Chương 232: Đột nhiên bị thương
Uyển Chuyển Lam
17/12/2015
Hắn nhìn bộ dạng cô ấp a ấp lập tức hiểu cô muốn nói việc gì,bộp một tiếng buông đũa xuống,trầm mặt đứng dậy nhìn chằm chằm cô.
“Vậy thì xem hầu hạ anh thoải mái cỡ nào anh sẽ làm như em mong muốn!”
Hắn lạnh giọng sau khi nói xong xoay người sải bước rời đi,mới vừa rồi vui vẻ thoáng cái vỡ tan tành,tim cô chẳng lẽ thật sự làm bằng đá? Cô có thể đừng nói chuyện đứa con hay không? Chẳng lẽ cô hiện tại ở chung với hắn vì hắn nói điều kiện kia sao?
Sau khi ra ngoài hắn lấy điện thoại gọi cho Diêm Họ Nam,khẩu khí rất không tốt.
“Chuyện hợp tác vơi Trần thị thế nào?”
Diêm Hạo Nam tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ,trong thanh âm mang theo nồng đậm buồn ngủ.
“Còn có thể thế nào,rất thuận lợi,đã hợp đồng với thư ký của em. . . . . .”
Lục Chu Việt tâm trạng lúc này mới khá hơn một chút.
“Tại sao bây giờ còn chưa dậy,có phải hôm qua đi tìm phụ nữ?”
Diêm Hạo Nam giọng nói rất tức giận
“Em uống rượu say không được sao? Chẳng lẽ anh cho rằng người nào cũng như anh sao!”
Lục Chu Việt nghĩ tới mấy ngày qua mình ra tay với cô,lại nghĩ tới câu cô vừa nói,không khỏi phiền muộn ngồi vào trong xe phát động xe rời đi,thuận tiện bảo Diêm Hạo Nam giúp hắn tra xét,buổi tối cô gọi điện thoại cho hắn nói ra suy nghĩ của mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
*
Hắn đi sau Hứa Lưu Liễm cũng cầm lấy đồ ra cửa,hôm nay là cuối tuần cũng không còn chuyện gì,cô tính đến công trường xem tình trạng thi công,lúc này có lẽ chỉ có công việc mới có thể hóa giải đau khổ trong lòng cô. Nửa đường cô gọi điện thoại cho Hạ Vi Lương,hỏi chuyện quần áo, Hạ Vi Lương tức giận hừ hừ.
“Lục Chu Việt chính là một siêu cấp vô địch đại lừa gạt!”
“Tại sao?”
Cô nghe Hạ Vi Lương như vậy hình dung hắn cảm thấy rất buồn cười, Hạ Vi Lương tức giận kể lại một lần nữa cho cô nghe,sau đó kháng nghị.
“Hắn nói tơ lấy quần áo cậu qua hắn sẽ suy xét cho cậu cùng tớ đi tương thân,kết quả tớ đợi đến mười giờ cũng không có tin tức của cậu, điện thoại cho cậu, cậu đoán hắn nói gì?”
” Ưm. . . . . Hắn nói gì?”
Cô có chút dở khóc dở cười hỏi, Hạ Vi Lương nghiến răng nghiến lợi.
“Hắn nói cậu còn chưa tỉnh,tớ không tin,dù cậu chưa tỉnh hắn cũng có thể gọi mà? Tớ kháng nghị với hắn,kết quả hắn nói tối hôm qua cậu quá mệt mỏi, không nỡ đánh thức cậu!”
Hạ Vi Lương nhớ tới mình gọi điện thoại giọng người kia bình tĩnh như không liên quan đến mình.Nếu hắn sớm nói cô không đi được thì cô cũng không đi,điều này cũng tốt,trực tiếp lái tiểu F0 đi sửa chửa.Đối phương là thiếu tá hải quân trẻ tuổi nhất đấy nhá,tố chất quả thực ác liệt,cô không thèm chấp.
Hứa Lưu Liễm im lặng, Hạ Vi Lương như cũ chưa hết giận,lớn tiếng lên án hắn.
“Ơ ơ,hắn nói rõ,cái gì cậu tối hôm qua quá mệt mỏi,cậu nói xem tớ là một cô gái chưa lập gia đình,tớ chẳng lẽ không biết xấu hổ cãi với hắn!”
Cô tuy không hiểu rõ chuyện giữa nam nữ,nhưng dầu gì cũng là tiểu thuyết gia ngôn tình có chút danh tiếng,cô làm sao có thể hỏi hắn hôm qua tại sao quá mệt mỏi?
Hứa Lưu Liễm không cách nói gì,không thể làm gì khác hơn nhẹ giọng an ủi cô.
“Được rồi được rồi,cậu đừng tức giận,lần sau tớ đi cùng cậu mà!”
“Cậu còn muốn chị đây có lần sau nữa? Chị đây không bao giờ … đi tương thân nữa,thật là bị tổn thương!”
Hạ Vi Lương khóc không ra nước mắt,cô vội vàng hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Không nói không nói,nhắc đến tương thân là phiền!”
Hạ Vi Lương rất không muốn nói đề tài này,vội vàng chuyển đề tài sang người cô.
“Tớ nói. . . . . . cậu hiện tại không sao chứ,Ơ,cậu lại ở chung với hắn,tớ thật rất lo lắng không biết cậu làm sao đối mặt!”
Hứa Lưu Liễm đem chuyện cứu Phương Đông Thần kể cho cô nghe,cũng nói chuyện hắn muốn cô sinh chon cho hắn,cho nên bọn họ mới ở chung một chỗ,dĩ nhiên cũng nói chuyện hắn muốn cô sinh con mà không chịu làm cô mang thai,Hạ Vi Lương sau khi nghe dậm chân mắng hắn bụng đen Lão Hồ Ly, nói hắn đang muốn chiếm tiện nghi bạn thân mình đây mà.
Không cần Hạ Vi Lương nói cô cũng biết hắn đang muốn trừng phạt cô,nhưng cô không có biện pháp,chỉ có cắn chặt răng nuốt vào trong bụng,Hạ Vi Lương thở dài.
“Lưu Liễm,không bằng cậu thẳng thắng kể hắn rõ mọi chuyện?”
“Không được!”
Cô không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Vi Lương,tớ không có dũng khí thẳng thắn,bất kể hắn quyết định thế nào,tớ cũng không có dũng khí tiếp nhận,hắn ghét bỏ ta từ đó không quan tâm tớ,tớ đau khổ,ngược lại hắn cái gì cũng không quan tâm tớ càng đau khổ hơn!”
“Vậy cậu tính làm gì? Chẳng lẽ cả đời cứ yêu hắn nhưng không thể sống một chỗ?”
Hạ Vi Lương giọng nghe có chút khổ sở,cô nhất thời cắn môi.Cô hiện tại thật không biết nên làm thế nào mới tốt,muốn rời xa hắn,rồi lại lần lượt không hạ quyết tâm.
Hạ Vi Lương thấy cô trầm mặc không nói gì nữa chỉ phải cúp điện thoại,cô thì trực tiếp đến công trường,mấy ngày qua bị hắn hành hạ tinh thần hoảng hốt, hơn nữa ban nãy vừa nhắc đến hắn cho nên cô có chút không yên lòng.
Trong công trường ngổn ngang có một cái hố to,cô không chú ý tới đồ để ngang trước mặt mình,không cẩn thận bị trật chân ngã trên mặt đất,bên cạnh một góc thép thẳng tắp cứa vào bắp chân cô,đâm rách quần bò xuyên vào trong chân cô,chỉ một thoáng máu tươi chảy ròng ra.
Cô đau đến muốn bất tỉnh,che chân ngồi dưới đất thật lâu,một khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt như mất hết máu,người phụ trách công trường nhất thời bị dọa sợ đến sắc mặt đại biến,vội vàng tiến đỡ cô gọi điện thoại bảo xe cấp cứu đến .
Thời điểm sốt ruột chờ xe cứu thương đến cô đã nhịn không được ngất đi,mất máu quá nhiều cộng thêm cơn đau làm cô mất đi ý thức,trước khi cô hôn mê xuất hiện duy nhất trước mắt chính là mặt của hắn.
Đợi cô…tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện,bắp chân bên phải truyền đến từng đợt đau đớn kịch liệt,chắc đã được băng bó tốt,trước mặt là gương mặt lo lắng vô cùng của hắn,cô mở mắt ra vừa nhìn thấy hắn,đầu mũi chua xót nước mắt cũng chảy xuống.
Lục Chu Việt trong lòng lo lắng muốn chết,có trời mới biết hắn sau nhận được điện thoại cô gặp chuyện không may hận không được chắp cánh bay đến bên cạnh cô trước tiên,vừa nãy hắn rời nhà cô vẫn còn rất tốt,tại sao chớp mắt cái cô đã vào bệnh viện? Hắn tà ác nghĩ,đợi cô tỉnh lại,chuyện thứ nhất chính là bảo cô nghĩ công việc chết tiệt này,ở nhà nấu ăn cho hắn,làm kiến trúc sư cái gì,ngày ngày chạy đến công trường,cực khổ thì không phải nói,nhưng gặp nguy hiểm như hôm nay đều khó tránh khỏi,không cần nhiều chỉ cần một lần cũng đủ để lấy mạng hắn.
Trong khi lo lắng đợi cô tỉnh lại hắn đã nghĩ kỹ một số câu giáo huấn cô,nhưng nhìn cô khóc thảm thương,nhất thời quên đi những lời muốn nói,vội vàng đi đến ôm cô vào trong ngực, “Tại sao? Có phải vết thương đau ?”
Cô vùi vào trong ngực hắn dùng sức gật đầu,nước mắt chảy mãnh liệt hơn.
“Ừ, đau,đau chết,đau đến chịu không được. . . . . .”
Thật rất đau a,rát đau nhói,từng chút từng chút xé rách da thịt cô,khiêu chiến nhẫn nại thần kinh của cô
Lục Chu Việt nhìn chằm chằm bộ dáng cô,tức giận nói.
“Em mau từ chức công việc này cho anh,anh cũng không phải nuôi không nổi em!”
Vết thương trên đùi cô rất sâu,còn may vài kim,bởi vì bị thép đâm vào bác sĩ sợ nhiễm trùng lúc tẩy rửa rất cản thận,ngay cả hắn là người đàn ông nhìn quen những mưa gió cũng ngăn không được run rẩy,may lúc ấy có tiêm thuốc mê cho cô,hắn cũng không lo lắng để lại sẹo vì có Đường Dục Hàn, hắn lo lắng nhất chính là mấy ngày tiếp theo cô nhịn đau không được.
Hắn bật thốt khiến Hứa Lưu Liễm hốc mắt càng thêm chua xót,tựa trong ngực hắn dùng sức níu chặt quần áo hắn cúi đầu nức nở.Hắn không phải nuôi không nổi cô? Nói rất hay giống như hắn có thể nuôi cô cả đời,nhưng hắn hiện tại nuôi cô,cô sẽ có thân phận gì? Tình nhân?
Hắn kéo thân thể cô khóc đến run rẩy nhẹ giọng trấn an,nhưng không biết cô sở dĩ khóc thương tâm là bởi vì đau khổ hắn cũng không biết,mỗi lần chung với hắn nhiều hơn một giây,nổi thống khổ của cô tăng thêm một giây.
Hứa Lưu Liễm hoàn toàn không nghĩ mình bị thương trong tình trạng thế,tuy nhiên không có cách,tất cả chỉ có thể nghe theo sắp xếp của hắn,tạm thời chờ dưỡng tốt rồi hãy nói. Bởi vì vết thương tương đối sâu,bác sĩ đề nghị cô nằm viện quan sát mấy ngày,tốt nhất chờ cắt chỉ vết thương mới ra viện.
Bởi vì cô bị thương nằm viện,hắn ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc,để cho tình cảm giữa hai người lần nữa được giới truyền thông chú ý,truyền thông bắt đầu báo cáo tình cảm giữa bọn họ,may cô đang ở trong bệnh viện của Đường Dục Hàn,An Bảo và vân vân cũng làm tốt vô cùng,đám ký giả Bát Quái bị ngăn ở chỗ rất xa.
Trước một ngày cô xuất viện,phòng bệnh của nghênh đón hai người không được hoan nghênh,Lục Phương Đình cùng Ôn Phó Doanh.
“Vậy thì xem hầu hạ anh thoải mái cỡ nào anh sẽ làm như em mong muốn!”
Hắn lạnh giọng sau khi nói xong xoay người sải bước rời đi,mới vừa rồi vui vẻ thoáng cái vỡ tan tành,tim cô chẳng lẽ thật sự làm bằng đá? Cô có thể đừng nói chuyện đứa con hay không? Chẳng lẽ cô hiện tại ở chung với hắn vì hắn nói điều kiện kia sao?
Sau khi ra ngoài hắn lấy điện thoại gọi cho Diêm Họ Nam,khẩu khí rất không tốt.
“Chuyện hợp tác vơi Trần thị thế nào?”
Diêm Hạo Nam tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ,trong thanh âm mang theo nồng đậm buồn ngủ.
“Còn có thể thế nào,rất thuận lợi,đã hợp đồng với thư ký của em. . . . . .”
Lục Chu Việt tâm trạng lúc này mới khá hơn một chút.
“Tại sao bây giờ còn chưa dậy,có phải hôm qua đi tìm phụ nữ?”
Diêm Hạo Nam giọng nói rất tức giận
“Em uống rượu say không được sao? Chẳng lẽ anh cho rằng người nào cũng như anh sao!”
Lục Chu Việt nghĩ tới mấy ngày qua mình ra tay với cô,lại nghĩ tới câu cô vừa nói,không khỏi phiền muộn ngồi vào trong xe phát động xe rời đi,thuận tiện bảo Diêm Hạo Nam giúp hắn tra xét,buổi tối cô gọi điện thoại cho hắn nói ra suy nghĩ của mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
*
Hắn đi sau Hứa Lưu Liễm cũng cầm lấy đồ ra cửa,hôm nay là cuối tuần cũng không còn chuyện gì,cô tính đến công trường xem tình trạng thi công,lúc này có lẽ chỉ có công việc mới có thể hóa giải đau khổ trong lòng cô. Nửa đường cô gọi điện thoại cho Hạ Vi Lương,hỏi chuyện quần áo, Hạ Vi Lương tức giận hừ hừ.
“Lục Chu Việt chính là một siêu cấp vô địch đại lừa gạt!”
“Tại sao?”
Cô nghe Hạ Vi Lương như vậy hình dung hắn cảm thấy rất buồn cười, Hạ Vi Lương tức giận kể lại một lần nữa cho cô nghe,sau đó kháng nghị.
“Hắn nói tơ lấy quần áo cậu qua hắn sẽ suy xét cho cậu cùng tớ đi tương thân,kết quả tớ đợi đến mười giờ cũng không có tin tức của cậu, điện thoại cho cậu, cậu đoán hắn nói gì?”
” Ưm. . . . . Hắn nói gì?”
Cô có chút dở khóc dở cười hỏi, Hạ Vi Lương nghiến răng nghiến lợi.
“Hắn nói cậu còn chưa tỉnh,tớ không tin,dù cậu chưa tỉnh hắn cũng có thể gọi mà? Tớ kháng nghị với hắn,kết quả hắn nói tối hôm qua cậu quá mệt mỏi, không nỡ đánh thức cậu!”
Hạ Vi Lương nhớ tới mình gọi điện thoại giọng người kia bình tĩnh như không liên quan đến mình.Nếu hắn sớm nói cô không đi được thì cô cũng không đi,điều này cũng tốt,trực tiếp lái tiểu F0 đi sửa chửa.Đối phương là thiếu tá hải quân trẻ tuổi nhất đấy nhá,tố chất quả thực ác liệt,cô không thèm chấp.
Hứa Lưu Liễm im lặng, Hạ Vi Lương như cũ chưa hết giận,lớn tiếng lên án hắn.
“Ơ ơ,hắn nói rõ,cái gì cậu tối hôm qua quá mệt mỏi,cậu nói xem tớ là một cô gái chưa lập gia đình,tớ chẳng lẽ không biết xấu hổ cãi với hắn!”
Cô tuy không hiểu rõ chuyện giữa nam nữ,nhưng dầu gì cũng là tiểu thuyết gia ngôn tình có chút danh tiếng,cô làm sao có thể hỏi hắn hôm qua tại sao quá mệt mỏi?
Hứa Lưu Liễm không cách nói gì,không thể làm gì khác hơn nhẹ giọng an ủi cô.
“Được rồi được rồi,cậu đừng tức giận,lần sau tớ đi cùng cậu mà!”
“Cậu còn muốn chị đây có lần sau nữa? Chị đây không bao giờ … đi tương thân nữa,thật là bị tổn thương!”
Hạ Vi Lương khóc không ra nước mắt,cô vội vàng hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Không nói không nói,nhắc đến tương thân là phiền!”
Hạ Vi Lương rất không muốn nói đề tài này,vội vàng chuyển đề tài sang người cô.
“Tớ nói. . . . . . cậu hiện tại không sao chứ,Ơ,cậu lại ở chung với hắn,tớ thật rất lo lắng không biết cậu làm sao đối mặt!”
Hứa Lưu Liễm đem chuyện cứu Phương Đông Thần kể cho cô nghe,cũng nói chuyện hắn muốn cô sinh chon cho hắn,cho nên bọn họ mới ở chung một chỗ,dĩ nhiên cũng nói chuyện hắn muốn cô sinh con mà không chịu làm cô mang thai,Hạ Vi Lương sau khi nghe dậm chân mắng hắn bụng đen Lão Hồ Ly, nói hắn đang muốn chiếm tiện nghi bạn thân mình đây mà.
Không cần Hạ Vi Lương nói cô cũng biết hắn đang muốn trừng phạt cô,nhưng cô không có biện pháp,chỉ có cắn chặt răng nuốt vào trong bụng,Hạ Vi Lương thở dài.
“Lưu Liễm,không bằng cậu thẳng thắng kể hắn rõ mọi chuyện?”
“Không được!”
Cô không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Vi Lương,tớ không có dũng khí thẳng thắn,bất kể hắn quyết định thế nào,tớ cũng không có dũng khí tiếp nhận,hắn ghét bỏ ta từ đó không quan tâm tớ,tớ đau khổ,ngược lại hắn cái gì cũng không quan tâm tớ càng đau khổ hơn!”
“Vậy cậu tính làm gì? Chẳng lẽ cả đời cứ yêu hắn nhưng không thể sống một chỗ?”
Hạ Vi Lương giọng nghe có chút khổ sở,cô nhất thời cắn môi.Cô hiện tại thật không biết nên làm thế nào mới tốt,muốn rời xa hắn,rồi lại lần lượt không hạ quyết tâm.
Hạ Vi Lương thấy cô trầm mặc không nói gì nữa chỉ phải cúp điện thoại,cô thì trực tiếp đến công trường,mấy ngày qua bị hắn hành hạ tinh thần hoảng hốt, hơn nữa ban nãy vừa nhắc đến hắn cho nên cô có chút không yên lòng.
Trong công trường ngổn ngang có một cái hố to,cô không chú ý tới đồ để ngang trước mặt mình,không cẩn thận bị trật chân ngã trên mặt đất,bên cạnh một góc thép thẳng tắp cứa vào bắp chân cô,đâm rách quần bò xuyên vào trong chân cô,chỉ một thoáng máu tươi chảy ròng ra.
Cô đau đến muốn bất tỉnh,che chân ngồi dưới đất thật lâu,một khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt như mất hết máu,người phụ trách công trường nhất thời bị dọa sợ đến sắc mặt đại biến,vội vàng tiến đỡ cô gọi điện thoại bảo xe cấp cứu đến .
Thời điểm sốt ruột chờ xe cứu thương đến cô đã nhịn không được ngất đi,mất máu quá nhiều cộng thêm cơn đau làm cô mất đi ý thức,trước khi cô hôn mê xuất hiện duy nhất trước mắt chính là mặt của hắn.
Đợi cô…tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện,bắp chân bên phải truyền đến từng đợt đau đớn kịch liệt,chắc đã được băng bó tốt,trước mặt là gương mặt lo lắng vô cùng của hắn,cô mở mắt ra vừa nhìn thấy hắn,đầu mũi chua xót nước mắt cũng chảy xuống.
Lục Chu Việt trong lòng lo lắng muốn chết,có trời mới biết hắn sau nhận được điện thoại cô gặp chuyện không may hận không được chắp cánh bay đến bên cạnh cô trước tiên,vừa nãy hắn rời nhà cô vẫn còn rất tốt,tại sao chớp mắt cái cô đã vào bệnh viện? Hắn tà ác nghĩ,đợi cô tỉnh lại,chuyện thứ nhất chính là bảo cô nghĩ công việc chết tiệt này,ở nhà nấu ăn cho hắn,làm kiến trúc sư cái gì,ngày ngày chạy đến công trường,cực khổ thì không phải nói,nhưng gặp nguy hiểm như hôm nay đều khó tránh khỏi,không cần nhiều chỉ cần một lần cũng đủ để lấy mạng hắn.
Trong khi lo lắng đợi cô tỉnh lại hắn đã nghĩ kỹ một số câu giáo huấn cô,nhưng nhìn cô khóc thảm thương,nhất thời quên đi những lời muốn nói,vội vàng đi đến ôm cô vào trong ngực, “Tại sao? Có phải vết thương đau ?”
Cô vùi vào trong ngực hắn dùng sức gật đầu,nước mắt chảy mãnh liệt hơn.
“Ừ, đau,đau chết,đau đến chịu không được. . . . . .”
Thật rất đau a,rát đau nhói,từng chút từng chút xé rách da thịt cô,khiêu chiến nhẫn nại thần kinh của cô
Lục Chu Việt nhìn chằm chằm bộ dáng cô,tức giận nói.
“Em mau từ chức công việc này cho anh,anh cũng không phải nuôi không nổi em!”
Vết thương trên đùi cô rất sâu,còn may vài kim,bởi vì bị thép đâm vào bác sĩ sợ nhiễm trùng lúc tẩy rửa rất cản thận,ngay cả hắn là người đàn ông nhìn quen những mưa gió cũng ngăn không được run rẩy,may lúc ấy có tiêm thuốc mê cho cô,hắn cũng không lo lắng để lại sẹo vì có Đường Dục Hàn, hắn lo lắng nhất chính là mấy ngày tiếp theo cô nhịn đau không được.
Hắn bật thốt khiến Hứa Lưu Liễm hốc mắt càng thêm chua xót,tựa trong ngực hắn dùng sức níu chặt quần áo hắn cúi đầu nức nở.Hắn không phải nuôi không nổi cô? Nói rất hay giống như hắn có thể nuôi cô cả đời,nhưng hắn hiện tại nuôi cô,cô sẽ có thân phận gì? Tình nhân?
Hắn kéo thân thể cô khóc đến run rẩy nhẹ giọng trấn an,nhưng không biết cô sở dĩ khóc thương tâm là bởi vì đau khổ hắn cũng không biết,mỗi lần chung với hắn nhiều hơn một giây,nổi thống khổ của cô tăng thêm một giây.
Hứa Lưu Liễm hoàn toàn không nghĩ mình bị thương trong tình trạng thế,tuy nhiên không có cách,tất cả chỉ có thể nghe theo sắp xếp của hắn,tạm thời chờ dưỡng tốt rồi hãy nói. Bởi vì vết thương tương đối sâu,bác sĩ đề nghị cô nằm viện quan sát mấy ngày,tốt nhất chờ cắt chỉ vết thương mới ra viện.
Bởi vì cô bị thương nằm viện,hắn ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc,để cho tình cảm giữa hai người lần nữa được giới truyền thông chú ý,truyền thông bắt đầu báo cáo tình cảm giữa bọn họ,may cô đang ở trong bệnh viện của Đường Dục Hàn,An Bảo và vân vân cũng làm tốt vô cùng,đám ký giả Bát Quái bị ngăn ở chỗ rất xa.
Trước một ngày cô xuất viện,phòng bệnh của nghênh đón hai người không được hoan nghênh,Lục Phương Đình cùng Ôn Phó Doanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.