi chia rẽ mà thôi!”

Trần Thanh Sở mở miệng muốn nói cái gì,phía sau nhưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang đột ngột,hắn kinh hoảng quay đầu lại liền thấy cô che miệng thân hình chật vật chạy ra ngoài,hắn quay đầu lại nhìn người đàn ông vân đạm phong khinh tức giận hét,

“Lục Chu Việt,anh thật hèn hạ!”

Hắn nhất định đã sớm biết cô núp ở nơi đó,cho nên mới cố ý phân tích nguyên nhân bọn họ không thể nào có kết quả để cho cô nghe được,để cô tuyệt vọng,một lần nữa cắt đứt lòng cô với hắn.

Lục Chu Việt cười lạnh tiến lên một bước,

“Tôi hèn hạ? Cũng vậy mà thôi,nếu cậu không hèn hạ tại sao giấu diếm thân phận đã có vợ của mình, lợi dụng tình cảm cô đối với cậu tới đả kích tôi?”

Đúng! Những lời vừa rồi hắn không phải nói cho Trần Thanh Sở nghe,hắn là muốn cho cô nghe ,hắn biết ở trước mặt cô nói những lời này,cô nhất định sẽ không khống chế được,cho nên hắn lựa chọn dùng phương thức gián tiếp để cho cô nghe được.

Hắn muốn làm cho cô thấy rõ,không phải hắn nhúng tay vào nên cô và Trần Thanh Sở không thể quen nhau,mà là cô và Trần Thanh Sở căn bản không có kết quả.Có lẽ lúc ban đầu Trần Thanh Sở thật sự yêu cô,nhưng đối với hắn tình yêu đó còn chưa đủ sâu chống lại tất cả.

Trần Thanh Sở đối mặt với hắn chất vấn lần nữa không phản bác được,nhưng hắn cũng không để ý tới người kia xoay người liền định đuổi theo,tiếng nói bình tĩnh của người kia lần nữa từ phía sau vang lên,thành công ngăn cản bước chân hắn đuổi theo,



“Có muốn biết cô ấy nghe được ở đoạn nào hay không?”

Đúng vậy,cô bắt đầu nghe được từ lúc nào,có phải chuyện hắn đã kết hôn cũng nghe được? Nếu như cô nghe được hắn còn mặt mũi gì đuổi theo? Hắn cứng người tại chỗ nhìn nụ cười trên mặt người kia càng ngày càng lớn hơn,chắc chắc cô là nghe được đó cũng là đều hắn sợ nhất .

Lục Chu Việt cất bước đuổi theo phương hướng cô chạy đi,lúc đi qua Trần Thanh Sở bên cạnh còn ném cho hắn một câu,

“Một người đã có chồng, một người đã có vợ,cậu cảm thấy hai người còn có thể cùng nhau sao? Trần Thanh Sở,không nên tiếp tục lợi dụng tình cảm cô ấy đối với cậu tới thương tổn cô ấy.Nếu như cậu muốn nhằm vào tôi,thì cứ tới đây tôi sẽ chịu hết!”

Hắn nói xong liền cất bước đuổi theo,còn lại một mình Trần Thanh Sở đứng ở trên hành lang thống khổ nắm chặt quả đấm đánh lên vách tường,dưới ánh đèn u ám, trên khuôn mặt anh tuấn tất cả đều là vặn vẹo đau đớn.

Tiểu Liễm Tiểu Liễm,anh nên làm gì bây giờ? Dù anh không có tư cách có được em,nhưng anh lại không muốn mất đi em!

Hứa Lưu Liễm vốn ở phòng rửa tay trang điểm lại một chút,lúc đi ra thấy hắn và Trần Thanh Sở đứng ở trên hành lang cách đó không xa,cô theo bản năng núp trở lại, Cô thật sợ hình ảnh ba người chạm mặt chính diện,mới vừa rồi ở đại đại sảnh bữa tiệc cũng đã làm cho lòng cô như dao cắt sống không bằng chết.

Cô mới núp trở về đã nghe được giọng hắn hùng hổ chất vấn Trần Thanh Sở, chất vấn hắn có thể không quan tâm tất cả ở chung một chỗ với cô, Trần Thanh Sở trầm mặc khiến một mực kiên trì trong lòng cô ầm ầm sụp đổ,nước mắt không bị khống chế chảy xuống,cô cuối cùng không có dũng khí nghe tiếp nữa,liền che miệng xông ra ngoài.

Cô thừa nhận những lời Lục Chu Việt vừa nói giống như nả một phát súng mạnh lên ngực cô,mặc dù đau nhưng cũng làm cho cô thấy rõ nhìn thấu,cô và Trần Thanh Sở chia tay không chỉ do hắn nhúng tay vào,còn có gia đình bạn bè ngăn cách.

Trần gia coi như là hào môn thế gia ở Ôn Thành,nắm giữ nửa mạch sống kinh tế Ôn Thành,một gia tộc hiển hách thế làm sao có thể tiếp nhận một gia đình nghèo khó như cô không? Hơn nữa cô còn là đứa con riêng không được thừa nhận thân phận?

Trần Thanh Sở là người rất nghe lời cha mẹ,nếu không ban đầu cũng sẽ không vì công ty cha mẹ bức bách đến Mĩ Quốc.Nếu như đến lúc đó thật gặp phải lựa chọn như vậy,có lẽ Trần Thanh Sở cuối cùng sẽ chọn vứt bỏ cô.

Cô đi tập tễnh ra bên ngoài,giờ khắc này cô chợt nhớ người đó không để ý cha hắn và cha cô có ân oán dứt khoát lựa chọn cưới cô mà cảm thấy đau khổ.

Thân thể gầy yếu cuối cùng bị một đôi cánh tay cường tráng ôm lại thật chặt,vừa tiếp xúc với lồng ngực rộng rãi của hắn chân cô thoáng cái liền mềm nhũn ra, giống như lực chống đỡ nãy giờ bị rút ra,cả người cô cũng ngã xuống trong lòng ngực hắn để hắn tùy ý ôm lấy đi tới phía xe.

Lục Chu Việt lái xe đưa cô trở về biệt thự Lan Đình,dọc theo đường đi hắn thông minh giữ vững trầm mặc không nói lời nào, nhìn nét mặt của cô hắn đã biết,chút ít lời vừa nãy của hắn đã có tác dụng.

Thật ra thì hắn cũng không biết tối nayTrần Thanh Sở từ Ôn Thành xa xôi chạy tới,hắn tối nay là thật lòng muốn đưa cô đi gặp Reis , hắn thậm chí còn hẹn với Reis, một lát kết thúc dạ tiệc bọn họ sẽ họp mặt,để cô tận hứng theo sát thần tượng của mình trao đổi tiếp.

Cũng không nghĩ đến bị Trần Thanh Sở quấy quầy,nhưng hiện tại thử nghĩ lại hắn còn rất cảm ơn Trần Thanh Sở .Nếu như hắn tối nay không xuất hiện,những lời đó không biết đến lúc nào mới có thể nói cho cô nghe,những lời đó hắn đã dấu ở dưới đáy lòng nhiều năm,từ lần đầu tiên hắn biết cô và Trần Thanh Sở đang hẹn hò hắn đã nhìn rõ .

Về đến nhà,xuống xe,vào nhà,cô vẫn mím môi thần trầm mặc,hắn đột nhiên cảm thấy hoang mang,hắn không chịu được nhất chính là dáng vẻ bất cần của cô. Cơ hồ một bước vào phòng ngủ,hắn đã dồn cô đến trên tường kéo lễ phục xuống rồi hôn cô,hắn thực sự phải dùng phương thức như thế để chứng minh cô vẫn còn sống .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook