Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 81: Minh tranh ám đấu (H)

Uyển Chuyển Lam

01/12/2015

Về sau sự thật chứng minh,trong sâu thẳm hắn cho cô cảm giác hoàn toàn không giống người khác.

Hắn vừa vào phòng ngủ liền bắt đầu hôn cô,nụ hôn dầy đặc và lâu,trong tiểu thuyết cũng viết những nụ hôn trước hoan ái rất tốt đẹp và ngọt ngào,nhưng tại sao cô cảm giác môi của mình sắp bị hắn hắn cắn nát,đau sợ hãi,hơn nữa cô còn bị hắn hôn đến sắp hít thở không thông.

Hắn thành thạo, kỷ thuật tốt làm cho cô không thể chống đỡ được,trong lúc ỡm ờ áo hai người rơi đầy đất. Hắn thích nhất tư thế từ phía sau tiến vào, bởi vì Lục Chu Việt cảm thấy như vậy hắn tiêu hao ít thể lực hơn,như vậy hắn mới có thể chiếm cô lâu hơn.Hưởng thụ dong ruỗi nhanh trong cơ thể cô.

Hắn một tay giữ lấy sống lưng bóng loáng,một tay nắm cái mông của cô thở gấp nặng nề nhưng không có vào,dũng đạo chặc chất ẩm ướt,trong nháy mắt xoắn nóng hổi của hắn,hắn thoải mái gầm nhẹ một tiếng chế trụ thân thể cô dùng lực chuyển động vòng eo.

Hứa Lưu Liễm đưa lưng về phía hắn nhiều lần bị hắn đụng thân thể rơi xuống giường lớn,hắn lại một tay kéo cô trở lại tiếp tục,cô cảm giác mình bị hắn va chạm cả người mệt rã rời,cô không ngừng thấp giọng cầu xin tha thứ,van xin hắn nhẹ một chút chậm một chút.Nhưng hắn không có buông tha cô,thậm chí còn giống điên đến gần bên cạnh cô,vặn mặt cô qua dùng sức hôn hít lấy môi cô.

Không đầy một lát cô thuận tiện thở dốc,bởi vì thân thể như bị hắn xé rách kéo cong về phía sau,cô cảm thấy trong cơ thể có loại cảm xúc càng ngày càng lớn. Lớn đến làm cô run rẩy không thôi,cô nhân lúc hai người yếu ớt thở dốc vô lực lên án,

“Lục Chu Việt,eo của em sắp bị anh bẻ gảy. . . . . .”

Hắn không để ý cô cầu xin tha thứ tiếp tục tăng thêm lực đạo,vừa hôn cô vừa đứt quãng mở miệng chậm rãi nói,

“Không được đi gặp Trần Thanh Sở! Không được rời khỏi anh!”

Cô không trả lời hắn dùng lực đụng vào cô,cuối cùng cô chịu không được không thể làm gì khác hơn là đồng ý,

“Được. . . . . .”

Cô mới vừa phun ra một chữ hắn liền buông lỏng ra môi cô,cô nhận được giải thoát thoáng cái gục ở trên mặt giường ngụm lớn thở hổn hển,để hắn tùy ý như cũ ở sau lưng cô mạnh mẽ tiến vào.Song không đợi cô hồi phục hơi thở từ trận chiếm đoạt kịch liệt,hắn phủ lên thân thể ngậm nụ hoa cô bắt đầu gặm cắn,cô kinh hô một tiếng luống cuống tay chân đẩy hắn, nhưng hắn ngụm lớn nuốt xuống giống như muốn đem cả ngực đầy đặn nuốt vào trong bụng.

Nơi chặc chẽ kết hợp với hắn thoáng chốc truyền đến trận trận tê dại,cô nhất thời không muốn đẩy hắn ra,bàn tay vốn đẩy đầu vô lực để xuống ôm cổ hắn, tựa hồ đưa đầu hắn theo hướng trước ngực mình,cô mơ màng suy nghĩ nhìn màn mập mờ này cảm thấy xao động trong cơ thể mãnh liệt hơn.

Đang chôn ở trong người cô phấn đấu Lục Chu Việt nhìn dáng vẻ cô ánh mắt mê ly hai gò má ửng hồng,ánh mắt trầm xuống nhanh chóng rút lui ra khỏi cơ thể cô,một tay vặn thân thể mềm nhũn cô lại lần nữa mạnh mẽ xâm nhập vào,hắn biết chỉ có tư thế chiếm đoạt nguyên thủy nam trên nữ dưới cô mới có thể đạt tới cao trào, quả nhiên không đầy một lát cô bấm mạnh lên hông thịt của hắn,cong người lên kịch liệt thở hổn hển phía dưới chảy ra dịch nước.

Hắn thương yêu hôn lên môi cô,thanh âm và hơi thở nhuộm tình ái,

“Chớ quên em đã đồng ý với anh!”

Cô căn bản không có khí lực mở mắt ra trả lời hắn,chỉ lo ở nơi đó thở gấp bình phục rung động của mình,hắn bị bộ dạng ý loạn tình mê của cô đầu độc nở nơi đó càng thêm cứng rắn,cuối người xống ôm cô bắt đầu một cuộc chiếm đoạt khác.

Có nhiều lần hắn cuồng mãnh làm cho Hứa Lưu Liễm nghĩ hắn nhanh phóng ra, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không có,dừng lại một chút ôm cô đổi lại tư thế sau đó lần nữa khởi xướng đâm sâu vào,đến cuối cùng bọn họ không còn khí lực chờ hắn kết thúc,kiệt sức ngủ đi,cô chỉ mơ mơ màng màng cảm thấy có luồng hơi nóng tưới lên eo cô,kèm theo chính là hắn nằm ở trên người cô lay động một chút một chút còn tiếng hắn thở dài thỏa mãn.

*



Đã hết kích thích. Tình dục cũng rút đi,trên mặt giường lớn xốc xếch Lục Chu Việt hài lòng ôm người đã sớm ngủ,có một lúc đùa mái tóc đen của cô,hắn từ trước đến giờ không có thói quen ngủ sớm,vốn muốn đi làm việc nhưng không nỡ rời ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực.

Đang thời điểm quấn quýt điện thoại di động của cô vang lên,hắn sợ đánh thức cô vội vàng cầm tới đây,vừa nhìn tên người điện tới mặt vốn chứa nụ cười không khỏi chìm xuống. Hơi chút hơi trầm ngâm hắn đè xuống phím nghe ung dung nói,

“Cô ấy vừa rồi mệt muốn chết,giờ đã ngủ,cậu có chuyện gì không?”

Hắn nói mập mờ như vậy,cho dù ai cũng có thể hiểu bọn họ vừa rồi đã làm gì,huống chi là Trần Thanh Sở luôn làm cô nhớ mãi không quên,cho nên Trần Thanh Sở bên kia nổi giận,cách ống nghe lớn tiếng mắng hắn,

“Lục Chu Việt,anh thật hèn hạ !”

“Đúng vậy!”

Hắn nhẹ nhàng ném cho Trần Thanh Sở hai chữ,sau đó cúi người hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô,cô bị hắn hôn đến hít thở không được ưm một tiếng,

“Đừng mà,em muốn ngủ. . . . .”

Hắn hài lòng nghe được quả nhiên Trần Thanh Sở kia giận đến giọng cũng thay đổi,

“Lục Chu Việt,anh có được thân thể cô ấy,nhưng anh vĩnh viễn sẽ không có được lòng cô ấy!”

Hắn thừa nhận lời này của Trần Thanh Sở quả thật chọt trúng chổ đau nhất trong lòng hắn,nhưng vẫn lạnh lùng cười,

“Nếu cô ấy bây giờ đã là vợ hợp pháp của Lục Chu Việt tôi,tôi muốn nhận được lòng cô ấy không phải là không có cơ hội. Nhưng còn cậu muốn đoạt lại lòng của cô ấy,nhưng ngay cả cơ hội nhích tới gần cô cũng không có,vì tôi sẽ không cho cậu!”

Hắn nói xong liền cúp điện thoại,ống nghe còn truyền đến thanh âm Trần Thanh Sở hổn hển chửi rủa,hắn tắt đèn nhưng không đi làm việc,ở trong bóng tối ôm thật chặc thật chặc cô,sợ có một ngày cô rời khỏi hắn.

*

Ngày thứ hai Hứa Lưu Liễm tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là tìm điện thoại di động của mình,kết quả lật tung cả phòng ngủ cũng không tìm được,cô choàng bộ quần áo liền xông ra ngoài,

“Tần tỷ,tỷ có dọn vệ sinh phòng ngủ không, điện thoại di động của tôi tại sao không thấy ——”

Cô cuối cùng còn một chữ chưa nói hết đã thấy hắn ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trong phòng khách xem tạp chí,cô nhớ tới chuyện đêm qua hắn đối với cô không vui quay mặt đi, hắn nhìn cô giơ lên điện thoại di động,

“Em tối qua quá mệt mỏi,anh sợ có người gọi đến đánh thức em nên tạm thời lấy xuống lầu dưới”

“Tại sao anh tùy tiện động đồ người khác!”



Cô vừa nhìn điện thoại di động của mình trong tay hắn,tức giận chạy đến phía trước đoạt lấy.

Vội vàng mở ra nhìn,trên đó ghi Trần Thanh Sở gọi tới N lần,khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi khó chịu nhăn lại thành một đống,cô cầm lấy điện thoại di động định ra ngoài gọi trả lời Trần Thanh Sở,thì thanh âm của hắn không nhanh không chậm từ phía sau truyền đến,

“Nói chuyện điện thoại xong nhanh thu dọn đồ,tối hôm qua không phải đồng ý đi công tác với anh sao? Anh đang chờ em đấy!”

“Người nào đáp ứng anh? Em không đi!” Cô bởi vì gấp gáp số lần Trần Thanh Sở gọi đến,nói ra có chút vội vàng xao động và không nhịn được.

“Em không đi công tác với anh,chẳng lẽ muốn đi theo đàn ông khác?”

Hắn bình tĩnh ngồi ở chỗ đó ánh mắt sắc bén ngó chừng cô mở miệng, Hứa Lưu Liễm thoáng cái cứng lại,cô nhớ tới hắn tối hôm qua một lần lại một lần ở bên tai cô nói không được đi gặpTrần Thanh Sở, không được rời khỏi hắn. Mà cô dường như đã đồng ý

Trong mắt cô thoáng cái nảy lên tuyệt vọng,cô nhìn hắn lẩm bẩm nói,

“Anh biết rồi? Anh đã biết phải không ——”

Không trách được hắn tối hôm qua bỗng nhiên bảo hôm nay theo hắn công tác,không trách được hắn nói không được đi gặp Trần Thanh Sở, thì ra là hắn đã sớm nhìn thấu lòng cô chẳng qua là hắn không nói mà thôi.

Hắn từ trên ghế salon đứng dậyliếc mắt một cái,

“Nếu biết anh biết rồi vậy thì nhanh đi dọn hành lý cho anh,anh không có thời gian ở đây với em!”

Hắn nói xong liền xoay người đi ra,Hứa Lưu Liễm nhìn thẳng bóng lưng hắn,há miệng nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói ra,cô nhớ được tối hôm qua cô bị hắn hành hạ đến lúc chịu không nổi đã đồng ý không đi gặp Trần Thanh Sở. Cô và Trần Thanh Sở luôn để vuột mất,không lẽ đây chính là số mạng của cô và hắn?

Thở dài một tiếng,cô kiên trì gọi điện cho Trần Thanh Sở,cơ hồ là điện thoại vừa mới vang lên đã bị người nhận, thanh âm lo lắng của Trần Thanh Sở truyền đến,

“Tiểu Liễm,anh đã đến trường học của em, em ở chỗ nào? Tại sao gọi điện thoại cho em lại không có người đón?”

Trần Thanh Sở hỏi vội vàng,vì sợ cô mở miệng nói là không tới được,thật ra thì tối hôm qua người đàn ông kia nhận điện thoại,là hắn biết cô không tới được, người đàn ông kia không phải đã nói rồi sao,hắn sẽ không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào .Nhưng hắn không từ bỏ ý định, ích kỷ hi vọng cô không chú ý lời phản đối của người đàn ông kia,chọc giận hắn sau đó vẫn đến đây.

Tim của hắn thoáng cái đau đến không có cảm giác,

“Không có em ,anh đến thăm trường thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ Trần Thanh Sở anh đời này không thể cùng em tham quan trường?”

“Thanh Sở, thật xin lỗi,em ——”

Hứa Lưu Liễm khổ sở nói xin lỗi ,cô cảm giác mình giờ phút này ngoại trừ ba chữ thật xin lỗi thì không còn chữ nào khác ,chỉ là cô còn chưa nói hết đã nghe tiếng tích tích tắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook