Chương 193: Không thể vãn hồi
Uyển Chuyển Lam
12/12/2015
Phía sau cánh cửa cô
nhìn không thấy Lục Chu Việt hai tay siết chặt lại,vẻ mặt cũng bởi vì cố gắng đè nén những thứ cảm xúc mãnh liệt trong lòng mà dần dần dử
tợn.Nếu như không vậyhắn không biết mình có thể lại một lần nữa mất tự
ái xông lên kéo cô trở lại.
Còn Ôn Phó Doanh thì khuôn mặt vui sướng từ trong lòng ngực hắn đứng dậy vừa muốn mở miệng nói gì với hắn,cô đã thấy được tờ giấy ly hôn đặt trên giường,hai người cũng đã ký tên vào tất cả đã thành định cục,kết quả là nghe hắn lạnh lùng rống lên một tiếng.
“Cút!”
Trên mặt cô vui sướng nhất thời cứng lại,trong mắt Lục Chu Việt dâng lên lửa giận giương mắt lạnh lùng nhìn cô hét lên một tiếng,
“Cút ra ngoài cho tôi,cút ——mau”
Cả người cô run lên biết điều vội vàng cầm lấy áo khoác xoay người ra ngoài,dù sao nếu bọn họ đã ly hôn cơ hội của cô đã tới rồi sao.
Lâm San Ny mới từ hành lang đầu kia đi tới đã thấy được Hứa Lưu Liễm sắc mặt tái nhợt vội vã chạy đếncô lo lắng chạy đến hỏi .
“Chị dâu nhỏ,tại sao phải đi?”
Cô đang định tới khuyên Lục Chu Việt,cô nghe bọn họ muốn ly hôn thậm chí còn nghe cô bỏ đi con hắn,nhưng Lục Chu Việt là người hiểu tình lý cô không hy vọng bọn họ đi bước đường này.
Hứa Lưu Liễm dừng bước nhìn Lâm San Ny cười nhạt.
“Sunny,sau này đừng gọi em như vậy,em và hắn đã ly hôn,chị còn gọi vậy sẽ làm những người khác hiểu lầm !”
Lâm San Ny hoàn toàn ngơ ngẩn,ly hôn? Bọn họ thật đi tới bước này rồi? Theo cô thấy đây tuyệt đối là kết quả lưỡng bại câu thương!Cô đột nhiên không biết nên nói gì chỉ cảm thấy trong lòng rất đau khổ.
Ai nói chỉ cần yêu nhất định có thể tiếp nhận được thực tế? Chấp nhận tổn thương? Có đôi khi không phải không yêu chẳng qua là yêu không nổi nữa.
“Em còn có việc, đi trước!”
Hứa Lưu Liễm không nói nữa xoay người rời đi,không biết tại sao vẻ mặt Lâm San Ni làm cô thấy buồn phiền,cô đứng ở cửa bệnh viện gọi xe trở về,không biết tại sao đột nhiên rơi lệ đầy mặt.
Sau khi Lâm San Ni cùng Hứa Lưu Liễm chia ra cô liền đi đến phòng bệnh Lục Chu Việt,còn chưa đi tới cửa đã thấy Ôn Phó Doanh cầm lấy áo khoác từ bên trong đi ra,cô bỗng nhiên hiểu vừa rồi Hứa Lưu Liễm tại sao đừng nói để người khác hiểu lầm,cũng hiểu sắc mặt vừa rồi của cô tại sao nhợt,chắc thấy được hắn ở chung với Ôn Phó Doanh.
Theo cô hiểu rõ Lục Chu Việt,hắn hiện tại rất thương tâm nói không chừng đã làm chuyện kích thích,nghĩ tới đây cô không vui trừng mắt nhìn Ôn Phó Doanh một cái, sau đó ngay cả chào hỏi cũng không vòng qua cô đi vào phòng bệnh,Ôn Phó Doanh thấy cô ta không nhìn mình tức giận cắn răng.
“Lâm San Ni,đừng để tôi biết cô bày tỏ gì với hắn,cô chờ đó cho tôi!”
Thời điểm Lâm San Ni đi vào Lục Chu Việt cảm xúc còn chưa hoàn toàn bình phục,đang tựa tại đầu vào giường từng ngụm từng ngụm hô hấp,cho nên thấy cô đi vào giọng điệu hắn có chút không vui.
“Chuyện gì?”
Lâm San Ni liếc mắt liền thấy được đơn ly hôn bị ném trên giường,cô lấy tới đi tới trước mặt khuôn mặt khổ sở của hắn.
“Anh,không thể vãn hồi sao?Con mất thì có thể sinh đứa khác,cô ấy còn còn trẻ như vậy anh cũng khỏe mạnh,em thấy trong lòng cô ấy cũng rất không dễ chịu ——”
“Liên lạc 《 Tô 》một chút,bảo bọn họ công bố chuyện ly hôn!”
Cô còn một đống lời khuyên còn chưa nói hết đã bị hắn một câu lạnh băng cắt đứt,hoàn toàn không để cho cô cơ hội nói tiếp,cô cũng không chịu nổi nữa bởi vì nếu hắn ra quyết định vậy,chứng tỏ. . . . . . hắn đã quyết tâm kết thúc đoạn tình cảm này.
Cô thở dài xoay người ra ngoài tính làm việc theo hắn dặn,lúc đi tới cửa giọng hắn từ phía sau vang lên.
“Nguyên nhân ly hôn . . . . . . là bởi vì không cách nào giải tỏa mâu thuẫn !”
Cô khẽ gật đầu một cái đi ra ngoài,haizzz thật ra thì trong lòng hắn vẫn còn cô ấy,nếu không cũng sẽ không căn dặn đoạn văn này.Không cách nào giải tỏa mâu thuẫn tuy là một phía trả lời,ít nhất để cô tránh bị truyền thông suy đoán hắn tại sao vứt bỏ cô.
Sau khi Hứa Lưu Liễm ngồi lên xe taxi liền nhận được điện thoại Hứa Định Biên,kể từ khi Liên Tố qua đời sau hai người cũng không gặp mặt qua,Liên Tố rời đi cũng là đã kích rất lớn với Hứa Định Biên,trong giọng ông đến bây giờ vẫn còn cất giấu mỏi mệt xen lẫn khổ sở.
“Lưu Liễm,có thời gian cùng Chu Việt ra ngoài ăn cơm với cha,con xem chuyện mẹ con cũng do hắn làm hết!”
Hứa Định Biên biết chuyện ban đầu Lục Chu Việt đã làm với ông,mặc dù trong lòng ông rất không thoải mái,ông ở quan trường làm việc nhiều năm mới có vinh dự cùng địa vị hôm nay,thế mà bị cha con bọn họ liên thủ thoáng cái phá hủy tất cả,ông hiện tại cơ hồ nửa ẩn nửa lui làm công việc bình thường.
Nhưng khi ông nhìn thấy hắn tận tâm tận lực lo hậu sự cho Liên Tố,rồi lại che chở con gái ông,ông cũng đem những chuyện khó chịu nuốt vào trong bụng,dù sao con gái ông cũng phải sống với hắn cả đời ,ông không thể bởi vì tình cảm cá nhân mà khiến cho vợ chồng son khó xử.
Cho nên ông mới chủ động mời bọn họ cùng ăn cơm,Hứa Lưu Liễm nghe lời Hứa Định Biên cảm thấy nước mắt cô nén đi vừa trở lại hốc mắt.
“Cha,xin lỗi,chúng con đã ly hôn,cho nên không thể cùng cha ăn cơm. . . . . .”
Bên kia Hứa Định Biên dừng một chút mở miệng,
“Ra ngoài ăn bửa cơm đi , cha mời!”
Ông không tin Lục Chu Việt dễ dàng buông tha cô vậy,giữa bọn họ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
“Ừ!”
Hứa Lưu Liễm cúp điện thoại lần nữa rơi lệ đầy mặt,cô không biết bản thân tại sao trở nên mềm yếu rồi,dễ dàng rơi nước mắt phá vỡ điều trước nay chưa từng có .
Hứa Định Biên cùng cô ăn nồi lẩu nóng hổi,trong mùa đông rét lạnh thật là một lựa chọn không tệ.Lúc mới bắt đầu hai người ăn ý không nói gì,ăn đến một nữa Hứa Định Biên bỗng nhiên mở miệng.
“Lưu Liễm,cha thật xin lỗi con——”
Hứa Lưu Liễm không hiểu hỏi.
“Cha,cha đang nói gì!”
“Cha thế nào cũng không nghĩ đến,có một ngày trở thành con cờ để người khác ép buộc con,cha vẫn cố gắng trở thành người để con dựa vào,nhưng kết quả. . . . . .”
Hứa Định Biên nói không được trong lòng ông thủy chung thấy có lỗi với con,hôm nay lại làm hại con mình thành như vậy,cho dù ông hoàn toàn không biết chuyện nhưng trong lòng vẫn khó chịu muốn chết.
Hứa Lưu Liễm vội vàng cắt đứt lời ông,
“Cha, tại sao là lỗi của cha? Rõ ràng do hắn không chừa thủ đoạn nào !”
Hứa Định Biên thất tâm trạng cô có chút kích động,vội vàng chậm rãi nói.
“Cho nên cũng vì chuyện này mà con ly hôn với hắn?”
Cô cúi đầu xuống,
“Cha,con chịu không được dáng vẻ đó của hắn,con nghĩ thôi đã muốn nổi điên,bất kể động cơ của hắn thế nào,hắn làm sao có thể hãm hại người thân nhất của con!”
Cô nói tới chỗ này bỗng nhiên ngước mắt nhìn Hứa Định Biên
“Cha,cha nhất định đang suy nghĩ hắn tại sao đồng ý ly hôn phải không?”
Khóe miệng cô câu khỏi nụ cười,mang theo chút ít tự giễu xen lẫn chút ít đau thương.
“Bởi vì. . . . . . con bỏ con của hắn!”
“Càn quấy! Thật là càn quấy!”
Hứa Định Biên rất tức giận.
“Dù mâu thuẫn thế nào cũng không thể bỏ con mình! Người tuổi trẻ các con thật xao động!”
Cô cúi mắt xuống cắn môi thật chặt trầm mặc không nói lời nào,Hứa Định Biên tức giận nhưng không có cách với cô,con cũng đã không còn liền thở dài.
“Tính tình con thật giống mẹ con,mặt ngoài thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt nhưng trong xương so với ai khác đều cố chấp hơn,không thể nhìn thoáng sao!”
Cô như cũ không nói lời nào nhưng vẻ mặt đã sắp khóc,trong ấn tượng cô Hứa Định Biên chưa bao giờ nghiêm nghị khiển trách quá cô,ông vẫn luôn ôn hòa,hiền lành,dĩ nhiên cô cũng chưa từng làm chuyện chọc ông giận,cho nên hôm nay thấy ông tức giận vậy,điều này làm cho cô ý thức được mình có lẽ làm có chút quá mức.
Hứa Định Biên đứng lên.
“Con lập tức đi nói xin lỗi hắn,nói xin lỗi để vãn hồi mọi chuyện!”
“Con không đi!”
Cô phản ứng đầu tiên chính là cường ngạnh từ chối,với lại cả câu chuyện cũng không phải lỗi một mình cô,là hắn ban đầu không chừa thủ đoạn nào trước, tại sao phải bảo cô nói xin lỗi,huống chi mới vừa rồi hắn còn nói lời tổn thương cô,còn phải nhìn nồng tình mật ý cùng Ôn Phó Doanh.
Hứa Định Biên tức giận trừng cô,bộ dạng cố chấp của cô khiến ông nhớ lại hình ảnh ban đầu Liên Tố cố chấp muốn rời khỏi hắn,mẹ con làm cho người ta vừa yêu vừa hận,Hứa Lưu Liễm quay mặt sang nơi khác quật cường nói.
“Hơn nữa,chúng con cũng vừa ký vào đơn ly hôn,đã không thể vãn hồi!”
Còn Ôn Phó Doanh thì khuôn mặt vui sướng từ trong lòng ngực hắn đứng dậy vừa muốn mở miệng nói gì với hắn,cô đã thấy được tờ giấy ly hôn đặt trên giường,hai người cũng đã ký tên vào tất cả đã thành định cục,kết quả là nghe hắn lạnh lùng rống lên một tiếng.
“Cút!”
Trên mặt cô vui sướng nhất thời cứng lại,trong mắt Lục Chu Việt dâng lên lửa giận giương mắt lạnh lùng nhìn cô hét lên một tiếng,
“Cút ra ngoài cho tôi,cút ——mau”
Cả người cô run lên biết điều vội vàng cầm lấy áo khoác xoay người ra ngoài,dù sao nếu bọn họ đã ly hôn cơ hội của cô đã tới rồi sao.
Lâm San Ny mới từ hành lang đầu kia đi tới đã thấy được Hứa Lưu Liễm sắc mặt tái nhợt vội vã chạy đếncô lo lắng chạy đến hỏi .
“Chị dâu nhỏ,tại sao phải đi?”
Cô đang định tới khuyên Lục Chu Việt,cô nghe bọn họ muốn ly hôn thậm chí còn nghe cô bỏ đi con hắn,nhưng Lục Chu Việt là người hiểu tình lý cô không hy vọng bọn họ đi bước đường này.
Hứa Lưu Liễm dừng bước nhìn Lâm San Ny cười nhạt.
“Sunny,sau này đừng gọi em như vậy,em và hắn đã ly hôn,chị còn gọi vậy sẽ làm những người khác hiểu lầm !”
Lâm San Ny hoàn toàn ngơ ngẩn,ly hôn? Bọn họ thật đi tới bước này rồi? Theo cô thấy đây tuyệt đối là kết quả lưỡng bại câu thương!Cô đột nhiên không biết nên nói gì chỉ cảm thấy trong lòng rất đau khổ.
Ai nói chỉ cần yêu nhất định có thể tiếp nhận được thực tế? Chấp nhận tổn thương? Có đôi khi không phải không yêu chẳng qua là yêu không nổi nữa.
“Em còn có việc, đi trước!”
Hứa Lưu Liễm không nói nữa xoay người rời đi,không biết tại sao vẻ mặt Lâm San Ni làm cô thấy buồn phiền,cô đứng ở cửa bệnh viện gọi xe trở về,không biết tại sao đột nhiên rơi lệ đầy mặt.
Sau khi Lâm San Ni cùng Hứa Lưu Liễm chia ra cô liền đi đến phòng bệnh Lục Chu Việt,còn chưa đi tới cửa đã thấy Ôn Phó Doanh cầm lấy áo khoác từ bên trong đi ra,cô bỗng nhiên hiểu vừa rồi Hứa Lưu Liễm tại sao đừng nói để người khác hiểu lầm,cũng hiểu sắc mặt vừa rồi của cô tại sao nhợt,chắc thấy được hắn ở chung với Ôn Phó Doanh.
Theo cô hiểu rõ Lục Chu Việt,hắn hiện tại rất thương tâm nói không chừng đã làm chuyện kích thích,nghĩ tới đây cô không vui trừng mắt nhìn Ôn Phó Doanh một cái, sau đó ngay cả chào hỏi cũng không vòng qua cô đi vào phòng bệnh,Ôn Phó Doanh thấy cô ta không nhìn mình tức giận cắn răng.
“Lâm San Ni,đừng để tôi biết cô bày tỏ gì với hắn,cô chờ đó cho tôi!”
Thời điểm Lâm San Ni đi vào Lục Chu Việt cảm xúc còn chưa hoàn toàn bình phục,đang tựa tại đầu vào giường từng ngụm từng ngụm hô hấp,cho nên thấy cô đi vào giọng điệu hắn có chút không vui.
“Chuyện gì?”
Lâm San Ni liếc mắt liền thấy được đơn ly hôn bị ném trên giường,cô lấy tới đi tới trước mặt khuôn mặt khổ sở của hắn.
“Anh,không thể vãn hồi sao?Con mất thì có thể sinh đứa khác,cô ấy còn còn trẻ như vậy anh cũng khỏe mạnh,em thấy trong lòng cô ấy cũng rất không dễ chịu ——”
“Liên lạc 《 Tô 》một chút,bảo bọn họ công bố chuyện ly hôn!”
Cô còn một đống lời khuyên còn chưa nói hết đã bị hắn một câu lạnh băng cắt đứt,hoàn toàn không để cho cô cơ hội nói tiếp,cô cũng không chịu nổi nữa bởi vì nếu hắn ra quyết định vậy,chứng tỏ. . . . . . hắn đã quyết tâm kết thúc đoạn tình cảm này.
Cô thở dài xoay người ra ngoài tính làm việc theo hắn dặn,lúc đi tới cửa giọng hắn từ phía sau vang lên.
“Nguyên nhân ly hôn . . . . . . là bởi vì không cách nào giải tỏa mâu thuẫn !”
Cô khẽ gật đầu một cái đi ra ngoài,haizzz thật ra thì trong lòng hắn vẫn còn cô ấy,nếu không cũng sẽ không căn dặn đoạn văn này.Không cách nào giải tỏa mâu thuẫn tuy là một phía trả lời,ít nhất để cô tránh bị truyền thông suy đoán hắn tại sao vứt bỏ cô.
Sau khi Hứa Lưu Liễm ngồi lên xe taxi liền nhận được điện thoại Hứa Định Biên,kể từ khi Liên Tố qua đời sau hai người cũng không gặp mặt qua,Liên Tố rời đi cũng là đã kích rất lớn với Hứa Định Biên,trong giọng ông đến bây giờ vẫn còn cất giấu mỏi mệt xen lẫn khổ sở.
“Lưu Liễm,có thời gian cùng Chu Việt ra ngoài ăn cơm với cha,con xem chuyện mẹ con cũng do hắn làm hết!”
Hứa Định Biên biết chuyện ban đầu Lục Chu Việt đã làm với ông,mặc dù trong lòng ông rất không thoải mái,ông ở quan trường làm việc nhiều năm mới có vinh dự cùng địa vị hôm nay,thế mà bị cha con bọn họ liên thủ thoáng cái phá hủy tất cả,ông hiện tại cơ hồ nửa ẩn nửa lui làm công việc bình thường.
Nhưng khi ông nhìn thấy hắn tận tâm tận lực lo hậu sự cho Liên Tố,rồi lại che chở con gái ông,ông cũng đem những chuyện khó chịu nuốt vào trong bụng,dù sao con gái ông cũng phải sống với hắn cả đời ,ông không thể bởi vì tình cảm cá nhân mà khiến cho vợ chồng son khó xử.
Cho nên ông mới chủ động mời bọn họ cùng ăn cơm,Hứa Lưu Liễm nghe lời Hứa Định Biên cảm thấy nước mắt cô nén đi vừa trở lại hốc mắt.
“Cha,xin lỗi,chúng con đã ly hôn,cho nên không thể cùng cha ăn cơm. . . . . .”
Bên kia Hứa Định Biên dừng một chút mở miệng,
“Ra ngoài ăn bửa cơm đi , cha mời!”
Ông không tin Lục Chu Việt dễ dàng buông tha cô vậy,giữa bọn họ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
“Ừ!”
Hứa Lưu Liễm cúp điện thoại lần nữa rơi lệ đầy mặt,cô không biết bản thân tại sao trở nên mềm yếu rồi,dễ dàng rơi nước mắt phá vỡ điều trước nay chưa từng có .
Hứa Định Biên cùng cô ăn nồi lẩu nóng hổi,trong mùa đông rét lạnh thật là một lựa chọn không tệ.Lúc mới bắt đầu hai người ăn ý không nói gì,ăn đến một nữa Hứa Định Biên bỗng nhiên mở miệng.
“Lưu Liễm,cha thật xin lỗi con——”
Hứa Lưu Liễm không hiểu hỏi.
“Cha,cha đang nói gì!”
“Cha thế nào cũng không nghĩ đến,có một ngày trở thành con cờ để người khác ép buộc con,cha vẫn cố gắng trở thành người để con dựa vào,nhưng kết quả. . . . . .”
Hứa Định Biên nói không được trong lòng ông thủy chung thấy có lỗi với con,hôm nay lại làm hại con mình thành như vậy,cho dù ông hoàn toàn không biết chuyện nhưng trong lòng vẫn khó chịu muốn chết.
Hứa Lưu Liễm vội vàng cắt đứt lời ông,
“Cha, tại sao là lỗi của cha? Rõ ràng do hắn không chừa thủ đoạn nào !”
Hứa Định Biên thất tâm trạng cô có chút kích động,vội vàng chậm rãi nói.
“Cho nên cũng vì chuyện này mà con ly hôn với hắn?”
Cô cúi đầu xuống,
“Cha,con chịu không được dáng vẻ đó của hắn,con nghĩ thôi đã muốn nổi điên,bất kể động cơ của hắn thế nào,hắn làm sao có thể hãm hại người thân nhất của con!”
Cô nói tới chỗ này bỗng nhiên ngước mắt nhìn Hứa Định Biên
“Cha,cha nhất định đang suy nghĩ hắn tại sao đồng ý ly hôn phải không?”
Khóe miệng cô câu khỏi nụ cười,mang theo chút ít tự giễu xen lẫn chút ít đau thương.
“Bởi vì. . . . . . con bỏ con của hắn!”
“Càn quấy! Thật là càn quấy!”
Hứa Định Biên rất tức giận.
“Dù mâu thuẫn thế nào cũng không thể bỏ con mình! Người tuổi trẻ các con thật xao động!”
Cô cúi mắt xuống cắn môi thật chặt trầm mặc không nói lời nào,Hứa Định Biên tức giận nhưng không có cách với cô,con cũng đã không còn liền thở dài.
“Tính tình con thật giống mẹ con,mặt ngoài thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt nhưng trong xương so với ai khác đều cố chấp hơn,không thể nhìn thoáng sao!”
Cô như cũ không nói lời nào nhưng vẻ mặt đã sắp khóc,trong ấn tượng cô Hứa Định Biên chưa bao giờ nghiêm nghị khiển trách quá cô,ông vẫn luôn ôn hòa,hiền lành,dĩ nhiên cô cũng chưa từng làm chuyện chọc ông giận,cho nên hôm nay thấy ông tức giận vậy,điều này làm cho cô ý thức được mình có lẽ làm có chút quá mức.
Hứa Định Biên đứng lên.
“Con lập tức đi nói xin lỗi hắn,nói xin lỗi để vãn hồi mọi chuyện!”
“Con không đi!”
Cô phản ứng đầu tiên chính là cường ngạnh từ chối,với lại cả câu chuyện cũng không phải lỗi một mình cô,là hắn ban đầu không chừa thủ đoạn nào trước, tại sao phải bảo cô nói xin lỗi,huống chi mới vừa rồi hắn còn nói lời tổn thương cô,còn phải nhìn nồng tình mật ý cùng Ôn Phó Doanh.
Hứa Định Biên tức giận trừng cô,bộ dạng cố chấp của cô khiến ông nhớ lại hình ảnh ban đầu Liên Tố cố chấp muốn rời khỏi hắn,mẹ con làm cho người ta vừa yêu vừa hận,Hứa Lưu Liễm quay mặt sang nơi khác quật cường nói.
“Hơn nữa,chúng con cũng vừa ký vào đơn ly hôn,đã không thể vãn hồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.