Chương 2: Đầu hoài tống bão
Uyển Chuyển Lam
23/11/2015
“Thầy,em nghe bọn họ nói,thầy —— yêu em?”
Cô vô lực tựa tại cạnh cửa run rẩy hỏi ra những lời này,song lời còn chưa nói hết mặt cô đã rơi đầy nước mắt,mối tình khắc cốt ghi tâm của cô cứ như vậy bị bóp chết do sự ích kỷ của người đàn ông trước mắt.
“Đúng!”
Câu trả lời chắc chắn mà hờ hững như cũ.
Trong lòng cô thù hận cuồn cuộn nảy lên trái tim,bàn tay hai bên hung hăng nắm lại,cô đã sớm đau triệt nội tâm mà hắn từ đầu đến đuôi đều lạnh nhạt.Cô hận hắn!
“Ha ha. . . . . .”
Cô nhẹ nhàng cười xinh đẹp đi tới trước mặt hắn.
“Thầy già như vậy,thầy nói yêu em,em nên làm thế nào cảm ơn thầy đây?”
Cô vừa nói vào đề vừa lắc lư đá rơi giầy đi về phía hắn,hắn không biến sắc ngồi ở chỗ đó nhìn cử động của cô,một đôi mày rậm cũng dần dần nhăn lại,cô đứng lại ở trước mặt hắn,cười lạnh một tiếng giơ tay cởi ra chiếc áo đã sớm ướt đẫm, thân thể xinh đẹp săn chắc tuổi trẻ liền như vậy hiện ra ở trước mặt hắn.
Nước mưa theo gương mặt bóng loáng của cô trợt xuống,chậm chạp và mập mờ từng giọt từng giọt biến mất ở giữa hai ngực cao vút no đủ, ánh mắt của hắn dần dần trở nên cực nóng, thậm chí còn có chút khát vọng,cổ họng lại càng không bị khống chế nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Cô cúi người xuống cười vô cùng giễu cợt.
“A! Lão sư! Tại sao thầy thoạt nhìn có chút xấu hổ! Tại sao? Thầy hao tổn tâm sức không phải muốn là thân thể trẻ tuổi này sao? Hiện tại em dùng nó tới cho thầy,van xin thầy sau này bỏ qua cho em, có được không ——”
Không đợi cô nói xong,một trận trời đất quay cuồng,một giây sau cô đã bị hắn ôm ngang lấy,đầu cô choáng váng muốn phản kháng cũng không có sức lực. Hắn ôm cô sải bước đi tới trong phòng tắm,sau đó một cước đá văng cửa ra không chút thương hoa tiếc ngọc đem cô ném vào trong bồn tắm lớn.
Hắn cởi áo tắm trên người thân thể cường tráng đi tới bước vào bồn tắm,hắn ở bên tai cô nói nhỏ.
“Hứa Lưu Liễm,lễ vật này của em anh sẽ nhận!”
Bồn tắm này do vừa rồi nghe cô tới nên cố ý làm sẳn, vốn sợ cô bị mưa dội cảm mạo cho nên hắn đã chuẩn bị chút nước nóng,ai cũng không nghĩ cô lại nói những lời như vậy với hắn.
Mặc dù những câu hỏi của cô lễ phép và tôn trọng nhưng cho dù ai cũng có thể phát giác trong lời nói cô hàm chứa giễu cợt còn có căm ghét,hắn cũng không khỏi phát hỏa.Thân thể đàn ông vừa tiếp xúc thân thể mềm mại,bộ vị nhất thời nổi lên phản ứng.
Tình cảnh trong mắt hắn đã để cho Hứa Lưu Liễm tỉnh rượu một nữa,cô bắt đầu vùng vẫy muốn đẩy ra hắn,nhìn thấy cô bối rối hắn không bỏ qua cho cô, ngón tay xẹt qua da thịt mềm mại,trong giọng hắn có tức giận hơi hơi bị đè nén.
“Nhưng anh sẽ cho em biết,anh muốn không chỉ là thân thể của em!”
Hắn vốn tính kiên nhẫn đợi cô lớn lên, sau đó mới chạm vào cô,nhưng hiện tại cô chủ động đầu hoài tống bão,hắn Lục Chu Việt cũng là một người đàn ông bình thường, huống chi hiện tại đối mặt với cô gái hắn yêu,cho nên hắn quyết định ăn cô.Quan trọng nhất là hắn muốn trừng phạt lời nói ban nãy của cô,tình huống hôm nay nếu như đổi lại là người đàn ông khác lời của cô có như vậy không?
Cô vô lực tựa tại cạnh cửa run rẩy hỏi ra những lời này,song lời còn chưa nói hết mặt cô đã rơi đầy nước mắt,mối tình khắc cốt ghi tâm của cô cứ như vậy bị bóp chết do sự ích kỷ của người đàn ông trước mắt.
“Đúng!”
Câu trả lời chắc chắn mà hờ hững như cũ.
Trong lòng cô thù hận cuồn cuộn nảy lên trái tim,bàn tay hai bên hung hăng nắm lại,cô đã sớm đau triệt nội tâm mà hắn từ đầu đến đuôi đều lạnh nhạt.Cô hận hắn!
“Ha ha. . . . . .”
Cô nhẹ nhàng cười xinh đẹp đi tới trước mặt hắn.
“Thầy già như vậy,thầy nói yêu em,em nên làm thế nào cảm ơn thầy đây?”
Cô vừa nói vào đề vừa lắc lư đá rơi giầy đi về phía hắn,hắn không biến sắc ngồi ở chỗ đó nhìn cử động của cô,một đôi mày rậm cũng dần dần nhăn lại,cô đứng lại ở trước mặt hắn,cười lạnh một tiếng giơ tay cởi ra chiếc áo đã sớm ướt đẫm, thân thể xinh đẹp săn chắc tuổi trẻ liền như vậy hiện ra ở trước mặt hắn.
Nước mưa theo gương mặt bóng loáng của cô trợt xuống,chậm chạp và mập mờ từng giọt từng giọt biến mất ở giữa hai ngực cao vút no đủ, ánh mắt của hắn dần dần trở nên cực nóng, thậm chí còn có chút khát vọng,cổ họng lại càng không bị khống chế nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Cô cúi người xuống cười vô cùng giễu cợt.
“A! Lão sư! Tại sao thầy thoạt nhìn có chút xấu hổ! Tại sao? Thầy hao tổn tâm sức không phải muốn là thân thể trẻ tuổi này sao? Hiện tại em dùng nó tới cho thầy,van xin thầy sau này bỏ qua cho em, có được không ——”
Không đợi cô nói xong,một trận trời đất quay cuồng,một giây sau cô đã bị hắn ôm ngang lấy,đầu cô choáng váng muốn phản kháng cũng không có sức lực. Hắn ôm cô sải bước đi tới trong phòng tắm,sau đó một cước đá văng cửa ra không chút thương hoa tiếc ngọc đem cô ném vào trong bồn tắm lớn.
Hắn cởi áo tắm trên người thân thể cường tráng đi tới bước vào bồn tắm,hắn ở bên tai cô nói nhỏ.
“Hứa Lưu Liễm,lễ vật này của em anh sẽ nhận!”
Bồn tắm này do vừa rồi nghe cô tới nên cố ý làm sẳn, vốn sợ cô bị mưa dội cảm mạo cho nên hắn đã chuẩn bị chút nước nóng,ai cũng không nghĩ cô lại nói những lời như vậy với hắn.
Mặc dù những câu hỏi của cô lễ phép và tôn trọng nhưng cho dù ai cũng có thể phát giác trong lời nói cô hàm chứa giễu cợt còn có căm ghét,hắn cũng không khỏi phát hỏa.Thân thể đàn ông vừa tiếp xúc thân thể mềm mại,bộ vị nhất thời nổi lên phản ứng.
Tình cảnh trong mắt hắn đã để cho Hứa Lưu Liễm tỉnh rượu một nữa,cô bắt đầu vùng vẫy muốn đẩy ra hắn,nhìn thấy cô bối rối hắn không bỏ qua cho cô, ngón tay xẹt qua da thịt mềm mại,trong giọng hắn có tức giận hơi hơi bị đè nén.
“Nhưng anh sẽ cho em biết,anh muốn không chỉ là thân thể của em!”
Hắn vốn tính kiên nhẫn đợi cô lớn lên, sau đó mới chạm vào cô,nhưng hiện tại cô chủ động đầu hoài tống bão,hắn Lục Chu Việt cũng là một người đàn ông bình thường, huống chi hiện tại đối mặt với cô gái hắn yêu,cho nên hắn quyết định ăn cô.Quan trọng nhất là hắn muốn trừng phạt lời nói ban nãy của cô,tình huống hôm nay nếu như đổi lại là người đàn ông khác lời của cô có như vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.