Chương 209: Đi xem cô ấy
Uyển Chuyển Lam
15/12/2015
Một lúc sau hắn giơ tay lên đem đề án vứt xuống mặt bàn,mặt mũi kéo căng.
“Sunny,tôi cảm thấy nên cho cô biết,tôi không muốn có bất kỳ liên hệ gì với cô ta!”
Thời điểm nói đến đây hắn tự hỏi mình,Lục Chu Việt mi đã không muốn có bất kỳ liên hệ gì với cô ấy,vậy tại sao còn đến lễ trao giải tại Paris?Mi không phải muốn thấy cô ấy sao? Tại sao theo cô trở về Trung Quốc? Mi không phải nhớ mãi không quên cô ấy sao?
Lâm San Ni giải thích.
“Tôi biết nhưng đây là quyết định của quản lý chịu trách nhiệm gọi thầu cùng quản lý bộ thiết kế,với lại tông không thể nói là ngài không muốn hợp tác với cô ấy? Mọi người đều biết giữa các người có một đoạn hôn nhân,nói như vậy mọi người sẽ cho ngài lợi dụng việc công trả thù cá nhân”
Hơn nữa tôi cũng không nghĩ ngài trở về vào thời điểm mấu chốt! Lời này là trong lòng Lâm San Ni muốn nói,cô đã sớm biết bộ phận thiết kế quyết định nhưng cô không lên tiếng từ chối,dù sao hắn cũng không ở trong nước,mà cô cũng thừa nhận Hứa Lưu Liễm thiết kế là rất không tệ .
Có chút không vui.
“Chẳng lẽ Lục thị không có nhà thiết kế tốt? Tại sao phải gọi nhà thầu?”
Lâm San Ni có chút nhức đầu,bất đắc dĩ tiếp tục giải thích.
“Mọi người không phải cảm thấy mảnh đất kia rất tốt sao,cho nên hy vọng có thể tìm nhà thiết kế thiết tốt vẽ ra kiến trúc hoàn mỹ?”
Hắn chán nản nhìn chằm chằm cô hồi lâu không nói nên lời,bởi vì hắn biết nếu tiếp tục làm việc chung hắn thật sự mượn việc công trả thù riêng,hắn cũng không biết tại sao rõ ràng trở lại chỉ vì muốn thấy cô,lúc này có cơ hội đưa tới cửa hắn lại tức giận.
Cuối cùng hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng cầm tách cà phê lên uống,Lâm San Ni len lén nhìn thoáng qua vẻ mặt không vui của hắn,cẩn thật hỏi.
“Lục tổng,chuyện. . . . .hội nghị. . . . . . Ngài có muốn tham gia hay không?”
Hắn chỉ mím môi nhấp cà phê,im lặng,cô có chút hoảng sợ cảm giác mình hiện tại càng ngày càng không biết hắn,cũng không biết do nguyên nhân gì? Trước kia cô luôn có thể hiểu hắn đang suy nghĩ gì cho dù có đôi khi hắn giống như bây giờ cái gì cũng không nói.
Nhưng sau chuyện hắn ly hôn với Hứa Lưu Liễm,cô không dám đoán bừa trong việc này,bởi vì cô không biết sau khi bị Hứa Lưu Liễm tổn thương nặng,trên mặt tình cảm hắn sẽ có thái độ thế nào.
Trước kia bất kể Hứa Lưu Liễm nhanh mồm nhanh miệng chọc tức hắn thế nào,cô có thể khẳng định kết luận,hắn sẽ dung túng cô nhưng không buông tha cho cô, nhưng không nghĩ tới hắn thật buông tha cô ấy.Nếu không phải bởi vì tổn thương quá nặng làm sao có thể từ bỏ theo đuổi nhiều năm như vậy?
Đợi hồi lâu,đến khi uốn cạn cà phê trong tách, lúc này giọng nói buồn bực của hắn mới vang lên ném cho cô một câu.
“Ở phòng họp nào?”
Trong lòng cô vui mừng sau đó vội vàng trả lời hắn.
“Tầng 15,phòng họp bộ thiết kế!”
Hắn không nói gì nữa,đứng dậy cầm lấy phần văn kiện đi ra ngoài.
Cô nhìn bóng lưng có vẻ mỏi mệt trong lòng ngầm thở dài,hắn cuối cùng vẫn không bỏ được cô ấy? Tại sao tự làm khổ hành hạ mình? Hắn cho là đi nước ngoài không quan tâm mọi việc trong nước là có thể trốn tránh tình cảm trong lòng sao? Cơ trí như hắn củng có lúc lừa mình dối người sao.
Khi Lục Chu Việt bước vào phòng họp tầng 15,đám người bên trong đều giật mình,phủi đất thoáng cái kéo ghế đứng lên,kinh ngạc cung kính nhìn hắn.
“Lục tổng. . . . . .”
Hắn đã liên tục ba tháng không có xuất hiện trong các buổi họp lớn nhỏ trong công ty,nghe nói hắn đang ở công ty bên Mĩ Quốc,lời đồn bên ngoài thì nói hắn trốn ra nước ngoài để chữa vết thương tình.Cũng có người nói công ty bên Mĩ Quốc xảy ra chút vấn đề cho nên hắn đi qua xử lý là chuyện công chứ không phải chuyện riêng.
Nhưng bất kể hắn vì nguyên nhân gì rời đi,hiện tại âm thầm xuất hiện nơi này rất làm cho người ta giật mình bởi vì trước đó bọn họ hoàn toàn không có nhận được tin hắn trở về,Lục Chu Việt chỉ thản nhiên đáp một tiếng đi ngồi xuống ngôi chủ vị,mọi người lúc này mới nơm nớp lo sợ cùng nhau ngồi xuống.
Lục Chu Việt giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian,ngón tay đặt trên bàn co lên không nhẫn gõ lên mặt bàn.Người chịu trách nhiệm gọi thầu thấy thế lén lau mồ hôi lạnh trên trán đứng dậy nói.
“Lục tổng,mới vừa rồi nhà thiết kế bên Trung Hoà Phương Đông Thần gọi điện thoại đến nói,hắn lập tức tới ngay xin ngài chờ trong chốc lát!”
Trong lúc này lại đổi nhà thiết kế cũng không báo trước bọn họ thiết kết,nếu không phải ông chủ Trung Hòa lúc trước đến tặng quà ngày ông lấy vợ thì ông đã không nể mặt,còn nhà thiết kế mới đổi lại Phương Đông Thần cũng có giải thưởng quốc tế,nên thay hắn cũng không sao.
Lục Chu Việt lông mày nhíu lại,vẻ mặt không nén được bật hỏi.
“Tại sao là Phương Đông Thần? Không phải là cô ấy sao?”
Quản lý gọi thầu cùng với tất cả mọi người nhất thời có chút mờ mịt.
“Cô ấy? Là ai?”
“Ơ, ngài nói chính là Hứa Lưu Liễm sao?”
Có người kịp phản ứng vội vàng nháy mắt với quản lý gọi thầu,quản lý gọi thầu người hắn chỉ chính là người nào vội vàng giải thích.
“Chuyện đó,ông chủ Trung Hoà tự mình gọi điện thoại cho tôi nói Hứa tiểu thư bị bệnh không thể nhận đề án này,cho nên tạm thời đổi thành Phương Đông Thần, Phương Đông Thần kia cũng từng đoạt giải thưởng lớn quốc tế . . . . . .”
Giọng quản lý gọi thầu càng ngày càng nhỏ,càng ngày càng nhỏ,đến cuối cùng dần dần không dám nói,bởi vì hắn phát hiện sắc mặt ông chủ của mình đã không thể dùng hai chữ khó coi để hình dung,mà nên dùng từ kinh người để hình dung,cả đám người trong phòng cùng quản lý gọi thầu cùng nhau lo lắng đề phòng đầu đổ đầy mồ hôi.
Đang lúc quản lý gọi thầu bị dọa sợ đến sắp hít thở không thông,thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa,Phương Đông Thần với khuôn mặt xin lỗi ôm văn kiện đẩy cửa đi vào.
“Vô cùng xin lỗi,để cho các vị đợi lâu,bởi vì tạm thời nhận lấy đề án này,nhiều tài liệu cần tra cho nên làm trễ nãi chút thời gian ——”
Phương Đông Thần nói xong ngẩng đầu lên,khi nhìn thấy người đàn ông gương mặt lạnh ngồi ngôi chủ vị mặt hắn nhất thời cứng đờ,hắn tại sao trở về rồi? Hắn không phải vẫn ở Mĩ Quốc sao? Bất quá ngay sau đó hắn trở lại bình thường, đi lên trước vừa định ngồi xuống bắt đầu giải thích suy nghĩ của mình đã nghe hắn ngồi ở chỗ đó giọng nói lành lạnh mở miệng.
“Phương quản lý,tạm thời thay đổi người cũng không lên tiếng trước,thái độ công ty các người đối với khách lớn như vậy sao?”
Phương Đông Thần trong lòng trầm xuống,biết hắn cố ý làm khó dễ nhưng vẫn cười dịu dàng mở miệng.
“Lục tổng,chuyện chúng tôi tạm thời thay đổi người chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng xin lỗi,bởi vì thiết kế Hứa chúng tôi từ Paris trở về người và tinh thần chịu đủ các loại hành hạ,trở về liền ngã bệnh,sáng nay vừa đến công ty sắc mặt trắng bệch giống như giấy,ngài nói xem dáng vẻ cô ấy như vậy làm sao tới thương lượng với quý công ty,sợ rằng sẽ gây các vị lãnh đạo ở đây sợ hãi!”
Hắn nói xong ánh mắt còn khiêu khích nhìn về phía Lục Chu Việt,hắn cố ý đem bệnh tình của cô khuyếch đại chính là vì kích thích hắn,ai bảo hắn ở Paris vô tình với cô ! Quả nhiên thấy sắc mặt hắn vốn khó coi thoáng cái chán nản,hắn tiếp tục mở miệng.
“Hơn nữa tôi trước khi đến đây cũng đã liên lạc với người chịu trách nhiệm gọi thầu,hắn đồng ý để cho tôi tới đây,cũng không thể nói chúng tôi không báo trước?”
Lục Chu Việt nghe ra hắn khiêu khích nhưng hắn không có tâm trạng để ý,không biết tại sao nghe được cô bệnh rất nghiêm trọng hắn cảm thấy tâm trạng so với lúc đi vào còn phiền não hơn,ánh mắt hắn lạnh lùng liếc về phía quản lý gọi thầu.
“Nếu thiết kế Hứa cùng thiết kế Phương cùng đoạt giải quốc tế, tại sao các người ban đầu chọn thiết kế Hứa?”
Quản lý gọi thầu xoa xoa mồ hôi trên trán,giọng run rẩy trả lời.
“Bởi vì, bởi vì. . . . . . Hứa tiểu thư thiết kế phong cách phù hợp yêu cầu chúng ta hơn. . . . . .”
Hắn bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, giọng nói nghiêm nghị.
“Nếu như vậy đổi thành thiết kế Phương,các ngươi cho phong cách của hắn phù hợp yêu cầu của chúng ta sao? Theo tôi được biết,thiết kế Phương cùng thiết kế nhưng Hứa phong cách hoàn toàn khác nhau !”
“Này. . . . . .”
Lúc này không riêng quản lý gọi thầu lau mồ hôi những người khác cũng bắt đầu ngồi không yên, bởi vì mọi người đều biết hắn đang tức giận.
Lục Chu Việt đem ánh mắt chuyển qua trên người Phương Đông Thần.
“Xin lỗi thiết kế Phương,công ty các người nên xem lại muốn nhận dự án này thì bảo người nên đến lại đây! Bị bệnh chúng tôi có thể đợi nhưng chúng tôi không chịu thay đổi người!”
Thật ra ngay từ lúc Phương Đông Thần vừa nhìn thấy hắn đã đoán được kết quả này,hắn gây khó khăn tới gây khó khăn lui,bất quá chính là muốn gặp cô ấy mà thôi, cho nên hắn cũng không có gì cãi lại.
“Tôi sẽ đem lời Lục tổng nhắn lại cho ông chủ chúng tôi cùng thiết kế Hứa!”
Lục Chu Việt trừng mắt liếc hắn một cái hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi,mọi người trong phòng cung kính khom lưng tiễn hắn đi sau đó hai chân mềm nhũn ngã trên ghế mình.
Lâm San Ni cầm lấy văn kiện vừa muốn đi xuống phân phát,thì thấy vẻ mặt hắn u ám từ trong thang máy đi ra,cô có chút buồn bực.
“Lục tổng,hội nghị nhanh kết thúc vậy sao?”
Hắn nhìn cô một cái,trong mắt xẹt qua tia phiền não cùng bất an.
“Hiện tại chuyện trên tay có nhiều không?”
“Hoàn hảo. . . . . .”
Cô không hiểu nhìn hắn nhưng hắn nhíu mày càng chặt
“Cô đến xem cô ấy một chút,nghe nói cô ấy bị bệnh!”
Hắn ném cho cô một câu sau liền xoay người đi vào phòng việc của mình.
“Sunny,tôi cảm thấy nên cho cô biết,tôi không muốn có bất kỳ liên hệ gì với cô ta!”
Thời điểm nói đến đây hắn tự hỏi mình,Lục Chu Việt mi đã không muốn có bất kỳ liên hệ gì với cô ấy,vậy tại sao còn đến lễ trao giải tại Paris?Mi không phải muốn thấy cô ấy sao? Tại sao theo cô trở về Trung Quốc? Mi không phải nhớ mãi không quên cô ấy sao?
Lâm San Ni giải thích.
“Tôi biết nhưng đây là quyết định của quản lý chịu trách nhiệm gọi thầu cùng quản lý bộ thiết kế,với lại tông không thể nói là ngài không muốn hợp tác với cô ấy? Mọi người đều biết giữa các người có một đoạn hôn nhân,nói như vậy mọi người sẽ cho ngài lợi dụng việc công trả thù cá nhân”
Hơn nữa tôi cũng không nghĩ ngài trở về vào thời điểm mấu chốt! Lời này là trong lòng Lâm San Ni muốn nói,cô đã sớm biết bộ phận thiết kế quyết định nhưng cô không lên tiếng từ chối,dù sao hắn cũng không ở trong nước,mà cô cũng thừa nhận Hứa Lưu Liễm thiết kế là rất không tệ .
Có chút không vui.
“Chẳng lẽ Lục thị không có nhà thiết kế tốt? Tại sao phải gọi nhà thầu?”
Lâm San Ni có chút nhức đầu,bất đắc dĩ tiếp tục giải thích.
“Mọi người không phải cảm thấy mảnh đất kia rất tốt sao,cho nên hy vọng có thể tìm nhà thiết kế thiết tốt vẽ ra kiến trúc hoàn mỹ?”
Hắn chán nản nhìn chằm chằm cô hồi lâu không nói nên lời,bởi vì hắn biết nếu tiếp tục làm việc chung hắn thật sự mượn việc công trả thù riêng,hắn cũng không biết tại sao rõ ràng trở lại chỉ vì muốn thấy cô,lúc này có cơ hội đưa tới cửa hắn lại tức giận.
Cuối cùng hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng cầm tách cà phê lên uống,Lâm San Ni len lén nhìn thoáng qua vẻ mặt không vui của hắn,cẩn thật hỏi.
“Lục tổng,chuyện. . . . .hội nghị. . . . . . Ngài có muốn tham gia hay không?”
Hắn chỉ mím môi nhấp cà phê,im lặng,cô có chút hoảng sợ cảm giác mình hiện tại càng ngày càng không biết hắn,cũng không biết do nguyên nhân gì? Trước kia cô luôn có thể hiểu hắn đang suy nghĩ gì cho dù có đôi khi hắn giống như bây giờ cái gì cũng không nói.
Nhưng sau chuyện hắn ly hôn với Hứa Lưu Liễm,cô không dám đoán bừa trong việc này,bởi vì cô không biết sau khi bị Hứa Lưu Liễm tổn thương nặng,trên mặt tình cảm hắn sẽ có thái độ thế nào.
Trước kia bất kể Hứa Lưu Liễm nhanh mồm nhanh miệng chọc tức hắn thế nào,cô có thể khẳng định kết luận,hắn sẽ dung túng cô nhưng không buông tha cho cô, nhưng không nghĩ tới hắn thật buông tha cô ấy.Nếu không phải bởi vì tổn thương quá nặng làm sao có thể từ bỏ theo đuổi nhiều năm như vậy?
Đợi hồi lâu,đến khi uốn cạn cà phê trong tách, lúc này giọng nói buồn bực của hắn mới vang lên ném cho cô một câu.
“Ở phòng họp nào?”
Trong lòng cô vui mừng sau đó vội vàng trả lời hắn.
“Tầng 15,phòng họp bộ thiết kế!”
Hắn không nói gì nữa,đứng dậy cầm lấy phần văn kiện đi ra ngoài.
Cô nhìn bóng lưng có vẻ mỏi mệt trong lòng ngầm thở dài,hắn cuối cùng vẫn không bỏ được cô ấy? Tại sao tự làm khổ hành hạ mình? Hắn cho là đi nước ngoài không quan tâm mọi việc trong nước là có thể trốn tránh tình cảm trong lòng sao? Cơ trí như hắn củng có lúc lừa mình dối người sao.
Khi Lục Chu Việt bước vào phòng họp tầng 15,đám người bên trong đều giật mình,phủi đất thoáng cái kéo ghế đứng lên,kinh ngạc cung kính nhìn hắn.
“Lục tổng. . . . . .”
Hắn đã liên tục ba tháng không có xuất hiện trong các buổi họp lớn nhỏ trong công ty,nghe nói hắn đang ở công ty bên Mĩ Quốc,lời đồn bên ngoài thì nói hắn trốn ra nước ngoài để chữa vết thương tình.Cũng có người nói công ty bên Mĩ Quốc xảy ra chút vấn đề cho nên hắn đi qua xử lý là chuyện công chứ không phải chuyện riêng.
Nhưng bất kể hắn vì nguyên nhân gì rời đi,hiện tại âm thầm xuất hiện nơi này rất làm cho người ta giật mình bởi vì trước đó bọn họ hoàn toàn không có nhận được tin hắn trở về,Lục Chu Việt chỉ thản nhiên đáp một tiếng đi ngồi xuống ngôi chủ vị,mọi người lúc này mới nơm nớp lo sợ cùng nhau ngồi xuống.
Lục Chu Việt giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian,ngón tay đặt trên bàn co lên không nhẫn gõ lên mặt bàn.Người chịu trách nhiệm gọi thầu thấy thế lén lau mồ hôi lạnh trên trán đứng dậy nói.
“Lục tổng,mới vừa rồi nhà thiết kế bên Trung Hoà Phương Đông Thần gọi điện thoại đến nói,hắn lập tức tới ngay xin ngài chờ trong chốc lát!”
Trong lúc này lại đổi nhà thiết kế cũng không báo trước bọn họ thiết kết,nếu không phải ông chủ Trung Hòa lúc trước đến tặng quà ngày ông lấy vợ thì ông đã không nể mặt,còn nhà thiết kế mới đổi lại Phương Đông Thần cũng có giải thưởng quốc tế,nên thay hắn cũng không sao.
Lục Chu Việt lông mày nhíu lại,vẻ mặt không nén được bật hỏi.
“Tại sao là Phương Đông Thần? Không phải là cô ấy sao?”
Quản lý gọi thầu cùng với tất cả mọi người nhất thời có chút mờ mịt.
“Cô ấy? Là ai?”
“Ơ, ngài nói chính là Hứa Lưu Liễm sao?”
Có người kịp phản ứng vội vàng nháy mắt với quản lý gọi thầu,quản lý gọi thầu người hắn chỉ chính là người nào vội vàng giải thích.
“Chuyện đó,ông chủ Trung Hoà tự mình gọi điện thoại cho tôi nói Hứa tiểu thư bị bệnh không thể nhận đề án này,cho nên tạm thời đổi thành Phương Đông Thần, Phương Đông Thần kia cũng từng đoạt giải thưởng lớn quốc tế . . . . . .”
Giọng quản lý gọi thầu càng ngày càng nhỏ,càng ngày càng nhỏ,đến cuối cùng dần dần không dám nói,bởi vì hắn phát hiện sắc mặt ông chủ của mình đã không thể dùng hai chữ khó coi để hình dung,mà nên dùng từ kinh người để hình dung,cả đám người trong phòng cùng quản lý gọi thầu cùng nhau lo lắng đề phòng đầu đổ đầy mồ hôi.
Đang lúc quản lý gọi thầu bị dọa sợ đến sắp hít thở không thông,thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa,Phương Đông Thần với khuôn mặt xin lỗi ôm văn kiện đẩy cửa đi vào.
“Vô cùng xin lỗi,để cho các vị đợi lâu,bởi vì tạm thời nhận lấy đề án này,nhiều tài liệu cần tra cho nên làm trễ nãi chút thời gian ——”
Phương Đông Thần nói xong ngẩng đầu lên,khi nhìn thấy người đàn ông gương mặt lạnh ngồi ngôi chủ vị mặt hắn nhất thời cứng đờ,hắn tại sao trở về rồi? Hắn không phải vẫn ở Mĩ Quốc sao? Bất quá ngay sau đó hắn trở lại bình thường, đi lên trước vừa định ngồi xuống bắt đầu giải thích suy nghĩ của mình đã nghe hắn ngồi ở chỗ đó giọng nói lành lạnh mở miệng.
“Phương quản lý,tạm thời thay đổi người cũng không lên tiếng trước,thái độ công ty các người đối với khách lớn như vậy sao?”
Phương Đông Thần trong lòng trầm xuống,biết hắn cố ý làm khó dễ nhưng vẫn cười dịu dàng mở miệng.
“Lục tổng,chuyện chúng tôi tạm thời thay đổi người chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng xin lỗi,bởi vì thiết kế Hứa chúng tôi từ Paris trở về người và tinh thần chịu đủ các loại hành hạ,trở về liền ngã bệnh,sáng nay vừa đến công ty sắc mặt trắng bệch giống như giấy,ngài nói xem dáng vẻ cô ấy như vậy làm sao tới thương lượng với quý công ty,sợ rằng sẽ gây các vị lãnh đạo ở đây sợ hãi!”
Hắn nói xong ánh mắt còn khiêu khích nhìn về phía Lục Chu Việt,hắn cố ý đem bệnh tình của cô khuyếch đại chính là vì kích thích hắn,ai bảo hắn ở Paris vô tình với cô ! Quả nhiên thấy sắc mặt hắn vốn khó coi thoáng cái chán nản,hắn tiếp tục mở miệng.
“Hơn nữa tôi trước khi đến đây cũng đã liên lạc với người chịu trách nhiệm gọi thầu,hắn đồng ý để cho tôi tới đây,cũng không thể nói chúng tôi không báo trước?”
Lục Chu Việt nghe ra hắn khiêu khích nhưng hắn không có tâm trạng để ý,không biết tại sao nghe được cô bệnh rất nghiêm trọng hắn cảm thấy tâm trạng so với lúc đi vào còn phiền não hơn,ánh mắt hắn lạnh lùng liếc về phía quản lý gọi thầu.
“Nếu thiết kế Hứa cùng thiết kế Phương cùng đoạt giải quốc tế, tại sao các người ban đầu chọn thiết kế Hứa?”
Quản lý gọi thầu xoa xoa mồ hôi trên trán,giọng run rẩy trả lời.
“Bởi vì, bởi vì. . . . . . Hứa tiểu thư thiết kế phong cách phù hợp yêu cầu chúng ta hơn. . . . . .”
Hắn bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, giọng nói nghiêm nghị.
“Nếu như vậy đổi thành thiết kế Phương,các ngươi cho phong cách của hắn phù hợp yêu cầu của chúng ta sao? Theo tôi được biết,thiết kế Phương cùng thiết kế nhưng Hứa phong cách hoàn toàn khác nhau !”
“Này. . . . . .”
Lúc này không riêng quản lý gọi thầu lau mồ hôi những người khác cũng bắt đầu ngồi không yên, bởi vì mọi người đều biết hắn đang tức giận.
Lục Chu Việt đem ánh mắt chuyển qua trên người Phương Đông Thần.
“Xin lỗi thiết kế Phương,công ty các người nên xem lại muốn nhận dự án này thì bảo người nên đến lại đây! Bị bệnh chúng tôi có thể đợi nhưng chúng tôi không chịu thay đổi người!”
Thật ra ngay từ lúc Phương Đông Thần vừa nhìn thấy hắn đã đoán được kết quả này,hắn gây khó khăn tới gây khó khăn lui,bất quá chính là muốn gặp cô ấy mà thôi, cho nên hắn cũng không có gì cãi lại.
“Tôi sẽ đem lời Lục tổng nhắn lại cho ông chủ chúng tôi cùng thiết kế Hứa!”
Lục Chu Việt trừng mắt liếc hắn một cái hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi,mọi người trong phòng cung kính khom lưng tiễn hắn đi sau đó hai chân mềm nhũn ngã trên ghế mình.
Lâm San Ni cầm lấy văn kiện vừa muốn đi xuống phân phát,thì thấy vẻ mặt hắn u ám từ trong thang máy đi ra,cô có chút buồn bực.
“Lục tổng,hội nghị nhanh kết thúc vậy sao?”
Hắn nhìn cô một cái,trong mắt xẹt qua tia phiền não cùng bất an.
“Hiện tại chuyện trên tay có nhiều không?”
“Hoàn hảo. . . . . .”
Cô không hiểu nhìn hắn nhưng hắn nhíu mày càng chặt
“Cô đến xem cô ấy một chút,nghe nói cô ấy bị bệnh!”
Hắn ném cho cô một câu sau liền xoay người đi vào phòng việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.