Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 246: Hư hư thực thực gây lộn

Uyển Chuyển Lam

18/12/2015

Tiếng súng vang lên kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Ôn Phó Doanh,Lục Chu Việt xông qua đoạt lấy cây súng trong tay Trần Thanh Sở,sau đó lạnh lùng đặt lên trán hắn bực tức lên tiếng.

“Trần Thanh Sở,cậu điên rồi!”

Hắn dĩ nhiên biết Trần Thanh Sở mục tiêu vốn là mình,nhưng hắn không nghĩ tới Trần Thanh Sở điên cuồng đến tình trạng như vậy,có thể nổ súng giết người!

Trần Thanh Sở vẻ mặt có chút hoảng hốt,ánh mắt chậm chạp xoay qua chỗ khác nhìn thoáng qua Ôn Tự ngã trong vũng máu,trong mắt nổi lên hoảng sợ, hắn đưa tay nắm lấy Anna Katherine.

“Tôi giết người,tôi giết người ——”

Hắn trước khi ra cửa mang theo súng,tính nếu không thể bàn ổn thỏa với SEVEN,sẽ cùng ông chủ SEVEN đến chỗ chết,mà chuyện Lục Chu Việt là cổ đông gia tộc SEVEN kích thích mạnh hắn,hơn nữa hắn vốn hận người kia cho nên mới xảy ra tình trạng thế này.

Song,khi tiếng súng vang lên nhìn Ôn Tự ngã trong vũng máu,một giây đó lý trí của hắn mới trở lại đầu,ý thức được mình đang làm gì.

Anna Katherine hoàn toàn không nghĩ luân phiên kích thích khiến tinh thần hắn mất kiểm soát thế,chuyện Lục Chu Việt là cổ đông gia tộc STEVEN cô cũng không nghĩ đến,đây đối với Trần Thanh Sở mà nói không thể nghi ngờ là đả kích lớn nhất,hôm nay nhìn Trần Thanh Sở thành như vậy,cô kéo khẩu súng trong tay Lục Chu Việt lôi về phía mình,đau khổ cầu khẩn Lục Chu Việt.

“Lục tổng,xin ngài bỏ qua cho hắn!”

Lục Chu Việt cười lạnh.

“Hắn muốn giết tôi,tôi làm sao bỏ qua cho hắn? Tôi hôm nay thả hắn,sau này không biết hắn sẽ tiếp tục gây ra sống gió gì không?”

“Sẽ không !”

Anna Katherine vội vàng lắc đầu.

“Hắn không bao giờ …,tôi bảo đảm!”

Hứa Lưu Liễm đã cảm nhận được Lục Chu Việt cả người dâng lên sát ý vội vàng đi tới,cô giơ tay lên cầm súng hắn,nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chu Việt,đừng để tay mình dính máu tanh vì người đó,không đáng giá!”

Trần Thanh Sở đã mất đi lý trí nhưng bọn họ không thể.Lục Chu Việt cuối cùng nghe lời khuyên của cô,bỏ rơi súng hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Sở một cái,ôm Hứa Lưu Liễm xoay người rời đi.

Ôn Phó Doanh đã báo cảnh sát,cũng có người kêu xe cứu thương,thời điểm bọn họ đi qua bên người cô,cô đang ôm Ôn Tự khóc nức nỡ,Lục Chu Việt nhìn thoáng qua vết thương trên ngực Ôn Tự,không biết có nguy hiểm hay không,nếu như lần này Ôn Tự chết Trần Thanh Sở cùng Ôn Phó Doanh mắc tội nghiệt lớn.

Có lẽ ngay cả chính bọn hắn cũng không bao giờ nghĩ đến,hai người vốn liên thủ cùng làm chuyện xấu không ngờ đến một ngày tự bắn giết lẫn nhau. Nhất là Ôn Phó Doanh,mình phạm phải lỗi dùng mạng cha mình hoàn lại,đó cũng là trừng phạt lớn cho cô.

Hai người đi tới bãi đậu xe,Lục Chu Việt mở ra cửa xe,hai người không có ngồi vào,không hẹn mà đứng bên cạnh xe ôm nhau,ai cũng không nói gì chỉ lẳng lặng ôm ấp,phía ngoài tiếng xe cảnh sát gào thét cùng thanh âm xe cứu thương vang lên.

Giờ này khắc này tất cả chân tướng rõ ràng,tất cả ân oán dây dưa cũng tan đi,cuối cùng bọn họ có thể mỉm cười đi cùng nhau.Bất kể đoạn tình cảm này bắt đầu từ âm mưu hay lợi dụng,bất kể trong quá trình hai người trải qua bao nhiêu thống khổ và hành hạ,chỉ cần cuối cùng bọn họ có thể phát hiện lẫn nhau thật tốt,yêu thương lẫn nhau,cùng nắm tay đi tiếp là đủ.



Hồi lâu Hứa Lưu Liễm từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn,đôi mắt cô ngập nước nhưng khóe miệng khẽ vung lên nụ cười,cô giơ tay lên nhẹ nhàng xoa mặt hắn,chậm rãi mở miệng.

“Chu Việt,em yêu anh!”

Hắn cầm tay cô nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay cô,thấp giọng lẩm bẩm.

“Anh cũng yêu em!”

Sau đó hai người không hẹn mà cùng vung lên nụ cười dịu dàng,trong mắt hắn tràn đầy sủng nịch,Hứa Lưu Liễm thì vừa rơi nước mắt vừa cười,cho dù đã nghe qua hắn nói nhiều lần yêu cô cho dù đã biết tâm ý hắn,giờ khắc này cô vẫn không nhịn được rơi lệ,đây là nước mắt vui sướng,là nước mắt ngọt ngào,là biết được mình cuối cùng sạch sẻ.

Ôn Tự được đưa đến bệnh viện cấp cứu,cũng may hắn phúc lớn mạng lớn đi một vòng Quỷ Môn quan sau trở lại,Trần Thanh Sở bị thương đả thương người nhưng bởi vì Ôn Tự không truy cứu trách nhiệm,hơn nữa gia tộc Katherina ra tay trợ giúp,hắn cuối cùng cùng cha mẹ mình di dân ra nước ngoài,kiếp này cũng không trở về.

Sau đó Hứa Lưu Liễm nói chuyện đêm đó với Hạ Vi Lương,Hạ Vi Lương tức đến nhảy lên ghế sa lon chửi ầm Trần Thanh Sở cùng Ôn Phó Doanh,Hứa Lưu Liễm bụm mặt không dám nhìn bộ dạng của bạn thân.

“Hạ Vi Lương,cậu đã sắp lập gia đình,có thể dịu dàng một chút,thục nữ một chút,cho dù cậu tức giận cũng không cần làm thế!”

Các cô lúc này đang ở trong căn hộ nhỏ của Hạ Vi Lương,Hạ Vi Lương từ trên ghế salon nhảy xuống cằm ly lên uống một hớp đến một nữa,sau đó lau miệng.

“Chị đây cần phát tiết!”

Cô bởi vì liều mạng giảm cân mà gầy giống như bộ xương mặc áo dây đeo,bên trong ngay cả áo lót cũng không mặc,dưới là cái quần ngắn đến nỗi không thể ngắn nữa,mặc hay không mặc cũng không có gì khác nhau,đầu tóc ngổn ngang như ổ gà,Hứa Lưu Liễm bây giờ nhìn không nổi nữa,cau mày nói thẳng cô.

“Cậu cũng gần kết hôn rồi,coi chừng người kia bị cậu hù chết !”

Hạ Vi Lương tựa người trợn mắt nhìn cô.

“Ai nha Đại Hứa này,cậu đừng có nói như tớ phải sống với hắn cả đời?Tớ thanh minh một lần nữa,hôn nhân chúng tớ thành lập trên lợi ích,cho nên không có gì hình tượng hay không hình tượng , OK?”

“Nhưng ——”

Hứa Lưu Liễm vừa muốn nói lại bị Hạ Vi Lương cắt đứt.

“Đừng nhưng nữa,Đại Hứa,cậu đừng nghĩ cậu hiện tại cùng lão Lục ngày ngày ngọt ngào,thì xem mình như chuyên gia tình yêu? Đừng quên tớ là chuyên gia viết tiểu thuyết ngôn tình,chuyện tình yêu cùng hôn nhân tớ so với cậu còn rõ hơn. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm hoàn toàn im lặng,cô vốn muốn nói”Nhưng cậu không nghĩ tới tranh thủ một chút sao?” Bởi vì cô cảm thấy, Hạ Vi Lương là một cô gái tốt,mặc dù thỉnh thoảng có chút khác thường nhưng lòng dạ cô hiền lành,thời gian dài tiếp xúc đối phương nhất định sẽ phát hiện cô thật tốt .

Chẳng qua chỉ đem tình yêu cùng hôn nhân theo tưởng tượng trong đầu viết ra,Hạ Vi Lương cũng không biết trên thực tế tình yêu cùng hôn nhân không phải giống như tưởng tượng,theo như cô biết,tình yêu bắt đầu đều ngọt ngào,nhưng sau thực tế lại nói cho biết,tình yêu đau đớn ngược lại càng thêm khắc cốt ghi tâm.

Nhưng cô không thể nói nhiều hơn nữa,dù sao Giang Trọng Viễn đối với cô cũng là người xa lạ,ai cũng không biết hắn rốt cuộc là người thế nào,cho nên cô chỉ có thể ở trong lòng ngầm thở dài, sau đó đứng dậy mói với Hạ Vi Lương.

“Vậy cậu đánh chữ đi,tớ vào phòng bếp xem cậu còn gì có thể ăn,tớ làm cơm tối chúng ta cùng ăn!”

“Sao?”



Hạ Vi Lương mờ mịt trừng mắt nhìn.

“Buổi tối cậu ở chỗ này ăn?”

“Ừ! Tớ không chỉ ở chỗ này ăn cơm,tớ còn muốn ngủ ở đây!”

Cô nghĩ tới người đó cưỡng bức uy hiếp siết chặt hai tay,Hạ Vi Lương vừa nghe vội vàng từ trên ghế sa lon nhảy xuống,đẩy cô ra ngoài cửa.

“Qua đêm? không được! Tớ không muốn chưa cưới đã bị lão Lục nhà cậu lột da!”

“Hạ Vi Lương,cậu có phải bạn của tớ!”

Hứa Lưu Liễm sắp bị cô chọc tức chết,đẩy tay Hạ Vi Lương cô tức giận kháng nghị,Hạ Vi Lương cười đùa.

“Tớ! Tớ đương nhiên là bạn! Nhưng so với tình bạn thì mạng nhỏ của hắn quan trọng hơn!”

Ai u,rất rõ ràng hai người đây đang giận dỗi ,nếu không ngày thường Hứa đại tiểu thư rất dính hắn sẽ không chạy đến tá túc. Còn nữa,người nào không biết Lục Chu Việt luôn độc chiếm cô,nếu cho bạn mình tá túc cô nhất định không thấy được được mặt trời mọc ngày mai.

Hứa Lưu Liễm tức giận hừ lạnh một tiếng xoay người ngồi xuống ghế sa lon ,Hạ Vi Lương đi theo ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cãi nhau?”

“Nói nhảm!”

Hứa Lưu Liễm liếc cô một cái,nếu không gây lộn tại sao qua đêm bên ngoài?

Hạ Vi Lương xoa xoa mồ hôi trên đầu nói.

“Vì sao?”

Cô tức giận bắt đầu lên án.

“Tớ nói làm việc rất tốt,thế mà hắn bảo tớ từ chức,nói gì tớ là một cô bé ngày thường chạy đến công trường quá nguy hiểm,vết thương trên đùi chính là ví dụ tốt nhất!”

Cô không biết một đại nam nhân như hắn mà suốt ngày nói lải nhải,cô nghe lỗ tai sắp phải gắn nút chai,cô không hiểu hắn tại sao muốn cô từ chức,công việc cô làm rất tốt,làm một kiến trúc sư đi công trường cũng là bình thường ,lần đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

“Không phải bởi vì hắn quá yêu cậu sao,lo lắng cậu bị thương nữa,chỉ có chút chuyện mà cậu làm ầm ĩ còn không chịu về nhà ngủ?”

Hạ Vi Lương không biết nói sao,Hứa Lưu Liễm ủy khuất đứng lên.

“Được,cậu không cho thì tớ tìm chỗ khác,dù sao tớ cũng không muốn trở về nghe hắn cằn nhằn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook