Chương 135: Hắn tàn nhẫn
Uyển Chuyển Lam
05/12/2015
Tài xế đã đợi sẳn bên ngoài,hai người cùng nhau ngồi vào xe của hắn rời đi. Sau khi lên xe
Hứa Lưu Liễm cảm thấy sắc mặt của hắn khó coi thêm mấy phần,nhưng lần
này cô nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra hắn tại sao không vui,cô đâu có
nhiều lời với Phương Đông Thần,nghĩ không ra cô đành phải thở dài quay
đầu đi chỗ khác nhìn đường phố trải qua thật nhanh bên ngoài.
Lục Chu Việt liếc mắt nhìn dáng vẻ cô như không xảy ra chuyện gì càng thêm tức giận, mới vừa rồi cô gọi Phương Đông Thần thật thân mật “Đông Thần” ? Tại sao cô có thể gọi người khác như Thanh Sở,Đông Thần lại không thể gọi hắn là Chu Việt?
Dọc theo đường đi hai người cứ giằng co như vậy,cho đến khách sạn hắn cũng không có sắc mặt tốt,những người mời hắn dùng cơm khi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn cũng giật nảy mình lúng túng liếc nhìn nhau trao đổi một chút có phải bọn họ đã chọc hắn ở đâu.
Bởi vì hắn quá kinh người cho nên những người đó đều đem trọng tâm dời sang người cô, mà cô dung mạo trẻ trung lại mềm mại, ánh mắt một đám ông lão nhất thời cũng sáng lên,
“Ơ,Lục tổng,vị mỹ nữ kia có phải . . . . . ? “
Hắn ngồi ngay ngắn ngôi chủ vị gương mặt như cũ lạnh lùng không chịu lên tiếng,cô không thể làm gì khác hơn là lúng túng tự giới thiệu mình,
“Tôi là thư ký của Lục tổng,tôi tên Hứa Lưu Liễm,xin mọi người chiếu cố nhiều hơn!”
“Ha ha! Thì ra là Hứa thư ký, tốt! Tốt! “
Trong đó một ông lão nhân cơ hội vỗ vỗ vai cô,cô theo bản năng né tránh,trong lòng dâng lên nồng đậm chán ghét,nhưng nhìn đến hắn ngồi đối diện không quan tâm cô chỉ có thể gượng cười,ông lão nheo mắt nói tiếp,
“Nhất định sẽ chiếu cố cô thật tốt!”
Hắn ngồi ở chủ vị ,còn cô bởi vì chỉ là thư ký cho nên ngồi ở vị trí đối diện với hắn,cô lần đầu tiên tham gia trường hợp này nên nhút nhát và rất khẩn trương,mọi người ở đây ít nhất bốn mươi năm mươi tuổi,ai nấy đều tai to mặt lớn,ưỡn bụng bia,làm cho người ta cũng hết muôn ăn.
Hắn ở đó hút thuốc lá,cô thì ngồi tại chỗ mình không ngừng uống trà,mấy ông lão thô tục đàm tiếu an bài mấy chỗ ngồi chung quanh hắn,cuối cùng thừa một vị trí bên cạnh cô ,trong đó một cười đến hết sức mập mờ,
“Bên cạnh Hứa bí thư để lại cho ông Thôi đi,mỹ nữ từ trước đến giờ ông Thôi luôn thích nhất!”
Vài người khác nhất thời không hề kiêng kị cất tiếng cười to,sau đó một người trong đó luôn miệng nói,cười nhìn Lục Chu Việt .
“Ông Thôi buổi trưa mới vừa tham gia tiệc cưới,uống hơi nhiều nên được tài xế đưa về nhà ngủ,nhưng nghe nói tối nay Lục tổng nể mặt nhận lời dùng cơm, hắn nói cũng sẽ đến !”
Hứa Lưu Liễm nghe được thẳng cau mày,những người này không biết nịnh hắn đến cỡ nào,uống say còn đòi đến gặp?
Khi mọi người đang nói chuyện thì thấy một người đàn ông mập lùn bước chân lảo đảo từ cửa đi vào,mọi người vội vàng gọi hắn ngồi ở bên cạnh cô,cô cảm thấy một mùi rượu đậm đặc xông vào mũi,còn chưa kịp thấy rõ dáng vẻ người nọ đã bị hắn nắm lấy tay,
“Vị mỹ nữ kia là ai ? Tại sao lạ mắt như vậy?”
Hắn vừa nói cả người cũng tiến tới trước mặt cô,cô thiếu chút nữa không nhịn được vứt cho hắn một cái tát,cô rốt cuộc biết những người đó tại sao nói mỹ nữ là hắn thích nhất,bởi vì cặp con ngươi sương mù đó như sắc lang,cô cau mày rút tay mình,người nọ càng nắm chặc hơn,bên cạnh có người giới thiệu với hắn nói đây là thư ký của Lục tổng ,người đàn ông đó cười càng sắc hơn,bàn tay mập mạp không ngừng vuốt ve cô,
“Thì ra là Hứa muội muội. . . . . .”
Cô giương mắt cầu cứu hắn,lại thấy hắn chỉ tựa tại nơi đó hờ hững hút thuốc,cô đau khổ cắn răng dùng sức thoát khỏi giam cầm của người đàn ông kia,lạnh lùng nói,
“Thôi tổng,xin tự trọng!”
Họ Thôi kia sửng sốt,ngay sau đó bậc cười ha hả,
“Đủ cay, đủ lạnh, ta thích!”
Hứa Lưu Liễm ngồi ở chỗ mình mím môi không nói được lời nào,nhìn thấy cô bị ông lão đó đùa giỡn,hắn thờ ơ làm cho trái tim cô băng giá.
Bắt đầu bữa tiệc,bọn họ hỏi cô thích uống rượu gì,cô nói xin lỗi,
“Xin lỗi,tôi không uống rượu!”
“Không uống rượu? Trường hợp này không uống rượu làm sao được? Ngài nói đúng không Lục tổng?”
Ngồi bên cạnh cô ông lão nọ vừa nghe cô nói như vậy lập tức đứng lên mồm miệng không rõ kháng nghị.
Mặt cô tràn đầy hy vọng nhìn về phía hắn,hi vọng hắn bảo cô không cần uống,về tửu lượng của cô hắn cũng không phải không biết,hắn không ác tâm đến nỗi cô uống chứ,đáng tiếc,hắn chẳng những không có ngăn cản,ngược lại dập tàn thuốc trong tay nhìn cô hờ hững ra lệnh,
“Cùng mấy vị lão tổng uống vài ly đi!”
Sắc mặt của cô thoáng cái thất vọng, bảo vệ ly rượu trước mặt mình không để cho bọn họ cho rót bàn tay nén không được run rẩy,hơi chút thất thần nhìn ly rượu trong tay bị ông lão đó cướp đi,ào…ào… đổ cho cô một ly rượu đỏ lớn,
“Đến đây,Hứa muội muội, uống chút rượu đỏ đi,rượu đỏ mỹ dung dưỡng nhan,là phụ nữ các người thích nhất!”
Nhìn hắn rót rượu đỏ cho mình trong lòng cô cảm thấy may mắn một chút,loại này hẳn là làm cô không đến nổi quá chật vật,nhưng cô không nghĩ tới người vừa nãy rót đầy rượu cho cô,bỗng nhiên cầm rượu đứng lên nói,
“Ly rượu thứ nhất này,vô cùng vinh hạnh tối nay Lục tổng có thể đến dùng cơm, ta đề nghị mọi người cùng uống!”
Người nọ nói xong đầu ngửa lên một ly rượu đỏ lớn đã trôi xuống bụng, tất cả những người khác cũng đi theo ngửa đầu uống một hơi cạn sạch,cô nhìn thấy hắn mặt không chút thay đổi cầm lên ly rượu uống sạch,cô ngẩn người mắt choáng váng,theo cô biết rượu đỏ là loại rượu từ từ nhấm nháp,tại sao có thể một ngụm uống sạch vậy chứ?
Huống chi uống một lần nhiều như vậy,cô uống xong một ly này chắc chắn sẽ say,hơn nữa đến bây giờ cô vẫn chưa ăn gì! Trong dạ dày khẳng định không chịu được, cho nên cô nhướng mày bưng ly rượu tràn đầy nhấp một ngụm nhỏ.
Vừa mới để ly rượu xuống ông lão bên cạnh không chịu,đưa tay vỗ vai cô,
” Hứa muội muội này,cô thật không đúng rồi,cô nhìn mọi người chúng ta uống cạn không,cô giờ chỉ nhấp một ngụm nhỏ là ý gì,thật không nể mặt chúng tôi?”
“Xin lỗi Thôi tổng,tôi tửu lượng có hạn,thật sự không thể uống. . . . . .”
Cô nhịn cảm giác buồn nôn trong lòng cố giả bộ khuôn mặt tươi cười từ chối ,không nghĩ đến ông lão kia trực tiếp bưng lên ly rượu đưa đến trước mặt cô,
“Không được không được,tôi mặc kệ cô nói lý do gì, cô hôm nay uống không cạn ky rượu này là không nể mặt tôi!”
Chưa bao giờ tham gia buổi tiệc rượu thế này cô làm sao phải đối thủ của ba ông lão kia,hai ba lần từ chối sau vẫn bị bọn họ rót một ly rượu đỏ lớn,hơn nữa hắn không nhìn về cô ,để cho những ông lão kia cảm thấy cô là người mới nên ức hiếp,tiếp theo đổ cho cô một ly lớn.
Đầu cô choáng váng nhìn ly rượu kinh khủng trước mặt mình,trong lòng thì càng ngày càng lạnh lẽo,trong mắt cũng dần dần nổi lên nước mắt,cô lại một lần nữa giương mắt nhìn về phía đối diện,hắn đang nhìn cô nhưng vẻ mặt thờ ơ như cũ. Giờ khắc này cô rốt cục hiểu, những ông lão tối nay nhục nhã cô chính là trừng phạt hắn dành cho cô.Hắn trơ mắt nhìn tất cả sự việc,làm cho cô đau, làm cho cô khó xử,làm cho cô biết mùi bị người ta xem thường.
Cô nói không ra lời cảm giác trong lòng,có khổ sở, có chua xót,có khó xử,cũng có tức giận,những lời nói vô tình đối với cô. Cho nên khi những ông lão kia lần nữa nâng chén,cô không hề nghĩ ngợi bưng lên ly rượu trước mặt nhắm mắt lại uống một hơi cạn sạch,thời điểm để ly rượu xuống cô rốt cục thấy trong mắt hắn xẹt qua một tia tức giận.
Ha ha? Hắn không thể không nghĩ đến,cô không thèm đếm xỉa đến hắn? Hắn không yêu thương cô thì giận cái gì? Cứ để cô đắm chìm trong trụy lạc là được.Cô giương mắt nhìn ông lão trước mắt từ từ trùng điệp,câu khởi khóe miệng cười tự giễu,ông lão bên cạnh thấy cô đã bắt đầu say,nên không ngừng rót rượu cho cô,
“Hứa muội muội,anh hai mời muội ly . . . . .”
Nhìn vị Lục tổng không quan tâm đến,nói vậy một lát tan tiệc có thể đưa cô đi,một cô gái mềm mại như vậy ông tội gì không thu vào tay nếm thử? Hứa Lưu Liễm đã say mắt lờ đờ,cầm ly rượu đó uống vào,bất quá ly rượu mới đưa đến khóe miệng đã nghe được người đối diện giận dữ gầm lên,
“Đủ rồi!”
Thanh âm mang theo giận giữ to lớn,chấn động đến tay cô khẽ run rẩy rượu đổ rất nhiều.
Ông lão kia cũng bị Lục Chu Việt trầm mặc cả đêm đột nhiên hét lớn hù sợ,cả đám rất nhanh ngừng động tác trong tay nhìn về phía hắn,chỉ thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh cô,đưa tay túm lấy ly rượu trong tay cô hung hăng quăng trên mặt đất,thủy tinh trong suốt hòa với chất lỏng rượu đỏ cùng nhau vỡ vụn trên mặt đất cẩm thạch trơn bóng,mấy người đó kinh ngạc lắp bắp nói
“Lục, Lục tổng. . . . . .”
Lục Chu Việt không để ý đến bọn họ,đi đến một tay kéo lấy người mắt say lờ đờ ôm vào trong lòng xoay người không quay đầu lại sải bước rời đi,để lại đám người trong phòng kinh ngạc không thôi,đây đây đây đây là tình trạng gì? Lục tổng không phải thờ ơ tiểu thư ký này sao?
Hứa Lưu Liễm bị hắn ôm vào trong ngực,ý thức gượng chống thoáng cái tan rả ,cả người mềm nhũn tựa tại trong ngực hắn động cũng không động,cô cho rằng hắn không bao giờ … để tâm cô sống hay chết.
Lục Chu Việt liếc mắt nhìn dáng vẻ cô như không xảy ra chuyện gì càng thêm tức giận, mới vừa rồi cô gọi Phương Đông Thần thật thân mật “Đông Thần” ? Tại sao cô có thể gọi người khác như Thanh Sở,Đông Thần lại không thể gọi hắn là Chu Việt?
Dọc theo đường đi hai người cứ giằng co như vậy,cho đến khách sạn hắn cũng không có sắc mặt tốt,những người mời hắn dùng cơm khi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn cũng giật nảy mình lúng túng liếc nhìn nhau trao đổi một chút có phải bọn họ đã chọc hắn ở đâu.
Bởi vì hắn quá kinh người cho nên những người đó đều đem trọng tâm dời sang người cô, mà cô dung mạo trẻ trung lại mềm mại, ánh mắt một đám ông lão nhất thời cũng sáng lên,
“Ơ,Lục tổng,vị mỹ nữ kia có phải . . . . . ? “
Hắn ngồi ngay ngắn ngôi chủ vị gương mặt như cũ lạnh lùng không chịu lên tiếng,cô không thể làm gì khác hơn là lúng túng tự giới thiệu mình,
“Tôi là thư ký của Lục tổng,tôi tên Hứa Lưu Liễm,xin mọi người chiếu cố nhiều hơn!”
“Ha ha! Thì ra là Hứa thư ký, tốt! Tốt! “
Trong đó một ông lão nhân cơ hội vỗ vỗ vai cô,cô theo bản năng né tránh,trong lòng dâng lên nồng đậm chán ghét,nhưng nhìn đến hắn ngồi đối diện không quan tâm cô chỉ có thể gượng cười,ông lão nheo mắt nói tiếp,
“Nhất định sẽ chiếu cố cô thật tốt!”
Hắn ngồi ở chủ vị ,còn cô bởi vì chỉ là thư ký cho nên ngồi ở vị trí đối diện với hắn,cô lần đầu tiên tham gia trường hợp này nên nhút nhát và rất khẩn trương,mọi người ở đây ít nhất bốn mươi năm mươi tuổi,ai nấy đều tai to mặt lớn,ưỡn bụng bia,làm cho người ta cũng hết muôn ăn.
Hắn ở đó hút thuốc lá,cô thì ngồi tại chỗ mình không ngừng uống trà,mấy ông lão thô tục đàm tiếu an bài mấy chỗ ngồi chung quanh hắn,cuối cùng thừa một vị trí bên cạnh cô ,trong đó một cười đến hết sức mập mờ,
“Bên cạnh Hứa bí thư để lại cho ông Thôi đi,mỹ nữ từ trước đến giờ ông Thôi luôn thích nhất!”
Vài người khác nhất thời không hề kiêng kị cất tiếng cười to,sau đó một người trong đó luôn miệng nói,cười nhìn Lục Chu Việt .
“Ông Thôi buổi trưa mới vừa tham gia tiệc cưới,uống hơi nhiều nên được tài xế đưa về nhà ngủ,nhưng nghe nói tối nay Lục tổng nể mặt nhận lời dùng cơm, hắn nói cũng sẽ đến !”
Hứa Lưu Liễm nghe được thẳng cau mày,những người này không biết nịnh hắn đến cỡ nào,uống say còn đòi đến gặp?
Khi mọi người đang nói chuyện thì thấy một người đàn ông mập lùn bước chân lảo đảo từ cửa đi vào,mọi người vội vàng gọi hắn ngồi ở bên cạnh cô,cô cảm thấy một mùi rượu đậm đặc xông vào mũi,còn chưa kịp thấy rõ dáng vẻ người nọ đã bị hắn nắm lấy tay,
“Vị mỹ nữ kia là ai ? Tại sao lạ mắt như vậy?”
Hắn vừa nói cả người cũng tiến tới trước mặt cô,cô thiếu chút nữa không nhịn được vứt cho hắn một cái tát,cô rốt cuộc biết những người đó tại sao nói mỹ nữ là hắn thích nhất,bởi vì cặp con ngươi sương mù đó như sắc lang,cô cau mày rút tay mình,người nọ càng nắm chặc hơn,bên cạnh có người giới thiệu với hắn nói đây là thư ký của Lục tổng ,người đàn ông đó cười càng sắc hơn,bàn tay mập mạp không ngừng vuốt ve cô,
“Thì ra là Hứa muội muội. . . . . .”
Cô giương mắt cầu cứu hắn,lại thấy hắn chỉ tựa tại nơi đó hờ hững hút thuốc,cô đau khổ cắn răng dùng sức thoát khỏi giam cầm của người đàn ông kia,lạnh lùng nói,
“Thôi tổng,xin tự trọng!”
Họ Thôi kia sửng sốt,ngay sau đó bậc cười ha hả,
“Đủ cay, đủ lạnh, ta thích!”
Hứa Lưu Liễm ngồi ở chỗ mình mím môi không nói được lời nào,nhìn thấy cô bị ông lão đó đùa giỡn,hắn thờ ơ làm cho trái tim cô băng giá.
Bắt đầu bữa tiệc,bọn họ hỏi cô thích uống rượu gì,cô nói xin lỗi,
“Xin lỗi,tôi không uống rượu!”
“Không uống rượu? Trường hợp này không uống rượu làm sao được? Ngài nói đúng không Lục tổng?”
Ngồi bên cạnh cô ông lão nọ vừa nghe cô nói như vậy lập tức đứng lên mồm miệng không rõ kháng nghị.
Mặt cô tràn đầy hy vọng nhìn về phía hắn,hi vọng hắn bảo cô không cần uống,về tửu lượng của cô hắn cũng không phải không biết,hắn không ác tâm đến nỗi cô uống chứ,đáng tiếc,hắn chẳng những không có ngăn cản,ngược lại dập tàn thuốc trong tay nhìn cô hờ hững ra lệnh,
“Cùng mấy vị lão tổng uống vài ly đi!”
Sắc mặt của cô thoáng cái thất vọng, bảo vệ ly rượu trước mặt mình không để cho bọn họ cho rót bàn tay nén không được run rẩy,hơi chút thất thần nhìn ly rượu trong tay bị ông lão đó cướp đi,ào…ào… đổ cho cô một ly rượu đỏ lớn,
“Đến đây,Hứa muội muội, uống chút rượu đỏ đi,rượu đỏ mỹ dung dưỡng nhan,là phụ nữ các người thích nhất!”
Nhìn hắn rót rượu đỏ cho mình trong lòng cô cảm thấy may mắn một chút,loại này hẳn là làm cô không đến nổi quá chật vật,nhưng cô không nghĩ tới người vừa nãy rót đầy rượu cho cô,bỗng nhiên cầm rượu đứng lên nói,
“Ly rượu thứ nhất này,vô cùng vinh hạnh tối nay Lục tổng có thể đến dùng cơm, ta đề nghị mọi người cùng uống!”
Người nọ nói xong đầu ngửa lên một ly rượu đỏ lớn đã trôi xuống bụng, tất cả những người khác cũng đi theo ngửa đầu uống một hơi cạn sạch,cô nhìn thấy hắn mặt không chút thay đổi cầm lên ly rượu uống sạch,cô ngẩn người mắt choáng váng,theo cô biết rượu đỏ là loại rượu từ từ nhấm nháp,tại sao có thể một ngụm uống sạch vậy chứ?
Huống chi uống một lần nhiều như vậy,cô uống xong một ly này chắc chắn sẽ say,hơn nữa đến bây giờ cô vẫn chưa ăn gì! Trong dạ dày khẳng định không chịu được, cho nên cô nhướng mày bưng ly rượu tràn đầy nhấp một ngụm nhỏ.
Vừa mới để ly rượu xuống ông lão bên cạnh không chịu,đưa tay vỗ vai cô,
” Hứa muội muội này,cô thật không đúng rồi,cô nhìn mọi người chúng ta uống cạn không,cô giờ chỉ nhấp một ngụm nhỏ là ý gì,thật không nể mặt chúng tôi?”
“Xin lỗi Thôi tổng,tôi tửu lượng có hạn,thật sự không thể uống. . . . . .”
Cô nhịn cảm giác buồn nôn trong lòng cố giả bộ khuôn mặt tươi cười từ chối ,không nghĩ đến ông lão kia trực tiếp bưng lên ly rượu đưa đến trước mặt cô,
“Không được không được,tôi mặc kệ cô nói lý do gì, cô hôm nay uống không cạn ky rượu này là không nể mặt tôi!”
Chưa bao giờ tham gia buổi tiệc rượu thế này cô làm sao phải đối thủ của ba ông lão kia,hai ba lần từ chối sau vẫn bị bọn họ rót một ly rượu đỏ lớn,hơn nữa hắn không nhìn về cô ,để cho những ông lão kia cảm thấy cô là người mới nên ức hiếp,tiếp theo đổ cho cô một ly lớn.
Đầu cô choáng váng nhìn ly rượu kinh khủng trước mặt mình,trong lòng thì càng ngày càng lạnh lẽo,trong mắt cũng dần dần nổi lên nước mắt,cô lại một lần nữa giương mắt nhìn về phía đối diện,hắn đang nhìn cô nhưng vẻ mặt thờ ơ như cũ. Giờ khắc này cô rốt cục hiểu, những ông lão tối nay nhục nhã cô chính là trừng phạt hắn dành cho cô.Hắn trơ mắt nhìn tất cả sự việc,làm cho cô đau, làm cho cô khó xử,làm cho cô biết mùi bị người ta xem thường.
Cô nói không ra lời cảm giác trong lòng,có khổ sở, có chua xót,có khó xử,cũng có tức giận,những lời nói vô tình đối với cô. Cho nên khi những ông lão kia lần nữa nâng chén,cô không hề nghĩ ngợi bưng lên ly rượu trước mặt nhắm mắt lại uống một hơi cạn sạch,thời điểm để ly rượu xuống cô rốt cục thấy trong mắt hắn xẹt qua một tia tức giận.
Ha ha? Hắn không thể không nghĩ đến,cô không thèm đếm xỉa đến hắn? Hắn không yêu thương cô thì giận cái gì? Cứ để cô đắm chìm trong trụy lạc là được.Cô giương mắt nhìn ông lão trước mắt từ từ trùng điệp,câu khởi khóe miệng cười tự giễu,ông lão bên cạnh thấy cô đã bắt đầu say,nên không ngừng rót rượu cho cô,
“Hứa muội muội,anh hai mời muội ly . . . . .”
Nhìn vị Lục tổng không quan tâm đến,nói vậy một lát tan tiệc có thể đưa cô đi,một cô gái mềm mại như vậy ông tội gì không thu vào tay nếm thử? Hứa Lưu Liễm đã say mắt lờ đờ,cầm ly rượu đó uống vào,bất quá ly rượu mới đưa đến khóe miệng đã nghe được người đối diện giận dữ gầm lên,
“Đủ rồi!”
Thanh âm mang theo giận giữ to lớn,chấn động đến tay cô khẽ run rẩy rượu đổ rất nhiều.
Ông lão kia cũng bị Lục Chu Việt trầm mặc cả đêm đột nhiên hét lớn hù sợ,cả đám rất nhanh ngừng động tác trong tay nhìn về phía hắn,chỉ thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh cô,đưa tay túm lấy ly rượu trong tay cô hung hăng quăng trên mặt đất,thủy tinh trong suốt hòa với chất lỏng rượu đỏ cùng nhau vỡ vụn trên mặt đất cẩm thạch trơn bóng,mấy người đó kinh ngạc lắp bắp nói
“Lục, Lục tổng. . . . . .”
Lục Chu Việt không để ý đến bọn họ,đi đến một tay kéo lấy người mắt say lờ đờ ôm vào trong lòng xoay người không quay đầu lại sải bước rời đi,để lại đám người trong phòng kinh ngạc không thôi,đây đây đây đây là tình trạng gì? Lục tổng không phải thờ ơ tiểu thư ký này sao?
Hứa Lưu Liễm bị hắn ôm vào trong ngực,ý thức gượng chống thoáng cái tan rả ,cả người mềm nhũn tựa tại trong ngực hắn động cũng không động,cô cho rằng hắn không bao giờ … để tâm cô sống hay chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.