Chương 161: Khách sạn nồng tình(H)
Uyển Chuyển Lam
09/12/2015
Lục Chu Việt đưa tay
dò nơi trơn dính ướt át của cô,cởi dây nịt ngang eo thẳng tiến vào
cô,nhưng cô giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy lồng ngực hắn ngăn cản động tác
của hắn,hắn bị đè nén hơi thở thô ráp gấp rút không hiểu nhìn cô,cô làm
như hạ quyết tâm,nhắm mắt lại ôm hắn xoay người,để cho cả người cô cỡi
lên eo hoàn mĩ của hắn.
Hai đoàn trắng nõn mềm yếu trên người hoàn toàn rơi vào mắt hắn,theo động tác của cô mà phập phồng lên xuống,làm bụng dưới hắn nổi lên một dòng nhiệt lưu từ thiếu chút nữa phóng ra mình,hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn vươn bàn tay to nắm chặt eo cô,mơ hồ mở miệng,
“Lưu Liễm,em . . . . . ?”
“Em không phải còn thiếu anh một lần sao?”
Cô cúi người xuống chôn trong cổ hắn dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu lầm bầm một câu,cô yếu ớt thổi khí vào tai hắn,Lục Chu Việt chỉ cảm thấy nơi nào đó trên thân thể bành trướng dâng lên nóng bỏng ham muốn,sắp phá hủy lý trí hắn.
Hắn đỏ mắt giơ bàn tay to nắm mông cô,
“Vậy em còn không mau bắt đầu? Chẳng lẽ em muốn anh nhịn hỏng mất sao?”
Cô cong người tại chổ không động đậy,từ từ cọ xát hồi lâu,thẳng đến làm cho Lục Chu Việt thiếu chút nữa kéo cô từ trên người xuống đặt tại dưới thân thể hảo hảo sủng ái,cô lúc này mới cắn môi đứng dậy mặt đỏ bừng nhìn hắn,dĩ nhiên chỉ một giây sau cô liền đưa tầm mắt sang nơi khác,giơ tay lên cầm nóng hổi dâng trào đưa về nơi ướt át của mình.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương tựa hồ cầm không hết vật bành trướng to lớn kia.Nó ở trong tay cô run rẩy vài cái mới tìm được ngọn nguồn mềm mại , cô khẽ đứng dậy thử thăm dò rồi ngồi xuống thắt lưng,nơi kia vốt siết chặt thoáng cái lối đi được mở ra,nhưng bởi vì cô đã sớm đầy đủ ướt át cho nên không đau đớn khó chịu ,ngược lại thoải mái thở dài một tiếng,hắn thì trực tiếp phát ra tiếng gầm hài lòng .
Có đôi khi có một số việc không cần phải đi học,chỉ cần thật lòng thích theo bản năng cũng có thể làm. Tỷ như Hứa Lưu Liễm giờ phút này đem hai tay chống lên người hắn trên dưới có tiết tấu bắt đầu đung đưa thân thể mình,cô chẳng qua dựa vào trực giác cảm giác làm vậy hắn sẽ thoải mái,cho nên cứ như vậy mà làm.
Lục Chu Việt thấy thoải mái trước nay chưa có,nhưng lại cảm thấy độ mạnh yếu của cô không đủ,cho nên cô mỗi một lần ngồi xuống hắn cũng sẽ bắt lấy hông cô kéo cô đến gần mình hơn,đồng thời nữa hung hăng đâm vào cô,thẳng đến chỗ sâu nhất đổi lấy một tiếng kinh hô của cô.
Tuy nói tư thế thành cô ở phía trên,nhưng quyền chủ động vẫn hoàn toàn nắm trong tay hắn ,bởi vì thể lực cô không đủ cho nên chuyển động mấy cái đã mệt đến thở hồng hộc,cả người vô lực nằm trên người hắn để mình hắn đòi lấy,lực đạo của hắn thỉnh thoảng hung mãnh thỉnh thoảng dịu dàng,cọn sát điểm mẫn cảm nhất,không đầy một lát cô đã chống đỡ không được phóng ra mình.
Nhưng hắn càng đánh càng hăng,thấy chưa đủ lướt qua xoay người đè lên cô,tách ra hai chân cô để cho nơi hai người chặc chẽ kết hợp hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hắn,sau đó nắm eo cô mãnh liệt va chạm.
Đến thời điểm cưới cùng hắn đem dịch nóng tưới vào trong cơ thể,cô mơ mơ màng màng tính đây không phải kỳ an toàn,tính toán sau cảm thấy không có vấn mới yên tâm nhắm mắt lại ngủ say sưa .
Một đêm đó còn có ngày hôm sau,hai người chỉ ở trong phòng khách sạn tiêu hao thời gian gọi người phục vụ,cô lười đến ngay cả giường cũng không rời, không có nguyên nhân khác đều do hắn làm cô mệt mỏi,hắn cũng khó được vụng trộm như vậy,ôm cô liều chết triền miên trên giường lớn,mỗi một lần đều làm đến cô hô tên hắn cầu xin tha thứ hắn mới bằng lòng bỏ qua.
Lúc Liên Tố gọi điện thoại tới,cô còn đang ngủ mê man. Lục Chu Việt thay cô nhận điện thoại,trong điện thoại giọng Liên Tố có chút lo lắng,hỏi cô hiện tại ở nơi đâu tại sao không trở về nhà.Dù sao cô nửa đêm mất tích,cả ngày lại không về nhà,bà ó thể không lo lắng sao?
Lục Chu Việt nắm điện thoại của cô,quay đầu lại nhìn thoáng qua cô còn đang ngủ say,nhẹ nhàng đứng dậy đi tới sân thượng nhỏ giọng nói với Liên Tố,
“Bác gái,cháu quên nói với bác một tiếng,Lưu Liễm hiện tại đang ở chung với con,bác không cần lo lắng!”
Tối hôm qua còn có hôm nay hai người thật sự quá điên cuồng,quên gọi cho người nhà báo bình an,dù sao hiện tại lại sắp đến tết,để cho người nhà nóng ruột nóng gan cũng không tốt lắm.Liên Tố nghe lời của hắn sau mới yên tâm,chỉ dặn dò hắn mấy câu rồi cúp điện thoại.
Hắn gọi điện thoại bảo người mang thức ăn lên,lúc này mới tới giường lớn gọi cô dậy ăn cơm ăn no mới có sức lực phối hợp tác thủ chứ.
Hứa Lưu Liễm đang nằm mơ mộng đẹp bị đánh thức dĩ nhiên rất khó chịu,nhưng bụng quả thật rất đói,gãi đầu đứng dậy đến phòng tắm rửa,bị hắn hành hạ một ngày một đêm,cô hiện tại hai chân như nhũn ra cả người vô lực .
Hắn gọi thức ăn cô thích,vốn đói đến trước ngực dán sau lưng,cô nhất thời động ngón tay,ngồi ở chỗ đó bắt đầu ăn,
Cô mặc áo tắm màu trắng rộng thùng thình,mái tóc dài bị cô tùy ý buộc sau ót,lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần sạch sẻ,nhìn cả người cô hắn cũng vui vẻ.
Hắn ngồi đối diện với cô,chậm rãi mở miệng,
“Về nhà lấy một chút đồ rồi đến chỗ anh ở,nhà cũng đã cho người dọn xong rồi,hôm nào anh sẽ đưa em đi tham quan chút phòng làm việc!”
Cũng không cách nào nhịn được nổi thống khổ mỗi ngày không gặp được cô,mặc dù một ngày một đêm qua triền miên rất là mê hồn,nhưng hắn tình nguyện mỗi ngày về nhà để gặp cô,cho dù không làm những chuyện này chỉ nhìn thấy cô thôi đã đủ.
Chờ thêm đến khi nơi cô làm việc ổn định hắn liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ hai người,nếu cả đời chỉ một lần,vậy hắn nhất định phải cho cô cả đời khó quên.
“Ừ!”
Hứa Lưu Liễm gật đầu đồng ý,sau đó nuốt xuống một ngụm cháo thơm ngon giương mắt nhìn hắn,giữa lông mày tất cả đều là phong tình của phái nữ,
“Chu Việt,chúng ta đừng có mướn người giúp việc được không,như vậy cảm giác rất không tự tại,có gì chúng ta cùng làm có được không?”
Hắn vốn sẽ không cự tuyệt bất kỳ thỉnh cầu nào của cô,huống chi bộ dáng mê người hiện tại của cô,hắn cúi người qua hôn lên đôi môi mềm mại của cô,thanh âm thầm cúi đầu trả lời cô,
“Được. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm tức giận đẩy hắn ra, hờn dỗi ,
“Lục Chu Việt,anh có dừng hay không, để em ngủ một lát đi!”
Cô nói xong cũng đứng dậy leo lên giường lớn,lúc rút đi áo ngủ sống lưng hoàn toàn lõa lồ, đôi chân dài thon dài cùng với mông ưỡn lên ngạo nghễ chỉ nhìn thôi hắn đã nhiệt huyết sôi trào thiếu chút nữa cuồng phun máu mũi,may cô nói chỉ muốn ngủ một lát rồi cuốn mình vào chăn,nếu không hắn không dám bảo đảm mình không thể không nhào đến.
Hắn ăn xong rồi thu thập thỏa đáng cũng theo bò lên giường,thật sự là rất nhàm chán,muốn mở TV xem tin tức lại sợ đánh thức cô,muốn đi làm việc lại không nỡ rời ra thân thể mềm mại,nên đành phải đến xoay người cô lại kéo tới vuốt ve thân thể mềm mại.
Vừa muốn ngủ Hứa Lưu Liễm lại bị hắn làm tỉnh,giận giữ nhấc chân hung hăng đạp hắn,lại bị hắn bắt được mắt cá chân,kéo chân cô để lên hông hắn,cô nhất thời nhớ tới thời điểm cô chủ động ngồi lên người hắn,không khỏi đỏ mặt,đem đâu vùi vào trong chăn không chịu ngẩng đầu. Lục Chu Việt bị dáng vẻ cô làm cho tâm thần nhộn nhạo,từ trong chăn kéo cô ra ngoài tìm môi cô hôn lên,Hứa Lưu Liễm sắp khóc,
“Lục Chu Việt,em muốn xin ngừng chiến,hu hu. . . . . . .”
Quá kinh khủng,hắn không dứt màn đoạt lấy làm cho cô cảm giác cả người mình đều bị hắn chiếm hết,vừa rồi cô rời giường tắm rửa,cảm thấy tứ chi vô lực,nơi bị hắn điên cuồng thương yêu rát đau,nếu như còn tiếp tục nữa,cô rất hoài nghi cô không thể sống cuộc sống bình thường.
Hắn đem môi từ cánh môi mềm mại của cô dời đến nơi mềm mại trước ngực,nuốt vào một viên trái cây ngậm trong miệng dùng đầu lưỡi mập mờ liếm, sau đó từ trong cổ họng phát ra thanh âm vụn vặt ,
“Được,ngừng chiến thì ngừng chiến. . . . . . Bất quá phải chờ anh làm xong lần này rồi hãy nói!”
“Lục Chu Việt,anh sau này đừng hy vọng sẽ được đụng em nữa!”
Hứa Lưu Liễm cơ hồnửa gào thét nữa rên rĩ phát ra những lời này,sau đó thanh âm của cô bị môi hắn gắng gao ngăn chặn.
Bị hắn lăn qua lăn lại,cô vốn muốn ngủ rồi lại thôi,thế là hai người lại tiếp tục ở lại một đêm trong khách sạn,ngày hôm sau…tỉnh lại nghe được bên ngoài truyền đến tiếng pháo đùng đùng,hai người lúc này mới nhớ tới hôm nay đã là tết.
Hứa Lưu Liễm kéo thân thể chua đau từ trên giường nhảy dựng lên cầm điện thoại di động nhanh chóng gọi điện thoại cho Liên Tố,không nghĩ tới cô lại ở với hắn trong khách sạn lêu lõng hai ngày hai đêm,hắn còn mặt dày nửa nằm ở nơi đó nhìn cô,
“Mẹ nói hôm qua gọi đến,anh nói là anh với em ở cùng một chỗ,nên em không cần gọi lại nữa!”
Hứa Lưu Liễm tức trừng hắn,hắn nói cho mẹ cô biết bọn họ đang ở chung một chỗ,Liên Tố không cần nghĩ nhất định cũng biết hai người ở chung một chỗ đã làm gì. Cô vứt điện thoại di động xuống một bên đi tới phòng tắm gào thét với hắn,
“Anh còn không nhanh lên,chẳng lẽ anh muốn ăn tết ở khách sạn sao!”
Lục Chu Việt cười đứng dậy cùng cô đi vào phòng tắm,mặc dù cô cố gắng muốn đẩy hắn ra, nhưng về sức mạnh cô làm sao là đối thủ của hắn,thế là bị hắn ép cùng nhau tắm tắm uyên ương.
Bởi vì lúc cô ra ngoài chỉ mặc đồ ngủ phủ thêm áo lông,may hắn đã nhân lúc khoảng thời gian cô ngủ mua một bộ mới cho cô,hắn ôm cô cười nói đi ra thang máy, bên ngoài phần phật một đống ký giả thật kinh ngạc,Lục Chu Việt cùng Hứa Lưu Liễm cũng kinh ngạc.
Hai đoàn trắng nõn mềm yếu trên người hoàn toàn rơi vào mắt hắn,theo động tác của cô mà phập phồng lên xuống,làm bụng dưới hắn nổi lên một dòng nhiệt lưu từ thiếu chút nữa phóng ra mình,hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn vươn bàn tay to nắm chặt eo cô,mơ hồ mở miệng,
“Lưu Liễm,em . . . . . ?”
“Em không phải còn thiếu anh một lần sao?”
Cô cúi người xuống chôn trong cổ hắn dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu lầm bầm một câu,cô yếu ớt thổi khí vào tai hắn,Lục Chu Việt chỉ cảm thấy nơi nào đó trên thân thể bành trướng dâng lên nóng bỏng ham muốn,sắp phá hủy lý trí hắn.
Hắn đỏ mắt giơ bàn tay to nắm mông cô,
“Vậy em còn không mau bắt đầu? Chẳng lẽ em muốn anh nhịn hỏng mất sao?”
Cô cong người tại chổ không động đậy,từ từ cọ xát hồi lâu,thẳng đến làm cho Lục Chu Việt thiếu chút nữa kéo cô từ trên người xuống đặt tại dưới thân thể hảo hảo sủng ái,cô lúc này mới cắn môi đứng dậy mặt đỏ bừng nhìn hắn,dĩ nhiên chỉ một giây sau cô liền đưa tầm mắt sang nơi khác,giơ tay lên cầm nóng hổi dâng trào đưa về nơi ướt át của mình.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương tựa hồ cầm không hết vật bành trướng to lớn kia.Nó ở trong tay cô run rẩy vài cái mới tìm được ngọn nguồn mềm mại , cô khẽ đứng dậy thử thăm dò rồi ngồi xuống thắt lưng,nơi kia vốt siết chặt thoáng cái lối đi được mở ra,nhưng bởi vì cô đã sớm đầy đủ ướt át cho nên không đau đớn khó chịu ,ngược lại thoải mái thở dài một tiếng,hắn thì trực tiếp phát ra tiếng gầm hài lòng .
Có đôi khi có một số việc không cần phải đi học,chỉ cần thật lòng thích theo bản năng cũng có thể làm. Tỷ như Hứa Lưu Liễm giờ phút này đem hai tay chống lên người hắn trên dưới có tiết tấu bắt đầu đung đưa thân thể mình,cô chẳng qua dựa vào trực giác cảm giác làm vậy hắn sẽ thoải mái,cho nên cứ như vậy mà làm.
Lục Chu Việt thấy thoải mái trước nay chưa có,nhưng lại cảm thấy độ mạnh yếu của cô không đủ,cho nên cô mỗi một lần ngồi xuống hắn cũng sẽ bắt lấy hông cô kéo cô đến gần mình hơn,đồng thời nữa hung hăng đâm vào cô,thẳng đến chỗ sâu nhất đổi lấy một tiếng kinh hô của cô.
Tuy nói tư thế thành cô ở phía trên,nhưng quyền chủ động vẫn hoàn toàn nắm trong tay hắn ,bởi vì thể lực cô không đủ cho nên chuyển động mấy cái đã mệt đến thở hồng hộc,cả người vô lực nằm trên người hắn để mình hắn đòi lấy,lực đạo của hắn thỉnh thoảng hung mãnh thỉnh thoảng dịu dàng,cọn sát điểm mẫn cảm nhất,không đầy một lát cô đã chống đỡ không được phóng ra mình.
Nhưng hắn càng đánh càng hăng,thấy chưa đủ lướt qua xoay người đè lên cô,tách ra hai chân cô để cho nơi hai người chặc chẽ kết hợp hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hắn,sau đó nắm eo cô mãnh liệt va chạm.
Đến thời điểm cưới cùng hắn đem dịch nóng tưới vào trong cơ thể,cô mơ mơ màng màng tính đây không phải kỳ an toàn,tính toán sau cảm thấy không có vấn mới yên tâm nhắm mắt lại ngủ say sưa .
Một đêm đó còn có ngày hôm sau,hai người chỉ ở trong phòng khách sạn tiêu hao thời gian gọi người phục vụ,cô lười đến ngay cả giường cũng không rời, không có nguyên nhân khác đều do hắn làm cô mệt mỏi,hắn cũng khó được vụng trộm như vậy,ôm cô liều chết triền miên trên giường lớn,mỗi một lần đều làm đến cô hô tên hắn cầu xin tha thứ hắn mới bằng lòng bỏ qua.
Lúc Liên Tố gọi điện thoại tới,cô còn đang ngủ mê man. Lục Chu Việt thay cô nhận điện thoại,trong điện thoại giọng Liên Tố có chút lo lắng,hỏi cô hiện tại ở nơi đâu tại sao không trở về nhà.Dù sao cô nửa đêm mất tích,cả ngày lại không về nhà,bà ó thể không lo lắng sao?
Lục Chu Việt nắm điện thoại của cô,quay đầu lại nhìn thoáng qua cô còn đang ngủ say,nhẹ nhàng đứng dậy đi tới sân thượng nhỏ giọng nói với Liên Tố,
“Bác gái,cháu quên nói với bác một tiếng,Lưu Liễm hiện tại đang ở chung với con,bác không cần lo lắng!”
Tối hôm qua còn có hôm nay hai người thật sự quá điên cuồng,quên gọi cho người nhà báo bình an,dù sao hiện tại lại sắp đến tết,để cho người nhà nóng ruột nóng gan cũng không tốt lắm.Liên Tố nghe lời của hắn sau mới yên tâm,chỉ dặn dò hắn mấy câu rồi cúp điện thoại.
Hắn gọi điện thoại bảo người mang thức ăn lên,lúc này mới tới giường lớn gọi cô dậy ăn cơm ăn no mới có sức lực phối hợp tác thủ chứ.
Hứa Lưu Liễm đang nằm mơ mộng đẹp bị đánh thức dĩ nhiên rất khó chịu,nhưng bụng quả thật rất đói,gãi đầu đứng dậy đến phòng tắm rửa,bị hắn hành hạ một ngày một đêm,cô hiện tại hai chân như nhũn ra cả người vô lực .
Hắn gọi thức ăn cô thích,vốn đói đến trước ngực dán sau lưng,cô nhất thời động ngón tay,ngồi ở chỗ đó bắt đầu ăn,
Cô mặc áo tắm màu trắng rộng thùng thình,mái tóc dài bị cô tùy ý buộc sau ót,lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần sạch sẻ,nhìn cả người cô hắn cũng vui vẻ.
Hắn ngồi đối diện với cô,chậm rãi mở miệng,
“Về nhà lấy một chút đồ rồi đến chỗ anh ở,nhà cũng đã cho người dọn xong rồi,hôm nào anh sẽ đưa em đi tham quan chút phòng làm việc!”
Cũng không cách nào nhịn được nổi thống khổ mỗi ngày không gặp được cô,mặc dù một ngày một đêm qua triền miên rất là mê hồn,nhưng hắn tình nguyện mỗi ngày về nhà để gặp cô,cho dù không làm những chuyện này chỉ nhìn thấy cô thôi đã đủ.
Chờ thêm đến khi nơi cô làm việc ổn định hắn liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ hai người,nếu cả đời chỉ một lần,vậy hắn nhất định phải cho cô cả đời khó quên.
“Ừ!”
Hứa Lưu Liễm gật đầu đồng ý,sau đó nuốt xuống một ngụm cháo thơm ngon giương mắt nhìn hắn,giữa lông mày tất cả đều là phong tình của phái nữ,
“Chu Việt,chúng ta đừng có mướn người giúp việc được không,như vậy cảm giác rất không tự tại,có gì chúng ta cùng làm có được không?”
Hắn vốn sẽ không cự tuyệt bất kỳ thỉnh cầu nào của cô,huống chi bộ dáng mê người hiện tại của cô,hắn cúi người qua hôn lên đôi môi mềm mại của cô,thanh âm thầm cúi đầu trả lời cô,
“Được. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm tức giận đẩy hắn ra, hờn dỗi ,
“Lục Chu Việt,anh có dừng hay không, để em ngủ một lát đi!”
Cô nói xong cũng đứng dậy leo lên giường lớn,lúc rút đi áo ngủ sống lưng hoàn toàn lõa lồ, đôi chân dài thon dài cùng với mông ưỡn lên ngạo nghễ chỉ nhìn thôi hắn đã nhiệt huyết sôi trào thiếu chút nữa cuồng phun máu mũi,may cô nói chỉ muốn ngủ một lát rồi cuốn mình vào chăn,nếu không hắn không dám bảo đảm mình không thể không nhào đến.
Hắn ăn xong rồi thu thập thỏa đáng cũng theo bò lên giường,thật sự là rất nhàm chán,muốn mở TV xem tin tức lại sợ đánh thức cô,muốn đi làm việc lại không nỡ rời ra thân thể mềm mại,nên đành phải đến xoay người cô lại kéo tới vuốt ve thân thể mềm mại.
Vừa muốn ngủ Hứa Lưu Liễm lại bị hắn làm tỉnh,giận giữ nhấc chân hung hăng đạp hắn,lại bị hắn bắt được mắt cá chân,kéo chân cô để lên hông hắn,cô nhất thời nhớ tới thời điểm cô chủ động ngồi lên người hắn,không khỏi đỏ mặt,đem đâu vùi vào trong chăn không chịu ngẩng đầu. Lục Chu Việt bị dáng vẻ cô làm cho tâm thần nhộn nhạo,từ trong chăn kéo cô ra ngoài tìm môi cô hôn lên,Hứa Lưu Liễm sắp khóc,
“Lục Chu Việt,em muốn xin ngừng chiến,hu hu. . . . . . .”
Quá kinh khủng,hắn không dứt màn đoạt lấy làm cho cô cảm giác cả người mình đều bị hắn chiếm hết,vừa rồi cô rời giường tắm rửa,cảm thấy tứ chi vô lực,nơi bị hắn điên cuồng thương yêu rát đau,nếu như còn tiếp tục nữa,cô rất hoài nghi cô không thể sống cuộc sống bình thường.
Hắn đem môi từ cánh môi mềm mại của cô dời đến nơi mềm mại trước ngực,nuốt vào một viên trái cây ngậm trong miệng dùng đầu lưỡi mập mờ liếm, sau đó từ trong cổ họng phát ra thanh âm vụn vặt ,
“Được,ngừng chiến thì ngừng chiến. . . . . . Bất quá phải chờ anh làm xong lần này rồi hãy nói!”
“Lục Chu Việt,anh sau này đừng hy vọng sẽ được đụng em nữa!”
Hứa Lưu Liễm cơ hồnửa gào thét nữa rên rĩ phát ra những lời này,sau đó thanh âm của cô bị môi hắn gắng gao ngăn chặn.
Bị hắn lăn qua lăn lại,cô vốn muốn ngủ rồi lại thôi,thế là hai người lại tiếp tục ở lại một đêm trong khách sạn,ngày hôm sau…tỉnh lại nghe được bên ngoài truyền đến tiếng pháo đùng đùng,hai người lúc này mới nhớ tới hôm nay đã là tết.
Hứa Lưu Liễm kéo thân thể chua đau từ trên giường nhảy dựng lên cầm điện thoại di động nhanh chóng gọi điện thoại cho Liên Tố,không nghĩ tới cô lại ở với hắn trong khách sạn lêu lõng hai ngày hai đêm,hắn còn mặt dày nửa nằm ở nơi đó nhìn cô,
“Mẹ nói hôm qua gọi đến,anh nói là anh với em ở cùng một chỗ,nên em không cần gọi lại nữa!”
Hứa Lưu Liễm tức trừng hắn,hắn nói cho mẹ cô biết bọn họ đang ở chung một chỗ,Liên Tố không cần nghĩ nhất định cũng biết hai người ở chung một chỗ đã làm gì. Cô vứt điện thoại di động xuống một bên đi tới phòng tắm gào thét với hắn,
“Anh còn không nhanh lên,chẳng lẽ anh muốn ăn tết ở khách sạn sao!”
Lục Chu Việt cười đứng dậy cùng cô đi vào phòng tắm,mặc dù cô cố gắng muốn đẩy hắn ra, nhưng về sức mạnh cô làm sao là đối thủ của hắn,thế là bị hắn ép cùng nhau tắm tắm uyên ương.
Bởi vì lúc cô ra ngoài chỉ mặc đồ ngủ phủ thêm áo lông,may hắn đã nhân lúc khoảng thời gian cô ngủ mua một bộ mới cho cô,hắn ôm cô cười nói đi ra thang máy, bên ngoài phần phật một đống ký giả thật kinh ngạc,Lục Chu Việt cùng Hứa Lưu Liễm cũng kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.