Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 87: Giải vây cho cô

Uyển Chuyển Lam

01/12/2015

Cô mở miệng vừa muốn nói gì hắn trực tiếp cho cô cơ hội nói một câu,

“Được,không thi thì không thi!”

Hắn vừa giơ tay lên xé rách quần áo vừa tàn ác nói,

“Vậy thì dứt khoát bỏ học làm người phụ nữ của tôi,dù sao tôi cũng nuôi được cô!”

Hắn nói xong cúi đầu hôn cô,cô thoáng cái liền hét lên một cái tát vun lên mặt hắn,

“Lục Chu Việt,anh điên rồi! Ai muốn làm người phụ nữ của anh? Tôi là học sinh của anh!”

Bất quá bởi vì mấy ngày nay cô không ăn không uống chỉ dựa vào truyền dinh dưỡng để sống,tất cả sức lực của cô giống như phớt qua mặt hắn,hắn trở tay đặt thân thể thon gầy trên giường lớn hôn lên,hắn không phải lần đầu tiên hôn cô,nhưng mỗi một lần cảm xúc đều khác nhau,cho dù cô không chịu phối hợp.

Cô giống như điên trốn tránh,bị hắn ngăn ngừa trong môi phát ra thanh âm nức nở thê lương, hắn mặc kệ cô,dùng sức mút ngậm lấy môi cô,không biết bởi vì bị cô làm tức,hay bản thân có tình cảm với cô.Kích thích dâng trào,tay của hắn không tự chủ được chậm rãi sờ phía dưới áo cô.

Đó là lần đầu tiên hắn chạm được da thịt mềm mại của cô,bàn tay kích động có chút run,hô hấp thậm chí có chút dồn dập.Ngực của cô ngạo nghễ ưỡn lên dồi dào co giản,tản ra hương thơm thiếu nữ,da thịt của cô trơn mềm nhẵn nhụi,làm cho hắn yêu thích không buông tay lòng bàn tay một lần lại một lần vuốt ve.

Động tác của hắn càng lúc càng vượt qua giới hạn,con ngươi to như hạt đậu từ vành mắt trơn vào,Hứa Lưu Liễm lần đầu tiên biết tình hình hiện tại.Thì ra đàn ông đáng sợ như vậy,trước kia cô chỉ hôn với Trần Thanh Sở,có đôi khi Trần Thanh Sở khống chế không được muốn sờ thân thể cô,cô liền kinh hoảng né tránh cự tuyệt.

Cho nên cô không biết,một người đàn ông đòi lấy cuồng nhiệt thế,tay của hắn mang theo nhiệt độ nóng hổi xoa nắn phủ lên khắp người cô,cô không biết kế tiếp hắn làm gì,cô căn bản không có khí lực phản kháng chỉ có thể bất lực rơi lệ.

Có lẽ bởi vì cô khóc hoặc giả bởi vì nguyên nhân khác, hắn dừng lại động tác,cô sợ hãi rúc ở góc nghẹn ngào rơi lệ,

“Lục lão sư,xin thầy, đừng đối vớiem như vậy. . . . . .”

Hắn đứng dậy mặc lên quần áo lấy cái chăn bên cạnh nhét vào trên người cô,

“Hoặc tỉnh lại trở về trường học chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học,hoặc bỏ học làm người phụ nữ của tôi,một mình em quyết định đi!”

Hắn nói xong liền xoay người đi ra ngoài,thân thể cô run rẩy một mình che tại trong chăn lên tiếng khóc rống.Tiếng khóc thảm thiết của cô khiến Lục Chu Việt đi tới cửa chán nản đấm một quyền vào tường bên cạnh,hắn mới vừa có chút mất khống chế,lại làm ra chuyện như vậy đối với cô,cô nhất định rất sợ hãi!

Cô trong phòng ngủ một ngày một đêm,ngày thứ hai rốt cục mặc chỉnh tề xuất hiện, sắc mặt của hắn thoạt nhìn như cũ rất khó coi,ngay cả nói cũng lười,chỉ lấy ánh mắt ý bảo cô ăn một chút thức ăn trên bàn,sau đó uống thuốc.

Hứa Lưu Liễm mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái không để ý tới hắn xoay người bước ra ngoài cửa,cô đồng ý tỉnh táo lại trở về trường học,nhưng không đại biểu cuộc sống của cô phải nghe theo hắn. Hắn ngồi chỗ đó lạnh lùng cười tựa hồ đã sớm nhìn thấu cô muốn đối nghịch với mình.

“Hứa Lưu Liễm, đây là cái em gọi tỉnh táo sao? Ngay cả thân thể cũng nuôi không tốt còn nói gì tỉnh táo? Anh cho em biết,nếu em còn như vậy nữa,đừng trách anh đem chuyện này nói cho mẹ em biết!”



Nhìn thấy cô muốn chảy nước mắt,hắn đành phải ra đòn sát thủ,dùng mẹ tới uy hiếp cô.

Cô chợt dừng bước phục hồi tinh thần sau lại tức giận nhìn chằm chằm hắn,hắn mặt mũi bình tĩnh theo sát nhìn cô,đối với một người có kinh nghiệm thương trường mà nói,trò chơi này thật quá đơn giản.

Một lúc sau cô thỏa hiệp,lao đến hai ba ngụm ăn bữa sáng trên bàn,sau đó uống hết toàn bộ thuốc,lúc này mới nhìn hắn trong mắt tất cả đều là thờ ơ,

“Lục lão sư,ngài yên tâm,tôi sẽ cố gắng học tập không phụ ngài ‘ ưu ái ’ . . . . . .”

Cô cố ý tăng thêm hai chữ ‘ ưu ái ’,còn dùng giọng nói giễu cợt,để cho hắn nhớ tới ngày hôm qua đã làm những chuyện hoang đường gì với cô,trên mặt không khỏi có chút không được tự nhiên, dù sao cô cũng là học sinh trong trường,hắn làm sao có thể làm vậy với cô.

Cô đứng nơi đó đưa mắt nhìn hắn ngồi ở ghế salon,câu khởi khóe miệng cười nói vô cùng lạnh lùng,

“Bất quá Lục lão sư, còn dư lại mấy tháng này, xin ngài không nên xuất hiện ở trước mặt ta, được không?”

Hắn không thể tin ngẩng đầu nhìn sang cô,không nghĩ tới cô nói lời tổn thương người,cô lạnh lùng nhìn hắn một cái xoay người xông ra ngoài,còn dư lại một mình hắn ngồi chỗ đó,nắm thật chặc hai tay,hắn sống nhiều năm như vậy,lần đầu tiên biết cái gì gọi là vạn tiễn xuyên tâm.

Sau hắn thành toàn cho cô,tạm biệt Trác Thính Phong đi ra nước ngoài công tác,chỉ còn cô một mình thanh tĩnh học tập.Trác Thính Phong nói sau khi hắn đi cô đúng là học tập rất liều mạng,thành tích cũng dần dần vượt qua ,mặc dù còn chưa khôi phục lúc huy hoàng nhất của cô,nhưng thi đậu khoa chính quy bình thường đã không phải vấn đề.

Nếu như cô có thể tiếp tục thế này đến kỳ thi tốt nghiệp trung học,muốn thi khoa chính quy cũng không thành vấn đề, một mình hắn ở bên bờ đại dương Mĩ Quốc, trong công việc nặng nề ngoài nghe được tin tức cô,trong lòng rốt cuộc có chút vui mừng.

Chưa từng nghĩ mẹ cô lúc này lại bị bệnh,hắn biết được tin tức vội vã chạy trở về lúc tìm được cô đang ở trước cửa Hứa gia khóc cầu khẩn Phương Tuệ cho vay tiền chữa bệnh cho mẹ cô.

Hứa Lưu Liễm thật sự cùng đường mới đi tìm Phương Tuệ,cô trước gọi điện cho Hứa Định Biên,nhưng điện thoại ông ấy căn bản gọi không được, cô sau này lại nghe thấy biết được ông ấy ra nước ngoài khảo sát,cô bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tìm Phương Tuệ,lại bị bà tàn nhẫn nhục nhã một trận.

“Hứa Lưu Liễm,cô năm nay mãn mười tám tuổi rồi? Làm một đứa con riêng không được thừa nhận,ba cô nuôi dưỡng cô đến mười tám tuổi đã đủ lòng quan tâm, cho nên sau này xin cô không nên xuất hiện ở nhà chúng ta.”

“Dì Phương,mẹ con lần này bệnh quá đột ngột trong chốc lát con không có nhiều tiền như vậy,xin dì trước giúp con,sau này con sẽ trả dì gấp đôi,có được không, van cầu dì?”

Hứa Lưu Liễm khóc không ra nước mắt,nhưng chỉ có thể đau khổ cầu khẩn Phương Tuệ,mẹ cô bị bệnh quả thật không đợi được nữa.

Thật ra thì khi đó mẹ cô có chút ít tiền về hưu miễn cưỡng đủ hai mẹ con ăn mặc còn tiền cô học cao trung,cô cơ hồ không chủ động đi mở miệng xin tiền cha,là ông ấy đưa tiền cho tài xế chủ động đưa cho cô ,nhưng cô mỗi lần chỉ lấy một chút xíu,hoặc để cho tài xế mang hết trở về.

Phương Tuệ vô tình cười lạnh,

“Một ấm sắc thuốc,thật không biết bà ta sống còn có ý nghĩ gì,bản thân mình đau khổ lại đem phiền toái đến cho người khác,không phải đến lúc chết còn muốn nối lại tình cũ chứ?”



Phương Tuệ cay nghiệt giễu cợt Liên Tố khiến Hứa Lưu Liễm vừa đau lòng vừa căm phẫn,cô lau nước mắt lên tiếng phản bác Phương Tuệ, “Dì Phương,dì tại sao có thể nói mẹ cháu như vậy? Dì nói chuyện kia,mẹ con đến bây giờ cũng không có nghĩ tới!”

Phương tuệ trên mặt có chút ít không nhịn được,

“Ơ! Đây chính là thái độ cô đến vay tiền sao?”

“Đi theo tôi!”

Đang lúc Hứa Lưu Liễm cắn môi đứng ở nơi đó lòng tràn đầy tuyệt vọng, một thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai, sau đó tay cô liền bị một đôi bàn tay lớn nắm đi tới chiếc xe hơi đậu cách đó không xa.

Cô bị nắm kéo đi,kinh ngạc nhìn bóng lưng rộng rãi của hắn,đột nhiên cảm giác được nước mắt trong khóe mắt xông ra.

Cuối cùng là hắn xuất tiền giúp mẹ cô trị bệnh,cô không có bất kỳ lý do cự tuyệt,bởi vì bệnh tình mẹ cô quá nghiêm trọng,cô căn bản không xoay sở đủ tiền, cho nên cô trước thực tế lựa chọn thỏa hiệp.

Trong bệnh viện,cô xấu hổ cúi đầu lẩm bẩm nói với hắn,

“Cám ơn ngài Lục lão sư,số tiền kia sau này tôi sẽ trả . . . . .”

Ban đầu do cô bảo hắn không nên xuất hiện ở trước mặt cô,người hôm nay bị cô bức đến bên bờ đại dương kia lại gấp trở về giúp cô giải quyết khốn cảnh. . . . . .

“Anh không cần em trả,chỉ cần em đừng quên em đã đồng ý với anh,học tập tốt là được!”

Hắn nói xong liền xoay người rời đi, mới vừa đi một bước hắn đột nhiên quay đầu lại,

“Anh đưa em về nghỉ ngơi một chút,nơi này anh đã an bài bác sĩ tốt nhất đúng giờ tới đây kiểm tra!”

Cô vội vàng khoát tay,

“Không cần,em còn ở tại chỗ này đợi mẹ em tỉnh dậy. . . . . .”

Cô sở dĩ cự tuyệt là có hai nguyên nhân ,một là bởi vì mỗi lần chỉ cần cùng hắn ở chung một chỗ cô đã cảm thấy không khí đặc biệt loãng,cảm giác bị áp bách khó thở, hai là bởi cô thật rất lo cho Liên Tố.

Lục Chu Việt đứng ở đằng kia ánh mắt phức tạp nhìn cô,bỗng nhiên có chút không bỏ được rời đi,đã lâu không gặp cô,hắn cảm giác bản thân rất nhớ cô,vừa rồi nhìn cô bị Phương Tuệ nhục nhã, nhìn cô giờ phút này khuôn mặt lo lắng,hắn rất muốn ôm thật chặc cô vào trong ngực nói với cô “Lưu Liễm đừng sợ,tất cả có anh đây.”

Nhưng hắn không thể, hắn biết cô không muốn gặp hắn, cho nên hắn cuối cùng đành quay đầu rời đi.

Bởi vì bệnh tình của Liên Tố, thành tích của Hứa Lưu Liễm cuối cùng cũng không có nhắc tới,nhưng cô đại khái có thể ở lại Ôn Thành có tên trong danh sách đại học nổi tiếng nhất,học kiến trúc chuyên nghiệp mà cô thích nhất,sau cô biết được Trần Thanh Sở vì sao rời đi,dứt khoát đến trấn nhỏ phía nam cách rất xa Ôn Thành, chỉ vì cô từng hẹn với Trần Thanh Sở,nhưng bởi vì số điểm không đủ lỡ mất vào học viện kiến trúc ở đây,chỉ có thể chuyển sang bộ môn khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook